Chuyện về tên biến thái được giải quyết hơn nửa, Lăng Ngọc Phi yên tâm đi ngủ.
Hôm sau, cậu lại phơi phới đi học.
“Chào buổi sáng!” Cậu chào Tống Quang. Tống Quang luôn là một trong những người đến sớm nhất của lớp.
“Cậu mua đồ ăn sáng cho bọn họ đây à?” Tống Quang nhìn tay cậu nói.
“Hả?”
“Không phải tối qua nói buổi đầu cậu bao sao?”
“Á! Tớ quên mất.”
Theo ước định, đội thua sẽ phải mua bữa sáng cho đội thắng năm ngày, tính ra vừa đủ mỗi ngày một người. Sáng nay lúc ngủ dậy, cả đầu Lăng Ngọc Phi đều là tin nhắn tối hôm qua, nên chẳng nhớ được gì.
“Không sao, còn phút!” Lăng Ngọc Phi nhìn đồng hồ “Tớ chạy ra mua năm suất phở cuốn rồi quay lại, không thành vấn đề.”
Vì vậy lúc Lăng Ngọc Phi thở hồng hộc cầm theo năm suất phở cuốn chạy tới lớp sáu, trong phòng đã đầy người. Lăng Ngọc Phi không tiện đi vào, đành khều khều cậu bạn đang úp mặt xuống bàn nằm ngủ, muốn nhờ cậu ta đưa đồ hộ.
“Ê ê!”
Cậu bạn kia ngẩng đầu lên.
…… Cậu ta chính là cậu bạn Vệ Thước tính tình không tốt, bản mặt vô cảm!
Lăng Ngọc Phi không nói chuyện riêng với Vệ Thước nhiều lắm, cũng chưa từng nhìn thẳng khuôn mặt vô cảm của cậu ta bao giờ, nên lúc này, mặt đối mặt, Lăng Ngọc Phi nhìn sâu vào đôi mắt Vệ Thước, cảm nhận sự lạnh lùng cao ngạo trong truyền thuyết.
“Này, bữa sáng của các cậu.” Cậu đưa hai cái túi đựng đồ ăn sáng cho cậu ta.
Vệ Thước không đón lấy, mà trơ mắt nhìn cậu, giống như đã đi vào cõi tiên.
Lăng Ngọc Phi nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu ta.
“À, cảm ơn!” Cậu ta hoàn hồn, một phát túm lấy cổ tay Lăng Ngọc Phi, cầm lấy cái túi từ bàn tay bị túi đồ lằn đỏ đến sung huyết của cậu.
Nhiệt độ cơ thể cậu ta cao thật. Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Lăng Ngọc Phi.
“Thế tớ đi đây! Ăn nhanh đi! Sắp vào tiết một rồi!” Lăng Ngọc Phi vẫy vẫy tay với cậu ta.
“Ừ.” Vệ Thước cũng vẫy vẫy tay với cậu.
Tuy mặt vô cảm nhưng vẫn rất thân thiện mà. Lăng Ngọc Phi vừa cầm theo bữa sáng cho A Mao và Lương Dương Dật về lớp vừa nghĩ.
“Hey!” Trình Lương đi tới từ phía đối diện, cậu ta vừa đi huấn luyện về, mồ hôi còn lấm đầy trên trán, ống quần xắn lên, lộ ra bắp chân nhỏ gầy.
“Hello!” Cậu giơ tay vẫy vẫy.
Trình Lương nhắm ngay chính giữa tay cậu vỗ một cái.
“Hôm qua không sao chứ hả?”
“Ừ ừ, không sao, có thể do đột nhiên vận động mạnh nên bị choáng.”
“Không sao thì tốt. Đi đây.”
“Ừ. Bye bye!”
Lăng Ngọc Phi nhìn bóng lưng Trình Lương đi xa, tiếp tục quay về lớp.
Buổi trưa
Zzzz Ý Chân: “Triệu hồi Tiểu Phi Phi.”
lyfly: “What”
Zzzz Ý Chân: “Nghe nói hôm nay cậu nói chuyện với Vệ Thước à?”
lyfly: “…….Tớ nói chuyện với ai cậu cũng biết sao?!”
Zzzz Ý Chân: “No! Là Vệ Thước nói chuyện với ai, tới cũng biết!”
lyfly: “…. Cậu không phải một đứa con gái cấp ba bình thường!”
Zzzz Ý Chân: “Tớ để tâm đến chuyện của nam thần nhà tớ một chút thì sao hả?”
lyfly: “Cậu ta nói với tớ hai câu, nói đúng ra thì là bốn chữ.”
lyfly: “Cũng chẳng có gì, cậu ta hơi ít nói thôi.”
Zzzz Ý Chân: “Cậu không biết thôi, cậu ta trước giờ không thèm để ý ai, nói chuyện với cậu ta, cậu ta nhiều lắm chỉ gật gật lắc lắc thôi.”
lyfly: “……”
Zzzz Ý Chân: “Tiếp cận cậu ta! Tấn công cậu ta! Tạo phúc cho tớ đi!”
lyfly: “(tạm biệt)”
Buổi tối, Lăng Ngọc Phi không ngoài dự liệu nhận được tin nhắn của tên biến thái.
“Hỏi tôi đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
Biến thái cư nhiên chủ động xuất kích, Lăng Ngọc Phi suy xét một lúc liền đưa ra câu hỏi đầu tiên “Cậu học lớp sáu à?”
“Ừ. Đến tôi, cậu thích ăn gì?”
…. Thật thẳng thắn, còn tưởng cậu ta sẽ thoái thác câu hỏi này chứ… Lăng Ngọc Phi nghĩ một lúc, cũng thẳng thắn trả lời “Thịt! Các loại thịt!”
“Những thứ khác thì sao? Ví dụ như hoa quả bánh ngọt đồ uống gì đó?”
“…. Đây là câu hỏi thứ hai của cậu, tôi từ chối trả lời.”
“Tôi thích tay cậu.” Cậu ta lập tức trả lời một câu không liên quan.
“Cậu chuyển đề tài nhanh nhỉ?”
“Tại tôi muốn tranh thủ thời gian nói chuyện với cậu nhiều hơn. Cậu hỏi câu thứ hai rồi, giờ thì trả lời câu hỏi phía trước của tôi đi.”
……
“Đó cũng được coi là câu hỏi à?!”
“Được. Cậu hỏi câu thứ ba rồi, mau trả lời đi.”
Lăng Ngọc Phi nghĩ mình đã đào cho bản thân một cái hố không đáy rồi.
“Tôi thích xoài, không thích bánh ngọt, thích uống trà sữa matcha.”
“Cậu có ấn tượng gì với người lớp sáu?”
Câu này hỏi hay lắm! Cậu vừa hay có thể tìm ra được thân phận thật của tên biến thái.
“Trình Lương đánh bóng đẹp, Vệ Thước ít nói, Tiền Chung Sinh ấm áp, Vương Tiểu Minh ngốc ngốc đáng yêu,…” Cậu gửi qua bảy tám cái tên. Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu không nghi ngờ gì ba người đầu tiên, bởi vì…. bọn họ đẹp trai!
“Vì sao người đầu tiên cậu nghĩ tới là Trình Lương?” Cậu ta lập tức hỏi.
“Cậu phải trả lời câu hỏi của tôi đã, trong đó có tên cậu không?”
Lăng Ngọc Phi chờ lâu lắm cậu ta mới trả lời.
“Tôi không còn quan tâm đến việc cậu có biết tôi là ai không nữa, tôi chỉ muốn kéo dài thời gian, để cậu nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút. Cho nên, tôi sẽ không trả lời câu hỏi này.”
Lâm Ngọc Phi âm thầm tiếc nuối.
“Tôi rất thích tay của cậu, bây giờ tôi đang nghĩ đến tay cậu để thủ dâm.” Cậu ta lại nhanh chóng gửi tới một cái.
Quả nhiên không thể trông chờ một tên lưu manh không đùa giỡn lưu manh mà!!!
“Cậu nhanh tuốt cho chết đi! Đồ biến thái!”
“Nếu như tôi tuốt chết, thì cũng là do cậu hại. Trước đây tôi không có như vậy.”
Bầu không khí thoải mái khi nãy hầu như biến sạch, Lăng Ngọc Phi oán hận nhắn lại “Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!”
“Ừ, giờ cũng muộn rồi, cậu mau đi ngủ đi. Tối mai tôi lại nhắn cho cậu.”
“Ngủ ngon. Tôi sẽ mơ về cậu.”
Cái loại tin nhắn đột nhiên toát ra cảm giác tán tỉnh này là sao?! Lăng Ngọc Phi ngã xuống giường.
Hôm sau, khi cậu thấy trên bàn đặt một hộp cơm, một quả xoài và một cốc trà sữa matcha thì loại cảm giác ấy lại càng mãnh liệt. Cậu có cảm giác như mình bị “yêu”.
Đặc biệt là đám bạn tốt còn cả ngày chạy đến hỏi cậu có phải đã yêu rồi không, yêu ai, xinh không, đủ các loại câu hỏi.
Trải qua cả một ngày bị oanh tạc, Lăng Ngọc Phi vừa về đến nhà liền đem toàn bộ nhẫn nhịn của mình đổ lên đầu tên đầu sỏ gây tội kia.
“Cậu làm gì vậy? Không phải tôi đã bảo cậu đừng làm phiền đến tôi sao?! Cậu biết tôi phải tốn bao nhiêu nước bọt để giái thích về cái đống đồ đó không?! Cậu thật đáng ghét! Tôi van cậu đừng có đến gần cuộc sống của tôi nữa, đồ biến thái!”
“Tôi muốn lấy lòng cậu thôi mà.”
Lăng Ngọc Phi vừa nhìn thấy những chữ này thì có chút ngượng, dù sao cậu ta cũng chỉ muốn đối tốt với mình, hình như mình phản ứng hơi quá rồi.
“Nhưng mà hình như phản tác dụng rồi.”
Không hiểu sao, Lăng Ngọc Phi giống như có thể xuyên qua những chữ này nhìn thấy cậu ta đang bất đắc dĩ và suy sụp.
“Tôi quá kích động rồi, cứ nghĩ mấy ngày này cậu đã chấp nhận được sự tồn tại của tôi trong cuộc sống ngoài đời.”
“Đừng giận tôi, cũng đừng ghét tôi, được không?”
“…….Có phải mình nói nặng lời quá rồi không?” Lăng Ngọc Phi lo lắng nghĩ.
Cậu chầm chậm nhắn trả.
“…..Cái đó, cũng chỉ vì tôi bị bọn họ hỏi phiền quá nên giận cá chém thớt lên người cậu thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu…. Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi….”
“Cậu không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi đâu, tôi đang quỳ gối yêu cậu mà.”
Lăng Ngọc Phi cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
“Không cần thấp kém đến vậy chứ? Làm tôi có cảm giác như mình đang SM cậu vậy.”
“Cậu quan tâm tôi sao?”
“…… Cậu hôm nay thật kì lạ.” Lăng Ngọc Phi qua loa nói.
“Quan tâm sao?”
Lăng Ngọc Phi nghĩ cậu ta lúc này giống như một đứa trẻ chấp nhất đòi kẹo, không vừa ý có khả năng sẽ khóc lóc ăn vạ.
Cậu chỉ có thể trả lời bằng một loạt dấu chấm.
“Tôi rất muốn nói chuyện với cậu.”
Lăng Ngọc Phi vội vàng trả lời “Tôi có thể gọi điện cho cậu, tôi với cậu nói chuyện.”
Cậu ta nghĩ rất lâu. Lăng Ngọc Phi lo lắng chờ đợi.
“Cậu đã nghe qua giọng nói của tôi, tôi sợ.”
“Tôi nói cậu nghe là được!” Lăng Ngọc Phi thầm nghĩ muốn bù đắp thương tổn cậu gây ra cho cậu ta do lời cậu nói lúc nóng vội.
“Được không?”
“Được chứ! Cậu muốn tôi nói gì?”
“Đọc thơ tình cho tôi nghe.”
“Cái này không được!”
“Với cậu mà nói, cậu chỉ cần vô cảm mà đọc to một đoạn chữ thôi.”
“…. Vậy cũng không được. Cậu nghĩ cái khác đi!”
“Hát và đọc thơ, cậu chọn một.”
“Hát thì lại càng không được!”
Cậu ta im lặng rất lâu.
“Tối nay cứ vậy đi, tối mai tôi lại nhắn cho cậu. Cậu yên tâm, chuyện cậu không thích, tôi sẽ không làm nữa.”
“…..Vậy đọc thơ đi…” Tâm trạng tên biến thái hôm nay hình như rất buồn, Lâm Ngọc Phi cuối cùng cũng đành khuất phục.
Cậu ta lập tức trả lời, giống như đã nhập chữ từ trước, chỉ đợi cậu đồng ý là ấn gửi.
“Tìm bài “Tôi yêu em như thế nào” đi, tôi chờ cậu gọi qua.”
Trong nháy mắt, trong lòng Lăng Ngọc Phi tràn ngập cớ từ chối.
“Tôi gọi điện đó, đi tìm thì không tiện đọc đâu, hơn nữa mẹ tôi cũng sẽ nghe thấy.”
“Cậu chép đoạn một đoạn hai với đoạn cuối ra là được, không dài lắm đâu. Đóng cửa lại, nói nhỏ thôi, dì ấy sẽ không nghe được.”
“…..Phiền quá, bỏ đi đi!”
“Cậu đồng ý rồi. Đồng ý thì phải làm.”
…….
Lăng Ngọc Phi vẻ mặt đau khổ, mở ứng dụng đọc sách ra.
Một giây nhìn thấy nội dung bài thơ kia, mặt cậu triệt để biến thành quả mướp đắng.
Cậu lề mề chép xong, nhìn những chữ mình viết lại có chút đau lòng, thầm nghĩ “Đây có lẽ là những lời cậu ta muốn nói với mình? Nhưng cậu ta lại không dám nói…….”
Sau đó, cậu quyết định gọi qua, đầu tiên là nghe thấy thông báo “Tài khoản của quý khách hiện còn dưới mười đồng, để không gián đoạn liên lạc, mong quý khách nạp tiền vào tài khoản…..”, cậu mới sực nhớ ra đã rất lâu rồi cậu chưa có nạp tiền.
“Cầu trời phù hộ, cho con hết tiền nhanh một chút!” Lăng Ngọc Phi im lặng cầu nguyện. Sau đó điện thoại thông.
Quả nhiên bên kia im lặng đến một chút âm thanh cũng không có.
Lăng Ngọc Phi không vui mở miệng, cố ý kéo dài từng chữ, bắt bẻ câu từ.
“Tôi yêu em như thế nào?
Hãy để tôi đếm đủ những cách yêu.
Tôi yêu em đến tận cùng độ sâu, bề rộng và chiều cao của linh hồn.
Phía ngoài tầm mắt của mình,
Tôi kiếm tìm,
Sự tồn tại bền lâu và lí tưởng đẹp đẽ,
Tôi yêu em,
Như điều mỗi ngày không thể thiếu
Như ánh sáng và ngọn đèn
Tôi yêu em,
Dùng tất cả hơi thở của tôi, nụ cười của tôi
Nước mắt của tôi, sinh mệnh của tôi để yêu em.
Và còn, tôi sẽ…..”
“Tít tít tít……” Từ trong điện thoại truyền đến thanh âm báo bận.
Lăng Ngọc Phi cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Đến khi cậu nằm trên giường nghĩ lại rồi cậu mới phát hiện ra điểm không đúng —- Tại sao cậu lại phải quan tâm đến tâm trạng của tên biến thái chứ! Cậu ta không vui sẽ không vui theo cậu ta! A a a a a a a!!!
Cậu ảo não đập giường thùm thụp.
Đương nhiên cậu cũng không biết ai đó vì cậu mà mất ngủ cả đêm.
——— đường phân cách ngọt lợ ————
“Cảm ơn cậu đọc thơ cho tôi nghe. Bởi vì quá kích động nên tôi lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, cuối cùng quyết định nằm nhớ cậu cả đêm. Không phải tôi cố ý nghĩ đến chuyện đó, nhưng cứ nhớ đến cậu là tôi lại cứng. Tôi muốn sờ khắp người cậu, cảm nhận chân thực tất cả những gì thuộc về cậu, chứ không phải chỉ là trong tưởng tượng của mình, cả sự chân thực của một bàn tay kia.”
Nếu có người nói với cậu, cậu là đối tượng cao trào của cậu ta, cậu sẽ nghĩ như thế nào?
Cậu sẽ cảm thấy nhục nhã, nghĩ cậu ta mạo phạm cậu, hay là nghĩ, điều đó chứng minh cậu có mị lực?
Lăng Ngọc Phi đứng trong phòng tắm, ngắm nghía mình trong gương.
Cậu cao m, vai gầy, da dẻ quanh năm giấu trong quần áo trắng như sữa bò, cái bụng phập phồng theo hơi thở, cậu không có cơ bụng nhưng sờ lên cũng không thấy mềm nhũn. Cậu được di truyền từ mẹ đôi mắt, và đường nét khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng.
Chu Ý Chân từng nói qua, cậu đẹp trai quá mức, đứng giữa ranh giới của cái đẹp phổ thông và cái đẹp đẳng cấp của nam thần.
Vậy, người kia trông như thế nào nhỉ?
Cậu tắm xong, liền gửi đi nghi vấn của bản thân.
“Tôi nói, trên người tôi có chỗ nào thu hút cậu? Chính tôi còn chẳng thấy mình có chỗ nào đặc biệt?”
“Cậu thu hút tôi, không phải vì trên người cậu có chỗ nào thu hút tôi, mà là tôi vốn không có hứng thú với bất cứ thứ gì, không thứ gì có thể thu hút tôi, trừ cậu. Cậu có thể nghĩ tôi là một tên cuồng sex. Nhưng tôi không phải thế. Tôi không thích sex, lần đầu tiên tôi bắn là do cậu.”
“Tôi bị cậu thu hút ngay cả khi tôi không quan tâm đến cậu. Lời cậu nói, thi thoảng sẽ xông vào tai tôi, hình bóng của cậu cũng thường xuất hiện trong tầm mắt của tôi, sau đó đường nhìn của tôi sẽ đuổi theo cậu, thậm chí đến tôi còn không nhận ra.”
“Nói đơn giản một chút thì, cậu hấp dẫn tôi là do, đối với tôi, cậu… chính là….. dùng từ đặc biệt để hình dung.”
Mỗi tối, cậu ta đều có thể khiến cậu cảm thấy mặt đỏ tim run!
“Vậy còn cậu? Cậu cảm thấy mình thế nào? Cậu có gì thu hút tôi?”
“Tôi vô cùng biến thái, cái này có thể thu hút cậu không?”
Lăng Ngọc Phi mím môi nở nụ cười.
“Cậu cũng biết mình biến thái sao!”
“Có thể không?”
“Một cái này thôi thì không thu hút tôi được.”
“Tôi vô cùng đẹp trai.”
“Xem ra cậu không chỉ vô cùng biến thái mà còn rất tự kỉ.”
“Bọn họ nói mà.”
“Ai?”
“Tất cả những ai gặp qua tôi, bao gồm cả cậu.”
“……… Cậu không sợ tôi nhận ra cậu sao?”
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể gặp nhau. Nếu cậu đồng ý………”