“Nhớ chị?”
Nghe được lời này, Vu Vãn rốt cuộc cũng nâng mí mắt lên ngó nhìn Lục Thời Dập, khẽ động khóe môi, vừa đặt bút ký trên văn kiện vừa nói, “Cậu với Vu Mục cùng bị bệnh ngứa da ah, nên tới đây là muốn để được chị tẩn cho một trận cho tỉnh táo hả?”
Từ nhỏ đến giờ, đức hạnh của Lục Thời Dập với Vu Mục y chang nhau, chẳng bao giờ nói nổi một câu đứng đắn nên tất nhiên Vu Vãn chỉ nghe chơi chơi vậy thôi.
“Da em không bị ngứa đâu. Chỉ có tâm ngứa……” Mấy chữ cuối cùng, Lục Thời Dập nói thật khẽ.
Tâm ngứa nên hận không thể ngay lập tức tới gặp cô, nhìn xem cô đang làm gì.
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Bắt gặp ánh mắt Vu Vãn liếc qua nhìn mình, Lục Thời Dập lập tức thu lại cảm xúc trên khuôn mặt. Anh chàng còn muốn nói cái gì đó, thì bỗng nhiên di động của Vu Vãn đổ chuông, cô giơ tay lên, ý bảo anh giữ yên lặng.
Vu Vãn đứng bên cửa sổ, sau khi giải quyết xong mấy sự vụ của tập đoàn trên điện thoạt đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Lúc quay đầu lại, vẫn thấy Lục Thời Dập ở trong phòng, đang ngồi lật xem mấy quyển sách trên giá sách của cô. Vu Vãn ngồi trở lại bàn làm việc, tay thì ấn gọi một cuộc nội tuyến, phân phó thư ký Trình vào lấy những văn kiện cô đã phê duyệt xong. Lúc này mới ngẩng lên nói với người đối diện: “Sao vẫn còn chưa đi?”
Lục Thời Dập thong thả đem sách để lại trên giá, quay đầu, khóe môi nhếch lên, miệng nở nụ cười, bỗng nhiên giở giọng nịnh hót gọi cô: “Vu tổng”.
Từ nhỏ, Lục Thời Dập với Vu Mục đã chính là hai tiểu hỗn đản vô cùng bướng bỉnh không thể dạy dỗ. Lần nào xảy ra chuyện cũng lại dùng cái loại giọng điệu này kêu tên người ta.
Nghe được gọi “Vu tổng” mà Vu Vãn bỗng nổi hết da gà. Trực giác mách bảo cô sẽ chẳng có chuyện gì tốt cả, đầu ngón tay cô gõ nhẹ trên mặt bàn: “Muốn làm cái gì? Có việc thì nói nhanh, nếu không có việc gì thì đừng ngồi đó mà xum xoe bợ đỡ nữa.”
Lục Thời Dập đi tới bên cạnh bàn làm việc, chống tay lên mặt bàn, thân hình cao lớn cúi xuống, với khuôn mặt đẹp trai tràn đầy hứng khởi, nở một nụ cười vô cùng xán lạn đến mê người: “Tập đoàn các chị có phải đang đăng tuyển trợ lý?”
“Thế thì làm sao, có người để giới thiệu cho chị ah?”
“Đúng vậy.” Cặp mắt đào hoa câu hồn đoạt phách của Lục Thời Dập sáng long lanh, nở nụ cười càng thêm ân cần, “Vu tổng, chị thấy nếu em ứng tuyển chức trợ lý này thì thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Vu Vãn trực tiếp từ chối.
“Tại sao chứ?” Trong nháy mắt, ánh mắt Lục Thời Dập ảm đạm đi rất nhiều, thu hồi vẻ cười đùa lại, cảm thấy không cam lòng chút nào, “Em lại thấy em chính là người phù hợp nhất với chị!”
Vu Vãn hỏi lại: “Phù hợp chỗ nào?”
“Đây đây đây chỗ nào cũng phù hợp hết!” Mặc kệ là làm trợ lý của cô, hay là làm người đàn ông của cô, kể từ khi Lục Thời Dập xác định được tình cảm của bản thân, thì anh lại càng cảm thấy chỉ có chính bản thân mình mới là người phù hợp nhất đối với cô.
Không sai, anh chính là chân mệnh thiên tử của Vu Vãn!
Không hiểu sao trong lòng Lục Thời Dập lại tự tin đến mê muội như thế.
Ngón tay mảnh khảnh của Vu Vãn cầm cây bút lên, liếc xéo anh chàng một cái, cười nói “Cậu muốn làm trợ lý cho chị, có nghĩa là chị còn phải chiếu cố thêm cậu nữa. Cậu thử nói xem rốt cuộc giữa hai chúng ta, là ai làm trợ lý cho ai?”
“Em mới không cần người chiếu cố.” Lục Thời Dập bắt đầu gấp rút PR bản thân: “Lại nói, năng lực công tác của em rất mạnh đấy. Trên phương diện sinh hoạt hằng ngày em có thể bưng trà rót nước, còn có thể giặt quần áo nấu cơm. Còn trên phương diện công việc, em có thể cùng chị đi xã giao đối ngoại, còn có thể giúp chị giải quyết các sự vụ của tập đoàn. Không dám nói một thắng mười, nhưng ít nhất cũng thắng được hai đấy. Có em làm trợ lý cho chị, không thể nói là cần thiết như đưa than ngày tuyết, nhưng cũng có thể nói rằng đây chính là dệt hoa trên gấm.”
Lục Thời Dập không có một chút khiêm tốn ngồi mèo khen mèo dài đuôi một lúc.
“Nói như vậy, cậu vừa có thể làm bảo mẫu cho chị trong sinh hoạt hằng ngày, cũng vừa có thể làm cánh tay đắc lực của chị trong công việc? Chính là một nhân tài hiếm có đúng không?” Vu Vãn tiếp lời anh chàng.
“…… Có thể nói như thế.” Nhưng bảo mẫu gì cơ, sao lời này nghe có vẻ không được xuôi tai cho lắm nhỉ.
Vu Vãn cười hắt ra một tiếng, lắc lắc đầu, “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Đừng quấy rầy công việc của chị, tự chơi một mình đi.”
Lục Thời Dập: “……” Cô đang xem anh như như trẻ ba tuổi rồi tống cổ ra ngoài sao?
Anh vừa mới tốn công tốn sức trình bày với cô nhiều như thế, xem ra không có tí tác dụng nào cả……
Đúng lúc này, Trình thư ký tiến vào lấy tập văn kiện, nhìn thấy Lục Thời Dập đứng bên cạnh Vu tổng, vẻ mặt anh chàng tiu nghỉu như bánh da nhúng nước, không khỏi tò mò lén nhìn hai người thêm một chút.
Vu tổng đang bắt nạt người ta sao?
Người ta đẹp trai ngời ngời vậy, sao Vu tổng lại nỡ lòng nào như thế?
Nhưng, dựa theo hiệu suất tiếp khách trước đây của Vu tổng, người khách ngồi lâu nhất cũng không quá mười phút …… Vị Lục tiên sinh này đã ở ngây người trong phòng tận hơn nửa tiếng, xem ra mối quan hệ giữa hai người này không bình thường chút nào.
Mới có vài giây ngắn ngủi, mà trong đầu thư ký Trình đã kịp suy luận ra vài kịch bản drama, còn tò mò đến mức quay đầu lại nhìn tới vài lần. Mải bát quái quá, thiếu chút nữa thì tông đầu vào cửa.
……
Vu Vãn đúng là đăng thông báo tuyển dụng trợ lý tổng tài, trước nay Dương Tụng vẫn là người trợ lý tâm phúc cũng như là cánh tay đắc lực nhất của cô trong công việc. Nhưng một mình cô quản lý cả một tập đoàn lớn, nên tất nhiên có rất nhiều công việc cần phải làm, mà hiện tại Dương Tụng cũng đang phải ba đầu sáu tay mới xử lý hết thảy, sớm muộn cũng sẽ khiến anh ta quá tải. Chính vì thế, Vu Vãn mới tuyển thêm một người trợ lý nữa, kỳ thật cũng là để san sẻ lượng công việc với Dương Tụng.
Nhưng đối với việc Lục Thời Dập nói muốn tới làm trợ lý cho cô, Vu Vãn sẽ chẳng thể nào tin tưởng anh chàng được. Bởi bối cảnh của Lục gia như thế nào cô hiểu hơn ai hết, nên nếu Lục Thời Dập muốn tìm một công việc thực sự có thể trực tiếp tới tập đoàn Thịnh Viễn của ông ngoại cậu ta, ít nhất còn được chức giám đốc đấy, hà cớ gì phải tới đây nhận cái chức trợ lý be bé để mà phải chịu tội làm gì.
Thứ sáu buổi sáng.
Trưởng phòng nhân sự tới văn phòng tổng tài để báo cáo về tình hình tuyển dụng trợ lý. Sau vài ngày, sau tầng tầng lớp lớp cửa ải phỏng vấn của bộ phận nhân sự, cuối cùng cũng chọn ra được ba người có thành tích ấn tượng nhất để vào vòng cuối.
Quyết định cuối cùng tuyển ai, loại ai, tất nhiên hoàn toàn thuộc về tổng giám đốc.
Mấy ngày trước đây, Vu Vãn còn cho rằng Lục Thời Dập nói muốn tới làm trợ lý cho cô, chỉ là suy nghĩ của một phút bồng bột mà thôi, không nghĩ tới, sáng nay trên đường tới phòng họp của bộ phận nhân sự lại gặp cậu ta.
Trước giờ lúc nào Lục Thời Dập cũng ăn mặc rất thời thượng như người mẫu nam trên sàn chữ T, hôm nay chuyển qua mặc tây trang đi giầy da bóng loáng, kiểu tóc thì được chăm chút tạo kiểu, toát lên hơi thở của một người đàn ông thành đạt, ưu tú.
Vu Vãn thiếu chút nữa thì không nhận ra anh chàng.
“Sao em lại ở đây?”
Lục Thời Dập giơ tay chỉ vào phía bên phòng họp, “Em tới phỏng vấn.”
Phía sau Vu Vãn chính là phòng họp dùng để phỏng vấn ngày hôm nay, cửa sổ kính to được kéo từ sát đất lên tới trần nhà, gợi ra không gian mở vô cùng thoáng đãng.
Hôm nay tổng cộng có ba người được chọn vào vòng cuối, trong phòng đã có hai người đang ngồi rất ngay ngắn, chờ đợi CEO tới phỏng vấn.
Vu Vãn quay đầu lại, với vẻ mặt luôn điềm nhiên trước mọi sự việc, làm người khác khó lòng đoán được tâm trạng của cô hiện giờ.
Trước nay bộ phận nhân sự của tập đoàn Vinh Quang luôn nổi tiếng với những vòng sàn lọc tuyển dụng vô cùng khắt khe và tỉ lệ chọi thường rất cao, lần này đặc biệt hơn là tuyển dụng trợ lý cho tổng tài, nên điều kiện tất nhiên lại càng hà khắc, có thể tiến vào vòng phỏng vấn cuối này tuyệt đối đều là những người vô cùng xuất sắc.
Ở trong ấn tượng của cô, Lục Thời Dập với Vu Mục chẳng khác gì nhau, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng không nghề không nghiệp, làm thế nào mà lại đỗ qua tận mấy vòng sàn lọc của bộ phận nhân sự được?
Tên tiểu hỗn đản này, đừng nói là đi tạo lý lịch giả nha?
Vu Vãn nhìn về phía Lục Thời Dập, cậu ta còn nở nụ cười khoe răng vô cùng đắc ý. Giống như đang nói “Thế nào, chị không cho em nhậm chức trợ lý, bây giờ bằng chính thực lực của mình, em cũng có thể vượt qua đoạn đường đầy chông gai, đuổi giết đến tận vòng phỏng vấn cuối cùng đây này”.
Giám đốc nhân sự đứng bên cạnh, nhìn qua lại hai bên đánh giá Vu tổng với Lục Thời Dập một lúc, hiếu kỳ hỏi: “Vu tổng, ngài quen biết tiểu Lục sao?”
“Cậu ta là……” Vu Vãn đang muốn nói Lục Thời Dập là em trai cô, muốn giám đốc nhân sự thông báo tới mấy người hôm nay tới phỏng vấn. Đúng lúc này, Lục Thời Dập bỗng nhiên giành nói trước, “Tôi với Vu tổng chỉ tình cờ gặp nhau đúng một lần, không ngờ Vu tổng vẫn còn nhớ đến. Tôi trước nay vẫn luôn khâm phục năng lực của Vu tổng, cho nên tới Vinh Quang phỏng vấn lần này chính là hy vọng có cơ hội được cùng Vu tổng học tập nâng cao nghiệp vụ chuyên môn……”
Nói xong, Lục Thời Dập còn làm cái tư thế “Mời”, kính cẩn mời Vu Vãn tiến vào phòng.
Vu Vãn nhìn sâu vào anh chàng một cái, không nói gì thêm nữa.
Vòng phỏng vấn cuối cùng, Vu Vãn đưa ra tổng cộng năm câu hỏi, mỗi người chỉ có hai phút trả lời.
Hai người đồng phỏng vấn với Lục Thời Dập, đều tốt nghiệp từ những trường đại học nổi tiếng bậc nhất trong nước, chưa kể còn có kinh nghiệm làm thư ký cho tổng tài ở những doanh nghiệp rất có tiếng khác. Vậy mà khi trả lời những câu hỏi của Vu Vãn, hai người này có lúc còn khẩn trương và lo lắng, trong khi ấy, Lục Thời Dập lại rất thong thả, trả lời lưu loát, phản ứng nhanh nhẹn. Khi trình bày quan điểm và cách xử lý vấn đề, cũng có vài người đưa ra ý kiến phản đối, nhưng Lục Thời Dập chỉ ra được những lập luận phản biện rõ ràng rành mạch làm đối thủ á khẩu không thể ứng đối được tiếp.
Tới cả trưởng phòng nhân sự đối với sự thể hiện của Lục Thời Dập hôm nay liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy khen ngợi.
phút sau.
Cuộc tranh luận đầy kịch tính và quyết liệt giữa ba người thi tuyển mới kết thúc.
“Cuộc phỏng vấn ngày hôm nay đến đây là kết thúc, kết quả cuối cùng sẽ được phòng nhân sự thông báo tới mọi người vào cuối tuần này.” Trưởng phòng nhân sự nói.
Vẻ mặt Lục Thời Dập tràn đầy tự tin, nở nụ cười, hai người còn lại thì ỉu xìu cúi mặt xuống, tự biết vòng phỏng vấn lần này bọn họ hầu như không có đất diễn, Lục Thời Dập đã giành hết ánh đèn sân khấu về mình……
Đúng lúc này, Vu Vãn bỗng nhiên cất tiếng nói, “Không cần chờ tới cuối tuần.”
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng dồn hết về phía Vu Vãn, cô nhìn ba người tới phỏng vấn hôm nay theo thứ tự từ trái qua phải, tầm mắt dừng trên Lục Thời Dập đúng ba giây, sau đó chuyển qua và dừng trên người đang ngồi ở chính giữa, anh chàng đeo mắt kính gọng vàng “Cậu tên là Lưu Nhất Minh đúng không?”
Anh chàng được gọi tên, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại khẩn trương, một lần nữa giới thiệu tên của mình, “Đúng đúng đúng, Lưu Nhất Minh của Nhất minh kinh nhân minh.”
Vu Vãn gật gật đầu, trực tiếp nói luôn: “Cậu thông qua, ngày mai nhớ mang cả hành lý đến công ty, cùng tôi đi công tác gấp.”
“……???” Lục Thời Dập không thể nổi vào tai mình, nhìn thẳng về phía Vu Vãn, cặp mắt đào hoa tràn ngập hoang mang nghi ngờ, khó hiểu, thậm chí là cả tổn thương trong ấy “Vì sao không phải là em”.
Vu Vãn trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Lục Thời Dập, nói xong liền đứng dậy rời đi.
Người tên Lưu Nhất Minh, nhìn thoáng qua bên Lục Thời Dập đang chịu đả kích nặng nề, thì cậu ta vô cùng kích động và hưng phấn giống như vừa mới thắng được cả thế giới vậy.
Trưởng phòng nhân sự hiểu rất rõ phong cách làm việc của Vu Vãn, một khi đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi. Ông cũng không thể nói nhiều, nhưng đúng là ông rất thưởng thức Lục Thời Dập.
Lúc Vu Vãn đi rồi, ông tiếc nuối vỗ vỗ vai Lục Thời Dập, an ủi nói: “Tiểu Lục ah, cậu rất ưu tú, có thể Vu tổng có suy tính khác nên mới cảm thấy tiểu Lưu thích hợp với Vinh Quang chúng tôi hơn.”
……
Năm phút sau.
Ở bên ngoài phòng tổng tài truyền tới giọng nói thất thanh muốn ngăn cản của thư ký Trình “Lục tiên sinh, nếu không có hẹn trước ngài không thể đi vào!”
Lục Thời Dập không để ý đến, trực tiếp đẩy cửa phòng tổng tài ra. Vu Vãn nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên.
Thư ký Trình vội vàng đi theo vào, vẻ mặt đầy khó xử, giải thích “Vu tổng, thật xin lỗi, tôi không cản lại được…… Tôi liền gọi bảo vệ tới!”
Vu Vãn xua xua tay, “Không cần, đi ra ngoài đi.”
Vu tổng không giận cá chém thớt, may quá, thư ký Trình thở phào nhẹ nhõm, tinh thần bát quái lại nổi lên bất chấp hoàn cảnh….. vị Lục tiên sinh này, nói muốn xông vào văn phòng tổng tài là xông vào, mà Vu tổng cũng không hề nổi giận, mối quan hệ này tuyệt đối không bình thường.
Vu tổng sao lại dễ tính như thế nhỉ, không phải là bạn trai của Vu tổng chứ….?
Nếu đúng thế thì, anh bạn trai cũng quá soái đi!
……
“Em rõ ràng so với hai người kia đều giỏi hơn, tại sao chị lại đánh trượt em? Thật không công bằng!” Lục Thời Dập tiến vào phòng, bất bình lên tiếng đòi công đạo cho mình.
Vu Vãn bỏ văn kiện trên tay xuống, cầm ly cafe lên uống một ngụm, kiên nhẫn nói, “Hai người bọn họ tới đây xin việc vì cần công việc để nuôi sống gia đình, còn cậu thì sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Vỏ kịch nhỏ
Lục Thời Dập: Tại sao chị lại đánh trượt em?
Vu Vãn: Hai người bọn họ tới đây xin việc vì cần công việc để nuôi sống gia đình, còn cậu thì sao?Lục Thời Dập: Em cũng cần công việc để nuôi sống gia đình.
Vu Vãn: Cậu nuôi ai?
Lục Thời Dập: Nuôi chị!!
Lời của Translator: Mặt tiểu chó săn dày quá, ha ha