… Một sự trùng hợp.
Tống Sa Sa không cần nghĩ cũng biết có phải là trùng hợp hay không.
Cô bó tay không biết phải làm sao? Sao năm ấy cô không phát hiện ra Đường Nam Châu còn có bộ mặt dày đến vậy nhỉ? Nhìn anh thêm một lát thì thấy anh bình tĩnh ung dung ra vẻ như thật sự trùng hợp ngồi cùng một chuyến tàu, còn là ghế bên cạnh luôn ấy.
Nhân viên đến soát vé.
Lúc Đường Nam Châu cầm vé ra, người soát vé sửng sốt nói:
– Chào anh, chỗ này là A.
Đường Nam Châu đáp:
– Ừ tôi biết rồi, đợi người ngồi ghế A đến tôi sẽ đề nghị đổi chỗ với anh ta.
Người soát vé tất nhiên không có vấn đề gì, mỉm cười rồi đi tiếp.
Tống Sa Sa nghẹn lời.
Đường Nam Châu cầm quyển tạp chí, vẻ mặt bình tĩnh đọc. Tống Sa Sa liếc cái va-li của anh – loại hai mươi bốn inch – là va-li công tác năm đến tám ngày tiêu chuẩn.
Cô không cần nghĩ cũng biết là ai nói cho anh.
Cô gửi cho Cảnh Lê một dấu chấm hỏi.
Cảnh Lê nhanh chóng gửi mười gói biểu cảm thút thít, cuối cùng nhắn một câu: Sa Sa, đại ca cấp ba vẫn luôn là đại ca cấp ba, đáng sợ lắm đó.
Sau đó lại nhắn thêm cái hình cầm cờ trắng.
Tống Sa Sa đành chịu.
Đoàn tàu lăn bánh, quang cảnh ngoài cửa sổ thay đổi liên tục, tấm kính trong suốt phản chiếu gương mặt cô, và cả gương mặt Đường Nam Châu đang đọc báo ngồi bên cạnh cô.
Giữa trưa nắng nhẹ chiếu vào cửa kính khiến nhan sắc người đàn ông bên cạnh như bừng lên một vòng hào quang.
Tống Sa Sa ngắm một lúc, mắt không rời.
Rõ ràng trước khi lên xe đã nói rõ ràng với nhau, nhưng khi lên xe rồi mới thấy, bao nhiêu kí ức trong quá khứ ùa về dồn dập như những cơn sóng biển. Không ngờ anh… đuổi theo đến tận đây. Và giờ khắc này anh ngồi cạnh bên cô.
Thế… Những lời trước đó có còn hiệu lực không?
Tống Sa Sa không biết.
Cô vẫn cho rằng mình là người làm việc dứt khoát, hiếm khi dây dưa dài dòng không quả quyết, nhưng mới về nước được mấy ngày, cô như biến thành người khác. Là vì Đường Nam Châu quá đặc biệt, hay là vì lâu rồi cô không yêu đương?
Đến trạm kế tiếp, người ngồi ghế A lên xe.
Đường Nam Châu đứng dậy nói với người nọ:
– Anh có thể đổi chỗ được không? Tôi đang theo đuổi người ta.
Người đàn ông nhìn Tống Sa Sa ngay lập tức hào phóng đồng ý. Khoang thương gia không lớn nên khi anh vừa dứt lời mọi ánh mắt như đổ dồn sang họ, Tống Sa Sa chỉ cảm thấy mặt mình rán trứng được rồi.
Đường Nam Châu không quan tâm lắm, bình tĩnh ngồi xuống cầm tờ báo đọc tiếp.
Cuối cùng Tống Sa Sa không nhịn được nữa bèn nói:
– Đường Nam Châu, tớ nghĩ là tớ đã nói rõ ràng lắm rồi.
Anh đáp:
– Ừ.
… Trông anh giống kiểu đã biết chỗ nào chứ? Tống Sa Sa đang tính nói thêm song vừa mới nói chữ đầu tiên thì phát hiện bao ánh mắt hóng hớt đang chĩa về bọn họ, thế là cô không dám mở miệng nữa, quyết định cho Đường Nam Châu ngắm cái gáy mình.
Anh muốn đi thì cứ đi, cô không tin anh có thể theo cô về Kê-ni-a.
Bỗng anh lên tiếng giải thích:
– Tớ theo cậu đi thành phố B, chủ yếu là vì lo lắng cho an toàn của cậu, còn lại không mấy quan trọng.
Tống Sa Sa nghe vậy bèn xoay người lại, nhìn anh và nói nhỏ:
– An ninh thủ đô khá tốt, không có nguy hiểm gì đâu, chuyện ở thành phố N có lẽ là ngoài ý muốn.
Anh hỏi:
– Cậu dám chắc chứ?
Tống Sa Sa không đáp.
– Tớ không yên tâm, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện – Anh ngừng chút rồi nói thêm – Mà cũng muốn ngắm cậu nhiều hơn.
Câu này vừa thốt ra thì không khí bỗng chốc thay đổi thành mập mờ hơn. Tống Sa Sa than nhẹ:
– Nam Châu, thật ra năm ấy tớ buồn lắm, sau khi chia tay với cậu.
Cô nói tiếp:
– Có một khoảng thời gian dài liên tục mất ngủ, nhưng tớ biết chuyện chia tay lúc trước không thể trách ai được, tớ muốn theo đuổi ước mơ của bản thân, còn cậu lại muốn theo đuổi tình yêu của cậu…
Anh lặng thinh rồi hỏi:
– Cậu có trách tớ không?
Tống Sa Sa đáp:
– Từng trách, nhưng bây giờ thì không.
Anh hỏi tiếp:
– Trách tớ không biết suy nghĩ?
Cô trả lời:
– Ừ.
Đường Nam Châu không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận, ban đầu là anh đồng ý với cô, nhưng lại đột ngột đổi ý. Anh bảo:
– Có lẽ cậu không tin, lúc trước tớ đồng ý, tình cảm ấy là thật, tâm ý cũng là thật, nhưng tớ….
Tống Sa Sa cắt lời anh, lắc đầu.
– Tớ biết.
Cô nhìn anh nghiêm túc, còn nói:
– Con người là những sinh vật kì lạ nhỉ? Không có gì là không thể thay đổi được, kể cả con người và sự việc, vì thời gian, cũng vì cuộc sống mà con người sẽ có lúc phải thay đổi. Dù cho là gì đi chăng nữa thì tớ vẫn luôn tin lúc đó cậu thật lòng yêu tớ. Không phải tớ không giữ lời, chỉ là con người mà, làm sao biết chuyện tương lai, cậu sẽ chẳng thể nào đoán được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Đường Nam Châu nói:
– Xin lỗi cậu.
Tống Sa Sa bảo:
– Cậu không cần phải xin lỗi tớ, cậu không làm gì có lỗi cả.
Anh nói thêm:
– Nếu không phải tớ làm cậu tổn thương, tớ sẽ không nói ra những lời như vậy. Anh xin lỗi chuyện trước đây, nhưng tớ vẫn muốn theo đuổi cậu một lần nữa. Tớ không dám hứa hẹn gì nhiều mà sẽ chứng minh cho cậu thấy quyết tâm của anh bằng hành động thực tế.
Tống Sa Sa không biết hành động thực tế mà anh nói là gì, chỉ biết bây giờ Đường Nam Châu bám người như dính keo.
Sau khi đến thành phố B, Tống Sa Sa về chỗ nghỉ.
Hội thảo nghiên cứu tổ chức trong một nhà hàng của một khách sạn, Tống Sa Sa cũng ở đó, lúc vào hội trường, Đường Nam Châu im lặng không nói nhiều đặt một phòng, còn yêu cầu là phòng cạnh cô trước mặt nhân viên lễ tân.
Có lẽ là vừa qua lễ Quốc khánh nên khách sạn còn khá nhiều phòng trống, cuối cùng Đường Nam Châu thuê được phòng cạnh cô như ý muốn.
Tống Sa Sa kéo va-li vào phòng thì nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho hội thảo ngày mai. Cô từng tham gia nhiều hội nghị như vậy nên có phần tâm đắc, hạ bút thành văn, thành ra thời gian rảnh tương đối nhiều.
Phòng tổ chức hội thảo nghiên cứu ở tầng hai của khách sạn.
Ngày hôm sau, sau khi Tống Sa Sa đến địa điểm thì bất ngờ gặp lại người quen, không phải ai xa lạ, là La Hiểu Đường, cô bạn cùng bàn hồi năm lớp mười hai của cô.
Tống Sa Sa vô cùng ngạc nhiên.
– Hiểu Đường ơi?
La Hiểu Đường cũng ngạc nhiên như cô, cúi đầu nhìn danh sách nói:
– Ôi, tớ còn tưởng là trùng tên cơ đấy, không ngờ đúng là cậu. Tống Sa Sa, lâu rồi không gặp, hôm qua thấy trong trang cá nhân của Cảnh Lê, còn tưởng cậu vẫn ở thành phố S đấy.
Tống Sa Sa nói:
– Đúng thật là hôm qua tớ vẫn còn ở thành phố S, đúng lúc ở đây có hội thảo, tớ lại đang ở trong nước nên công ty điều tớ đi luôn.
La Hiểu Đường cười buồn:
– Cùng là những con người làm công, tớ thì bị bắt tới làm chạy việc.
Cô ấy nhìn xung quanh, thấy không ít nhân tài, nói:
– Tớ đang học Tiến sĩ ở thành phố C ấy, thầy hướng dẫn của tớ rất thích gọi tớ đi làm việc vặt, và tối qua thầy ấy bắt tớ tạm thời đến giúp cho hội nghị của vợ thầy ấy. Nhưng chuyên môn khác nhau nên không giúp được gì chỉ có thể đứng kiểm tra danh sách với châm trà đổi nước thôi.”
Cô nàng đưa bút cho Tống Sa Sa.
Tống Sa Sa kí tên.
La Hiểu Đường lại hỏi:
– Về bao lâu đấy?
Tống Sa Sa đáp:
– Tầm năm sáu ngày nữa, ngoài hội thảo của các cậu lần này còn có vài hoạt động nữa, vừa hay lâu rồi tớ không đến thành phố B, nên tính ở lại thành phố B chơi mấy ngày luôn.”
La Hiểu Đường nhìn ngón tay của cô.
Tống Sa Sa chủ động giải thích:
– Vẫn chưa đâu, không có đối tượng
La Hiểu Đường cười cười:
– Cậu đúng là không thay đổi mấy so với trước kia, tối nay ăn một bữa cơm nhé?
Tống Sa Sa cười đồng ý:
– OK.
Tối đến, La Hiểu Đường hẹn Tống Sa Sa đi ăn vịt quay.
Chỗ ăn hơi xa khách sạn, Tống Sa Sa nhìn bản đồ hướng dẫn, tầm khoảng tám cây số. Mặc dù cô hiếm khi đợi xe ở trong nước nhưng cũng biết thành phố B có đặc sản tắc đường, giờ mà đi đúng giờ cao điểm thì sợ đến nơi thịt vịt đã nguội hết rồi.
Tống Sa Sa dự định đi tàu ngầm đến.
Không ngờ vừa ra đến cửa khách sạn thì La Hiểu Đường nhắn cho cô biết cô nàng có cho xe đến đón cô.
Tống Sa Sa nhắn chữ “Ừm”.
Không bao lâu, một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô, cửa ghế lái hạ xuống, lộ ra một gương mặt hơi xa lạ. Rất nhanh sau đó, cửa ghế sau bị mở, La Hiểu Đường chạy xuống nói:
– Đây là anh khóa trên của tớ, họ Lạc, anh ấy đề nghị đưa chúng ta đi một đoạn.
Tống Sa Sa nhìn anh ta sực nhớ ra gì đó.
– Hôm nay anh ở hội thảo đúng không?
Người đàn ông mỉm cười:
– Cô Tống phát biểu rất đặc sắc, nói những quan điểm mới lạ, các vị ngồi ở đó đều có ấn tượng tốt với cô Tống đây. Tôi họ Lạc, tên một chữ Lượng, học cùng trường đại học C với đàn em Hiểu Đường.
Tống Sa Sa nghe anh ta giới thiệu tên, cảm thấy hơi quen quen.
Hôm nay lúc giới thiệu bản thân, đúng là có một người họ Lạc, chỉ là lúc ấy cô không mấy nhớ rõ.
Cô gật đầu, nở nụ cười xem như chào hỏi.
– Anh Lạc quá lời rồi, nhờ anh đưa bọn em đi một đoạn đường ạ!
Lạc Lượng lịch thiệp.
Đường xá quả thực tấp nập, đoạn đường chỉ cần đi nửa tiếng bị kéo dài hơn một tiếng. Nhưng mà Lạc Lượng vẫn vô cùng điềm tĩnh, trên đường liên tục trò chuyện về sự phát triển của hiệp hội bảo tồn động vật hoang dã với Tống Sa Sa, anh có tài ăn nói hài hước, lâu lâu La Hiểu Đường cũng chen vào vài chủ đề nho nhỏ, một tiếng đi đường nhanh chóng trôi qua.
Sau khi đến cửa hàng vịt quay, Lạc Lượng ga lăng mở cửa cho hai cô gái, còn nói:
– Buổi tối nếu cần có thể gọi anh đến chở hai em về.
La Hiểu Đường không khách sáo với người ta:
– Vâng, có gì em sẽ gọi ạ.
Lạc Lượng gật đầu:
– Được rồi.
Nói xong, anh lại gật đầu với Tống Sa Sa.
Hết chương .