Edit: Mắm | Beta: Miên
Gió đông lành lạnh, ánh mặt trời rực rỡ, nét dịu dàng hiện lên trong đôi mắt Khương Cách, ngón tay cô đặt trên ngực anh, bộ quân phục chiến đấu nhiễm gió đông lạnh buốt.
Cô mỉm cười nhìn anh, sau đó sát người lại gần, đôi môi mềm hôn lên lồng ngực ấm nóng, cô in dấu một nụ hôn lên trái tim anh. Quý Tranh mỉm cười, anh đưa tay nâng mặt cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Buổi chiều học xong, Lương Thanh Các dặn Khương Cách về nhà ăn cơm đúng giờ. Sau khi Quý Tranh ngồi vào ghế phụ, Khương Cách khởi động xe rồi nói với anh chuyện về nhà ăn cơm.
Quý Tranh tựa lưng vào ghế, nghe cô sắp xếp thì khẽ cười: “Gần đây em ở lại đại viện à?”
“Vâng.” Khương Cách gật đầu nói: “Mấy ngày trước em ở tiểu khu Sơn Diêu, em vừa mới chuyển về đây thôi.”
Sau khi kết hôn, Quý Tranh lập tức về đơn vị. Mỗi lần anh xa nhà là nửa năm, lúc về cũng chỉ có thể nán lại một hoặc hai ngày. Tuy hai người đã kết hôn nhưng Khương Cách vẫn đi đi lại lại như trước, ở nơi này một hai ngày, ở nơi kia một hai đêm.
Khương Cách nói xong thì không nghe thấy Quý Tranh trả lời, cô bèn quay đầu nhìn sang. Quý Tranh đang ngước mắt lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt anh như thể đã nhìn thấu hết mọi nỗi lòng của cô. Khương Cách vội nói: “Em ở nhà rất vui, dì Triệu và dì út nấu ăn rất ngon, đi lại cũng rất tiện.”
“Đèn xanh sáng rồi.” Quý Tranh khẽ cười rồi chỉ đèn giao thông, không vạch trần mấy lời lấp liếm của cô.
Khương Cách hoàn hồn lái xe đi.
Trên đường, Quý Tranh không nói nhiều, nhưng mỗi khi Khương Cách nói chuyện anh nhất định sẽ đáp lại. Cô nghiêm túc lái xe, đến khi dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, cô nhìn sang ghế phụ thì phát hiện anh đã nhắm mắt ngủ từ khi nào.
Những lời Khương Cách định nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Vừa nãy gặp mặt, cô vui mừng đến mức chẳng nhận ra vẻ mỏi mệt của anh, mà anh cũng giấu đi. Hiện tại ngồi trong xe nghe cô nói chuyện, ban đầu anh còn cố giữ mình tỉnh táo, nhưng sau khi cô im lặng một lúc lâu, anh cũng thiếp đi.
Anh vừa trở về từ quân khu, thậm chí có thể là vừa làm nhiệm vụ trở về, có lẽ anh vừa giải cứu một con tin, hoặc vừa hạ gục một tên tội phạm, có lẽ anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ. Lúc tỉnh táo, trong mắt anh bừng khí phách của một quân nhân, nhưng khi nhắm mắt lại, hàng mày nhíu chặt đã để lộ rõ sự mệt mỏi.
Vì nỗi nhớ nhung sau bao ngày xa cách mà anh vội vàng trở về gặp cô. Trong lòng Khương Cách chợt cảm thấy ấm áp, cô ngắm nhìn khuôn mặt anh, đèn xanh vừa sáng, Khương Cách vội dời mắt đi tiếp tục lái xe.
Quý Tranh chợp mắt trên xe một lúc, vừa rẽ vào đại viện anh đã tỉnh. Mở mắt tỉnh dậy, trông anh đã tỉnh táo hơn hẳn. Anh nhìn Khương Cách đang gỡ dây an toàn, ngón tay anh day day mi tâm, anh ngẩng đầu cười.
“Anh ngủ quên mất.” Hầu kết nhấp nhô, giọng anh mang theo chút biếng nhác và khàn khàn vì vừa tỉnh giấc.
Khương Cách cởi dây an toàn của mình xong thì mỉm cười gỡ dây cho anh, nói: “Về nhà lại ngủ tiếp.”
“Cạch” một tiếng, dây an toàn mở ra, cùng lúc đó, anh lại nắm lấy tay cô. Chỉ là một cái siết tay nhẹ nhàng nhưng lại tựa như đã chạm vào trái tim cô.
“Anh ngủ đủ rồi.” Quý Tranh khẽ cười rồi dắt tay cô xuống xe.
Dì Triệu tới mở cửa, thấy Quý Tranh thì kêu lên: “Quý Tranh trở về rồi.”
Dì Triệu vừa hô lên, bà Lương Thanh Các lập tức ra đến cửa. Hai vợ chồng bọn nắm tay nhau tiến vào, hoàng hôn phủ một vầng sáng vàng trên người bọn họ, trên môi họ là nụ cười đầy hạnh phúc.
Thấy Quý Tranh trở về, bà Lương Thanh Các cũng rất vui. Bà nhìn thoáng qua Quý Tranh rồi thở dài: “Sao lại mặc quân phục về nhà? Cháu đi tắm rửa thay đồ đi, mau lên rồi xuống ăn cơm.”
Quý Tranh mỉm cười đáp lời, sau đó buông tay Khương Cách đi về phòng mình. Đi ngang qua phòng khách, anh chào ông Quý Hiển và Quý Phàm.
Quý Tranh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ xuống lầu. Bữa tối đã chuẩn bị xong, cả nhà đã ngồi vào bàn ăn.
Phòng ăn nằm hướng về phía mặt trời, ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua cửa sổ kính, kéo một vệt nắng dài trên bàn ăn. Trên bàn, ông bà nội đang nói chuyện, Khương Cách đang đưa đũa cho ba, cái lạnh giá của mùa đông đã bị chặn lại bên ngoài, sự ấm áp mà bình lặng lan tỏa trong phòng ăn.
Đây mới là hương vị của cuộc sống, nơi đây khác hẳn chốn quân khu.
Khương Cách đưa đũa cho Quý Phàm, quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Tranh đã đứng ở cửa. Không biết vì sao anh lại mỉm cười nhìn mình, Khương Cách chỉ nói: “Vào ăn cơm nào.”
“Ừm.” Khóe môi Quý Tranh vẫn giữ nụ cười, anh bước vào ngồi cạnh Khương Cách.
Bầu không khí bữa tối thoải mái mà hòa hợp. Cơm nước xong xuôi, bà Lương Thanh Các cũng không giữ hai người lại. Trên đường đến đây Quý Tranh đã chợp mắt một lúc, bây giờ đã tỉnh táo hơn, anh lái xe chở Khương Cách về biệt thự ven biển.
Xe lăn bánh vào sân, Quý Tranh xoay vô lăng lùi xe vào gara. Nhìn từ góc này sẽ thấy được cảnh mặt trời lặn. Trên đường ranh giới giữa bầu trời và mặt biển, những tia nắng cuối ngày dần tắt lụi. Ráng chiều đỏ rực giăng đầy chân trời như nhuộm đỏ cả thế gian.
Bờ biển giữa mùa đông ẩm ướt mà lạnh lẽo, nhất là khi mặt trời lặn, gió biển hanh hao thổi qua cây cối trong sân tạo nên từng tiếng xào xạc.
Xe tắt máy, bốn bề vắng lặng, trong không khí chỉ còn lại chút hơi ấm. Khương Cách duỗi người thư giãn, rồi tựa lưng vào ghế ngắm mặt trời lặn, ráng chiều đỏ hồng dần phai nhạt.
Hai người ngồi lặng im một lúc, mãi đến khi ráng chiều tan biến hẳn, bóng đêm dần bao phủ, mặt biển cũng trở nên đen như mực. Đêm nay trời nổi gió, sóng biển cuồn cuộn vỗ lên những tầng bọt nước trắng xóa.
“Vào nhà nhé?” Quý Tranh mỉm cười nhìn Khương Cách hỏi. Càng về đêm trời càng lạnh, máy sưởi trong nhà đã được bật khi hai người trên đường về, hiện tại hẳn đã đủ ấm áp.
Nghe anh nói, Khương Cách ngẩng đầu nhìn anh rồi dang hai cánh tay về phía anh.
Cô đã đầy đặn hơn trước kia nhưng trông vẫn hơi gầy. Khi dang rộng cánh tay, đôi mắt cô vụt sáng lấp lánh tựa như những vì sao giữ bầu trời đêm.
Quý Tranh hiểu ý cô, anh xuống xe rồi vòng sang mở cửa ghế phụ, sau đó bế cô vào nhà.
Bên ngoài xe hơi lạnh, gió biển thổi qua mang theo mùi ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhưng cơ thể Quý Tranh rất ấm áp, Khương Cách tựa vào lòng anh cười khẽ.
Quý Tranh bế cô lên mà chẳng tốn chút sức lực, anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô rồi bước vào nhà.
Trong phòng khách đã được mở máy sưởi ấm áp. Quý Tranh ôm Khương Cách bước vào, cánh cửa tự động đóng lại, cơn lạnh giá cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Trong nhà rất yên tĩnh, Quý Tranh bật đèn phòng khách lên, sau đó bế Khương Cách về phòng ngủ.
Đèn phòng ngủ cũng đã sáng, ánh đèn màu cam bao trùm cả căn phòng. Ngôi nhà đã lâu không có người ở, tuy đã được sưởi ấm nhưng vấn thiếu hương vị của nhà. Quý Tranh ôm Khương Cách đến cạnh giường, rồi quỳ một gối đặt cô lên giường.
Cánh tay của Khương Cách vẫn ôm lấy cổ anh, trong căn phòng ấm áp, bờ môi hai người quấn quýt bên nhau, sự dịu dàng triền miên dần lan tỏa khắp căn phòng.
“Anh có mang quà về cho em này.” Quý Tranh hôn lên mi mắt Khương Cách, rồi khẽ nói với cô.
Khi Khương Cách thi đỗ vào đại học, cô đã nhắn tin cho anh biết. Quý Tranh đã nói sẽ chuẩn bị một món quà cho cô. Lần này anh trở về, hai người mới được gặp nhau.
Khương Cách ngồi dậy tựa lưng vào giường. Cô nhìn Quý Tranh hỏi: “Quà gì thế?”
Quý Tranh mỉm cười, ngồi xuống cạnh mép giường. Anh cầm một túi quân dụng mang theo khi trở về, mở khóa kéo lấy một cuốn sổ tay ra.
Cuốn sổ căng phồng, đoán chừng bên trong còn kẹp thêm nhiều trang giấy khác, mép giấy lởm chởm lộ ra bên ngoài. Khương Cách ngước mắt nhìn Quý Tranh rồi đưa tay ra cầm lấy.
Bên ngoài cửa sổ gió biển rít gào, Khương Cách mở cuốn sổ ra, nhìn thấy những dòng chữ bên trong.
Suốt một năm rưỡi này, gần như nửa năm bọn họ mới được gặp nhau một lần. Quý Tranh đi làm nhiệm vụ hiểm nguy muôn bề, thế nhưng anh vẫn không ngừng nhớ về cô. Có lẽ là khi lên kế hoạch tác chiến, có lẽ là khi nhắm bắn chính xác mục tiêu, hoặc có lẽ là khi nhìn đám lính dưới trướng vui cười khi nhiệm vụ kết thúc thắng lợi… Mỗi khi đầu óc được thư thả, anh đều nhớ về cô.
Anh chưa bao giờ bộc bạch nỗi nhớ của mình qua những dòng tin nhắn, bởi vì khoảng thời gian nhắn tin ngắn ngủi ấy, anh sẽ dùng để lắng nghe nỗi nhớ của Khương Cách. Còn nhớ nhung của mình, anh ghi lại trên những trang giấy, rồi cất giữ lại trong quyển sổ này. Suốt một năm rưỡi, những trang giấy đã xếp thành một chồng dày.
Anh làm nhiệm vụ trong điều kiện gian truân, chẳng phải lúc nào cũng có giấy viết, thế nên trong quyển sổ còn kẹp giấy báo, giấy tài liệu, khăn tay, thậm chí còn có băng gạc y tế và lá của các loài cây ở những vùng khác nhau.
Khương Cách, hôm nay anh giải cứu một con tin, kẻ bắt cóc mang theo súng, anh chịu trách nhiệm ngắm bắn từ xa. Hình như hắn ta đã phát hiện ra anh, tiếng súng vang lên bên tai anh, mà lúc này anh lại nhớ em.
Khương Cách, hôm nay đội anh xâm nhập vào hang ổ của địch, đội bom mìn đã vào vị trí, anh ngắm bắn từ xa. Từ sau lăng kính anh nhìn thấy căn cứ của bọn chúng nổ tung, khói bụi mờ mịt như đám mây vàng. Đợi đến Tết năm nay, anh sẽ dẫn em đi bắn phảo hoa, để em được ngắm tuyết màu vàng nhé.
Khương Cách, sau hàng chục giờ truy đuổi, bọn anh đã bắt được đámthủ lĩnh đường dây ma túy, bây giờ đang dựa vào cây để nghỉ ngơi. Đã mấy ngày bặt âm vô tính, chỉ sợ em sẽ nhận được tin tức xấu. Mong em đừng buồn, anh không muốn nhìn thấy em buồn. Đây là lá của loại cây này, loại lá này vừa đẹp lại vừa có thể chữa lành vết thương, giống như em vậy.
Khương Cách…
Khương Cách…
Mỗi trang giấy đều chứa đựng những lời anh muốn nói với cô.
Căn phòng yên tĩnh, dưới ánh đèn dìu dịu, Khương Cách cẩn thận đọc từng trang một. Trên mỗi trang giấy chỉ có đôi câu vài dòng, nhưng ẩn chứa trong những câu chữ ấy chính là tình cảm nồng nàn mà anh dành cho cô.
Lật đến trang cuối cùng, Khương Cách ngước mắt lên nhìn Quý Tranh. Anh mỉm cười hôn lên đôi mắt đã đỏ hồng của cô.
“Anh viết lúc làm nhiệm vụ.” Quý Tranh nói, “ bức thư tình.”
Trong hơn một năm rưỡi này, đôi khi mỗi ngày anh viết hai bức thư, đôi khi không viết, anh khá nhạy cảm với con số, muốn viết thì cứ viết, nhưng không ngờ lại viết được nhiều như vậy.
Khương Cách được anh hôn, cô khẽ chớp mắt, vành mắt chợt cay cay, cô lên tiếng: “Sao bây giờ lại đưa cho em?”
Nghe cô hỏi, Quý Tranh dừng lại một lúc rồi mỉm cười nói với cô, “Sau này anh không cần phải đi làm nhiệm vụ nữa.”
Hai mắt Khương Cách sáng vụt lên.
“Cũng không hẳn là không phải đi nữa, chỉ thỉnh thoảng anh phải tham gia những nhiệm vụ đặc biệt thôi.”
“Vậy anh sẽ làm gì?” Khương Cách hỏi.
“Huấn luyện viên xạ kích.” Đây sẽ là công việc hiện tại của Quý Tranh, bên cạnh đó, anh vẫn là sĩ quan, trong tương lai vẫn có cơ hội thăng tiến cấp bậc. Kỳ thật việc Quý Tranh không tham gia nhiệm vụ nữa cũng không phải là ý định của một mình anh. Anh là nhân tài của đội lính đặc chủng, vừa mang quân hàm cao vừa có nhiều chiến công hiển hách, quân đội không muốn để anh tham gia những nhiệm vụ quá nguy hiểm, mà muốn để anh đào tạo người tài cho quân đội.
“Mỗi tuần anh sẽ có vài ngày nghỉ, mỗi ngày sau khi làm việc xong thì có thể về nhà.” Quý Tranh nói, “Nếu em được nghỉ thì cũng có thể đến ở cùng anh trong quân khu.”
Điều này được quân đội cho phép.
Lần trước khi đi, Quý Tranh đã nói sẽ cho Khương Cách một câu trả lời thích đáng. Đây chính là câu trả lời của anh. Anh không rời quân đội, nhưng vẫn có thời gian bên cạnh Khương Cách.
“Vì trở ngại tâm lý mà anh đã chậm trễ một năm không tham gia nhiệm vụ.” Quý Tranh đưa tay vuốt ve gò má Khương Cách nói: “Quốc gia đã đào tạo anh, anh không thể làm một kẻ đào ngũ.”
“Bây giờ một năm rưỡi đã trôi qua, anh đã trở lại tham gia nhiệm vụ, anh không phụ quốc gia.” Quý Tranh khẽ cười, anh nhìn Khương Cách nói: “Sau này anh cũng sẽ không phụ em.”
Đất nước và em đều là tình yêu trong tim, là trách nhiệm trên vai.
Khương Cách lặng lẽ nghe anh nói, trong phòng chỉ có giọng nói của Quý Tranh tựa như dòng suối ấm áp chảy qua tim cô. Đôi mắt cô càng lúc càng sáng rực rỡ, Khương Cách nở nụ cười.
Trong lòng cô ngổn ngang những cảm xúc, về việc sẽ không còn cảnh xa cách quanh năm, bọn họ sẽ chào đón một cuộc sống mới, về những bức thư tình trên tay và lời hứa hẹn của Quý Tranh…
Chẳng gì sánh bằng niềm vui ngay lúc này.
Cô đặt cuốn sổ sang bên rồi dang rộng hai tay ôm lấy Quý Tranh, anh cũng vòng tay siết chặt cô trong lồng ngực. Cánh tay anh rắn chắc mạnh mẽ, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai tựa như ngọn nến thắp sáng trái tim cô.
“Khương Cách.” Quý Tranh hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Em muốn có con không?”
Con của chúng ta.
Bây giờ anh đã có thể chăm sóc cô khi cô mang thai, có thể chứng kiến con của bọn họ chào đời, có thể làm một người chồng và một người cha có trách nhiệm.
Khương Cách vùi mặt vào cổ anh, gật đầu cười.
“Em rất muốn.”
Nghe cô nói, Quý Tranh mỉm cười hôn lên tai cô.