Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cảm ơn bác đã giúp đỡ bọn cháu!"
Heiji vui vẻ nói. Rimo nhìn anh chàng nói mấy lời khách sáo với ông bác Mori, sau đó mơ hồ nhìn về nơi khác.
Hiện giờ mọi người đều ở ga Tokyo, chốt là để tiễn hai người Osaka kia về nhà. Đám cưới không được tổ chức, lại vừa trải qua vụ án nên mọi người chẳng còn tinh thần gì cả, thu dọn một chút thì buổi chiều tiễn bọn Heiji đi luôn. Ai bảo làm phận học sinh chứ. Tuy rằng nhìn sơ qua thì bọn Heiji không giống học sinh ngoan ham học cho lắm.
Rimo nhìn ra bên ngoài. Hiện giờ cũng đã cuối thu rồi, nên thời tiết cũng đã se lạnh. Không khí lành lạnh lại mang theo sự tiêu điều của mùa thu, ít nhiều làm cho tinh thần người ta chán nản.
Rimo thở ra một hơi. Trong đầu cô xuất hiện giọng nói của một cậu nhóc:
[Cậu chán rồi hả?]
Rimo nghe thấy, nhưng lại có chút trầm lặng. Ánh mắt cô hướng lên bầu trời có hơi rướm vàng, môi khẽ mím lại.
[Cậu nghĩ gì thế?] Ken hỏi.
'Tớ đang nghĩ là... Làm sao để đem Ken của chúng ta trở lại đây...?' Rimo cười cười, nhưng ánh mắt lại không hiện ý cười chút nào.
[Cậu thực sự nghĩ vậy sao?] Ken lại hỏi.
'Hôm nay cậu có nhiều câu hỏi ghê.'
[Cũng không nhiều lắm, mới có ba câu.]
'Vậy là nhiều rồi.'
Rimo cười. Cô nhìn về phía đám nhân vật chủ chốt đang đứng. Lúc này Kazuha đã trở lại, còn đang ngượng ngùng với Heiji bên kia. Nhìn sơ qua liền thấy hai người họ đang mặc áo đôi rồi, mộc chiếc áo sơ mi có họa tiết kẻ dọc.
"Gì thế này Kazuha, sao cậu cũng mặc áo kẻ sọc hả?" Heiji nhìn thấy áo của Kazuha, ngạc nhiên hỏi.
Rimo nghe xong liền thở dài. Với tư cách là người giả lập nên thế giới này, cô biểu thị nếu cô mà thích thằng nhóc chậm tiêu này, cô chắc chắn sẽ bắn chết thằng nhóc đó trước khi nó làm mình tức điên. Sự chậm tiêu này quá là đáng ghét rồi.
[Không phải gu của cậu. Hattori Heiji.] Ken lạnh nhạt nói.
'Tớ mà có gu người yêu như anh ta thì thà tớ đi đổi tim còn hơn. Loại này chỉ tức người thôi chứ chả yêu thương được.'
Rimo mắt cá chết nhìn Heiji, quả thật, cô chọc anh ta chỉ vì đôi lúc anh ta biểu hiện khá thú vị thôi, chứ đúng là chẳng thể có ý gì nổi. Nói xong Rimo mới để ý, cô cười cười chọc Ken.
'Cậu còn biết gu của tôi cơ à?'
[Cậu nghĩ tớ là ai chứ?] Nếu như Ken có hình dạng người, chắc chắn lúc này cậu sẽ làm biểu cảm khinh thường nhìn Rimo.
'Đúng rôi, hệ thống của tớ thì phải vậy chứ.'
Rimo gật gù nói, trông có vẻ tự hào lắm. Cô nghe thấy tiếng Ran gọi mình liền nhìn sang. Nhìn qua mới để ý mọi người đều nhìn sang phía cô, Heiji còn ngoắc ngoắc tay gọi cô, nói là đến tiễn anh mà còn đứng đó làm gì. Rimo bước về phía Ran, mắt nhìn Heiji nói:
"Em đến tiễn chị Kazuha nha, còn Heiji thì..." Rimo ra vẻ nghĩ ngợi.
"Anh thì sao hả? Nhóc không vui khi tiễn anh à?" Heiji nhíu mày nói, nhưng đột nhiên lại cười như nghĩ ra gì đó, "Phải rồi, bé con tiếc nuối khi phải xa anh chứ gì? Anh đây biết hết nhé."
"Ôi Heiji, em biết là anh tự luyến lắm, nhưng anh không cần phải đạt tới cảnh giới ảo tưởng đâu."
Rimo thương hại nhìn Heiji, ánh mắt còn mang theo vẻ bài xích. Cô nhìn Kazuha, đưa tay tạm biệt, "Tạm biệt chị Kazuha. Chị phải đến chơi nữa nhé, lúc đó em sẽ dẫn chị đến mấy chỗ cực đẹp luôn."
"Cảm ơn bé nha." Kazuha cười, gật đầu.
Không lâu sau, chuyến tàu đi đến, lại nhanh chóng rời đi, đem theo hai người kia về nhà. Gia đình Mori đưa hai đứa trẻ về nhà, sau đó lại là ai làm việc nấy. Conan đã đến nhà bác tiến sĩ rồi, Rimo lấy lý do mệt mỏi nên được nằm ở nhà, cô chẳng ngại ngùng gì nữa mà nằm thẳng trên giường.
[Hình như anh ta đang cố cài gì đó vào chương trình.]
'Tên ngốc đó mà.' Rimo bóp trán. Cô lại nhớ đến việc suýt chết mấy lần lúc trước, đầu lại không kiềm được ẩn ẩn đau.
[Tớ thấy hắn vừa đột nhập vào rồi, chắc lại muốn làm trò gì đó. Nhưng mà hệ thống đang bảo vệ từ bên ngoài nên cậu không cần lo, sẽ kéo dài được khá lâu đấy.]
Bảo vệ từ bên ngoài, tức là những thiết bị bên trong ngôi nhà đang bảo vệ cô. Ý, chính là các thể loại vũ khí đã tấn công người kia lúc trước.
Đôi mắt Rimo lộ ra sau những ngón tay. Cô ngồi dậy, cử động đầu một chút, lại xoa xoa mắt một chút. Trong không gian có giọng nói của cô.
"Còn gì nữa không? Nãy giờ cậu cứ nói lặt vặt ấy." Rimo hơi ngừng một chút, sau đó lại nói, "Hắn ta đã đổi tỉ lệ thời gian à?"
Thông thường, một lần chơi đều diễn ra rất nhanh, dài nhất chính là hai đến ba ngày. Ngắn nhất là vừa nằm xuống chơi đã phải ngồi dậy trong mười giây rồi. Đó không phải vì người chơi vừa vào mười giây đã chết, mà là tỉ lệ thời gian trong app với đời thực là rất lớn. Nói cho dễ hiểu, thời gian trong app chạy nhanh hơn so với đời thực.
Não người là một cỗ máy đồ sộ, và con người chỉ mới sử dụng mười phần trăm của nó. Chín mươi phần trăm còn lại có ích như thế, cô liền sử dụng nó để hoạt động app này. Vì vậy, sau mỗi lần chơi, người chơi sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức vì sử dụng quá nhiều năng lượng cho não bộ. Nhưng không sao, sản phẩm tặng kèm của cô sẽ được sử dụng vào lúc đó.
Quay lại vấn đề, cô để ý tên khốn kia thực hiện những việc này quá nhanh, trong khi tỉ lệ thời gian của hai không gian lại lớn như thế. Như vậy chỉ có một lí do là tỉ lệ thời gian bị giảm xuống mà thôi.
[Đúng vậy.] Ken đáp, [Nhưng tỉ lệ vẫn còn lớn lắm. Và, nếu cậu muốn sửa chữa hệ thống thì chỉ có lúc này mà thôi. Tạm thời hắn đã bị kiềm chân rồi.]
"Tôi biết. Chà, nếu vậy sẽ phải tạm dừng nhiệm vụ rồi. Quả thật là nhờ có tên đó mà tôi mất cả hứng thú luôn rồi."
Rimo chậc một tiếng, đứng dậy. Cô hơi duỗi người, chân vừa bước ra phòng, miệng vừa nói với Ken.
"Được rồi, cậu cứ chuẩn bị trước đi. Lúc mổ xẻ cậu ra cần có nhiều sự trợ giúp của cậu lắm đấy."
"Cậu không định làm bây giờ luôn hả?"
Đằng sau cô vang lên tiếng nói. Rimo quay lại thì thấy Ken đang đứng đó, chính là hình dạng của thiếu gia Suzuki Ken kia. Rimo nhíu mày.
"Gì đấy? Chuẩn bị bị mổ ra nên muốn tiêu hết đống năng lượng đã dành dụm kia à?"
"Cậu không định làm bây giờ luôn hả?" Ken khẽ cười, hỏi lại.
Rimo nhướng mày, nhìn chằm chằm cậu nhóc. Vẻ mặt cười cười kia đúng là chẳng thể khai thác được gì, cô cười khẩy một tiếng, nói.
"Tôi lại không có sở thích máu me như thế đâu. Vả lại, con người còn phải ăn nha, cậu hệ thống."
Rimo mở cửa ra, nhìn cậu rồi phẩy phẩy tay, đóng cửa lại. Căn phòng lại chìm vào bóng tối. Lúc này, chỉ nghe thấy cậu nhóc cười một tiếng, rồi biến mất khỏi căn phòng.
Thời gian trôi qua, cũng sắp đến cuối tuần rồi. Nhân mấy lúc nghỉ ngơi này, Rimo định sửa lại hệ thống, lại còn thử nghiệm vật phẩm một chút. Thế nên lúc cô rời khỏi lớp B, mặc kệ đám nhóc đang ỉ ôi lôi kéo cô đi chơi kia, Rimo vẫn trong hình dáng lạnh lùng phất áo rời đi. Cô ấn điện thoại, đặt lên tai.
Điện thoại tút tút vài tiếng, sau đó nghe thấy giọng nói bên kia:
[Rimo? Cuối cùng cũng gọi cho anh rồi sao? Mấy nay em chẳng để ý gì đến anh làm anh buồn lắm luôn đó!]
Rimo nghe thấy giọng Kaito thì cười. Đôi mắt cô có chút sáng lên, cô nói:
"Em không để ý anh lúc nào chứ? Không phải mấy ngày trước em toàn gọi cho anh sao?" Thật ra đó là do cô bé Rimo kia gọi.
[Mấy ngày trước là mấy ngày trước mà! Hơn nữa, em đã hứa là sẽ đến gặp anh! Em đã hứa đó rồi đó! Đừng có nuốt lời!] Kaito hét lên trong điện thoại.
Rimo có chút nhăn mày, "Em có sao?"
Cô nhóc Rimo kia có hứa sao? Cô đã định dời lại tuần này để tập trung sửa lại hệ thống mà.
[Có!] Giọng Kaito chắc chắn.
"Cái đó... Nếu có thể thì.." Rimo e dè định thương lượng.
[Không thể! Không được! Không cho phép! Anh không đồng ý! Em phải ở cùng anh, vào, cuối, tuần!] Kaito ba lần bốn lượt quăng chữ không vào mặt cô, biểu hiện sự chắc chắn trong lời nói của mình.
"À, được rồi. Vậy thì cuối tuần."
Rimo vừa nói vừa âm thầm bóp trán.
Điều đó có nghĩa là cô mất đi một ngày tập trung sửa rồi. Thời gian hạn hẹp quá. Nếu cô không nhanh thì tên ngốc kia sẽ dồn cô vào chỗ chết thật luôn. Rimo nghe giọng Kaito nhỏ nhẹ trong tai, ánh mắt hơi khép lại.
Nếu cô chết, mọi thứ ở đây sẽ biến mất. Cả ông anh ngốc, cả cô nữa.
Không thể chết sớm thế được.
[Cậu luyến tiếc sao?]
Mắt Rimo hơi mở ra, một lúc sau, cô nhắm mắt lại.
Đúng vậy, đúng là có chút luyến tiếc.
[Rimo? Em vẫn ở đó chứ? Anh đang nói mà em lại thả hồn lên mây à?]
Rimo khẽ cười.
"Được rồi mà. Em biết rồi, cuối tuần em sẽ về mà. Giờ em cúp máy đây."
Luyến tiếc thì luyến tiếc đấy, nhưng có việc vẫn phải làm nha. Nhờ ai đó mà quỹ thời gian của cô lại ít hơn rồi.
[Ơ này-]
Rimo cúp máy, vươn vai. Cô nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, không chút suy nghĩ liền ghé vào. Một lát sau, cô lại đi ra với mấy túi đồ ăn vặt trên tay. Lúc làm việc mà không có đồ ăn vặt khác nào lên chiến trường mà không có đồng đội chứ.
Rimo cười cười, tay xách túi về văn phòng thám tử.
Buổi chiều dần dần chuyển tối, dòng người cũng dần tấp nập. Rimo xuyên qua đám người, trượt đi nhanh nhẹn. Đôi lúc ánh mắt cô dừng trên một quầy kem, đôi lúc lại dừng vào một cửa hàng nào đó, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn vào cảnh thành phố, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn lên bầu trời.
Bầu trời màu cam bị chọc bởi những tòa cao tầng. Đám mây lửng lờ trôi. Máy bay để lại vệt trắng nhỏ dài trên bầu trời.
Chán thật đấy. Rimo nghĩ.
Rimo có chút thừa nhận. Cô là loại người chóng chán. Cô thích thứ gì đó rất nhanh, và chán thứ gì đó cũng nhanh không kém. Những cảm giác đó đến rất nhanh, xong lại chìm, rồi lại đến. Chính cái app này, cô cũng vì một chút cảm giác thoáng qua đó mà tạo nên. Chút thích thú đó đủ để cô xâm nhập ứng dụng của người khác, cướp lấy rồi đập đi xây lại, tạo nên cái app này. Cô đã nghĩ thế này, chà, hi vọng thứ này sẽ giúp mình giải trí một chút.
Đúng là có một chút thật. Nhưng lại chỉ có một chút.
Rimo ngao ngán thở dài. Cô dừng trước văn phòng Mori, có hơi ngước đầu lên nhìn biển hiệu. Nhìn một chút, sau đó cô thay đổi dạng giày, chậm rãi đi lên.
-------
Tại sao không comment?
Tại sao không comment?
Tại sao không để ý hai cái ảnh tôy vẽ ở hai chap trước?
Đồ tồy!
Biết tôy mất phút để vẽ tiếng để viết khôm?
Quay lại comment ngay cho tôy!
Không comment không hoàn triện cho mấy ngừi coi