Đồ Biến Thái!!! Anh Nghĩ Anh Là Ai Chứ???

chương 17: quan tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Hàn nhanh chóng chạy xuống phòng y tế. Hắn đạp cửa phòng y tế vướng víu, đặt cô lên giường. Sau đó lại chạy đi tìm y tá trường đến. Thấy y tá có vẻ lề mề, hắn cáu giận, đập tay lên bàn, lớn giọng:

- Nhanh lên.

Y tá nghe xong câu đó, liền tăng tốc chữa cho Lục Nhi. Cô ta kiểm tra, kẹp nhiệt độ rồi cho Lục Nhi uống thuốc. Thiên Hàn vẫn đứng chờ ngoài cửa. Một lúc sau, y tá rời đi có việc, chỉ còn mỗi Lục Nhi và Thiên Hàn trong phòng y tế. Hắn liền lai gần chỗ cô nằm vì vừa nãy y tá có dặn phải ở gần xem tình trạng ra sao, ngộ nhỡ phản ứng thuốc. Bây giờ hắn mới được chứng kiến dung nhan thực sự của Lục Nhi. Quả thật là cô rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trong sáng thánh thiện như một vị nữ thần. Đôi mắt nhắm nhẹ nhàng, hàng mi cong vút tạo nên nét duyên dáng yểu điệu của thiếu nữ mới lớn.Chiếc mũi dọc dừa thẳng dài, lai lai nhìn thật mê hồn. Đôi môi anh đào khô khô, đôi lúc còn giật giật, thu hút rất nhiều sự chú ý của hắn. Mái tóc tomboy kia đã dài hơn xíu, nhìn loáng thoáng hắn có thể nhận ra lúc để tóc dài cô xinh đẹp đến mức nào. Hắn say sưa nhìn người con gái trước mắt. Cô ấy quả thật có sức hút rất lớn. Nghĩ đến đây, hắn mới ngộ ra: Tại sao hắn lại phải quan tâm đến nha đầu này nhỉ? Hắn khẽ cười nhạt, xoay người đứng dậy rời đi...

????

Sáng hôm sau, Lục Nhi tỉnh lại, thấy đầu đau như búa bổ. Cô loạng choạng bò dậy, mon men mở cửa đi về. Trên đường, cô thầm trách mình hôm qua uống quá say, hại bản thân ra nông nỗi này. Đêm qua trong lúc mơ ngủ, cô cảm thấy có bóng dáng ai đó ngồi cạnh, quan sát cô. Nhưng cô lại cười khổ, ở đây cô đâu quen ai, mà hôm qua cô nằm ở đó, cũng đâu có ai biết. Cô cũng tự nói với mình là hôm qua chắc cô quá lạnh nên đã mò xuống phòng y tế, chứ đâu có ai hay cô nằm đó đâu. Về đến phòng, cô mệt mỏi nằm vật lên giường của Thiên Hàn. Lúc này hắn vừa tắm xong, từ trong nhà tắm bước ra, thấy cô, hắn cũng không tỏ vẻ gì là hốt hoảng, ngược lại bình tĩnh nhìn cô, nói:

- Ai cho cô vào?

Lục Nhi không còn tí sức lực nào để đáp lại hắn nữa, cô chỉ khẽ rên hừ. Hắn mặc lại quần áo chỉnh tề, lạnh nhạt nói liền xoay người rời đi:

- Cháo trên bàn tôi không ăn hết. Ăn hay không tùy cô.

Hắn đóng sập cửa lại. Có trời mới biết là hắn ghét cháo, đấy là hắn mua cho cô. Cô không quan tâm, cũng không có ý định ăn cháo đó. Cô nặng nề bò dậy, đến căn tin mua ít cháo khác về. Cô thực sự không muốn ăn nhưng sáng nay lúc cô chuẩn bị rời khỏi phòng ý tế, cô y tá đã nhắc đi nhắc lại phải ăn cháo còn uống thuốc. Trên đường, cô thấy rất nhiều nam sinh ăn mặc bảnh bao nhanh chậm tụm năm tụm ba đi với nhau. Phải rồi, hôm nay là ngày nghỉ nên học sinh được quyền đi chơi. Nhưng riêng Lục Nhi, cô chỉ muốn nằm ở phòng thôi, không thể lết đi đâu được nữa. Cô bỗng nhìn thấy Lưu Bạch cũng đang hồ hởi cười nói với mấy nam sinh cùng lớp. Thấy hắn, cô không muốn chào hỏi gì cả vì thực sự cô thấy hắn rất lưu manh. Mới hôm nào còn gây sự với nhau, cô liền tránh mặt hắn đi. Không ngờ hắn lại đến gần, cười nói rất vui:

- Hôm nay đẹp trời như vậy mà không đi chơi sao?

Cô không nghe nhầm, không nhìn nhầm chứ? Làm sao tên lưu manh Lưu Bạch mới bị cô làm cho quê mặt ở lớp, làm sao có thể thân thiện với cô như vậy được? { vụ đụng trúng rơi bánh hay sao ý nhỉ???? quên mất vụ nào rồi } Chắc hẳn là có ý đồ rồi. Nhưng mà hôm nay cô rất mệt. Vậy nên cũng không nghĩ nhiều, liền nhàn nhạt mở miệng:

- Tôi ốm. Các cậu đi trước đi. Tôi phải đến căn tin. Chào.

Nói xong cô liền đi không ngoảnh mặt lại. Lưu Bạch khẽ nhếch môi nụ cười thích thú rồi lại tiếp tục cùng với những nam sinh kia đi chơi. Cô lại gặp cả Tử Danh nữa. Anh ấy hôm nay cũng rất chỉnh tề, vậy là đi gặp bạn gái rồi. Nhìn thấy cô, Tử Danh liền nở nụ cười, chạy lại chỗ cô:

- Hôm nay em không đi đâu sao?

- Em không khỏe nên ở nhà thôi.

- Em ốm sao? Ốm như thế nào? - Trên mặt Tử Danh xuất hiện nét lo lắng.

- Ốm xoàng thôi. Anh đi chơi với bạn gái à?

- Không. Anh xấu thế này làm gì có bạn gái chứ. Anh đến thư viện lấy sách rồi đi loanh quanh đâu đó thôi. Cả tuần mới có ngày được nghỉ mà.

- Vậy anh mau đi đi. Em không làm lỡ việc của anh nữa. Em cũng phải đi đây.

- Hay hôm nay anh ở lại chăm sóc cho em được không?

- Thôi.Anh cứ đi đi. Em tự lo được mà - Lục Nhi gượng cười, trên môi là nụ cười yếu ớt.

- Nhưng...

- Anh không đi em ngắm anh đẹp trai vậy làm sao mà nuốt trôi cơm.

- Em... Thôi được rồi. Anh đi. Bao giờ anh về sẽ mua đồ bổ dưỡng cho em.

Lục Nhi chỉ cười nhẹ, rồi tiếp tục đi về phía căn tin. Mua cháo xong về phòng, cô cố nuốt từng thìa cháo. Nhưng mà nó thật đắng, cô phải cố gắng lắm mới ăn hết được. Uống thuốc xong, cô lại lên giường tính ngủ. Trong lúc nằm trên giường hắn,hít mùi hương thuộc về hắn, cô lại nghĩ về khuôn mặt đẹp trai kia. Hắn quả thật rất đẹp trai nhưng cũng siêu cấp biến thái. Nói ghét nhưng bây giờ ở trong phòng một mình, cô cũng thấy rất buồn chán. Cô lại nhớ đến lúc hai người cãi nhau trong phòng về bản khế ước, mặc dù cô thua nhưng rất vui. Cô đánh hắn một cái, cô cũng rất vui. Cô cười thầm. Lục Nhi cũng tự hỏi, tại sao cô phải để ý đến tên biến thái kia. Cô thực sự không hiểu. Hay là cô... bị cái vẻ ngoài của hắn mê hoặc rồi??? Không lẽ... Cô cười nhạt nhẽo rồi úp mặt xuống gối, ngủ tiếp. Đến trưa, Thiên Hàn rốt cục cũng về. Hôm nay người hắn không hề có mùi rượu, cả người hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thay quần áo rồi đá vào người cô một cái, miệng lại nở nụ cười. Cô ngủ được một tí, thuốc cũng đã ngấm nên đỡ hơn xíu, thấy hắn về liền bò dậy, xuống đất trải đệm ra nằm. Hắn không khách khí liền nằm vật xuống giường, trên đó vẫn còn lưu lại hương thơm của cô. Vừa nghịch điện thoại, hắn vừa nói:

- Nhớ giặt lại ga giường cho tôi.

- Tôi biết rồi - Cô nhẹ nhàng mở miệng.

Hắn cảm thấy bây giờ thật là yên bình. Hắn cũng tự hỏi tại sao một người sạch sẽ như hắn, không bao giờ dùng chung như hắn lại đồng ý nằm lên chiếc giường cô vừa nằm? Có lẽ quá mệt mỏi nên không kịp suy nghĩ đã nằm xuống rồi. Hắn tự hỏi tự trả lời. Thấy không khí quá ngột ngạt, hắn bèn lên tiếng:

- Cô bị ốm sao? Uống thuốc chưa?

Thấy câu nói có nhiều phần quan tâm, hắn bèn thêm vào:

-... Là vì tôi sợ không có ai làm ô sin thôi. Cô đừng...

Hơi thở đều đều của cô cắt ngang câu nói của hắn.Hắn ghé mặt nhìn xuống. Cô đã ngủ rồi. Hắn đành khẽ lắc đầu, trên môi là nụ cười thích thú........

p/s: chương này thêm ngày nghỉ????

Truyện Chữ Hay