Đám cưới của Tần Lan với Trịnh Lực được cử hành lúc giờ trưa.
Cặp vợ chồng trẻ mặc đồ cưới đứng trước cửa ra vào đón tiếp khách mời, thân là nhà gái, Tống Sa Sa cũng phải mặc đầm dự tiệc. Bộ váy hôm nay do Tần Lan chọn, là loại hở vai màu xám nhạt kết hợp với đôi giày cao gót.
Buổi sáng lúc Tần Lan làm tóc thì nhân tiện làm cho Tống Sa Sa luôn.
Công việc của Tống Sa Sa ở Kê-ni-a thường hay tiếp xúc với động vật, để thuận tiện thì bình thường cô toàn mặc áo phông với quần đùi, cũng không chăm sóc tóc tai gì mấy, dài thì cắt bớt, không uốn không nhuộm nên tóc vừa đen vừa mượt.
Thợ trang điểm lúc làm tóc cho Tống Sa Sa cũng phải tấm tắc khen ngợi chất tóc cô rất tốt, tốn không ít công sức uốn đuôi cho cô.
Bấy giờ Tống Sa Sa đứng trước cửa ra vào hội trường đón khách giúp Tần Lan. Cô có làn da trắng ngần, dáng người nhỏ nhắn, đuôi tóc uốn lọn càng tăng thêm mấy phần quyến rũ, tựa như nữ thần không thực. Vài người đi ngang qua đều muốn ngắm Tống Sa Sa lâu hơn một chút.
Nhưng cô sợ mình làm khách mà át chủ biết ý lùi về sau mấy bước rồi ngồi luôn chỗ bàn ghi tên khách khứa.
Tần Lan có mấy cô bạn làm phù dâu, người nào làm việc người nấy.
Nhiệm vụ của Tống Sa Sa là ghi chép tên khách đến dự, không mấy nặng nhọc.
Khách đến dự đa số là những người Tống Sa Sa không quen, toàn là bạn làm ăn của Trịnh Lực với Tần Lan, bạn học trước kia cô ít thấy ai.
– … Xin chào, phiền anh ký tên ở đây ạ!
Cô đưa viết sang.
Có người nhận bút viết tên mình tên tấm giấy đỏ một cách phóng khoáng, chữ hơi khó đọc nhưng khi Tống Sa Sa ngước lên nhìn.
Người kia cười hì hì nói:
– Ha ha ha ha, lâu rồi không gặp.
Tống Sa Sa sửng sốt một chốc mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi:
– Lâm… Lâm Ngạo Thiên?
– Chuẩn đấy, tớ Béo đây.
Những năm tháng học hành đó, Lâm Ngạo Thiên béo tròn như một quả bóng. Tám năm trôi qua dường như đống mỡ trên người cậu ấy cũng trôi theo, thoạt nhìn Lâm Ngạo Thiên đẹp trai hơn nhiều. Sau khi tốt nghiệp, phần lớp các bạn nam dần phát tướng, duy chỉ có mình Lâm Ngạo Thiên này thì ngược lại.
Chỉ là giữa lông mày vẫn là thần sắc quen thuộc của năm đó.
Anh chàng cười ha ha mấy tiếng, bồi thêm:
– Tống Sa Sa, không nhận ra tớ hả?
Tống Sa Sa gật gù đáp:
– Đúng là nhận không ra đấy…
Lúc nãy khi vừa ghi tên cô không nhận ra đâu đấy.
Béo hỏi thăm:
– Cũng lâu rồi tớ mới gặp lại cậu, nghe nói cậu làm nghiên cứu ở nước ngoài hả? –
Anh chàng dựng ngón cái lên:
– Trâu bò quá đi! Quả nhiên là học sinh giỏi. Sau khi tốt nghiệp người nhà tìm giúp cho tớ một công việc, giờ đang làm ở ngân hàng, nếu cậu muốn vay tiền mua nhà thì cứ gọi cho tớ. À đúng rồi, đây là bạn gái tớ.
Bấy giờ Tống Sa Sa mới để ý sau lưng Béo có một cô gái xinh xắn ăn mặc sành điệu.
– Bạn gái tớ cần ghi tên không? Cô ấy là người nhà.
Tống Sa Sa đáp:
– Người nhà thì không cần.
Béo lại cười khà khà:
– Chà, không cần thì không kí vậy. Bạn gái tớ họ Lê, tên Trà…” – Dừng một chút, anh ta trông thấy Trinh Lực ở đằng kia, vội nói – Tớ tới nói vài câu với Trịnh Lực, thằng nhóc kia lợi hại đấy, quán trà sữa của cậu ta sắp kí hợp đồng vận chuyển miễn phí đấy.
Tống Sa Sa mỉm cười, gật đầu ra hiệu anh chàng đi đi.
Nhưng bạn gái Lê Trà của anh ta vẫn đứng ở đây, sau khi có thêm hai vị khách đến kí tên cô nàng vẫn đứng đó chưa đi, dáng vẻ muốn nói gì đó mà chưa dám.
Tống Sa Sa bèn hỏi cô ấy:
– Có chuyện gì sao?
Lê Trà đáp:
– Em có theo dõi trang Weibo của chị, những động vật ở đó đều rất thú vị, ngay cả lời văn cũng rất hài hước.
Tống Sa Sa có một tài khoản Weibo, bình thường hay đăng vài câu chuyện lý thú khi sống chung với động vật, nhưng không phải là nhân vật V lớn gì, lượng theo dõi không nhiều, cộng lại cũng mới chỉ có tám ngàn, trong đó còn có vài tài khoản ảo theo dõi để lấy tương tác. Bình thường đăng một bài chỉ khoảng mười mấy người bình luận, mấy chục người thích thôi.
Bây giờ nghe Lê Trà nhắc đến, cô hơi sửng sốt, sau mới cười hỏi:
– Không ngờ ở đây tôi có thể gặp được người hâm mộ, cái trang Weibo kia của tôi không nổi tiếng cho lắm đâu.
Lê Trà nói:
– Thật ra tôi không ấn tượng gì với cô cả, lúc Ngạo Thiên còn đi học thường hay tới quán nét nhà tôi lên mạng.
Cô ta ngừng một lúc mới nói tiếp:
– Tôi không có ý đụng chạm cô, tôi biết trước đây cô là bạn gái của Đường Nam Châu. Sau này biết tin hai người chia tay tôi rất ngạc nhiên, cũng thấy hơi tiếc. Tôi thấy Đường Nam Châu rất thích cô. Trước kia khi mấy người lên mạng, quán nét nhà tôi không có điều hòa trung tâm, mỗi lần đến đều nói bạn gái mình sợ lạnh, hỏi có thể tăng nhiệt độ điều hòa lên không. Sau này khi mấy người tốt nghiệp, tôi còn gặp Đường Nam Châu thêm mấy lần nữa trong quán net nhà tôi, mỗi lần đến tôi đều thấy anh ấy lên trang tìm kiếm tìm tên cô… Vì thế tôi mới biết được trang Weibo của cô.
Tống Sa Sa không nói gì, Lê Trà thấy hơi xấu hổ đành ho nhẹ rồi nói:
– Tôi vào trước với Ngạo Thiên đây.”
Tống Sa Sa gật đầu.
Nửa tiếng sau thì quan khách tới cũng gần đông đủ rồi.
Khách khứa hầu như đã vào sảnh cưới hết cả.
Tần Lan mới liếc danh sách đánh dấu tên khách khứa, cô nàng đứng cạnh Trịnh Lực bĩu môi:
– Ôi, ông chủ Quả Xoài Vui Vẻ thật keo kiệt, sao lại không tới tham dự đám cưới của chúng ta chứ, khai trương quán ăn của anh ta chúng ta còn cho nhóc con nhà anh ta… Chị họ?
Tống Sa Sa lấy lại tinh thần:
– Sao thế?
Tần Lan hỏi:
– Chị họ, sao chị cứ thấp thỏm thế, không khỏe chỗ nào à?
Tống Lệ đứng bên cạnh nghe vậy cũng dò xét lại gần:
– Sa Sa không khỏe ở đâu à cháu?
Tống Sa Sa lắc đầu lại cười đáp:
– Không, không ạ, cháu vẫn khỏe ạ!
Đám cưới bắt đầu.
Tống Lệ cùng chồng đưa con gái xuất giá, vành mắt hai vợ chồng đều ửng đỏ. Dẫu rằng trước đây con gái ra ở riêng hai người đã quen. Nhà của hai đứa cũng chỉ cách có mười phút đi xe, nhưng một khi gả đi rồi thì lại khác, luôn dễ làm cho người ta xúc động đến rơi lệ.
Tống Sa Sa bị không khí này ảnh hưởng, thấy em họ mình như thế, mắt cô cũng đỏ theo.
Sau khi hôn lễ kết thúc, khách khứa dần ra về.
Có người nhắc Tống Sa Sa đi tẩy trang, cô cầm điện thoại lên soi mới thấy kẻ mắt không chống nước, vừa nãy cảm động quá nên nước mắt có làm nhòe chúng.
Cô nói tiếng “cảm ơn” rồi đi nhà vệ sinh trang điểm lại, nhưng không biết lông mi thuộc loại gì mà lấy nước chà mấy lần rồi vẫn không bóc ra được, ngược lại làm đau mắt cô. Cô rời khỏi nhà vệ sinh, chuẩn bị tìm em họ mượn chai nước tẩy trang chống thấm nước.
Cô nhắn cho em họ một tin.
Em họ nhắn lại rằng em ấy đang ở trong phòng thay đồ cưới, lát nữa xe lên về nhà.
Tống Sa Sa cúi đầu gửi tin nhắn.
Có nước tẩy trang cho đồ chống thấm nước không em?
Em không có, nhưng mà thợ trang điểm vừa ra cửa, có lẽ giờ đến tháng máy rồi ấy. Em gửi điện thoại người đó cho chị, chị nhắn hỏi người ta nhé!
Tống Sa Sa cúi đầu đang định nhắn lại thì không để ý dưới chân có bậc cầu thang, cô vô ý bước hụt chân.
– Á…
Cô hoảng sợ hét lên, theo phản xạ tay bám lấy vách tường nhưng chụp hụt. Lúc đành chịu bị ngã thì có một lực mạnh mẽ kéo lấy cánh tay cô lôi cô về sau, cả người cô ngả lui đập mạnh về sau.
Cô cảm nhận được một mùi hương nam tính.
Lúc này, vòng ôm ấm áp bên hông vừa để cô đứng vững đã buông ra ngay.
Cô ổn định cơ thể, tay thuận thế đỡ vách tường, nhẹ giọng nói:
– Cảm ơn…
Chữ “anh” chưa kịp nói thì người đàn ông kia đã khom người nhặt điện thoại bị cô quăng rơi trên sàn, bàn tay đưa ra lạnh nhạt nói:
– Điện thoại.
Tống Sa Sa hơi giật mình.
Không ngờ giờ phút này sẽ gặp được Đường Nam Châu ở đây.
Tám năm qua, anh đã thay đổi.
Thời niên thiếu anh như một thanh đao sắc bén, mà anh của hôm nay dường như thu lại tất cả những gai sắc, dáng người cũng không gầy yếu như trước, ngược lại khi anh mặc sơ mi trắng lại tăng thêm mấy phần cường tráng. Có thể lờ mờ thấy đường cong cơ bắp ẩn dưới lớp áo sơ mi ấy, làn dã cũng thành màu nâu đồng hơn hồi trước.
Tống Sa Sa giật mình quan sát hơi lâu.
Bàn tay anh cũng vẫn cứ đưa ra chờ cô đón nhận, không hề thúc giục Tống Sa Sa.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới sực tỉnh, lấy điện thoại từ bàn tay anh, nhận điện thoại:
– …Sao vậy? Ồ, thợ trang điểm đi rồi à… Không sao không sao, không phải gọi cô ấy về đâu, trước mắt hơi cộm cộm chút thôi, chị lấy nước xoa một chút là xong ấy mà. Ừ, em với em rể về sớm đi nhé. Chị về sau được mà.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Sa Sa mới ý thức được là mình gặp lại bạn trai cũ trong trạng thái khá thê thảm.
Cô thấy hơi xấu hổ, ngẩng đầu lên thấy anh vẫn chưa đi.
Cô nói:
– Cảm ơn nhé!
Đường Nam Châu “ừ” một tiếng.
Bầu không khí bỗng chốc lúng túng hẳn.
Tống Sa Sa không biết nên nói gì mới phải, lại im lặng một lúc, lúc cô định đi về thì anh bỗng lên tiếng:
– Cần nước tẩy trang chống thấm nước sao?
– Không gấp lắm, tớ…
Anh cắt ngang lời cô, hỏi tiếp:
– Mua ở đâu?
Tống Sa Sa đáp:
– Hình như gần đây có cửa hàng Watsons…
– Tớ đi mua cho.
Chưa dứt lời đã vòng qua Tống Sa Sa chạy đi mua, không cho cô có cơ hội từ chối.
Hết chương .