Sự xuất hiện của đại ca Đường trong truyền thuyết gây ra một loạt làn sóng trong lớp A.
Mặc dù nửa sau của học kì hai năm lớp , số lần cậu bị hiệu trưởng và chủ nhiệm phê bình đã ít hơn, nhưng trong mắt của đám học sinh cùng trường ba chữ Đường Nam Châu vẫn đại diện cho lớp học sinh cá biệt, nhất là trong mắt học sinh lớp A.
Rất nhiều học sinh có mối băn khoăn như vậy.
Có thể khuấy đảo trường học rồi xin vào lớp chọn, có hay không ảnh hưởng đến không khí lớp học của lớp mình? Có hay không ảnh hưởng đến hiệu quả học tập của lớp? Điểm nghiêm trọng hơn nữa là sự ảnh hưởng lâu dài như vậy có đe dọa đến tương lai phía trước của các bạn khác trong lớp không?
Hơn nữa tâm tư của mối “đại họa” này còn rất khó đoán, phải suy nghĩ cẩn thận.
Dẫu trong nửa cuối học kỳ hai năm lớp Đường Nam Châu liên tục cố gắng và có tiến bộ, thành tích đếm ngược đứng thứ mấy trăm đã lọt vào top của trường, sự tiến bộ vượt bậc này nghe có vẻ rất là đáng khâm phục, nhưng nào ai biết được có coi cóp hay không? Vả lại hoàn cảnh gia đình Đường Nam Châu ai ai cũng biết, trước đây hiệu trưởng ba lần bốn lượt nhân nhượng cho cậu ta là đã đủ hiểu.
Bây giờ lại được đặc cách vào lớp chọn, có trời mới biết là những ai đã nhúng tay vào?
Đa số học sinh lớp chọn thường rất coi thường học sinh các lớp kém hơn, chứ đừng nói là Đường Nam Châu trước đây nổi tiếng là học sinh cá biệt hết hút thuốc rồi lại đánh nhau trốn học.
Dù không hài lòng nhưng không một ai dám hó hé gì.
Anh Đường, đại ca Đường không phải cái tên bỗng dưng mà có. Hồi cấp hai có rất nhiều học sinh đã tận mắt chứng kiến Đường Nam dẫn đầu tốp đánh nhau, đánh rất hung hãn, nghĩ lại thấy rợn tóc gáy.
Ấy thế mà đại ca Đường đáng sợ trong mắt đám học sinh lớp chọn A bây giờ lại đang chăm chú nghe giảng. Sau đó tan học, ánh mắt của cả lớp đồng loạt dồn về phía Tống Sa Sa – bạn gái tin đồn của anh chàng đại ca.
Đối với bạn gái tin đồn này, đừng nói là bạn học lớp A mà ngay cả học sinh lớp A trước đây còn nửa tin nửa ngờ.
Trong cái lớp chọn chỉ có mười mấy người này, áp lực học tập rất lớn, chẳng ai rảnh rỗi để quan tâm tin đồn yêu đương của Đường Nam Châu và Tống Sa Sa. Mà ngay cả khi vô tình thấy hai người họ ngồi ăn cơm chung, đám buôn chuyện trong lớp cũng chẳng thèm nghĩ nhiều. Thế nhưng, được mọi người quan tâm nhất vẫn là học kì đầu của lớp hình ảnh thân thiết của hai người bị tung ra, sau đó người đứng đằng sau giật dây đã bị lôi ra, lớp trưởng Tống Sa Sa mặt không đổi sắc, mọi người cho rằng lớp trưởng và Đường Nam Châu là đôi bạn cùng tiến trong lớp.
Cho nên chút nghi ngờ ban đầu đó đã bị chôn vùi.
Nhưng sau lần đó, ai cũng biết bạn gái tin đồn của Đường Nam Châu là lớp trưởng lớp chọn Tống Sa Sa.
Suy cho cùng tin đồn thì vẫn là tin đồn, mấy ai trong họ nghĩ rằng hai người đang quen nhau thực sự.
Đừng nói đến nội quy trường học, một học sinh gương mẫu như Tống Sa Sa ắt hẳn sẽ không yêu sớm. Nếu tồn tại chữ “yêu”, thì chắc chắn là Đường Nam Châu đơn phương. Thế là lúc Đường Nam Châu đi hướng về phía Tống Sa Sa, suy nghĩ của tất cả mọi người là….
Ô, quả nhiên đại ca Đường là thích Tống Sa Sa.
Lúc Đường Nam Châu chạy đến bên cạnh Tống Sa Sa, đứng qua một bên, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt đầy chăm chú của cậu làm cô giật bắn mình, rơi cả cặp sách ra ngoài.
Đường Nam Châu rất tự nhiên ngồi trước mặt cô.
Cậu nhăn mặt.
Tống Sa Sa nói nhỏ:
– Bất ngờ lắm!
Nghe câu trả lời từ chính miệng cô thốt ra, Đường Nam Châu hả dạ mà hừ một tiếng.
– Đúng là đồ trẻ con! – Tống Sa Sa cười.
– Có trẻ con thì cậu cũng chạy không thoát!
La Hiểu Đường lặng lẽ nghe từ nãy đến giờ cũng phải nguýt lên một tiếng:
– Hai người có suy nghĩ cho cảm nhận của tớ không vậy?
Đường Nam Châu không thèm để ý luôn.
Tống Sa Sa ngược lại lo lắng hỏi:
– Có phải…?
Cô biết cậu vào được lớp chọn không phải điều dễ dàng, cũng không phải may mắn. Bởi lẽ trong ngôi trường THPT S này người có thành tích vượt bậc như thế không chỉ có mình cậu, và cô cũng biết quan hệ của bạn trai mình với gia đình không được tốt lắm.
Cô vừa mở miệng hỏi là Đường Nam Châu đã biết cô định hỏi chuyện gì.
– Ừ, nhưng không phải do tớ đề xuất.
Tống Sa Sa thoáng run.
Đường Nam Châu nói:
– Có thể là ai đó rảnh rỗi đi quan tâm chuyện con cái mình thôi.
Cô nghe mà căng thẳng, quan sát một lượt trên người cậu.
Đường Nam Châu nói tiếp:
– Không động tay động chân gì đâu. Ông già cũng biết không đánh lại tớ nên lần này chỉ động khẩu thôi.
Nói là nói vậy nhưng Tống Sa Sa vẫn hỏi:
– Thật chứ?
– Thật mà!
Thật ra không động được chứ không phải là không động.
Hai cha con cứ hễ gặp nhau % là cãi nhau rồi động tay động chân, nhưng cậu tránh được.
Ông già cũng coi như làm được chuyện tốt.
Cậu có thể nhịn một lần.
Dời tầm mắt, cậu hỏi:
– Ngồi cạnh cậu là ai thế?
– Bạn cùng lớp năm ngoái, An Giai Vỹ. – Tống Sa Sa trả lời.
– Gia Vĩ? Nam?
– Nữ.
La Hiểu Đường cười phá lên:
– Quản chặt quá ha?
Qua đứng cạnh Tống Sa Sa rồi kéo tay cô nói:
– Cậu nên đề phòng tớ, phòng con trai không ích gì, tớ cũng rất thích Sa Sa, muốn cô ấy làm bạn gái tớ.
Tống Sa Sa không mấy vui vẻ:
– Cậu cố tình chọc tức cậu ấy đấy à!
La Hiểu Đường đáp tỉnh bơ:
– Đâu có, tớ thích cậu thật mà.
Nói rồi, tầm mắt của Đường Nam Châu lại hướng về phía sau bên phải cô, phía sau bên phải cô là Vương Ưng. Cô chớp chớp mắt, trong lòng vui vẻ, tự cảm thấy lớp của mình sẽ không trôi qua vô vị, trong lớp có Đường Nam Châu chắc chắn sẽ không thiếu trò vui.
Tiết cuối cùng là Sinh hoạt.
Theo như thông lệ trước đây, tiết Sinh hoạt đầu tiên của học kỳ mới sẽ bầu ban cán sự. Việc lựa chọn rất đơn giản, tự ứng cử hoặc được người khác đề cử, sau cùng là học sinh trong lớp tiến hành bầu cử, đạt nhiều phiếu nhất sẽ trúng cử.
Như lớp A hôm nay cũng vậy, cuộc bầu cử lớp trưởng rất kịch liệt. Lớp trưởng lớp A A đều có mặt vào lớp này, thêm Tống Sa Sa lớp trưởng A nữa, tính ra cả ba người đều là người có kinh nghiệm.
Quả nhiên không sai, lúc bắt đầu bầu lớp trưởng, lớp trưởng lớp A và A đều giơ tay, một trước một sau đứn trước lớp tự đề cử.
Lớp trưởng A hoạt bát vui vẻ, lớp trưởng A lạnh lùng ít nói nhưng câu nào ra câu đó.
Hai lớp trưởng sau khi nói xong xuống lớp, mọi người đều nhìn Tống Sa Sa.
Nhưng cô không có bất kì động thái nào.
La Hiểu Đường hỏi:
– Cậu không lên thật à?
Tống Sa Sa đáp lại:
– Cậu có muốn tớ lên không?
Thật ra lớp trưởng A A đều biết, nếu để mọi người tiến cử Tống Sa Sa thì chắc chắn hai người họ không có cơ hội. Vì trong cái lớp mới này, % đều là học sinh lớp A năm ngoái, chọn người mới chi bằng chọn người cũ.
La Hiểu Đường: “Ừ, vẫn thích thử tranh đấu với cậu xem sao.”
Tống Sa Sa vẫn là câu nói cũ: “Để xem có ai tiến cử tớ không?”
Lúc này, thầy Cố đứng trên bục giảng cất lời:
– Còn ai muốn lên bục giảng tự ứng cử hay muốn tiến cử ai không?
Thầy nhìn một lượt khắp lớp rồi nhìn Tống Sa Sa. Hôm nay thầy đã bàn qua với cô nhưng cô vẫn muốn nhường cơ hội cho bạn khác, nếu trong lớp không ai muốn làm, cô cũng tình nguyện ra sức vì lớp.
Ngay vào lúc này, Vương Ưng đứng lên.
Cậu ta bước lên bục giảng, hắng giọng một tiếng.
– Tớ… Tớ muốn đề cử Tống Sa Sa làm lớp trưởng, tớ tin rằng các cậu đều biết tớ là lớp phó lớp A, bạn Tống Sa Sa không những thành tích trong lớp rất tốt, cởi mở thân thiện, tiếp xúc với cậu ấy rất tốt. – Ngừng một chút, cậu ta cười ngượng ngùng – Tớ tin là những bạn đã từng tiếp xúc vào cậu ấy đều có cảm nhận như vậy, có thể hỗ trợ cậu ấy hoàn thành các nhiệm vụ trong lớp, tớ cũng học được những điều mà sách vở không có dạy. Cậu ấy là lớp trưởng tốt nhất mà tớ từng biết. Lớp có cậu ấy dẫn đầu, tớ thấy rất hân hạnh, lớp tớ nghĩ nên đề cử cậu ấy.
Nói xong, Vương Ưng nhìn về phía Tống Sa Sa.
Lớp phó khen người ta đúng là muốn đưa người ta lên đến tận mây xanh.
Các bạn nam ở dưới cười ầm:
– Hồi lớp Vương Ưng ngày nào cũng đi bên cạnh Tống Sa Sa, bây giờ đổi người mới, chắc chắn là cậu ấy thấy không quen.
Cũng có bạn không quên chuyện ở học kì trước, trêu ghẹo:
– Vương Ưng, nếu Tống Sa Sa làm lớp trưởng, thì có phải cậu sẽ phát kẹo mừng cho bọn tớ không?
Vương Ưng không phủ nhận mà lại nhìn về phía Tống Sa Sa và nói:
– Lớp trưởng, trong lòng tớ cậu là người xứng làm lớp trưởng nhất.
Tống Sa Sa đứng lên nói cảm ơn sự tín nhiệm của Vương Ưng dành cho mình, sau đó còn khen hai người lớp trưởng A và A, hi vọng cả lớp sẽ cho các lớp trưởng cũ được cạnh tranh công bằng.
Thầy Cố rất hãnh diện về cô học sinh này.
Tuổi còn nhỏ mà làm việc đâu ra đó, khôn khéo, EQ không hề thấp, tương lai còn tiến xa.
Sau khi Tống Sa Sa phát biểu xong, thầy Cố bổ sung một câu:
– Mấy đứa không được hai lớp trưởng khác, bây giờ đều là người lớp ta rồi, mọi người phải đối xử công bằng với nhau.
Thầy Cố viết thêm tên của Tống Sa Sa lên bảng đen, đột nhiên, những tiếng bàn tán nho nhỏ tắt hết, có người đứng dậy.
Tiếng bước chân trong không gian yên ắng bất chợt đó càng nghe rõ hơn.
Thầy Cố:
– Ồ, hôm nay bầu cử lớp trưởng náo nhiệt thật, hoan nghênh…
Lời chưa nói hết, quay đầu nhìn lại người vừa tiến lên, người từng trải “sóng to gió lớn” như thầy Cố chững lại trong giây lát.
– Đường… Đường Nam Châu.
Đường Nam Châu đáp vâng.
Cậu đi thẳng lên bục giảng, bước ngang qua thầy Cố, ròi tự viết tên mình lên cạnh tên của Tống Sa Sa lên bảng đen.
Phát biểu hết sức ngắn gọn.
– Tớ, Đường Nam Châu tranh cử lớp trưởng.
Kết thúc.
Bước xuống chỗ ngồi.
Cả lớp im phăng phắc.
Hết chương .