(ĐN One Piece) Linh Hồn Của Biển

chương 22: hợp tác với băng mũ rơm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế giới này, năm qua đã thay đổi rõ rệt. Sự ra đi của Râu Trắng thành công khiến chính phủ và hải quân đều khiếp sợ, họ đối mặt vô vàn những biến động lớn của thế giới, hải tặc tung hoành, các hòn đảo, lãnh thổ từ phe hải quân đến Râu TRắng hàng loạt bị cướp sạch, các cuộc bạo động, chiến tranh chiền miên xảy ra. Không những ở các biển nhỏ mà ngay trên Tân Thế Giới rơi vào kì khủng hoảng đến mức vị đãi. Tứ hoàng, những hải tặc khét tiếng với năng lực vượt trội quậy tung khắp mọi cùng biển. Đến cả những siêu tân binh năm xưa, ai cũng có những thế lực của riêng mình.

Thời kì hải tặc đã bước đến một trang sách mới mà không ai có thể bỏ qua.

Sabaody, hòn đảo liên kết Tân Thế Giới

Nơi đây vẫn luôn ồn ào náo nhiệt giữa nhiều hải tặc và hải quân khác nhau, sau sự kiện năm trước, tại đây hải quân càng nhiều còn được trang bị những vũ khí tối tân nghiêm ngặc, công việc chính là bảo vệ các Thiên Long Nhân

....

" Thất lễ rồi"- cánh cửa được mở ra, chùm sáng bên ngoài chiếu rọi mọi ngóc ngách của căn phòng bên trong, đây là một quán rượu, rất gọn gàng, Mà ở trong kia đã có người ngồi đợi sẵn với đồ nhắm củng những chai rượu ngon.

" Chà, khách quý đến thăm rồi "- ông lão tóc bạc trằng dốc ngược chai, tu hết một hơi- " Nếm thử chứ, nhà không có gì để tiếp khách quý vậy đâu" - chai rượu rất nhanh được ném đến người kia.

Người kia không phải dạng vừa, chụp lại rất dễ dàng, dơ chai lên cao mà không ngừng đánh giá, hắn uống một ngụm lớn- "Không phải dạng vừa". Hắn từng bước đi tới, ngồi kế bên lão, chân vắt chéo, tay chóng cằm, trông rất nhàn nhạ- " Tôi chả còn là hải quân nữa, danh khách quý kia, thật không muốn nhận ". Hắn uống tiếp.

"Gagahaahaa, không nhận cũng không sao, đối với quán rượu này, cháu vẫn luôn là một vị khách quý đấy. Vậy..."- lão nhấp một miếng mồi- "Cơn gió nào đã đưa cháu đến đây, Victor?"

Hắn im lặng một hồi lâu, chắc đang bận ngắm nhìn những tia nắng ngoài cửa sổ kia, không lâu sau hắn mới chịu cất tiếng- " Lu, ý tôi là Luffy Mũ Rơm, thẳng nhóc đang ở đâu? "

" Ta nghĩ cháu hiểu rõ thằng Monkey hơn ta chứ nhỉ"- Rayleigh đáp, ông đứng dậy đi về phía kho quán rượu, đi cũng không lâu cho lắm, rất nhanh đã trở lại với trên tay là một thùng giấy lớn, bên trong chứa những chai thủy tinh lớn, tất cả đều là sake đặc trưng của quán. "Hãy mang cái này đến cho lũ nhóc đó, ta nghĩ thằng tóc xanh rất thích nó đấy "

" Làm sao ông tự tin rằng tôi sẽ đến gặp băng Mũ Rơm? " Victor nhướng mày, tay cứ thỏa thích mân mê chai sake đỏ.

" Gahahaaha, nên nói sao nhỉ? Trực giác người già chăng? "

" Thiệt vô vị " Hắn đứng dậy, vác lấy thùng rượu kia lên vai, tay còn lại thuận tiện lấy chai sake đỏ của lão, chuẩn bị rời khỏi quán. " Vậy nhé, cảm ơn ông vì thùng này, hẹn gặp lại sau "Rayleigh cười lớn, ánh mắt dán theo con người đang dần mất hút phía xa.

..........

Nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó có Luffy Mũ Rơm, điều đó quả không sai. Tại lùm cây số , nơi đây tập trung rất nhiều náo nhiệt hay ho, mọi tân hải tặc khét tiếng đều tập họp, hô vang, ai nấy cầm cao vũ khí múa tung loạn xạ. Sự náo nhiệt ấy thu hút mọi sự chú ý từ dân làng, hải tặc và đến cả những tên hải quân đang rình rợp khắp nơi. Mọi sự khủng bố ở đây đều vây quanh một nhân vật năm trước chấn động Impel Down, tổng bộ hải quân Marieford, là Monkey.D.Luffy, thuyền trưởng băng hải tặc Mũ Rơm.

"Ái chà, náo nhiệt quá nhỉ?" Victor nằm ngã mình trên thân cây cao, thùng sake yên vẹn bên nhánh cây gần đó, hắn uống nhâm nhi một chút, hưởng thức kịch vui trước mắt. Không để vị cựu phó đô đốc này thất vọng, rất nhanh hỗn loạn đã tới mang tên hải quân. Với chỉ huy là Sentomaru, họ đã thành công gây náo động khiến lũ hải quân chạy toán loạn. Và khi các thuộc hạ cảm thấy bất lực, chúng sẽ kêu lên gọi tên thủ lĩnh của chúng.

" Thuyền trưởng Luffy Mũ Rơm!!!! Thuyền trưởng Luffy!!! Mau đánh hạ chúng đi!!!! Yaaaa!!! "

Ha, không biết tên giả mạo kia sẽ xử lý sao nhỉ? Hắn nghĩ, nhìn con người mập mạp đang rụt đầu rụt cổ chạy trốn khỏi đám đông. Hôm nay hắn rất may mắn, thu được những thuộc hạ tân binh khét tiếng và cũng thật may mắn khi bỏ chạy mà đụng trúng thủ lĩnh Pasificta, quả là một người được thần yêu thương. Hắn cười giễu.

Nhưng sự tập trung trên tên giả mạo kia không quá lâu, Victor đã nhìn sang trên cao đám tàng tích đổ nát, một thân áo đỏ vác một túi lớn sau lưng, hắn đã nhận ra từ lâu, dù năm trôi qua, nhưng rất dễ nhận ra Vua Hải Tặc tương lai.

" Monkey.D.Luffy..... đã trở lại "

....

Giờ đây khi họ phát hiện tên kia là giả mạo, rất nhanh nơi đây càng hỗn độn hơn trước, một trận chiến kinh điển nổ ra từ phe lớn của thế giới, chúng tấn công lao tới, bắt giữ tên tội phạm khét tiếng.

Mà có lẽ chúng đã chọn sai nơi để náo động, hắn chỉ muốn ngồi nhàn xem kịch hay, thế mà tại sao một tên gấu to ngu ngốc nhìn hắn với vòng tròn đỏ cảnh báo, để cuối cùng hắn chuẩn bị ăn một chùm lade lửa khủng lồ. Nhưng thật ngu ngốc, hắn cười thầm, hắn đưa tay về phía nó, dơ ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại với nhau rồi phẩy nhẹ qua bên phải, con Pansificta không thể hoạt động theo ý nó, nó bị thổi bay đi rất xa, va ngã hàng loạt những trụ cây to lớn rồi phát nổ. Đó là một dấu ấn kinh hoàng làm hải quân và hải tặc tạm ngừng chiến đấu mà đi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hắn nằm trên cành cây khá cao nên không bất cứ ai thấy rõ hắn, thế nên chỉ đành chở tín hiệu của Pansificta để dò thăm kẻ địch lợi hại kia.

[Victor_thợ săn tiền thưởng_tiền truy nã .. beri]

Như một tiếngsdét đánh trước toàn bộ lực lượng hải quân, họ không ngờ cựu phó đô đốc kia lại xuất hiện ở đây, là một hải quân, không ai là không biết đến danh tiếng lưu ly đỏ, một hải quân trong vòng đêm diệt sạch toàn bộ lực lượng một băng hải tặc ở Tân Thế Giới với tổng số tiền thưởng cả băng .. beri, cùng lúc đó, gần như hủy sạch một bán đảo, một trong những địa điểm làm ăn của tứ hoàng Big Mom khét tiếng. Victor là một phó đô đốc, niềm tự hào, tín ngưỡng của hải quân và cũng là một trong tứ quỷ hải quân. Nhưng sự kiện nữa năm trước, một hải quân đáng tự hào rớt xuống thành một tội phạm truy nã bậc nguy hoem cấp cao.

"Cựu phó đô đốc....Victor hả!!!!!!" tất cả hoảng hốt, chỉ riêng ai kia vẫn rất bình thản, hắn không buồn nói chuyện hay giới thiệu gì với chúng, niềm vui bây giớ của hắn chính là con người đang chuẩn bị rời xa kịch vui kia. Hắn cất cao tiếng gọi.

"Nè Luffy Mũ Rơm !!!!"

Cậu nhóc đang chạy nhanh bỗng phanh gấp, tạo ra những đám bụi mù và tiếng két lớn, người không nhìn còn tưởng là một chiếc xe nào đó. Chàng trai đã tuổi kia tưởng còn là đứa trẻ mới lới ngây ngốc quay đầu lại, tìm kiếm cái kẻ mới gọi mình.

Chỉ là hắn quá ngây thơ, sau khi quay đầu chính là ánh mắt hàng ngàn tên hải quân và hải tặc trố mắt nhìn không ngừng. Nhờ thế, Victor nhanh chóng bị mọi người lãng quên đi, mà mục tiêu tiếp theo Luffy, bị hàng chục con Pasificta tấn công.

Nhìn thằng nhóc tân binh chạy bán sống bán chết mà không dấu được niềm vui trên khuôn mặt, hắn cũng chỉ nhoẻn miệng nhẹ, cười như không. Lu...

.......

Băng hải tặc Mũ Rơm sau năm đã trở lại, chúng làm quần đảo Sabaody năm yên bình chốc trở thành cuộc hỗn loạn giữa trận chiến hải quân và hải tặc, ngay cả những chiến hạm lớn cũng được điều động tới, tiếc rằng dù chúng cũng chẵng làm được gì.

Với sự giúp đỡ của Nữ Hoàng Hải Tặc Boa Hancock, tàu Sunny lại được một lần nữa dong buồm ra khơi, cùng nhau tiến tới Tân Thế Giới- Thế Giới mới của hải tặc.

" Shishishi, chúng ta nên khởi đầu một cuộc hành trình mới như thế nào nhỉ? Mở một bữa tiệc không ? " Luffy ngồi xổm ở đầu tàu, ngay trên một đầu sư tử vàng đáng yêu.

" Đó là một ý kiến hay đấy Luffy, tớ đang muốn cho mọi người thử tài nghệ mới của tớ đấy" Sanji thổi phà ra một đám khói trắng. " Và thịt thủy quái dưới đây là một đặc sản mà ta phải hưởng thức ".

" Hoan hô, tớ không thể ngừng mong chờ để thử tài nghệ của Sanji, cậu biết không, trong năm tớ đã luôn nhớ nhung đến hương vị món ăn của cậu đấy " Usopp không ngừng khen, cái mũi dài kia giờ càng ngày càng dài hơn trước.

" Vậy thì nhanh đi câu thủy quái đi, nếu không nhanh lên, chúng sẽ đi ngủ tối hết đấy"chàng đầu bếp cười giỡn. " Thế ta nên chuẩn bị thức uống gì cho bữa tiệc nhỉ? Nhất định là một tuyệt phẩm khiến các quý cô uống mãi không quên ".

" Cậu đầu bếp vẫn hài hước như thế " Robin tay chống thành tàu, nở nụ cười nhẹ rất quý phái

" Ta không cần biết thế nào là tuyệt phẩm, một bữa tiệc thì rượu mới chính là thứ ngon nhất, mà mày xoắn, ngươi có mua rượu cho ta không đấy" Zoro nằm lười nhát trên bãi có, hắn giờ chỉ có một mắt phải là mở, nhưng sát khí đáng sợ kia lại không tài nào phai nổi, chỉ càng ngày càng có khí chất.

" Tại sao ta phải mua rượu cho nhà ngươi trong khi ngươi chả bao giờ chả tiền?" mày xoắn của Sanji cong lên tạo thành đường uốn cong khó chịu.

" Không phải ngươi là đầu bếp sao, mà một đầu bếp là phải đem thức ăn cho khách hàng cần?" Zoro tức giận, đứng bậc dậy, song song với Sanji.

" Hình như tên đầu tảo ngươi không biết nghĩa vụ của một đầu bếp là gì nhỉ? Đó là đem cho khách hàng những món ăn đầy đủ dinh dưỡng nhất chứ không phải là thích gì nấu đấy. Hiểu chưa đầu tảo thối " Sanji bực mình, không thèm buồn hút thuốc nữa.

" Hở? Vậy ngươi nghĩ tại sao mỗi khách hàng đến nhà hàng gọi món này nọ đều được đáp ứng hả?" Zoro tiến gần, dí sát khuôn mặt đen ngòm nhìn anh.

" Đó là nhiệm vụ của đầu bếp nhà hàng, còn ta là đầu bếp phục vụ hải tặc, vì vậy mỗi món ăn đều do ta quản lý và nấu sao cho phù hợp với dinh dưỡng mỗi người. Mà cái đầu toàn tảo như ngươi làm sao hiểu nổi" Sanji không chịu thua vế, mỗi lần lấn áp khuôn mặt kia bằng ngọn lửa tức giận của bản thân.

Hai bên không ai chịu thua, liên tục đọ mắt thể hiện sự tức giận của bản thân. Nhưng nhìn thôi còn chưa đủ, rất nhanh bên lao thẳng vào cuộc chiến, năm ai cũng mạnh hơn vì thế chiếc tàu lại dể bị thương tổn nhiều hơn, nhất là do cuộc đấu đá vô lý giữa người đàn ông về.... lòng tự tôn bản thân chăng.

" Nếu họ cứ như thế, tớ cá tối nay ta sẽ nhịn đói mất" Chopper ảo nề, nhóc đang ngồi câu cá cùng cậu mũi dài Usopp.

" Haizz, hai người đó thật là... năm rồi mà chả thay đổi gì " Usopp kế bên đồng tình tiện thể cho thêm vài câu nói xấu. "Như trẻ con đấy"

" Shishishi " thuyền trưởng cười nhe răng, cậu đang cùng người câu cá, nói thật cậu đang đói và rất mong chờ buổi tiệc của Sanji.

Cuộc chiến lần sau năm của họ diễn ra lâu hơn các thành viên tưởng, và tất cả băng Mũ Rơm đã tin rằng tối nay họ đói thật cho đến khi một người lạ mặt xuất hiện trên con tàu.

" Chà, băng hải tặc này náo nhiệt hơn tôi nghĩ ".Từ trong khoang tàu, một bóng tàu bước ra, chậm rãi, vui vẻ như đi dạo sân nhà. Hắn một thân bộ trang phục vệ sĩ thời Minh Trị, tất cả sẽ là một màu đen nếu không đề cập đến khăn choàng màu đỏ tươi hắn quành trên cổ. Rõ ràng đây là mùa hè, vì cớ gì mà ăn mặc kín người như thế.

" Ai thế? " tất cả mọi người bắt đầu đề phòng. Người kia cũng chả buồn giới thiệu, hắn ném thừng rượu trên vai cho cái kẻ đứng gần nhất, Zoro. " Rayleigh nhờ tôi đưa mi cái này, lão nói mi rất thích nó ".

Zoro chụp lấy, không phải tên kia nhắc đến Minh Vương, chắc chắn anh rất nhanh ném thẳng nó xuống đất vì tưởng là bom. Anh quan sát bên trong, tất cả toàn là sake được đóng vào chai thủy tinh màu đỏ rất bắt mắt.

" Rayleigh? Ngươi quen ông ấy?" Franky cất tiếng.

Hắn đi đến mạn tàu, ngồi dựa lưng trên nó rồi trả lời "Cũng không thể nói là quen, nên nói sao nhỉ, tôi là người giúp quán rượu của lão không bị đóng cửa đấy ".

" Vậy là khách quen sao? Nhưng thực kì lạ khi ta không thể thấy ngươi khi đã đến đó nữa năm?" Franky xoa xoa cằm, cảm thấy thật kì quoạt.

" Bởi vì nữa năm đó, tôi đang phải gặp rắc rối với hải quân với chính phủ thế giới, nói thật, nữa năm ấy đúng là rất mệt nhọc " đôi ngươi liếc vòng quanh không gian ngoài con tàu, thầm đánh giá, rất rộng và thoải mái.

" Hễ?.. Thế... " ngài robot định hỏi tiếp nhưng tiếc thay Luffy đã chen vô cuộc nói chuyện giữa cả hai " Nè, nè, trông ngươi quen lắm đấy, có phải đã từng gặp nhau hay... tôi nhớ nhầm nhỉ?"

Hắn nhìn cái khuôn mặt ngốc nghếch kia không ngừng dí sát vào mặt hắn, bèn lấy tay đẩy đầu cậu nhóc xác lớn mà não không lớn kia ra "Nhớ không nhầm đâu Luffy Mũ Rơm, chúng ta đã từng đụng độ tại căn cứ hải quân Marieford và ngục giam Impel Down ".

Nghe thấy, Luffy càng ngày càng nhíu mày, căn óc ra nghĩ, nhưng nhóc không thể nhớ nỗi kẻ kia, nhóc còn tự hỏi liệu tên kia thực sự có xuất hiện. Mà hắn cũng không quá để tâm đến kết quả Lu có nhớ hay không, bởi dù hắn có xuất hiện ngàn lần, ở bên Lu chục năm thì Lu sẽ mãi mãi không thể nhớ được, đó là bởi linh hồn kí ức kia không cho phép hắn xuất hiện trong kí ức Luffy.

"Victor? Cựu phó đô đốc Victor Lưu Ly Đỏ.... " Robin sau một hồi suy ngâm cuối cùng cũng nhận ra kẻ đang ung dung kia, nữa năm trước có một tờ báo rất hot về kẻ này và cô đã đọc nó.

" Chà, thật vinh hạnh khi được một quý cô nhớ tới" Hắn nói rất lịch thiệp kèm theo một nụ cười cong tuyệt đep như vầng trăng khuyết, nhưng thái độ nữa giỡn nữa thật của hắn thật khiến cho Sanji phát bực.

" Phó đô đốc? Điều gì đã đưa ngài đến con tàu hải tặc này, để bắt chúng tôi, nếu thế, có lẽ ngài sẽ không còn sát trở về đấy" Sanji mỉa mai.

" Cậu đầu bếp này nên tập trung lắng nghe lời quý cô khảo cổ vừa mới nói đi, tiếc thật, còn trẻ đã bị lãng tai " nếu so về đấu khẩu, rất hiếm người có thể thắng được hắn. "Và tôi rất thích mái tóc vàng của cậu đấy, nếu không phiền cho tôi vuốt nó được chứ?" rất nhanh câu truyện được rẽ sang hướng khác, một hướng khá là biếи ŧɦái.

" Ngươi---" Victor thành công đưa cậu đầu bếp này phát hỏa, tức đến mức lửa cháy ngùn ngụt, tóc bị thổi ngược lên trời. Tưởng chừng như một trận chiến nảy lửa xuất hiện nhưng đại tỉ băng Mũ Rơm đã kịp thời ngăn nó lại, không là con tàu sẽ tanh bành mất.

" Dừng lại Sanji, giờ đây hắn chỉ còn là một cựu phó đô đốc, tất nhiên sẽ không có lỳ do gì để bắt chúng ta, vả lại hắn còn là người quen của ngài Rayleigh, chắc sẽ không gây nguy hiểm gì."

" Tiểu thư hoa tiêu này thông minh hơn tôi nghĩ, nhưng trong câu của cô sai một chỗ rồi đấy". Không đợi Nami hỏi, rất nhanh hắn đã nói kết quả " Tôi có lý do để bắt các ngươi, tôi là một thợ săn tiền thưởng ". Hắn cười như không cười khiến toàn thể đều ớn lạnh." Nhưng tôi sẽ không làm thế, tôi còn phải nhờ mọi người đưa tôi đi nhờ một đoạn khá dài nữa ".

" Đi nhờ, ngươi xem băng hải tặc ta là tàu chở khách sao?" Sanji vẫn không thể ngừng tức giận.

" Tàu chở khách, đó là một ví dụ hay nhưng tàu chở khách lại không có dịch vụ bảo vệ tốt như băng hải tặc ngươi " Hắn nhún vai.

" Tại sao bọn ta phải bảo vệ ngươi, ngươi đang bị truy đuổi? " Usopp thắc mắc.

" Đúng thế, tôi đang là một tội phạm truy nã, nên rất khó khăn để tôi trờ về "nhà" ở Tân Thế Giới này, chính vì thế, đi nhờ một băng hải tặc đang làm thế giới chao đảo là một sáng kiến không tồi. Đừng lo, các ngươi sẽ không thiệt gì, chỉ cần đưa ta đến nơi đó an toàn, trong suốt hành trình ta sẽ giúp đỡ các ngươi... nếu có thể"

"Nhà?, nhà ngươi ở đâu?" Chopper bắt đầu hỏi.

" Wano Quốc, lãnh địa của tứ hoàng Kaido, không cần lo việc các người phải gặp khó khăn gì với hắn đâu, chỉ cần để ta ở bến cảng, tất cả sẽ kết thúc, băng các ngươi lại tiếp tục có một cuộc hành trình tốt đẹp "

Tất cả phải đều thể hiện sự bất ngờ của mình, họ đang có nghi vấn liệu Victor và Kaido là thuộc dạng quan hệ gì, nhưng họ không ngu ngốc đến mức muốn hỏi câu đó. Các thành viên trong băng đều hướng về thuyền trưởng của họ. Họ có thể quyết định nhưng họ tôn trọng ý kiến của thuyền trưởng, chỉ cần Luffy nói có, thì mọi sự phản đối sẽ bị dẹp ngay và luôn.

" Được thôi, shishishsi "

Và kết quả không ngoài dự tính của họ, vài người ảo nề nhưng cũng cảm thấy may mắn, cựu phó đô đốc đi theo, sức mạnh không phải dạng vừa, nhất định có thể giúp họ bình yên trãi qua phong ba bão táp ở Tân Thế Giới.

....

Rất nhanh, mọi việc trở lại bình thường, mọi người đều chuẩn bị bữa tiệc đầu tiên sau năm xa cách, chỉ trừ vài thành phần lười biếng, kẻ thì ngủ như chết, người thì ngồi yên bất động, thật khiến cậu đầu bếp rất mệt mỏi. Họ đang chuẩn bị một bữa tiệc nướng ngoài trời nhưng xui thay lại bị một đám tân hải tặc phá đám. Nhưng chúng chả là gì cả, và tên thuyền trưởng đã bị tóm gọm nhanh lẹ. Buổi tiệc lại bắt đầu.

Victor từ khi đến đây luôn yên phận ngồi trên thành tàu, lưng tựa dài, đôi mắt nhắm lại như đang chìm trong một giấc ngủ.

" Victor đúng chứ? Anh có muốn cùng chúng tôi hưởng thức buổi tiệc không" Chopper đứng trên thảm cỏ, ngước cao đầu nhìn cái kẻ đang gục mặt kia.

" Cảm ơn vì lời mời nhưng tôi nghĩ không nên cho tôi tham gia thì hơn, thân thiết với tôi chỉ là một tai họa mà thôi, nhóc tuần lộc ạ. Chúng ta nên làm đúng nghĩa vụ khi bắt tay hợp tác." hắn đáp lại rất nhanh, tưởng như từ nãy đến giờ hắn không hề ngủ tí nào.

" Nhưng... " Chopper rất muốn nói gì đó nhưng nhóc không thể nghĩ đến những từ phù hợp hay cảm giác như bản thân không có lý để nói.

" Hãy tận hưởng buổi tiệc đi nhóc tuần lộc, đừng để ý đến tôi " Victor xoa xoa nhẹ phần má lông mền mại,rồi đẩy nhóc đi.

Chopper luyến tiếc, quay lưng nhìn hắn đang tiếp tục công việc ngủ của mình, nhóc thở dài đau lòng rồi trở lại nhập tiệc với cả bọn.

" Sao thế Chopper " Zoro nốc cạn cốc bia, nhìn nhóc tuần lộc kia trong suốt buổi tiệc không ngừng ỉu xìu, trông rất không vui vẻ. " Không lẽ đồ ăn mày xoắn nấu không ngon?"

Ngay lập tức, Chopper xua tay nói " Không phải, đồ ăn Sanji rất ngon... chỉ là ... anh ta... "

" Cậu muốn tên cựu phó đô đốc kia nhập tiệc cùng chúng ta? "nghe hỏi vậy, Chopper liên tục gật đầu.

Trong khi các thành viên còn đang phân vân, cậu thuyền trưởng đã nhảy vồ đến người kia lúc nào không hay, cậu hạ cánh trước lồng ngực đang thở đều, khiến hắn đau nhói, ho liên tục.

" Làm gì hả? " Victor hoảng hốt.

" Cùng ăn đi, thức ăn của Sanji là một cực phẩm đó " Luffy với nụ cười nhe răng sáng bóng, trông rất phấn khởi.

" Tôi chưa đói và làm ơn hãy đi xuống... tôi nghẹt thở " Hắn chống cự, ráng đẩy thằng nhóc cao su này ra. Nhưng Luffy rất bám dính, càng đẩy càng kẹp chặc hơn, miệng liên tục nói "Cùng ăn đi, cùng ăn đi"

Victor rất muốn đánh bay Luffy ra, nhưng hắn không thể, em trai nhỏ của hắn, hắn không muốn làm nó đau, Hắn cũng không muốn thân thiết với Lu cũng như các thành viên trong băng của nó, nhưng cứ thế này hắn sẽ chết vì nghẹt thở mất. Hắn cuối cùng cũng chịu thua "Được, tôi sẽ tham gia, vì vậy hãy đi xuống... "

"Shishishi" Luffy cười khoái chí, rất nhanh đã nhảy xuống, tiến đến bàn tiệc cùng kéo nhanh Victor tới. Hắn mệt mọi tựa lưng vào cột buồm, ngồi kế quý ngài xương khô, Brook.

Hắn cũng chả buồn ăn gì, lấy đại một chai rượu để tưởng như đang nhập tiệc, lâu lâu cụng ly với Brook cũng như nghe ông kể về những hành trình ông đã trải qua, trên băng hải tặc cũ với hiện tại.

Victor nhâm nhi chai sake kia, đôi mắt vẫn không ngừng rời cảnh náo nhiệt trước mắt, lại không thể ngừng nhớ đến những năm tháng xa xôi, băng Hải Tặc Roger cũng từng có một buổi tiệc tưng bừng như thế trước khi giải tán, trên con tàu Moby Dick kia cũng luôn luôn náo nhiệt như vậy hằng ngày, và ở chốn quê hương xa xôi, từng có một ngôi nhà suốt ngày tràn ngập tiếng cười. Hắn nhắm mắt lại, đánh một giấc ngủ, không một ai biết.

Truyện Chữ Hay