(ĐN One Piece) Linh Hồn Của Biển

chương 49: gia tộc kozuki

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cô thấy sao? Nami" Robin đã dịch được toàn bộ phiến đá đỏ. Nhưng phiến đá đó mang nội dung rất khác với những phiến đá cô biết đến, hình như nó liên quan đến một địa điểm nào đó, trông rất giống một hải đồ.

"Ừm, tôi phải nghiên cứu lại đã"

Nami chăm chú vào chiếc tớ giấy đó, cô không thể nhanh chóng tìm ra địa điểm nó muốn nói tới. Nên có vẻ cô cần phải quay lại tàu và sao nó với hải đồ Tân Thế Giới.

"Phiến đá đó tên là Road Ponegryph. một phiến đá chỉ dẫn tới điểm cuối của Đại Hải Trình, nơi mà mọi kẻ vẫn rong ruổi tìm kiếm" Inuarashi giới thiệu về nó.

"Phiến đá chỉ đường? Không lẽ tới hòn đảo cuối cùng Raftel!!!" Robin kinh ngạc.

"Không sai"

Liền ai ai cũng kích động, mọi người đều nháo nhào cả lên. Tất nhiên biểu cảm của mọi người là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra. Hòn đảo Raftel, nơi bí mật nhất trên thế giới, duy nhất một người đã đến được và được danh xưng Vua Hải Tặc. Không một người đi biển nào là không muốn tới đó, không một nhà khảo cổ nào là không muốn tìm hiểu về nó và không ai là không muốn kho báu One Piece.

Victor cũng kích động không kém, nơi mọi bí mật thế kỉ trống lưu giữ, hắn cũng rất muốn biết những chuyện gì xảy ra trong thời gian đó. Đó có thể là một điểm yếu chí mạng cho lũ chính phủ kia.

"Tuy nhiên, trên thế giới có phiến Road Poneglygh!!" Inuarashi chặn sự nháo nhào kia.

"Thế là có những Raftel !???" não cao su của Luffy đúng là không chỉ mang danh.

"Không phải, nghe cho hết chuyện đã nào!!!" Usopp liền đánh cho cậu ta một cái cho thông minh lên một chút.

"Trên phiến đá này có chỉ tới một địa điểm nhưng đó không phải Rafel, nó chỉ là một trong những chỉ dẫn tới một điểm. Đánh dấu điểm đó trên bản đồ và nối chúng lại, trung tâm của điểm ấy chính là hòn đảo cuối cùng mà chỉ có nhóm Vua Hải Tặc tìm ra, Rafel!!!"

"Điểm cuối cùng sao? Liệu nó có ờ đó hay không đây!!! One Piece!!!" Luffy phấn khích lên, cậu rất lâu mới có cảm giác sướng người như thế "Đươc!!! Đi tìm chúng thôi!!! Tôi sẽ mang Sanji về ngay bây giờ!!!"

"Cậu tưởng tìm mấy phiến đá đỏ dễ lắm hả? Thế giới rộng lớn đến vậy!!!" Usopp quát lên, tuy cậu cũng muốn đến nơi đó nhưng để tìm mấy phiến đá chắc già mất.

"Nếu định theo Pekoms tới Đảo Bánh thì có thể đó" Nekomamushi nói. Có vẻ gã biết được vị trí mấy phiến đá còn lại. "Trong số phiến đá chỉ đường chỉ có một phiến đá là không rõ tung tích. Một phiến ở đây, hai phiến nữa thì hải tặc đang giữ"

"Hải tặc?" Law có phần đoán được hai người còn lại kia.

"Tứ hoàng Big Mon và Tứ hoàng Kaido, hai người này mỗi người đang giữ một phiến đỏ!"

"Yeahhhh!!! Vậy đi cướp về nào!!!" Luffy réo lên phấn khích. Chỉ có bộ kia ảo não mệt mỏi, họ cảm thấy tương lai có chút thật tối tăm.

"Thật ra các vị không cần phải cướp cả viên đá ấy. Chúng ta có thể lấy bản sao giống như kiếu in ấy. Đâu có thằng ngu nào đi cướp cả viên đá to thế kia"

"Phải rồi!!!" Usopp réo lên, cậu đã bắt đầu nhìn thấy một tương lai sáng rạng rỡ hơn " Trước tiên là lẻn vào lấy bản sao của viên đá, sau đó âm thầm tời Rafel và Luffy sẻ trở thành Vua Hải Tặc!!!"

Nhưng Luffy lại rất bất mãn với những lời Usopp nói. Làm vua dễ dàng như thế cũng chẳng có gì là thú vị cả. Cuối cùng hậu quả của vị thuyền trường máu liều này là bị Usopp dần một trận ra bã.

"Tại sao mọi người lại biết rõ về Poneglygh vậy?" Robin rất tò mò với sự hiểu biết của những người đó, cứ như là họ đã được tới đó vậy.

"Chuyện bắt đầu từ rất lâu rồi, tôi sẽ kể từ chuyện chủ nhân Kozuki Oden của chúng tôi, người rất thích các phiến đá... "Nekomamushi đột nhiên dừng lại, ông nhìn qua ngài Inuarashi, bởi đây là chuyện kín, ông không biết mình có nên nói hay không "Inu, ta kể chuyện này không sao chứ?"

Inuashi chỉ biết nhìn qua Momonosuke, bởi ông cũng chẳng có quyền gì để định đoạt cả. Momosuke nói "Ta không phiền đâu! Chúng ta không phải giấu diếm gì họ, kể gì cũng được!!!"

Được sự cho phép nên Nekomamushi cũng kể những điều mà mọi người đang thắc mắc "Gia tộc Kozuki ở Wano quốc chúng tôi thực ra là những người thợ khắc đá truyền đời... bởi vậy trình độ kiếm thuật mới cao như vậy"

" năm trước, chính tay người của tộc Kozuki đã khắc ra những dòng chữ không thể phá hủy, là Poneglygh!!!"

"Cái gì!!!!"

Không ai khi nghe tin chấn động như thế có thể bình tĩnh nỗi, mọi người kinh ngạc đến nổi không tin vào chính bản thân mình nữa. Tưởng như tai đã nghe lầm đến mức phải buộc miệng hỏi lại. Victor cũng từng nghe cha mình kể nhưng giờ nghe lại sự kinh ngạc cũng không thế che giấu được.

"Một gia tộc làm ra những văn tự lịch sử rải rác khắp thế giới?!" Robin là người ngạc nhiên nhất, cô không nghĩ những phiến đá huyền thoại đó đều do một tay gia tộc tạo nên.

"Thế mấy vị biết trên đó viết gì nhỉ?" Chopper hỏi. Nhưng không phải ai cũng đọc được những dòng cổ ngữ đó.

"Những điều này phải được truyền cho đời sau..." Kanjiro.

"Việc đọc hiểu nội dung trên phiến đá..." Kiemon.

"Thứ được truyền lại chính là cách đọc và viết chữ cổ đại. Tuy nhiên, đáng buồn là.... trước khi truyền lại cho ngài Momonosuke thì phụ thân của người, ngài Oden đã ra đi..." Raizo.

"Ra đi!? Vậy phụ thân của Momonosuke đã...." Brook.

"Phải, ngài Oden đã bị Wano...." Kinemon giọng nghẹn lại, ông có dũng cảm để nói tiếp. Cái nỗi đau khi đó, ánh lửa nóng khi đó đến bây giờ ông vẫn còn cảm nhận được mình đang ngồi trên dầu lửa. Sự tuyệt vọng dần chiếm lấy hết sự dũng cảm của samurai, lòng uất hận khi nghe tiếng vang lẩn vẩn trong đầu liên tục lập lại.

Hãy đun hắn lên như đun Oden, Haha!!!

"Ngài Oden đã bị... HÀNH HÌNH!!! Bởi Shogun của Wano quốc và hải tặc Kaido!!!"

"Kaido?!!!" Victor kinh ngạc, hắn không nghĩ gia tộc Kozuki có thể thàn đám trở ngại đối với con quái vật kia. Là vì sao gã ta phải đuổi cùng gϊếŧ tận những người tộc Kozuki như thế.

"Ngài đã hy sinh để bảo vệ tính mạng cho tất cả gia nhân chúng tôi. Là tứ hoàng Kaido!!! Băng bách thú hiện đang ở Wano quốc!!!"

Zoro có thế nhìn thấy lòng uất hận của tất vả bọn họ đối với gã Kaido kia, nhưng tại sao tên ấy lại muốn tiêu diệt một gia tộc như thế, không lẽ là do những phiến đá kia"Ta có điều muốn hỏi, không muốn trả lời cũng được. Chủ nhân của các ngươi vì sao mà bị hành hình? Có liên quan đến việc các ngươi bị truy đuổi gắt gao không?"

"... Kaido... định moi thông tin từ chúng tôi..." Kiemon toàn thân run rẫy, ông cố nén những cảm xúc trong mình xuống "Ngày trước, ngài Oden... từng theo Vua Hải Tặc Gol.D.Roger tới hòn đảo cuối cùng Raftel!! Ngài đã biết được bí mật của thế giới!!!"

"Cha của Momo cũng là thanh viên trong băng của Vua Hải Tặc sao?!!!" Luffy bất ngờ, hôm nay cậu biết những tin tức khủng không.

"Hiểu rồi. Vậy chính cái bí mật của thế giới chính là thứ chúng muốn khai khác từ ông. Lũ quân của Kaido, Doflamingo, Ceasar... thế cho nên chúng mới săn đuổi ông" Zoro cuối cùng cũng giải được mọi thắc mắc trong lòng.

"Lý lẽ của cậu rất hợp lí nhưng vấn đề là... chúa công Oden đã quyết định không để chúng tôi gánh vác bí mật đó nên chúng tôi không hề biết gì hết..." Kiemon đưa tay che lấy khuôn mặt của mình, ông không muốn để mọi người thế một samurai yếu đuối.

"Mà dù có biết thì chúng tôi cũng không bao giờ hé môi!!!" Kanjiro quả quyết."Dù biết hay không chúng cũng sẽ truy đuổi chùng tôi vì thế lựa chọn duy nhất của chúng tôi là chiến đấu!"

"Ngài Oden đã trăn trối những lời này, đó cũng là nguyện vọng chúng tôi nhất định phải thực hiện...."

"Mở cửa biên giới Wano quốc!!!"

Victor liền ngây người trước câu nói ấy. Trái tim đập thình thịnh kì lạ, cảm giác ngột thở cũng ập tới. Hắn bật cười khàn, cha hắn từng nói thế, từng dốc hết mình để thực hiện ước mơ của ngài Oden đó. Đến cuối cùng là gì cơ chứ?

"Chúng tôi sẽ gϊếŧ chết Shogun của Wano và khai quan thông thương với thế giới bên ngoài!!!" Raizo.

"Hiện giờ Wano đang bị áp bức bởi cả Shogun và Kaido, hai tên đó đã kết bè kết đảng với nhau... Mặc dù những người đã có lý tưởng nội loạn đã bắt đầu tập hợp lại với nhau nhưng so với quân đội hùng mạnh của kẻ thù, chúng tôi chẳng khác gì lấy châu chấu đá xe.... Nhưng chúng tôi buộc phải chiến thắng!!!! Nên chúng tôi đã giong buồm ra khơi đề tìm những người đồng đội sát cánh kề vai!!!"

"Chúng tôi đầu tiên đặt hy vọng vào Zou!!!"

"Gia tộc Kozuki cùng tộc Mink, từ rất xa xưa đã cùng thề ước hoạn nạn có nhau" Inuarashi nói.

"Còn nữa, ta và Inu cũng là thuộc hạ dướng trường ngài Oden. Ngày mà Raizou đặt chân lên hòn đảo này, những chiến binh cùa đảo đã sẵn sàng tử chiến!" Nekomamushi.

"Luffy đạ hiệp, Law đại hiệp và cả cậu nữa Victor, chúng tôi thực sự có chuyện này muốn khẩn cầu! Thật không có mặt mũi nào khi đi khẩn cầu ân nhân đã cứu mình nhưng tôi và các đồng đội đều vô cùng ngưỡng mộ năng lực phi thường của các vị!!! Nếu chúng ta có cùng chung đích đến và mong muốn..." Kiemon khẩn cầu, ông ấy cùng tất cả những tùy tùng của Oden lập tức quỳ xuống. Từng một người căm hận hải tặc giờ đây lại đang quỳ khẩn cầu một hải tặc, chứng tỏ họ rất tin tưởng mọi người.

"Trong trận chiến sắp tới với Kaido và Shogun của Wano quốc. Chúng tối khẩn thiết cầu xin trợ giúp từ các vị!!!

"Woaaaa!!! Còn vượt ngoài mong đợi của chúng ta nữa!!!" Usopp bắt đầu có ý chí chiến đầu rồi, với lực lượng to lớn như thế có thể thắng được Kaido rồi.

Victor được nhờ vả như thế nhưng hắn không có chút cảm xúc gì cả. Hắn không muốn vướng vào rắc rối với gã Kaido kia. Còn Luffy thì...

"Không!" cậu ta thẳng thừng từ chối.

"Không cái đầu cậu ấy!!"Usopp nắm lấy cổ của thằng thuyền trưởng ngu dốt kia liên tục dập cho não cậu ấy thông ra.

"Còn em thì sao?!! Chỉ là người cảnh thôi à Momo?!!" Luffy bị Usopp đè xuống sàn, cậu phẫn nộ nhìn đứa trẻ mới tuổi kia "Em là chủ của bọn họ mà phải không!? Là lãnh đạo cua những chiến vinh vĩ đại cơ mà?!!! Em chỉ biết khóc thôi hả?!!:

Momonosuke ráng kiềm nước mắt mình lại, tay dụi đi những giọt nước cứ rơi mãi không ngừng. Đến bây giờ, mọi nỗi đau hôm đó vẫn còn vương vấn trong lòng. Nhóc hận tên đó, cực kì hận tên đó, gã đã cướp đi gia đình của nhóc, nỗi khốn khổ tột cùng đó khiến nhóc phải khóc lên, dần dần khiến nhóc trở nên sợ hãi và yếu đuối hơn hẳn. Nhưng trước lời thách thức của Luffy, Momonosuke chợt nhận ra bản thân phải nên mạnh mẽ hơn, nhóc là người lãnh đạo, là người xung phong chứ không phải kẻ hèn nhát trốn sau tùy tùng của mình.

"Luffy.... Em muốn đánh bại Kaido!!! Hắn là kẻ thù của cha mẹ em! Hắn đã gϊếŧ gia đình em!!!!"

"Em ước mình có thể mau chóng lớn lên và mạnh hơn nữa... để trả thù cho cha mẹ mình! Em muốn bảo vệ tất cả tùy tùng của mình!"

"Nhưng em còn nhỏ, nên không thể làm chuyện đó! Đó là lý do em muốn anh hãy chiến đấu cùng bọn em!" Momonosuke khẩn thiết cầu xin, nhóc quỳ xuống "Em cầu xin anh! Xin anh!!!!"

Luffy liền chặng đầu Momo lại, cậu không muốn thằng nhóc phái cúi đầu trước mình "Anh hiểu rồi! Cùng hợp tác nào!!! Như một liên minh!!! Bọn anh sẽ hạ bệ Kaido!!!" Luffy vươn tay ra. Momonosuke vui đến mức nước mắt vỡ òa ra, nhóc đưa hai tay mình nắm lấy bàn tay của Luffy.

"Cảm ơn anh nhiều lắm...."

"Tốt rồi, mọi chuyện êm đẹp rồi! "Inuarashi cười vui lên.

Mọi người đều có vẻ vui vẻ khi một liên minh được thành lập nhưng có người nào đó đang cau có khó chịu. "Mũ Rơm-ya, cậu chưa hỏi ý kiến tôi đấy!" Law bực mình.

"Mọi chuyện vẫn tốt mà?" Luffy ngây ngốc hỏi lại.

"Đúng là vậy, nhưng mà... " Law cạn lời không muốn nói.

Victor không phải kẻ thích liên minh với ai cả, vả lại hắn đến Wano làm chuyện chứ không phải đến gây chiến với Kaido, tất nhiên hắn sẽ từ chối liên minh này. "Luffy đã đồng ý liên minh với các người nhưng tôi từ chối!"

"Hể?!! Tại sao chứ?" Kinemon bất ngờ.

"Tôi chả có liên quan gì đến mấy người cả. Mục đích của tôi đến Wano cũng không giống Luffy nên tôi chẳng có nghĩa vụ gì cả!"

"Này, sao anh lại nỡ từ chối lời khẩn cầu của bọn họ như thế? Không phải quê hương của anh là Wano hay sao?" Nami nói, cô nàng thấy tên kia tuy làm chuyện gì cũng tùy hứng nhưng đứng trước quê hương đang gặp nạn tại sao không giúp đỡ.

Trước câu nói của Nami, những chiến binh của Wano quốc đều kinh ngạc đến ngây ra. Wano có một luật cấm, đó là không tùy tiện được rời khỏi vương quốc, nếu Victor là người Wano, phạm luật như thế chắc cũng có chuyện gì đó.

"Cậu ấy là người của Wano sao?" Raizo bất ngờ, ông nhìn kiểu gì thì Victor trông không hề giống những cư dân trên Wano quốc.

"Đúng vậy!! Tôi quên nói với mọi người, cậu Victor chính là con trai của ngài Edric!!" Kinemon liền nhớ ra, ông nhận ra việc này khi đang ở hòn đảo mùa.

"Con trai ngài Edric sao?!!!" tất cả chiến binh của Wano đều hoảng hốt lại, giờ họ để ý lại người thanh niên kia, đúng là có chút giống.

"Edric?!" Luffy nghiêng đầu, cậu không biết ông ta.

"Ông ta từng là một hải tặc nào động một thời ở Tân Thế Giới, một kiếm sĩ bất bại. Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ, Vô Ảnh Edric!!!" Brook giải thích, tuy ông từng sống trong vùng biển chết một thời gian dài nhưng danh tiếng của ông ta đúng là vang vọng khắp mọi nơi, không ai là không biết. "Nhưng hơn chục năm trước, ông ta đã mất tích, nghe nói là bị chính phủ bắt và xử án bí mật"

"Ngài Edric thật ra trước khi trở thành một hải tặc, từng là một cận vệ của gia tộc Kozuki. Ngài ấy là cận vệ của Shogun đời trước, là cha của ngài Oden!" Kinemon nói.

"Nghe khí phách phết đấy!" Franky tán thưởng, không ngờ cha của Victor có lai lịch không tầm thường tí nào.

"Nếu cậu là con của ngài Edric, tại sao lại không giúp chúng tôi?" Inuarashi hỏi.

Victor bật cười một cái, hắn trả lời với giọng thờ ơ "Cha tôi đúng là tùy tùng của gia tộc Kozuki nhưng tôi thì không! Tôi không có lý do gì để tiếp nối cha tôi cả. Tôi mà như cha chắc sẽ chết thảm hơn ông ấy mất!"

"Ngài Edric mất rồi sao?!!" Nekomamushi kinh ngạc, ông cứ tưởng bây giờ ngài ấy đang sống ẩn dật đâu đó chứ.

" năm trước, ông ấy bị chính phủ và quân Kaido dồn ép vào đường cùng. Cuối cùng chết thảm trên biển. Khi ấy Râu Trắng đã cứu tôi nên giờ bản thân mới sống lành lặn thế này đây...." Victor trầm giọng, con ngươi không biết nhìn đi đâu, vô định và sâu xa tưởng như đang đắm chìm vào năm trước, ở vùng biển ấy, nơi đầy rẫy những xác tàu và ngọn lửa phập phùng. Cha hắn vẫn đứng hiên ngang ở đó, như một samurai đích thực, bản thân bị dồn vào đường cùng, cuối cùng phải tự vẫn và nhảy xuống biển. Có chết cũng không rơi vào tay những tên ô lại. Hắn khi ấy mới tuổi, liền thành trẻ mồ côi.

"Lúc cha tôi khốn khổ nhất, bạn bè, đồng minh của ông ấy ở đâu hả? Ông ấy bị trục xuất khỏi Wano với tội danh phản nghịch. Tôi và cha sống trên biển chịu mọi sức ép suốt mấy năm liền, từ hải tặc, hải quân đến những tên thợ săn... Các người thì hay rồi, có chuyện liền tìm cha tôi, không có chuyện thì bỏ mặc ông ấy. Để rồi một Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ phải chết ở nơi hoang tàn như thế? Cha đã giúp đỡ các người, đến chết thì được gì?" Victor cười rủa, hắn không quan tâm nữa. Wano tuyệt vong cũng được, chết hết cũng được, chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.

Mọi thứ liền trầm lắng lại, họ muốn giải thích nhưng cũng không thể biện hộ nổi. Thực tại họ quan tâm đến ngài Oden hơn, đến mức người đã luôn đấu tranh với họ liền quên mất. Nên nói họ có tội cũng là sự thật.

"Nhiêu đó đủ chứng minh tôi không giúp đỡ mấy người chưa? Nếu đủ rồi thì tôi đi đây!!"

"Này Victor..." Chopper toan tính đuổi theo thì bị Robin chặn lại, cô nàng lắc đầu hàm ý nên để hắn một mình suy nghĩ một thời gian.

Victor rời đi để lại một bầu không khí trầm lắng hơn bao giờ hết.

Truyện Chữ Hay