Hành lang vẫn tĩnh lặng không một bóng người, chỉ có ba người họ đứng đó. Vẻ mặt Bạch Tông Quân thay đổi, một lúc sau, ánh mắt anh ta trở nên kiên định, anh ta cười khẩy nói: “Một tên vệ sĩ như anh sao?”
Quý Tranh nhìn anh ta nói: “Tôi chỉ là vệ sĩ của Khương Cách.”
Vẻ bình tĩnh của anh ta dần biến mất, anh ta cẩn thận quan sát Quý Tranh. Bạch Tông Quân từng quan sát rất nhiều người, anh ta từng nhận ra khí chất của Quý Tranh khác với những vệ sĩ bình thường, nhưng vì khinh thường thân phận của Quý Tranh, Bạch Tông Quân chưa bao giờ cẩn thận đánh giá anh. Hôm nay nghe Quý Tranh nói vậy, anh ta mới quan sát kỹ đã phát hiện khuôn mặt Quý Tranh có phần quen thuộc.
Bạch Tông Quân nhìn Quý Tranh một cách dò xét, anh ta khẽ nhíu mày, hắng giọng nói: “Anh có quan hệ gì với Quý Phàm?”
Quý Tranh dời mắt đi, trả lời bằng giọng bình bình: “Không thể nói.”
Đã không còn lời nào để nói, Quý Tranh dẫn Khương Cách rời đi. Trước khi đi, anh cầm tay Khương Cách nhìn dấu vết trên cổ tay cô. Làn da Khương Cách vốn trắng, nơi cổ tay bị Bạch Tông Quân nắm lấy giờ đã ứ máu. Quý Tranh sầm mặt nhìn về phía Bạch Tông Quân, nói: “Anh Bạch, trước đây cảm ơn anh đã bảo vệ Khương Cách. Nhưng nếu như anh tổn thương cô ấy, tôi không dám chắc mình sẽ làm gì với anh đâu.”
Bạch Tông Quân sững sờ, Quý Tranh dẫn Khương Cách rời đi.
Quý Tranh không dẫn Khương Cách trở lại phòng tiệc. Anh đến quầy lễ tân hỏi mượn hộp sơ cứu, rồi dẫn Khương Cách vào một gian phòng nghỉ.
Phòng nghỉ không lớn, Quý Tranh bảo Khương Cách ngồi xuống rồi kéo ghế ngồi đối diện cô. Mở hộp sơ cứu ra, Quý Tranh lấy chai thuốc xịt tan máu bầm, rồi cầm tay Khương Cách.
Ánh đèn trong phòng sáng hơn ngoài hành lang, vết bầm trên cổ tay Khương Cách trông càng nghiêm trọng hơn. Quý Tranh đau lòng thở dài, anh mở nắm bình xịt, dịu dàng hỏi: “Đau lắm không?”
Quý Tranh ngồi đối diện, hơi thở quen thuộc lại bao bọc lấy cô. Cổ tay nóng rát, Khương Cách nhìn anh trả lời: “Đau.”
Trong mắt anh hiện rõ vẻ xót xa, anh cầm bình thuốc cẩn thận xịt lên cổ tay cô, dặn dò: “Nếu lần sau anh ta dám kéo em lại, em phải chạy đi, biết không?”
Anh vừa nói vừa chăm chú nhìn cổ tay cô, hàng mi dài hắt bóng dưới mí mắt anh. Khương Cách nói: “Lúc nãy anh dọa anh ta như vậy, anh ta không dám đụng vào em nữa đâu.”
Nghe cô trả lời, anh ngước lên nhìn, khóe môi khẽ cong lên.
Anh nhanh chóng xử lý vết thương giúp cô. Xịt thuốc xong, Quý Tranh cất bình thuốc đi, hai người im lặng ngồi trong phòng nghỉ. Trong không khí thoang thoảng mùi thảo dược, Khương Cách ngước mắt nhìn Quý Tranh, anh đang thất thần nhìn cổ tay cô.
“A Tranh.” Khương Cách gọi anh.
Anh hoàn hồn nhìn về phía cô, khẽ cười rồi đáp: “Hửm?”
Khương Cách mím môi, nói: “Còn đau.”
Đã xịt thuốc xử lý vết thương, không còn cách nào khác để làm dịu cơn đau giúp cô. Quý Tranh hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”
Khương Cách cúi đầu khẽ nói: “Hôn một cái là hết đau.”
Trái tim Quý Tranh rung rinh.
Khương Cách nói rồi thì ngẩng đầu nhìn anh. Sau khi về nhà tắm rửa, cô chỉ trang điểm nhạt nhưng cô vẫn vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào lấp lánh, đuôi mắt phiếm hồng, cô ngoan ngoãn chờ anh.
Yết hầu anh nhấp nhô, anh mỉm cười hôn lên môi cô.
Nụ hôn ấy vô cùng dịu dàng, bờ môi hai người quấn quít bên nhau. Trong căn phòng nhỏ tràn đầy ngọt ngào và ám muội.
Khương Cách vô cùng ngoan ngoãn phối hợp theo nhịp điệu của anh. Nụ hôn từ chậm rãi biến thành gấp rút. Cuối cùng, Quý Tranh khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi Khương Cách, nói: “Quý phu nhân thật ngọt.”
Cô mỉm cười tít mắt, trái tim cứng đờ của Quý Tranh dần trở nên mềm mại.
Sau một nụ hôn dài, thuốc trên cổ tay Khương Cách đã khô, hai má cô đỏ hồng, nhưng Quý Tranh lại có phần phân tâm. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh sao thế?”
Quý Tranh hoàn hồn nhìn cô, ánh mắt có phần giật mình. Anh còn chưa kịp trả lời, Khương Cách đã nhìn anh chăm chú, nói: “Anh có gì đó không ổn.”
Từ lúc nhìn thấy Quý Tranh ở hành lang, cô đã thấy có gì đó không ổn. Cũng có thể nói, từ lúc anh không trả lời tin nhắn của cô, cô đã cảm thấy không ổn. Trước đây bất kể là có chuyện gì, Quý Tranh sẽ luôn trả lời tin nhắn của cô. Trong lòng anh đang giấu gì đó không muốn nói cho cô biết.
Khương Cách nhìn anh chăm chú, Quý Tranh hơi sững sờ. Anh dời mắt đi, cười nói: “Không có gì.”
“Có.” Khương Cách chắc chắn.
Quý Tranh quay mặt sang nhìn cô.
Khương Cách khẽ mím môi. Quý Tranh đã quen với việc tự mình gánh vác mọi chuyện, quen với việc trấn an người khác, thế nên khi có tâm sự, anh sẽ trầm mặc hơn hẳn ngày thường.
“Trước đây anh đã lo lắng cho em, thế nên sau này em sẽ lo lắng cho anh.” Khương Cách không biết cách thuyết phục người khác, cô chỉ dịu dàng nhìn anh, nói một câu đơn giản mà đầy hàm ý: “Bởi vì em là Quý phu nhân.”
Quý Tranh rũ mắt.
Khương Cách chạm vào cánh tay anh rồi hỏi: “A Tranh, hôm nay anh huấn luyện thế nào?”
Quý Tranh ngước mắt nhìn cô, anh im lặng một lúc rồi dang tay ôm cô vào lòng. Cơ thể cô mềm mại mà ngát hương thơm, trái tim trống rỗng của Quý Tranh dần được lấp đầy, anh trút cạn hết hơi sức của mình.
Ôm chặt cô trong lòng, Quý Tranh khẽ cười, rồi cất giọng thật nhẹ.
“Khương Cách, hôm nay anh huấn luyện không tốt.”
…
Sau một ngày huấn luyện, Nghê Ngạn tắm rửa xong thì nằm dài trên giường như bãi bùn nhão. Hôm nay Lý Khả không huấn luyện, cậu ấy bật đèn ngồi bên bàn, không biết đang làm gì.
Thẩm Văn tắm rửa xong thì gõ cửa bước vào, rồi tiến đến ngồi bên cạnh Nghê Ngạn, thấy Lý Khả ngẩn người, cậu ta hỏi: “Lý Khả, hôm nay đội trưởng huấn luyện thế nào?”
Buổi sáng Cao Viễn tìm Lý Khả, thế nên bọn họ đều biết Quý Tranh trở về huấn luyện. Nghe thế, Nghê Ngạn đang gà gật cũng bật dậy, bám vào mép giường nhìn Lý Khả, nói: “Phải phải phải, lúc về mệt quá nên quên hỏi. Lần trước đã bắn được một phát, hôm nay chắc là đã tiến bộ phải không? Hôm nay đội trưởng bắn được mấy phát?”
Lý Khả quay đầu lại, đôi mắt to rũ xuống, trả lời: “Hôm nay đội trưởng chẳng bắn được phát nào cả.”
Thẩm Văn, Nghê Ngạn: “Gì cơ?”
“Anh ấy nằm trên sân huấn luyện cả ngày.” Lý Khả nhớ lại buổi huấn luyện hôm nay của Quý Tranh, hốc mắt dần đỏ lên. Dường như Quý Tranh nóng lòng muốn bức phá, nhưng lại chẳng có bước đột phá nào, cả ngày hôm nay tầm mắt anh luôn mơ hồ, Lý Khả ngồi xổm bên cạnh báo cáo số liệu, nhưng cả buổi Quý Tranh không bắn được phát súng nào.
“Sao lại thế?” Thẩm Văn sốt ruột nói: “Chẳng phải bác sĩ Chương đã nói anh ấy sắp hồi phục rồi sao?”
“Có lẽ là an ủi thôi.” Lý Khả nói, “Tất cả đều là an ủi, chẳng phải chúng ta cũng vậy sao? Từ lúc đội trưởng xảy ra chuyện đến nay, chúng ta đều chỉ biết an ủi anh ấy.”
Kỳ thật càng về sau, hiện thực càng rõ ràng. Có lẽ ngay từ đầu, bọn họ cũng chỉ đang an ủi Quý Tranh rằng anh vẫn có thể khôi phục, vẫn có thể làm xạ thủ bắn tỉa. Bởi vì nếu như không an ủi anh như thế để anh tiếp tục điều trị, có lẽ anh cũng không thiết sống nữa.
Tai nạn năm ngoái đã cướp đi hơn mười sinh mạng vô tội.
Phòng ký túc yên tĩnh lại, cả ba người đều trầm mặc. Trong hành lang có tiếng nói cười đùa giỡn, Nghê Ngạn bám vào mép giường, phá vỡ sự yên tĩnh. Cậu ta hỏi: “Năm nay đội trưởng bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Văn nói: “, sắp đến sinh nhật anh ấy rồi.”
Nghê Ngạn hỏi: “Nếu như đội trưởng không hồi phục, liệu anh ấy có xuất ngũ rồi chuyển nghề không?”
Lý Khả ngẩng đầu quát: “Nghê Ngạn!”
Nghê Ngạn nhổm người dậy ngồi xếp bằng trên giường, rồi nói với Lý Khả: “Đến lúc chúng ta phải nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
Lý Khả luống cuống: “Nhưng mà…”
Thẩm Văn ngắt lời hai người họ, nói: “Tao cảm thấy anh ấy sẽ không xuất ngũ. Đội trường đã hai lần giành được hạng nhất trong cuộc thi xạ kích quốc tế, còn đạt hai huân chương Chiến công hạng nhất. Nếu như, nếu như thật sự không hồi phục lại được, anh ấy vẫn có thể lui về hậu phương, đào tạo lính bắn tỉa.”
Đây là lựa chọn tốt nhất, vừa không làm ảnh hưởng đến chức nghiệp của Quý Tranh, vừa có thể để anh tiếp tục cầm súng.
“Nhưng đội trưởng sẽ không thích.” Lý Khả nói, nghĩ đến bóng lưng Quý Tranh nằm nhoài trên sân huấn luyện hôm nay, cậu ấy bưng mặt nói khẽ: “Đội trưởng thích xông pha ra chiến trường hơn bất kỳ ai trong số chúng ta.”
…
Tối qua tiệc đóng máy kéo dài ầm ĩ đến mười hai giờ đêm, nhưng Khương Cách không nán lại cùng bọn họ. Cô kính rượu xong một lượt rồi rời đi cùng Quý Tranh.
Sáu giờ sáng, Khương Cách và Quý Tranh cùng thức dậy. Hôm nay Khương Cách phải quay một quảng cáo mỹ phẩm, còn Quý Tranh thức dậy xong thì lập tức lái xe đến quân khu Nam Thành.
Khương Cách ngồi ở băng ghế sau của xe bảo mẫu. Cô dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lý Nam nhìn thoáng qua Khương Cách trong gương chiếu hậu. Nửa năm qua, Quý Tranh và Khương Cách luôn ngồi cùng nhau ở băng ghế sau, hôm nay không có Quý Tranh ở đây, Khương Cách một mình lẻ loi ngồi đó.
Sợ Khương Cách cô đơn, Lý Nam vừa lái xe vừa nói: “Khương Gia, hôm nay anh Tranh lại có việc sao?”
Cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, Khương Cách khẽ đáp lời: “Ừm.”
Không có Quý Tranh ở đây, Khương Cách cũng ít nói hơn hẳn. Lý Nam chỉ mỉm cười, nói: “Có vẻ như anh Tranh đang phải thi hành nhiệm vụ gì đó nhỉ?”
Tiểu Bàng phụ họa: “Phải đấy, thật là bí ẩn.”
Quý Tranh không chỉ là một vệ sĩ, nhưng Lý Nam và Tiểu Bàng không biết rõ anh làm nghề gì. Sau nửa năm làm việc cùng nhau, quan hệ giữa bọn họ cũng khá tốt. Tính tình Quý Tranh tuy ôn hòa dễ gần, nhưng anh lại rất có quy tắc, điều gì nên nói anh sẽ nói, nhưng điều không nên nói anh sẽ không hé nửa lời.
Hai người ngồi phía trước trò chuyện, Khương Cách không tham gia vào. Cô hơi mím môi, quai hàm bạnh ra.
Địa điểm quay quảng cáo mỹ phẩm lần này là một studio chụp ảnh. Sau khi Khương Cách đến, nhân viên dẫn cô đến phòng trang điểm. Hôm nay cô phải đóng quảng cáo mỹ phẩm, thế nên phía đối phương cũng mời thợ trang điểm nổi tiếng trong nước.
Lúc Khương Cách đến, thợ trang điểm vẫn chưa có mặt.
Nữ nhân viên thường xuyên đọc tin tức trên mạng nên cũng biết được phần nào tính tình của Khương Cách. Cô ấy gọi điện thoại thúc giục thợ trang điểm, sau đó nói với Khương Cách: “Thật xin lỗi cô Khương, thợ trang điểm phải bay đến đây từ Đông Thành, chuyến bay bị trễ giờ, thế nên anh ấy sẽ đến trễ một chút. Cô có thể…”
Khương Cách nói: “Gọi người phụ trách đến giúp tôi.”
Nhân viên: “…”
Trợ lý trang điểm đứng bên cạnh kịp phản ứng, vội nói: “Cô Khương, chỉ cần đợi nửa tiếng…”
Khương Cách nói: “Tôi không muốn đợi, tôi hủy hợp đồng, bảo người phụ trách gọi điện thoại thảo luận việc bồi thường với người đại diện của tôi.”
Toàn bộ studio: “…”
Cả studio nháo nhào cả lên, Lý Nam thấp thỏm gọi điện thoại cho Thái Kỷ, Thái Kỷ mắng xối xả: “Khương Cách chạy mất rồi? Sao lại để Khương Cách chạy mất? Khương Cách có nói mình đi đâu không?”
“Không có, cô ấy chỉ nói không muốn đóng quảng cáo, bảo anh giải quyết chuyện bồi thường hợp đồng, sau đó thì đi mất.” Lý Nam méo mặt nói.
Thái Kỷ day day huyệt Thái Dương, cắn răng chịu cơn đau đầu mà nói: “Bên studio nói thế nào?”
“Bởi vì thợ trang điểm mãi không đến, lỗi vốn thuộc về phía bọn họ, nên sau khi Khương Gia nói thế, bọn họ chỉ bảo muốn tiền bồi thường hợp đồng.” Lý Nam nói.
Thái Kỷ nói: “Chờ ở đó, tôi đến ngay.”
Khương Cách đội mũ và đeo khẩu trang vào, cô cầm chìa khóa ngồi vào xe bảo mẫu, rồi bình tĩnh khởi động xe. Chiếc xe lăn bánh khỏi bãi đỗ xe ngầm, chạy về phía quân khu Nam Thành.
Từ studio lái xe đến quân khu Nam Thành thường mất hai tiếng, nửa tiếng sau Khương Cách đã đến nơi. Chiếc xe bảo mẫu cồng kềnh ôm cua rẽ vào một con đường bên cạnh quân khu. Khương Cách dừng xe, phóng mắt nhìn về phía trạm gác và cánh cổng quân khu đang đóng chặt, cô kéo khẩu trang xuống.
Trong xe không mở điều hòa khiến cô cảm thấy hơi nóng. Nhìn từ phía cổng lớn, trong quân khu hoàn toàn yên lặng. Khương Cách mím môi nhìn những chiếc xe quân đội chạy qua lại. Cuối cùng, cô kéo khẩu trang lên, quay đầu xe chạy về phía bệnh viện quân đội.
Đôi mắt hoa đào của Khương Cách vừa xinh đẹp vừa nổi bật, dù cô đã đeo khẩu trang và đội nón, Chương Đình vừa nhìn đã nhận ra cô. Lúc cô đến, Chương Đình đang viết hồ sơ bệnh án. Nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, Chương Đình có phần sửng sốt, sau đó mới thoải mái nói: “Vào đây ngồi đi.”
Khương Cách bước vào đóng cửa lại, rồi ngồi xuống trước mặt ông.
Cô vừa ngồi xuống, Chương Đình rót cho cô cốc nước rồi đưa sang, nói: “Cô đến đây vì chuyện của Quý Tranh à?”
Khương Cách cởi mũ và khẩu trang, mái tóc được cô cột gọn, lúc cởi mũ, vài sợi tóc lòa xòa rũ bên đôi má trắng nõn của cô. Cô nói với Chương Đình: “Việc huấn luyện của anh ấy không tốt lắm.”
Cô tiếp tục: “Tôi đến quân khu tìm anh ấy, nhưng lại không vào được.”
Chương Đình nhìn cô hỏi: “Vậy cô muốn nhờ tôi dẫn cô vào à?”
“Vâng.” Khương Cách trả lời, nhưng cô không đứng dậy rời đi ngay mà nán lại hỏi Chương Đình, “Bác sĩ Chương, một năm trước, chuyện gì đã khiến A Tranh gặp chướng ngại tâm lý?”
Khương Cách vừa hỏi, ý cười trong mắt Chương Đình lập tức vơi đi phần nào. Ông nhìn cô gái trước mặt, trầm mặc một lúc rồi nói: “Cậu ấy bắn chết người bằng súng bắn tỉa.”
Khương Cách mím môi hỏi: “Anh ấy bắn chết ai?”
Chương Đình cúi đầu nhìn bệnh án, gần đây ông đang chỉnh sửa lại bệnh án của Quý Tranh. Ông mím môi nói với Khương Cách: “Thường dân, cậu ấy bắn chết thường dân bằng súng bắn tỉa.”