(ĐN One Piece) Linh Hồn Của Biển

chương 40: victoria

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng không quá mất thời gian để họ rời khỏi cái đấu trường địa ngục này. Sau mấy phút họ đã rời khỏi và bên ngoài cũng có Kinemon và Zoro đợi sẵn, trên tay hai người đò là những thú bông lớn với vẻ ngoài ngộ nghĩnh.

"Lu, đi với người họ trước đi, tôi có chuyện phải giải quyết!" Victor sau khi thoát khỏi vòng tay của Luffy, hắn nói.

"Anh có chuyện gì cần làm?" Luffy tuy là nguời không thích quản chuyện người khác nhưng trong thời thế quan trọng, nhất định họ phải đi cứu Torao, tại sao Victor lại muốn tách nhóm.

"À, chuyện cá nhân thôi, không có gì quan trọng đâu! Sau khi xong việc tôi sẽ đến lâu đài ngay!" Victor không thể nói rằng hắn đang tính đi tìm tên Doffy, hắn và gã có một vài giao dịch làm ăn nhỏ, nên hắn tính tìm gã đòi trả công. Tất nhiên Victor không muốn để Luffy biết chuyện này, nếu cậu ta biết, chẳng khác gì biết hắn là kẻ phản bội.

".... Được, tôi chờ anh" Luffy trùm áo thú nhồi bông lên người, cậu vẫy tay một cái rồi cùng Zoro và Kinemon rời đi.

Nhìn Mũ Rơm đã đi xa, hắn cũng lén lút rời đi trong con hẻm nhỏ. Victor tới đây từ năm trước vì thế bản đồ nơi này hắn dường như đã thuộc trong lòng bàn tay. Nên con đường để đến cung điện nhanh nhất, hắn cũng nắm rất rõ. Trong thời gian rất ngắn, mất phút, Victor đã đứng trước cánh cổng cung điện nguy nga. Và hắn lại một lần nữa bị đám quân lính ngu dốt của Doflamingo chặn cửa.

"Nếu không có hẹn trước, tiểu thư không thể gặp đức vua được!" gã lính cầm gươm, bề ngoài lùn tịt, khuôn mặt hung hăng nhưng biểu cảm lại rất say mê nhan sắc của tiểu thư váy đỏ kia.

"Hừ..." hắn hừ thầm trong lòng, đây rốt cuộc là lần thứ mấy hắn bị xem là nữ nhân vậy. Dù hắn có mặc váy hay mặc nữ phục, thì hắn cũng rất nam tính, bộ mắt ai cũng mù rồi hay sao mà không thấy được thế. "Gọi Doffy ra đây!" giọng Victor cáu gắt.

"Tiểu thư à, không thể được đâu..." gã chạm nhẹ vào vai hắn, vừa đẩy hắn về phía sau, vừa xoa xoa đầy yêu thương.

"Tao nói mày gọi Doffy ra đây! Nghe không hả!!!!!" Victor bình tĩnh ngày nào cuối cùng cũng nổ tung phát hỏa. Hắn đã nhịn nhưng nhịn không nỗi nữa. Cơn tức giận cứ như núi lửa, bùng ra mãnh liệt và tàn ác. Victor điên tiết, thẳng chân, dùng đôi giày cao gót đạp chân giữa của gã. Gã ta khụy lại, ôm lấy cái chân giữa ấy, mắt đỏ au, nhìn Victor như muốn chửi.

"Cái con đàn bà này!!!" gã ta điên điên khùng khùng, cầm thanh đoản đao, như một con thú hoang tiến về Victor mà chém loạn xạ.

Gã không phải kẻ duy nhất điên, Victor còn điên nặng hơn gã.. Hắn đá một cú chéo, thanh đao gãy đôi. Chưa kịp dừng lại ở đó, Victor nắm tay thành nấm đấm, húc cho gã một cú mạnh từ cằm lên, lại tiếp tục dùng một cú đấm chéo. Gã ta tím người, bầm dập, ngất ngay tại chỗ. Bởi hình bóng gã rất đáng ghét, Victor liền đá một phát, thân hình mập mạp của gã đập mạnh vào cổng, khiến cánh cổng không trụ nỗi mà mở toang ra.

Bên trong chính là đám binh lính của Doflamingo, chúng thấy kẻ đột nhập, tất cả liền nháo nhào lên như đàn ong rời tổ. Ai nấy đều đầu óc không bình thường, hướng Victor đang khùng mà tấn công. Thế là Victor điên từ tầng trệt đến tàng năm của Doffy, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại xác người. Máu lính Doflamingo trải dài khắp hành lang, nếu không biết, người ngoài còn tưởng cung điện đang bị sát thủ nhắm tới đấy.

Rầm!!! Cánh cửa căn phòng họp của Doflamingo bị mở tung ra. Victor xuất hiện trong bộ váy đỏ, tay hắn xách cổ một tên lính, hắn ta toàn thân be bét, bầm dập.

"Ngài Dofla...." tên lính kia thều thào, chưa kịp nói hết, hắn ta đã bị Victor ném không thương tiếc.

"Chà chà.. Vicy, mới mấy ngày không gặp, gu thời trang của ngươi thay đổi rồi?" Doflamingo ung dung ngồi trên bệ cửa sổ, nụ cười trên khuôn mặt gã trông rất vui, dường như mọi náo loạn trong cung điện của gã chưa từng xảy ra vậy.

"Bớt lảm nhảm lại..." Victor từng bước tới gần, ánh mắt của hắn dừng lại trên chiếc ghế cơ, nhưng cũng nhanh chóng lờ đi, hắn chọn chiếc ghế đối diện Doffy, ung dung ngồi xuống, chân vắt chéo "Thanh toán đi!"

"Thanh toán....?" Doflamingo giả vờ ngu muội.

"Mấy ngày trước, ngươi nhờ ta làm giả thông tin việc từ chức Thất Vũ Hải. Sao, mới mấy ngày muốn lật lọng?" Victor cười như không, giọng trầm lạnh.

Người ngồi trên ghế cơ nghe vậy, đôi mắt cũng từ từ hé mở. Hắn ta nhìn chiếc ghế kế bên mình đầy bất ngờ, bản thân muốn mở miệng lên nói nhưng cũng rất khó khăn. Dù gì, hắn cũng trúng phát đạn của Thiên Dạ Xoa, sống đến bây giờ cũng là một kì tích đi.

"Gahahaaa, ngươi nghĩ ta hai mặt như thế? Nhưng lỡ như ta đưa tiền cho ngươi, Vicy, ngươi sẽ bỏ trốn đi mất" Doflamingo cười, gã rất thích thú với biểu cảm khuôn mặt của đứa nhóc kia.

"Ta không phải người lật lọng. Việc hồi sinh kẻ đó ta nhất định sẽ làm cho trót. Nhưng chuyện gì cũng phải ra chuyện đó...." Victor ngả lưng về phía sau, tay chóng cằm "Giao tiền đi!"

"Được, được..." gã cười, rồi ra lệnh cho tên cơ thể đầy chất nhầy đi lấy tiền.

Quan hệ giữa Doflamingo với Victor thân thiện như vậy, nếu không có chuyện ở đảo Punk Hazard, chắc ai cũng nghĩ rằng họ là đồng đội của nhau. Trên cái hòn đảo hai mùa đó, có một Thiên Dạ Xoa ngang ngược hống hách, tuyên bố rằng sẽ trừng trị tên phản bội Lưu Ly Đỏ, giờ lại như con chó ngoan, nhẹ nhàng nghe lời như thế. Nhưng không phải con người nào cũng dễ thay đổi, gã đột nhiên tốt như thế là do Victor đã giúp gã làm sai thông tin vụ việc Thất Vũ Hải. Tuy Doflamingo là Thiên Long Nhân nhưng từ lâu đã mất quyền lực vì vậy để làm chuyện đó là một điều khó khăn, nên gã đã nhờ vả Thiên Long Nhân quyền lực dường như là cao nhất, Victor!

"Ngươi phản bội----!!!" người ngồi trên ghế cơ cuối cùng cũng lên tiếng, đôi ngươi màu kim lạnh lẽo đỏ au, đầy phẫn nộ.

"Ta không phản bội!" Victor ung dung nói. Câu của hắn nữa thật nữa giả, đầy ẩn ý và rất dễ hiểu sai. Nếu nhìn theo hướng Doflamingo mà nói, Victor đang có một liên minh với gã ngay khi trước liên minh với Mũ Rơm, vì thế, dùng từ phản bội hợp lý. Nhưng nếu nhìn theo hướng Mũ Rơm, Victor cũng rất ghét Doflamingo, nên việc làm của hắn chỉ là chuyện riêng mà thôi.

"Ngươi còn...hộc... biện minh.." chàng trai với cái mũ lông màu bò sữa, khó khăn nói.

Lần này Victor không đáp lại nữa, hắn nhìn Law chăm chú, ánh mắt giao nhau rất lâu. Law nhìn thấy sự kiên cường và chân thật trong con ngươi ruby đó, vì thế anh không nói nữa, ngược lại là có đôi phần tin tưởng. Law suy nghĩ về hành động của Victor, rốt cuộc là có ý gì.

"Tôi làm vậy là vì cậu!"

Law nghe vậy đến cứng đờ, bản thân anh còn nghĩ rằng tai mình bị lãng, nhất định là nghe lầm. Victor làm chuyện này là vì anh, nhưng tại sao? Họ có quen biết hay từng thân thiết gì với nhau đâu? Dù có lục trí nhớ của Law đến trăm lần, anh vẫn không tài nào nghĩ ra nguyên do Victor lại làm vậy?

Cũng cùng lúc Victor đang ngồi chờ tiền dâng đến tận tay, Luffy cũng đã tới và đang trốn ở bên ngoài. Mũ Rơm tới sớm như thế, phần đều nhờ công sức Victor đã dọn đường từ trước, vì thế việc đến căn phòng này có vẻ thuận tiện hơn rất nhiều. Luffy nhó đầu lên, nhìn vào bên trong, có tên Mingo cậu muốn đá đít, có Law đang bị còng trên ghế, có ông lão tóc bạc trắng đang ngồi một góc, lão ấy chính là vị cựu vương của Dressrosa... và có một người khác khiến Luffy phải bất ngờ, Victor...

"Victor tại sao lại ở đây?"

"Cậu quen biết với ngài Victoria sao?" cô gái kế bên thắc mắc, cô ấy chính là vũ công số một của Dressrosa, là cựu quận chúa, và cũng từng là thành viên của gia tộc Donquixote, Violet hay Viola.

"Victoria??" Luffy không hiểu, không phải đó là tên giả Victor dùng trà trộn vào vương quốc này sao? "Anh ấy là đồng đội của tôi!"

Violet nghe vậy khuôn mặt càng trắng bật, chắc là cú sốc quá lớn "Là đồng đội của cậu sao? Ngài Victoria là thủ lĩnh tối mật của Donquixote, cậu không biết sao?"

Luffy lập tức lắc đầu, Victor rất hiếm khi kể chuyện về bản thân, vì thế số điều cậu biết về anh ấy, cực kì rất ít.

"Victoria đã gia nhập gia tộc vào năm trước, quyền hạn của hắn ta rất cao, dường như ngang ngửa với Doflamingo. Nhưng tính cách hắn ta rất khác biệt với tất cả thành viên trong gia tộc, ngoài việc ở tầng hầm suốt mấy ngày liền, hắn cũng chẳng tiếp xúc với ai. Tuy nhiên, Victoria cũng có máu độc ác trong người, hắn ta đã gϊếŧ chục tên thuộc hạ của Doflamingo, mặc dù không biết bạn hay thù nhưng có điều tôi rất chắc chắn......" Violet nói chậm lại "Việc gia nhập băng Mũ Rơm, có lẽ Victoria đã bị Doflamingo cài vào, hay gọi là gián điệp.... đúng hơn đồng đội của cậu đã phản bội rồi, Mũ Rơm!"

"Victor nhất định sẽ không phản bội!" Luffy lập tức phản bác lại.

"Với sự thật trước mắt, cậu không tin cũng phải tin!"

"Dù như thế nào, Victor nhất định sẽ không phản bội, tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Không nghe được lời anh ấy đính chính, dù bất cứ ai, tôi cũng không tin!!!!" ánh mắt kiên cường hiện lên, nó khiến Violet khó lòng nói tiếp.

Luffy là con người nói là làm, cậu chưa đợi kế hoạch SOP thành công hay không, bản thân đã lập tức xông vào. Bất ngờ đấm một cú, khiến tên mặc áo lông hồng kia bay xa một đoạn, toàn thân đều đập thẳng vào tường, làm từng viên gạch đổ nát, bị hổng một lỗ lớn.

Victor sau khi nhận được túi tiền từ Doffy, hắn chưa kịp đếm tiền thì hình bóng to cao trước mắt lập tức biến mất, thay vào đó là hình dáng nhỏ hơn cùng ánh mắt phẫn nộ đáng sợ.

"Luffy!!!!" Victor bất ngờ đến mức phải thốt lên.

"Victor!!!"Luffy lao tới ôm lấy hắn, Victor bị hành động của Luffy làm cho dọa sợ, không thế thốt lên lời nào.

"Victor không phản bội tôi đúng chứ?" Luffy hỏi

"Tất nhiên là không!" Victor cảm thấy buồn cười. Nghe vậy, Luffy mới yên lòng buông Victor ra, nhóc cười nhe răng, tràn ý vui "Vậy thì tốt!"

Bây giờ Luffy mới để ý đến người ngồi trên ghế cơ, Law tâm trạng đã không tốt bây giờ lại càng không tốt, ánh mắt của anh không khác gì một viên đạn sắc bén nhìn sâu vào Victor. Victor chắc chắn rằng, nếu bây giờ Law có súng, công việc đầu tiên anh ta làm không phải bắn chết Doffy mà là nhắm hắn lấy mạng. Victor đã làm gì sao đâu, hắn không đụng gì đến Lu của Law, Luffy là tự thân ôm hắn, hắn chưa làm gì hết nha!~

"Trafalgar à, hạ hỏa nào ~" Victor gượng cười.

"Nếu thoát khỏi đây, ta sẽ lấy mạng ngươi!" Law nở nụ cười đầy nham hiểm kèm theo rất nhiều sát khí hừng hựng. Victor chỉ cười thầm rằng bản thân may mắn, con hổ kia may đã bị còng rồi, không là hóa điên mất.

"Torao, anh ổn chứ?" Luffy không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người, nhóc cầm chiếc chìa khóa hải lâu, khó khăn mở còng tay cho Law.

Nghe giọng Luffy quan tâm mình, tâm trạng Law tạm bớt xấu đi, nhưng khuôn mặt vẫn một vẻ lạnh nhạt không hề tỏ ra sự vui vẻ. Đáp câu hỏi của Luffy chính là cái gật đầu của Law.

"Chà, các ngươi có vẻ rất tự nhiên như ở nhà nhỉ?" Doflamingo thản nhiên ngồi dậy sau khi bị ăn cú đấm đau đó, gã bước tới, nụ cười đầy nham hiểm "Vicy, lấy tiền rồi tính phản bội sao?"

"Ta căn bản không hề phản bội, ngay từ ban đầu quan hệ ta chỉ là hợp tác, ta cũng không phải thủ hạ của ngươi. Doffy, ta khuyên ngươi nên đi học lại về ý nghĩa từ ngữ đi!" Victor ngồi chóng cầm, nụ cười lạnh khiến ai thấy cũng phải thấu xương "Vả lại, việc hồi sinh người đó, ta làm vì Trafalgar chứ không phải vì ngươi!"

"Gahahaaa, cũng đúng nhỉ...." giọng gã nhỏ lại "Nhưng đã tới ổ của ta, các ngươi muốn thoát cũng khó đấ..."

Thiên Dạ Xoa chưa kịp nói hết câu, đầu gã đã rời khỏi cổ. Người đã thành công chém được đầu của gã không phải người bình thường. Ông ấy là một chiến binh, là đấu sĩ mạnh nhất trong lịch sử đấu trường và là cựu chỉ huy quân đội hoàng gia, Kyros!!! Nhát kiếm ông ta đẹp đến mức phải khiến Victor im bật chiêm ngưỡng, một nhát chéo dứt khoát, đầy mạnh mẽ và vô cùng sắc bén. Ánh sáng vừa vụt qua, Doflamingo cũng không thể giữ được đầu của mình.

Kế hoạch SOP cũng đã thành công ngoài sự kiến. Dressrosa không chỉ được biết đến với vũ công hay đấu sĩ, nó còn biết đền với tên con người và đồ chơi. Mọi đồ chơi trong đất nước này đều hoạt động như một sinh vật sống, chúng kết bạn, vui đùa với con người, vì thế bất cứ ai đến đây sẽ đều nghĩ rằng, khoa học nơi này rất phát triển mới tạo ra những thứ sống đặc biệt như thế. Nhưng mọi thứ đều không phải vậy, những món đồ chơi đó chính là những con người từng sinh ra và sống trên Dressrosa. Bởi những âm mưu hiểm độc của Thiên Dạ Xoa đã khiến những con người đó trở thành những thứ vui. Và khi kế hoạch SOP thành công, họ sẽ trở lại thành người và bắt đầu lật đổ Doflamingo!!

"Xin lỗi để người phải chờ đợi!!! Con đến đây để cứu người!!!" dũng sĩ Kyros cất cao âm vang, giọng điệu bùng cháy nỗi hận thù mãnh liệt cùng ý chí bất khuất. "Ta đến để khôi phục lại.... MỘT DRESSROSA ĐÍCH THỰC!!!"

"Kyaaaaahhh, thiếu gia!!!!" Buffalo kinh hoảng. Tên đó đen mặt tức giận, hướng vị dũng sĩ tấn công "Cái thằng què này, sao mày dám làm chuyện tày trời như thế!!!!"

Kyros liền dùng hai tay còng lại cái đầu đang quay tròn của hắn, vặn một cái khiến tên Buffalo bị đập toàn thân xuống sàn.

"Buffalo!!!!"

Cũng ngay vào phút hỗn loạn này, Kyros cùng Violet lợi dụng cơ hội, nhanh chóng giải cứu cho cựu quân vương của họ. Law ngồi trên ghế cơ, đầu óc hơi choáng, thở liên tục, anh muốn nhanh chóng thoát khỏi đây nhưng mọi việc có vẻ hơi khó khăn bởi Luffy lần mò mãi vẫn không thể mở được cái còng kia.

Victor không ngồi yên một chỗ nữa, hắn ta tới bên cái đầu đã bị chặt đứt, đá một phát mạnh vào tường.

"Giả chết với ta không có tác dụng đâu Doffy!" Victor lườm gã, ánh ngươi đỏ rực đáng sợ.

Doflamimgo nãy giờ yên ắng như thế, bởi gã đang phẫn nộ cực kì. Công sức gã dành giụm hơn năm đã đổ vỡ, mọi kế hoạch của gã đã thất bại. Và quan trọng hơn hết, gã đã mất đi tất cả. Nó khiến gã không thể nào tiếp tục bình tĩnh, lửa giận và hận trong lòng nỗi lên chiếm toàn bộ tâm trí con người nham hiểm. Giờ Thiên Dạ Xoa muốn gϊếŧ người, ai cản cũng không được.

"Có vẻ tao phải sử dụng lồng chim thôi nhỉ, Law!?"

Truyện Chữ Hay