Độ Ách

chương 117

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hơn phân nửa dân chúng và vệ đội dưới tháp thương vong, ngay cả Bàn Già Lệ cũng bị thương. Không ai biết con quỷ già cổ dài đó là ai, và ả ta hung ác hơn bất kỳ quỷ quái nào bọn họ từng gặp. Mãi đến khi thám tử đến Trung Nguyên dò la trở về, mang theo một tin tức khiến người ta khiếp sợ –

Linh Đồng và Thiên Nữ đều chết oan, lần lượt hóa thành quỷ. Ác quỷ trên tháp Lưu Ly kia là quỷ quái A Lan Na mất đi thần trí.

“Vương quân,” thám tử dâng một tấm thiếp vàng lên, “Bách Lý Độ và Bách Lý Quyết Minh nói mong được giúp Vương quân chống lại… A Lan Na.”

“Bảo bọn chúng cút!” Bàn Già Lệ tức giận, “Dựng kết giới vây núi rừng lại, tuyệt đối không cho bọn chúng cơ hội mở Hư Môn vào Mã Tang. Từ nay về sau, Mã Tang và Trung Nguyên là kẻ thù không đội trời chung!”

Bàn Già Lệ không tài nào hiểu nổi, một người con gái xinh đẹp như A Lan Na, vì lang quân trong lòng mình mà từ bỏ thọ mệnh bất lão bất tử, từ bỏ danh vị Thiên Nữ được tôn sùng, chẳng màng tất cả mà chạy đến Trung Nguyên, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như thế này. Chẳng lẽ tất thảy những tấm lòng chân thành đều không nhận được kết quả tốt đẹp sao? Bàn Già Lệ lại nghĩ đến Già Lâm, trước khi chàng ấy chết có hận mình không?

Thuật pháp của A Lan Na vô cùng quỷ dị, chưa đầy một tháng, nửa căn trại đã biến thành quỷ vực. Bất cứ người nào vào bên trong đều không thể ra ngoài, cho đến khi bị A Lan Na cắn nuốt. Bàn Già Lệ mang theo tất cả tộc nhân rời khỏi trại, sau đó dựng trại và nghỉ ngơi bên ngoài trại m Mộc. Dựa theo tin tức do người gặp nạn truyền qua khóa Liên tâm, A Lan Na có ba phân thân Vui Vẻ, Giận Dữ và Yên Lặng, tương ứng với truyền thuyết cổ xưa về Mã Tang của bọn họ – con người ta sau khi chết sẽ nhìn thấy sự vui vẻ, tức giận của cả cuộc đời mình, cuối cùng hết thảy quy về sự tĩnh lặng vĩnh hằng trong ba tầng ánh sáng. Ngoài ra, thời gian và không gian trong quỷ vực hỗn loạn, tất cả những ai đi vào đều sẽ bị lạc trong những gian phòng vĩnh viễn không có hồi kết.

Cuối cùng tổ tiên ở trại Âm Mộc truyền tin đến: Tiểu Linh Đồng bị A Lan Na giam trong trại Âm Mộc.

Quỷ vực liên tục bành trướng, linh lực tiêu hao khiến A Lan Na càng ngày càng đói khát, bọn họ cần phải tìm cách làm nàng no bụng. Lung giả mang đáp án từ chỗ Thiên Âm về, nói rằng một đồng tử thuần âm có thể làm A Lan Na chắc bụng khoảng sáu mươi năm. Thủ lĩnh và con dân Mã Tang đều dùng ánh mắt bi ai nhìn về phía Bàn Già Lệ, nàng là Vương quân của Mã Tang, nàng phải đưa ra quyết định thích đáng nhất, dù cho nó ngập tràn tội lỗi.

Bàn Già Lệ quyết định hiến tế đồng tử thuần âm để đổi lấy sự bình an cho Mã Tang. Bọn họ dùng vàng đắp nặn tượng Thiên Nữ mười một khuôn mặt và Linh Đồng sáu tay, thành kính tế bái, cung phụng heo sữa và cơm nắm, sau đó đặt tượng vào quan tài có đồng tử thuần âm rồi phái người đưa vào trại Âm Mộc. Chỉ cần mọi thứ được tiến hành cẩn thận theo đúng các bước trong nghi thức, Thiên Nữ đã hóa thành Quỷ Mẫu sẽ không xuất hiện nữa, những người đàn ông khiêng quan tài có thể bước lên ánh trăng trở về một cách bình yên. Họ vẽ những bức tranh đầy màu sắc đặt trong trại Âm Mộc để ghi lại đoạn lịch sử đau thương này. Sáu mươi năm sau đó, người Mã Tang bình yên vô sự sống bên ngoài trại Âm Mộc.

Bách Lý Quyết Minh chứng kiến cảnh tượng những bậc cha mẹ khóc lóc thảm thiết đặt con mình vào quan tài sơn đen, đút chúng nó ăn hạt táo tàu an thần. Chỉ cần chúng nó ngủ say thì sẽ không phải đối diện với Quỷ Mẫu đáng sợ. Cha và mẹ khiêng đòn gánh bằng trúc, quan tài nho nhỏ được nâng lên. Người Mã Tang dõi theo bọn họ tiến vào căn trại cũ, nhìn quan tài được đặt lẻ loi ở giữa sân, cha mẹ nó rời khỏi căn trại, và cánh cổng lớn từ từ khép lại.

Năm này qua năm khác, từng thế hệ trong bộ tộc chết đi, công pháp của Bàn Già Lệ làm chậm quá trình lão hóa của nàng, khiến thọ mệnh của nàng dài hơn người bình thường. Nhưng suy cho cùng năm tháng rồi cũng sẽ để lại dấu vết, trải qua biết bao mùa gió tuyết, Quỷ Quốc năm thứ hai trăm sáu mươi, những hạt tuyết trắng vĩnh viễn lưu lại bên tóc mai của Bàn Già Lệ. Vị Vương nữ kiêu hãnh một thời giờ đây đã không còn nữa, chỉ có Dụ Thính Thu mới biết tuyết trắng lạnh lẽo trong lòng nàng ấy là không thể tan đi.

Năm nay, theo nghi thức lễ tế thông thường, đặt một đứa trẻ thuần âm dưới sáu tuổi vào quan tài đen rồi đưa vào trại Âm Mộc. Cổng trại khép lại, mọi người thở phào một hơi, bọn họ lại có thêm sáu mươi năm kéo dài hơi tàn.

Không ngờ rằng năm nay lại xảy ra biến cố, lúc người Mã Tang đang say giấc, vầng sáng tươi đẹp bừng lên trên vòm trời Quỷ Quốc, một bóng đen gầy như que củi từ từ hiện ra bên ngoài các màn cửa đỏ rực. Tiếng thét chói tai cắt rạch bầu trời đêm, quỷ quái săn mồi trong đêm tối. Máu tươi của người thường không thể thỏa mãn dạ dày không đáy của Quỷ Mẫu, tất cả vệ đội giương cung cài tên bắn, Quỷ Mẫu càng bị thương nặng bao nhiêu thì càng điên cuồng bấy nhiêu.

Cuối cùng, người Mã Tang bắt buộc phải dời về tây.

Tất cả những chuyện xưa sau đó nữa Bách Lý Quyết Minh đều biết. Người Mã Tang trăm cay nghìn đắng đi vào Tây Nan Đà, dựng nhà trên cây rồi bám rễ ở nơi đó, nhưng âm khí gặm nhấm lại khiến họ liên tục mắc căn bệnh kì quái. Bụng họ ngày một phình to, từng người lần lượt chết đi, Bàn Già Lệ có công pháp nên mắc bệnh muộn nhất, là người đưa ma cho bọn họ. Nàng đặt ngọc băng thiền vào quan tài đen, khép lại đôi mắt vô hồn của họ. Tộc nhân đều đi cả rồi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình nàng.

Thực ra, nhiều người chết như vậy, có lẽ nàng cũng biết rằng khi phát bệnh, chỉ cần nôn thứ dơ bẩn trong dạ dày ra là được. Nhưng không quan trọng, bởi vì dẫu có làm vậy thì nàng cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Sẽ không có ai đậy nắp quan tài cho nàng, nàng ngồi trên ghế bập bênh nhìn ra cây Vọng Thiên bên ngoài cửa sổ âm u. Hơn hai trăm năm, cuối cùng nàng đã đến điểm cuối của đời người. Nàng đã quá mệt mỏi với những tháng năm khổ sở dài đằng đẵng này rồi. Nàng thắp một chiếc đèn trường minh, xếp bộ y phục đỏ thẫm ngay ngắn đặt trên đầu gối mình. Núi rừng vắng lặng, cách ô cửa sổ, một nhánh dây mây nghiêng mình nở hoa, bóng của nó in lên màn cửa. Trong cơn mê man dường như nàng lại nghe thấy tiếng họa mi hót vang, nến đỏ cháy rực trên đĩa sứ, giọt sáp nhỏ xuống đĩa sứ men xanh thành những đóa hoa mai chất chồng lên nhau. Dưới ánh đèn, chàng tháo chiếc mặt nạ vàng xuống, để lộ đôi mắt trầm tĩnh khiến lòng nàng vấn vương cả đời.

Ghế bập bênh lặng lẽ lay động, trong quầng sáng vàng nhạt của đèn trường minh, người phụ nữ tóc trắng như mây khép đôi mắt lại.

Dụ Thính Thu mở mắt ra, nhìn thấy mình đứng giữa đêm tối, ở nơi xa có một trản đèn trường minh sáng ngời, một người phụ nữ xa lạ ngồi trên chiếc ghế bập bênh cũ đã tróc sơn, mặc chiếc váy đỏ Mã Tang mà nàng vô cùng quen thuộc. Nàng bước tới, đối diện với người phụ nữ này. Năm tháng để lại dấu vết trên khuôn mặt người ấy, song lại không giấu nổi sự mỹ lệ trên đôi mắt của bà. Lúc còn trẻ chắc chắn bà là một người con gái xinh đẹp, rực rỡ như những mỹ nhân Mã Tang khác.

“Bà thành quỷ rồi?” Dụ Thính Thu hỏi, “Nơi này là tâm vực của bà?”

“Nhóc con, gặp trưởng bối phải hành lễ.” Bàn Già Lệ nói, “Đây là lễ phép của Trung Nguyên các ngươi à?”

Dụ Thính Thu cười nói: “Hóa ra bà vẫn luôn quan sát bọn ta.”

Bàn Già Lệ lắc đầu nói: “Nếu không phải vì nể mặt người dẫn dắt các ngươi, việc các ngươi tự tiện xông vào chỗ cô an giấc nghìn thu, cởi váy áo cô, xem trộm ký ức cô, cô đã lấy mạng chó của các ngươi rồi.” Hai tay bà đặt trước ngực, “Thôi, xem thì cũng đã xem rồi. Đứa con trai trong ký ức của Già Lâm không tệ, nhóc con, nó là lang quân của ngươi à?”

Dụ Thính Thu nhún vai, “Coi như vậy đi.”

“Ngươi không hề yêu nó.” Ánh mắt Bàn Già Lệ sắc bén.

Dụ Thính Thu cười, “Sao? Bà phụ Già Lâm nhưng lại muốn chỉ trích ta à? Bà nói đúng, ta không hề yêu huynh ấy, ta phải tu đại đạo chí cao vô thượng, tu kiếm Vô Tình mạnh nhất thiên hạ này. Đáng tiếc điều kiện tiên quyết phải là vong tình, muốn vong tình trước hết phải có tình. Có người cắt đứt tình căn của ta trước khi ta ngộ đạo, ta không còn thứ tình cảm thừa thãi cũng như là hm muốn đó.” Nàng lim môi, “Nhưng cuối cùng thì ta lại may mắn gặp bà.”

Bàn Già Lệ rũ mắt cười, “Ngươi nếm được mùi tình trong ký ức của ta à?”

“Còn hơn cả thế,” Dụ Thính Thu nhìn lòng bàn tay mình, “Ta cảm nhận được tình yêu rực cháy, những hm muốn mãnh liệt, đồng thời cũng thấy được nỗi tiếc hận do hiểu lầm không thể xóa bỏ, và cả sự vắng lặng vô bờ vì âm dương cách biệt.”

“Ngươi ngộ được gì rồi?”

“Trời hướng về Tây Bắc, đất nghiêng phía Đông Nam. Nhân gian có ly hợp, thiên địa có khiếm khuyết, duy chỉ đại đạo là vẹn nguyên, trước sau như một không hề thay đổi.”

Raw 天倾西北, 地不满东南: theo một cách giải thích nào đó, mặt trời và mặt trăng mọc ở phía đông, lặn ở phía tây, và vô vàn con sông đổ ra biển đông, hai điều này là bất biến dù cho xảy ra bất kỳ thảm họa thiên nhiên nào (nguồn Zhihu).

Bàn Già Lệ thở dài, “Lang quân của ngươi đã trao sự trong trắng cho ngươi rồi.”

“Đừng lo,” Dụ Thính Thu xua tay, “Ở Trung Nguyên, sự trong trắng của đàn ông không đáng giá xu nào đâu.”

“Đúng là một đứa trẻ có trái tim sắt đá,” Bàn Già Lệ nói, “Bọn chúng chọn ngươi làm linh môi của ta là đúng đắn, ngươi giống ta. Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, vậy hãy theo đồng bạn của mình đi tìm Đế Thính Thiên Âm đi. Nó không gì không biết, hỏi gì đáp nấy. Nó sẽ cho ngươi biết đạo Vô Tình của ngươi ở phương nào.”

Dụ Thính Thu khom người hành lễ, “Đa tạ Vương quân.”

“Đi thôi,” Bàn Già Lệ nở nụ cười ôn hòa, “Tộc nhân của ta sẽ chỉ đường cho các ngươi. Ba trăm năm rồi, chung quy các ngươi tới cũng không phải là quá muộn.”

Bóng dáng Bàn Già Lệ càng lúc càng mờ nhạt, đó là dấu hiệu của siêu độ. Thân thể Dụ Thính Thu mất khống chế lùi ra sau, mở mắt ra một lần nữa, đột nhiên thấy ánh sáng chói lọi, có hơi khó chịu nên nàng giơ tay lên che mắt. Nàng nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trong lòng Mục Tri Thâm, bọn Bách Lý Quyết Minh đều vây quanh nàng, Bùi Chân đang kiểm tra mạch nàng, ngay cả Bách Lý Tiểu Kỉ cũng ngồi xổm trên đầu Bách Lý Quyết Minh mở to đôi mắt như hai hạt đậu nhìn chằm chằm nàng.

Nàng hơi ngơ ngác, “Làm gì đấy?”

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi,” Bách Lý Quyết Minh thở phào một hơi, “Ta giải trừ thuật pháp mà nhóc con nhà ngươi vẫn không tỉnh, tưởng đâu thuật pháp xảy ra sự cố gì, làm ông đây sợ muốn chết.”

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Mục Tri Thâm có vẻ lo lắng.

Dụ Thính Thu ngồi thẳng dậy, “Không xảy ra sự cố gì hết. Quỷ hồn của Bàn Già Lệ kéo ta vào tâm vực của bà ấy tán gẫu một lát. Bà ấy nói là chúng ta bất kính với hài cốt của bà, vốn định gây rắc rối cho chúng ta, nhưng nể mặt người dẫn đầu của chúng ta nên không so đo nữa.” Nàng nhìn quanh một vòng, “Mà này, người dẫn đầu của chúng ta là ai vậy?”

Ánh mắt mọi người đều hướng về phía Bùi Chân. Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc hỏi: “Không phải ông đây à? Các ngươi nhìn Bùi Chân làm gì?”

Bùi Chân cười tủm tỉm trấn an y, “Đương nhiên là tiền bối rồi, ta nghe theo tiền bối tất.”

“Hừ,” Bách Lý Quyết Minh hài lòng, “Vậy thì còn được.”

“Bà ấy còn nói tộc nhân của bà ấy sẽ chỉ đường cho chúng ta đến gặp Thiên Âm.” Dụ Thính Thu nói.

“Tộc nhân?” Bách Lý Quyết Minh nhíu mày.

Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, quầng sáng đã xuất hiện, bọn họ đã trải qua một đêm trong ký ức của Bàn Già Lệ và Già Lâm, bây giờ đã là ban ngày ở Tây Nan Đà. Bách Lý Quyết Minh đẩy cửa gỗ ra, giẫm lên nhánh dây mây nâu thẫm thô ráp, ánh sáng đỏ lờ mờ bên ngoài phủ khắp tầm nhìn y, y thoáng mở to hai mắt. Giữa những tán cây Vọng Thiên xanh thẫm, cành lá rộng lớn đan xen dày đặc, có vô số quỷ hồn đứng chen chúc trên những cành dây mây. Đa phần bọn họ có nước da ngăm đen, cắt tóc xăm mình, vừa nhìn là biết người Mã Tang. Tất cả mọi người đều chỉ về một hướng, đó là phía Bạch Tháp của Tây Nan Đà, cũng là nơi của Thiên Âm.

“Các ngươi…” Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm.

Những quỷ hồn gần như vô hình đó đưa tay ra đặt lên ngực và cúi chào. Đây là lễ tiết nghênh đón khách quý của người Mã Tang. Sau khi làm xong tất cả những việc này, hình bóng của bọn họ lần lượt tan biến từng người một, hóa thành những đốm sáng nhàn nhạt như những vì tinh tú. Khu rừng ngập tràn ánh sáng, bọn họ đã chờ đợi mấy trăm năm, cuối cùng tâm nguyện của họ cũng hoàn thành để được siêu độ.

Dụ Thính Thu nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Hình như bọn họ vẫn luôn đợi chúng ta.”

Tạ Sầm Quan che miệng nói khẽ: “Bách Lý tiền bối, may mà ngươi đổi xác đó, bọn họ mới không nhận ra ngươi.”

Không, hoàn toàn ngược lại. Bùi Chân vươn ngón tay ra, một đốm sáng nho nhỏ nán lại trên đầu ngón tay trắng nõn của hắn. Bọn họ sớm đã nhận ra thân phận của sư tôn rồi.

Truyện Chữ Hay