Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.........
Bốp, bốp, bốp
Ba cú đánh yêu thương của Garp giáng thẳng xuống. Tôi đau nhói đưa hai tay lên ôm đầu, mặt vô cùng nhăn nhó.
- Lão già khốn kiếp- Victor cảm thấy thật không công bằng, tại sao mỗi tôi bị đánh cơ chứ . Ace thì cười khoái chí, cảm thấy may mắn khi mình bị nhốt trong tù
- Đúng là lâu ngày không gặp, càng ngày càng láo xược. Ta phải dạy bảo lại ngươi mới được-
Tôi vờ không nghe thấy, tránh mặt sang một bên, miệng hót líu lo bài ca chim sáo.
Trước thái độ của tôi, ông càng phẫn nộ hơn, tiếp tục giáng những cú đấm yêu thương. Đầu tôi bốc khói, khuôn mặt bị đấm bầm tím, tay chân tê cứng không cử động được. Sao trên đời này lại có người độc ác với cháu mình như vậy cơ chứ?
Garp bắt đầu mỏi, ông ngồi đối diện với Ace. Không gian bắt đầu tỉnh lặng đến lạ thường. Thật ngột ngạt, khó thở làm sao. Tôi nhìn mặt ông, không còn tức giận hay vui vẻ như ngày thường, mặt ông đen như than phan phác nổi buồn không thể tả nổi
Tôi cũng không dại dột muốn bày trò gì trong lúc này. Có lẽ tôi nên cho họ không gian của riêng mình. Tôi đứng dậy, trước khi rời đi có nhìn qua Ace một cái, hắn ta cũng không thư thái gì đâu
- Ông già, có cần ta mở cửa cho ông thăm cháu ông không?- tôi chỉ tay về ổ khóa
- Có lẽ sẽ thuận tiện hơn cho việc trao dồi tình cảm gia đình đấy- tôi tiếp lời
Không cần thời gian suy nghĩ, ông nhanh chóng trả lời tôi- Khỏi, tình cảm ông cháu ta đủ rồi-
Tôi nhún vai bất lực- Vậy thôi, ta đi-
Victor thuộc dạng người không thích quan tâm câu chuyện người khác, chủ yếu là để tránh phiền phức cho mình, cậu cũng khá lười biếng nhưng hễ đụng tới tiền là tất nhiên sẽ hoạt bát hơn bao giờ hết.
Tôi không hề thích câu chuyện của ông cháu này nên chuồn đi kiếm ai đó mặn mà cho đời tôi bớt nhạt
Victor rất dễ dàng đi lên các tầng trên mà không bị bất cứ ai bất gặp. Với tài hóa trang, bẻ khóa siêu đỉnh thì không có gì là không thể. Trong một tháng nay, tôi cũng kết được một vài người bạn thú vị, con cá sấu cạp đất với tên hề. Tôi được cho là một chút quen biết với Ivankov, bởi lúc trước từng tham gia vào quân cách mạng. Nhưng bởi nó thật phiền phức nên tôi đã nghỉ. Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy lạ, sao không thấy ai nhỉ? Họ bì dời phòng rồi chăng?
Mấy chốc tôi đã đi lên được tầng một cách siêu dễ dàng. Đây là tầng có vô số loài quái thú khác nhau, chúng là mối đe dọa cho các tội phạm bị đày ở tầng này. Nếu đối với tội phạm ở đây chúng là thứ quái thú đáng sợ nhưng với tôi chúng là những thứ sinh vật xấu xí, chả có dễ thương gì cả
Victor từ từ tiến đến cầu thang để đi lên tầng trên. Từ phía sau một con Sphinx lao tới, nó dơ móng vuốc nhọn hoắt tấn công với tốc độ rất nhanh. Tôi chưa kịp phản ứng, nó đã bị ai đó đá một cái thật mạnh rồi bị văng ra xa
- Jinbei!?- Victor kinh ngạc, một Thất Vũ Hải làm gì ở Impel Down này chứ?
- Nhóc là....... Victor?, nhóc làm gì ở đây?- ông người cá cũng ngạc nhiên không kém. Ngày đầu bị đưa vô đây, do con Sphinx chắn đường nên mới đá nó một cái, không ngờ lại gặp người quen
- Ngươi làm sao thoát ra?- Magenllan, nổi ám ảnh nhà ngục Impel Down trợn mắt nhìn tôi. Ông đang làm nhiệm vụ tống cựu Thất Vũ Hãi xuống tầng , ai ngờ lại gặp một tên tù nhân đi dạo thong thả như đi ở nhà
- Hahaha, xin chào ngài....giám ngục?- tôi vẫy tay, nở một nụ cười từ thiện. Toi thiệt rồi!
.....
Ầm! Tiếng cửa sắc đóng sập lại, mấy tên hải quân thay phiên nhau khóa cửa lại. Tổng cộng ổ khóa khác nhau được cài ở song sắc và một cái camera được đặt ở góc phòng. Lần này không chỉ riêng tay tôi bị còng mà chân cũng còng nốt.
Số tôi sao nhọ thế này! Đau đớn hơn là cái tên đối diện không ngừng cười châm biến vô mặt. Thật muốn giáng cho vài cú!
Nhìn ông già chết tiệt và tên cai ngục rồi đi, tôi dãy dụa để tìm cách thoát ra. Và tất nhiên kết quả là bất thành!Haizzzzz!
- Này nhóc con, sao lại vô đây?- Jinbei bị giam kế bên Ace thắc mắc, ông không nghĩ thằng lười nhát này sẽ làm điều gì kinh khủng đến mức bị đày xuống tầng thế này
Victor sụ mặt, không muốn trả lời, tôi mà trả lời chắc cái tên Hỏa Quyền kia sẽ cười khinh bỉ tôi mất
- Không liên quan đến ông- tôi hống hách
Jinbei đờ ra, quan tâm nó tí mà bị phũ. Đúng là cái thói ngông cuồng không sửa được mà
- Tao có nên trả lời thay mày không nhỉ- Ace cười mỉa mai
- Im đi thằng đầu lửa, nói tao đập chết mày- tôi cọc cằn
- Haha, giờ ai đập ai thì chưa biết đâu- Ace- Này, lão người cá, muốn nghe lý do chứ?-
- Cái thằng chết tiệt- tôi nghiến răng
Jinbei thở dài, thằng nhóc này vì cái gì mà lúc nào gặp nhau cũng gây sự thế. Thật khiến người ta nhức đầu
- Ông có đọc tờ báo vụ bắt nhầm "hải tặc" tháng trước chứ?- Ace
Ông suy ngẫm một hồi, lục lại kí ức của mình. À! Não đột nhiên sáng ra! Một tên thợ săn tiền thưởng bắt Thiên Long Nhân đến ngay thánh địa Mariejois, trước các đô đốc hải quân. Vậy mà hắn ta vẫn thản nhiên coi tên đó là một "hải tặc" đang bị truy nã. Đồn rằng hắn đang bị giam giữ ở Impel Down, nghe nói sẽ đem đi tử hình vào ngày sinh nhật của tên Thiên Long Nhân đó. Nghĩ đến đây, ông liền ngộ ra, nở nụ cười quái gở nhìn tôi
- Đừng nói....tên thợ săn tiền thưởng ngu ngốc ấy là......là......- Jinbei thất thần
Victor giận quá hóa thẹn, mặt đỏ au như trái cà chua chín
- Hahahaha....- tên đầu lửa cười như điên, cười mất nết, mất hình tượng, cười như chưa bao giờ được cười, cười như mới ăn thứ tào lao không bằng
- ACE, MÀY CHẾT VỚI TAO-
....... Và Impel Down thật sự quá náo nhiệt, náo nhiệt đến mức mấy tên cai ngục phải bó tay........
Jinbei bất lực, nhức cả đầu. Tại sao gia đình của lão Garp kia, không ai yên tĩnh vậy? Ông hối hận rồi! Ông thà ở ngoài đánh nhau với Râu Trắng còn hơn ở đây nghe chúng ngồi cãi nhau ầm ĩ