Dịu Dàng Trong Anh Là Em

chương 11-5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Sa Sa không ăn tối với Cảnh Lê.

Cảnh Lê có việc đột xuất, đang tán chuyện thì bị biên tập viên triệu hồi đi mất. Trước khi đi còn chụp mấy tấm với cô, nói là muốn đăng lên khoe với bạn bè, nhưng trước khi đăng sẽ hỏi ý cô trước.

Lần trước ở Kê-ni-a cũng vậy, cô ấy chụp một tấm chung cho hai người rồi vùi đầu vào điện thoại chỉnh màu, chọn ảnh cả buổi mới hỏi cô có đẹp không. Đến khi cô gật đầu cô ấy mới vui vẻ đăng ảnh lên trang cá nhân vẻ như rất sung sướng.

Con người dễ dàng thỏa mãn bản thân thì cuộc sống sau này rất tự tại.

Quả nhiên không lâu sau, Cảnh Lê ngồi trên xe taxi gửi cho Tống Sa Sa mấy tấm ảnh, Tống Sa Sa chỉ biết cười mỉm nhắn lại một chữ “Duyệt”.

Cảnh Lê nhanh chóng đăng lên trang cá nhân, còn gắn vị trí quán trà.

Hồi còn đi học mặt Cảnh Lê khá bầu bĩnh, tuy nhiên đường nét bầu bĩnh không còn nữa mà thay vào đó là gương mặt trái xoan cổ điển. Tuy không phải là dạng ưa chuộng ngày nay nhưng chụp ảnh không phải chỉnh sửa gì cũng rất xinh đẹp.

Cảnh Lê thích thì đành vậy, cô bấm nút thích ảnh.

Không ngờ chỉ trong chớp mắt cô đã nhận được thông báo từ bạn bè của hệ thống, bấm vào xem thì ra là Đường Nam Châu cũng nhấn thích tấm ảnh của Cảnh Lê, còn bình luận thêm một câu:

Xinh lắm.

Tống Sa Sa hơi ngạc nhiên, trong trí nhớ của cô Đường Nam Châu với Cảnh Lê không mấy liên quan nhau, bây giờ mối quan hệ của họ đã đến mức bình luận vào trong ảnh trên trang cá nhân rồi ư?

Cô nhìn trang cá nhân, hơi giật mình.

Cảnh Lê cũng nhanh chóng trả lời lại Đường Nam Châu: Ai cơ?

Năm ngón tay siết chặt di động.

Lúc này phố mới lên đèn, những bảng hiệu ven đường bắt đầu được thắp sáng, khu vui chơi nổi tiếng của thành phố S đằng xa cũng đã sáng đèn.

Buổi chiều Tống Sa Sa uống một bình trà trắng và một phần bánh ngọt Quảng Đông. Quán trà nằm ở trung tâm thành phố, tọa lạc trên con đường đắt đỏ nên giá thành cũng cao. Bánh ngọt được trang trí tinh tế, kiểu dáng phong phú nhưng không đủ lấp bụng, chỉ là bây giờ cô không thấy đói.

Tống Sa Sa định đi dạo bờ sông một lát, cô định khi nào đói bụng thì đến vỉa hè cho người đi bộ tìm gì đó lót dạ sau.

Lúc trưa trước khi ra ngoài cô có dặn cô Tống Lệ đừng để phần cơm tối, nếu bây giờ về chỉ sợ là làm phiền cô.

Vị trí quán trà khá tốt, xung quanh là danh lam thắng cảnh của thành phố S tiếng tăm lừng lẫy. Lại đang lễ Quốc khánh, du khách đổ về động đúc, mãi cho đến khi có vài giọt nước mưa rơi xuống dòng người mới thưa bớt.

Tống Sa Sa che dù đi dọc bờ sông.

Cô đi rất chậm.

Mưa dần nặng hạt, du khách cũng tản đi gần hết, nhưng cô vẫn thong dong đi trong mưa không mấy để ý.

Hàng lông mi rũ xuống che lấp một đôi mắt đen nhánh, không rõ tâm trạng của cô bây giờ, người ta chỉ thấy có một cô gái dáng người yểu điệu lặng yên đi bộ trong mưa, phảng phất như hòa thành một thể với cơn mưa này.

Cô đi bộ rất lâu, đi từ đầu này đến đầu kia rồi từ đầu kia vòng về lại.

Đến lúc cô cầm điện thoại lên nhìn giờ mới thấy thì ra đã rưỡi tối, cô quan sát xung quanh, mưa tạnh, du khách chỉ còn lác đác vài người, không còn cảnh tượng đông đúc của ban nãy nữa.

Tống Sa Sa chuẩn bị đến vỉa hè gần đó ăn tối thì vừa đi tim cô đánh thịch một cái.

… Hình như có người theo dõi cô.

Không chắc lắm, nhưng trong đầu có dự cảm không lành.

Ở đây không giống Kê-ni-a nên Tống Sa Sa cực kỳ yên tâm, nói gì thì nói, an ninh trong thành phố thuộc loại một, có an ninh thắt chặt như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện gì nên cô không mấy đề phòng. Cô giả vờ như quay người, quan sát kĩ mỗi người ở đây.

Song cô lập tức phát hiện một người đàn ông ướt nhẹp cả người toan bước về phía này nhìn cô chòng chọc, dẫu không đứng gần nhưng Tống Sa Sa vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng quanh người gã. Gã ta thấy cô nhìn mình thì nhếch mép cười, hùng hổ đi đến chỗ cô.

Dù Tống Sa Sa hoảng sợ nhưng cô cố gắng giữ tỉnh táo, quay người chạy đến chỗ khác.

Nơi đây là khu du lịch, bình thường du khách đông đúc, đúng giờ sẽ có cảnh sát đến tuần tra, chỉ là hôm nay trời không ủng hộ cô, trận mưa to vừa rồi khiến mọi người ít lui tới, cảnh sát cũng không thấy đâu. Tiếng chân sau lưng ngày càng gần, bỗng như gã đang chạy đến.

Tống Sa Sa trấn tĩnh, nắm chắc cán dù trong tay, đồng thời bước nhanh chân hơn:

– Vợ đừng chạy. – Gã đàn ông say rượu đột ngột hô to.

Tống Sa Sa giật mình, nhân lúc này gã kia nhanh chân chạy lại gần cô, một mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi Tống Sa Sa.

Cô lạnh cả sống lưng.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập ập đến, cô chưa kịp quay người đã cảm giác được có một sức lực mạnh mẽ chen vào giữa cô và người đàn ông say xỉn, lạnh lùng nghiến răng:

– Cút! – Đường Nam Châu cúi đầu nhìn gã say, lộ ra cánh tay cơ bắp.

Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, khiến người khác vừa nhìn là biết đối thủ không nên chọc vào.

Gã kia vốn muốn lấy cớ say rượu làm càn, trông thấy Tống Sa Sa đi một mình trong mưa định chơi một phen song không ngờ nửa đường nhảy ra một gã bảo vệ, biết điều nhanh chóng lỉnh đi ngay.

Đến khi thấy gã kia đi mất Đường Nam Châu mới quay người lại.

Anh nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở ống quần hơi ướt của cô một chút mới nhìn mặt cô giải thích:

– Tớ thấy gã ta chạy đằng kia gặp phải cảnh sát rồi, chắc chắn sẽ bị đưa về đồn công an một lúc.

Tống Sa Sa hỏi:

– Sao cậu lại ở đây?

Anh đáp:

– Đi ngang qua.

– Ừ… – Cô cụp mắt, lại ngước lên nở một nụ cười, nói – Cảm ơn cậu về chuyện vừa nãy, nếu không có cậu e là tớ phải rầy rà với hắn ta một lúc rồi. À, tiền mừng cậu gửi tớ sáng nay tớ chuyển cho Trịnh Lực rồi.

Vẫn nở nụ cười trên môi, cô lùi về sau một bước:

– Tớ có chút việc, đi trước nhé, lúc nào tớ mời cậu bữa cơm coi như cảm ơn cậu chuyện ban nãy nhé.

Anh đáp:

– Chọn ngày không bằng hôm nay luôn.

Thế là cô đáp lại ngay:

– Tối nay tớ có việc, hôm khác đi, lát tớ nhắn qua WeChat nhé!

Nói đến đây, giọng điệu cô có hơi gấp gáp, như thực sự có việc gấp vậy.

Đường Nam Châu im lặng nhìn cô không đáp lại.

Tống Sa Sa không để ý anh nữa, nhanh chóng quay gót cất bước. Song đi được bốn năm bước thì sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô ngoái lại nhìn thì thấy Đường Nam Châu đi theo sát đằng sau mình. Cô đành dừng bước, ngoảnh lại nói:

– Tớ có việc thật mà.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ. Ánh mắt của anh khiến cô có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, cô né tránh ánh mắt anh nên bỏ lỡ mất ý cười chợt lóe trong mắt anh.

Anh hỏi cô:

– Bạn trai cũ như tớ đáng sợ lắm à? Tống Sa Sa, sao cậu tránh tớ?

– Đâu có. – Giọng cô bình tĩnh.

Càng cố tỏ ra bình tĩnh càng làm cho người ta thấy bạn kì lạ, anh nói:

– Thôi được rồi, cậu nói có việc thì có việc, hôm khác thì hôm khác.

Cô đáp:

– Ừ, ngày khác đi, giờ tớ bắt xe về nhà đã.

Cô cúi đầu mở phần mềm gọi xe trong điện thoại, thế nhưng hôm nay trời mưa, đợi một lúc lâu mà chẳng thấy tài xế nào nhận đơn, cô chuyển qua đi ứng dụng khác cũng không ai nhận. Cô đành nói:

– Tớ đi tàu điện ngầm vậy.

Đường Nam Châu nói:

– Được, tớ tiễn cậu.

Cô vội từ chối:

– Không cần đâu. Tớ tự đi được.

Đường Nam Châu bó tay:

– Ga tàu điện ngầm gần đây nhất cũng phải một cây tám.

Tống Sa Sa đành nói:

– Ừ, không xa lắm, không cần cậu dẫn đi đâu.

Cô nói xong thì xoay người lại đi thêm hai bước thì đứng yên một chỗ, không nhúc nhích. Giờ khắc này, sau lưng cô vang lên tiếng thở dài khe khẽ:

– Tống Sa Sa, thừa nhận mình bị trẹo chân khó lắm à?

Tống Sa Sa lặng thinh.

Cô tự nhận mình giả bộ bình thường không có chút sơ hở nào nhưng không hiểu sao Đường Nam Châu có thể nhìn thấy. Vừa nãy lúc bị gã say rượt chạy, cô vô ý vấp chân, mới đi vài bước đã đau nhức không thôi.

Anh hỏi:

– Chân phải?

Cô chỉ biết gật đầu.

Anh nói:

– Tớ đi lấy xe chở cậu về.

Cô vội nói:

– Đưa tớ đến khách sạn gần đây là được, cô chú dự định đi du lịch, thấy tớ thế này họ lại bận tâm. – Ngừng chút cô nói thêm – Tớ đi chậm chút là được, không bị gì lớn cả.

Anh không thèm để ý cô:

– Vậy luôn? Thế cậu đi vài bước tớ xem nào.

Cô giơ chân trái lên, chân phải chưa bước tiếp thì thình lình có một cánh tay vòng qua eo cô, trong nháy mắt cô bị ôm lên, tay cô vòng qua cổ anh theo phản xạ, một mùi hương nam tính dâng lên.

Không phải mùi vị của chàng thiếu niên mà là của một người đàn ông trưởng thành.

Ngực anh rắc chắc nóng rực, lớp vải áo mỏng manh không ngăn nổi nhiệt độ ấy truyền qua cô, mặt Tống Sa Sa áp lên chỗ đó như bị phỏng, cô phải cật lực đè nén trái tim đang cháy hừng hực của mình.

Cô cất tiếng gọi:

– Đường Nam Châu!

– Được rồi, còn cậy mạnh là tớ ném cậu xuống sông Hoàng Phố đấy.

Tống Sa Sa ngậm miệng.

Cô nhớ đến cuộc nói chuyện chiều nay với Cảnh Lê.

“Tớ với cậu ấy không hợp.”

Thế gian này dường như luôn có một số người cứ ngỡ thời gian càng dài thì có thể dễ dàng quên được nhiều thứ, không nói sẽ không nghĩ, nhưng đến khi có ai đó nhắc lại thì tâm như ngọn lửa đang cháy âm ỉ, dù cho có lý trí đến đâu, kiềm chế đến đâu thì ngọn lửa đó vẫn lại có thể bùng cháy dữ dội, thiêu đốt cái khoảng cách tám năm xa xôi cách trở đó.

Hóa thành tro tàn chỉ trong thoáng chốc.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay