Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ chiếu lên drap giường trắng tinh, cô gái khẽ nỉ non một tiếng, tiếp tục ngủ.
Bóng dáng thon dài đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Bàn tay to kéo chăn xuống một ít để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ. l/qd Khoé môi Phượng Lại cong lên ý cười như có như không, hắn chậm rãi cúi đầu hôn lên mi mắt đang khép chặt của cô.
“Tiểu Tà, rời giường thôi.”
“Ưm, đừng ầm ĩ, em muốn ngủ.” Hai mắt cô vẫn khép chặt, có chút không kiên nhẫn nhíu mi. Cô xoay người một cái quay lưng lại với sự ồn ào, tiếp tục rơi vào vòng ôm của Chu công.
Phượng Lại mỉm cười, đáy mắ tràn đầy cưng chiều và yêu thương. Hắn nhẹ nhàng kéo tấm chăn màu trắng ra để lộ thân thể trắng nõn trong không khí. Cô cảm thấy hơi lạnh nên cuộn cơ thể lại, vẫn ngủ yên như trước. Áo choàng hồng nhạt che lại thân thể nho nhỏ của cô, hắn duỗi tay ra bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm.
“Ưm.” Cô không hề có cảm giác, chỉ ưm một tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Hắn đặt cô vào trong bồn tắm có sẵn nước ấm, nhìn thân thể trắng nõn đắm chìm trong nước. Trên làn da có nhiều dấu vết màu hồng, đó là dấu vết của đêm ôn tồn hôm qua.
Ánh mắt của Phượng Lại di chuyển trên thân thể hoàn mỹ của cô, nét cười nơi đáy mắ thật rõ ràng.
Được dòng nước ấm áp bao trùm toàn thân, cảm giác thoải mái lan toả khắp cơ thể khiến Phượng Lại Tà nhận ra được cái gì đó, mèo l.q.d chậm rãi mở mắt ra. Thứ đầu tiên ánh vào mắt chính là gương mặt tuấn mỹ được phóng đại ở trước mặt cô.
Tất cả buồn ngủ trong nháy mắt này hoàn toàn biến mất. Cô trừng mắt nhìn Phượng Lại trước mặt mình, cô thấy trong đôi mắt chứa ý cười của hắn có ảnh ngược thân thể loã lồ của chính cô, nhất thời trên mặt đỏ bừng.
“Lại…” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng, cảm giác như mặt mình đang bốc cháy, nóng bỏng.
“Tỉnh, hửm?” Phượng Lại híp mắt nhìn gương mặt đỏ rực của cô, cười nói.
Cô gật đầu, lui thân thể chìm vào trong nước. Mặt nước hoàn toàn che phủ cơ thể, cô âm thầm cảm thấy may mắn hiện tại bản thân không phải nhân loại, không đến mức vì thiếu không khí mà ngạt chết.
“Có cần tôi giúp em tắm không?” Hắn mỉm cười nhìn cô nhóc đang thẹn thùng. Bây giờ, cô không còn sự kiêu ngạo quyến rũ người như hôm qua, mà chỉ xấu hổ trốn ở trong nước, một đôi mắt to thẹn thùng nhìn hắn.
“A… Ùng ục ùng ục…” Phượng Lại Tà vừa muốn mở miệng lại quên bản thân đang ở trong nước nên bị uống vài ngụm. Cô bật người dậy, có chút bối rối nhìn hắn.
“Tự em có thể…” Được rồi, cô thừa nhận là cô đang thẹn thùng.
Cô xấu hổ nhìn hắn, vừa nghĩ đến việc tình cảm mãnh liệt như cuồng phong thổi quét vào tối hôm qua cô liền khẩn trương đến phát run. Nụ hôn của hắn thật nóng cháy, hai tay của hắn như có ma lực, cơ thể của hắn…
Mạnh mẽ lắc đầu, cô đẩy hết hơi thở màu hồng phấn tràn đầy trong trí óc ra. Thế nào mới một buổi tối mà tất cả suy nghĩ của cô đã tràn đầy tư tưởng ái muội rồi.
“Vậy tôi chờ em ở cửa, lq]d tắm xong thì gọi tôi.” Phượng Lại mỉm cười nhìn bộ dáng luống cuống vì e lệ của cô, rồi xoay người rời đi.
Phượng Lại đi rồi, cửa phòng cũng đã đóng lại, lúc này Tiểu Tà mới thở nhẹ một hơi, toàn thân thả lỏng nằm ở trong nước. Trong lòng cô được hạnh phúc và kích động lấp đầy, cô và Lại…
Vừa nghĩ như vậy, cô không kìm được mà nở một nụ cười hạnh phúc. Cô kích động cắn môi dưới, nhưng cũng không che giấu được khoé môi đang cong lên. Bọn họ thực sự đã làm!!
Làm sao bây giờ? Cô thật khẩn trương, thật kích động. Cô không biết đối mặt hắn như thế nào, vừa nhìn thấy hắn cô liền nghĩ đến tất cả chuyện tối qua.
Ánh mắt dừng trên cánh tay và bả vai, những dấu hôn trên đó đã kể với cô tình cảm tối qua mãnh liệt đến nhường nào. Gương mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ bừng, cô cảm giác trong lòng hạnh phúc đến tột đỉnh. Cảm xúc vui mừng trong lòng khiến cô không thể suy nghĩ. Cô mỉm cười cọ rửa thân thể của mình. Đến khi cô muốn ngồi dậy thì cảm giác đau nhức ở phía dưới khiến cô phải dừng lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn mà nhăn lại, thật là buồn bực mà. Thì ra những điều này đều là thật, sau lần đầu tiên sẽ rất đau… Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu vì sao Lại hỏi cô có muốn hắn giúp hay không, bởi vì cô bây giờ cô không thể cử động. Nhưng, vì mặt mũi, dù chết cô cũng không đồng ý. Nhắm mắt lại, Phượng Lại Tà bắt đầu tắm.
Ngoài phòng, Phượng Lại đã sớm chuẩn bị sẵn quần áo cho cô đặt ở trên giường, hiện giờ hắn đang nhìn cửa phòng tắm, chờ người phụ nữ của hắn đi ra.
Người phụ nữ của hắn?
Đối với cách gọi này, Phượng Lại rất là hài lòng.
“Cái đó… Lại, em tắm xong rồi.” Một giọng nói rụt rè từ phòng tắm truyền ra. Phượng Lại Tà kéo cửa phòng tắm, để lộ ra cái đầu nhỏ.
Hắn tiến lên phía trước ôm cô đang trùm khăn tắm từ trong ra, nhìn gương mặt hơi ưng hồng, hắn không kìm hãm được cúi người xuống hôn lên môi cô.
“Tiểu Tà, chúc mừng em đã là người trưởng thành.” Lời nói mang theo ý cười vang lên bên tai cô. Cô mở to mắt nhìn đáy mắt chứa đầy nụ cười của hắn.
Lời của hắn là một câu hai nghĩa, tà ác khiến Tiểu Tà kinh ngạc không thôi. Vì sao cho tới bây giờ cô mới biết thì ra Lại cũng có một mặt tà ác như vậy, có thể nói ra lời nói ái muội không rõ. l,q/d Xong đời xong đời có phải cô đã bị vẻ ngoài của anh che mờ hay không? Thật ra anh chính là một người tà gian tà xấu xa có phải không?
Phượng Lại nhìn nét mặt phong phú không ngừng biến hoá của Phượng Lại Tà khẽ cười, vẻ mặt đáng yêu của cô khiến tâm tình hắn thật tốt.
“Tiểu Tà, em nhặt được bạch hổ ở nơi nào?” Phượng Lại vừa mặc quần áo cho cô nhóc còn đang phát ngốc vừa hỏi.
Phượng Lại Tà ngây ngốc suy nghĩ: “Ở gần nhà… Sao vậy?” Sao bỗng nhiên Lại lại có hứng thú với bạn học Đại Bạch.
“Nó thật sự chỉ là một con bạch hổ bình thường.” Cô nói rõ một lần nữa.
Phượng Lại cài xong cúc áo cho cô, gật đầu một cái.
“Đúng, nó là một con bạch hổ.”
Lúc này Phượng Lại Tà mới thoả mãn gật đầu. Như vậy cũng có nghĩa là Đại Bạch sẽ không bởi vì là người của tộc nào mà sau khi khôi phục hình người sẽ rời đi. Nó có thể an an ổn ổn ở bên cạnh cô làm sủng vật rồi.
“Chỉ là…” Phượng Lại nhìn cô nở nụ cười yên tâm, mở miệng nói: “Nó là Bạch Hổ trong tứ đại thần thú.” Tuy rằng cùng là bạch hổ, nhưng chênh lệch này cũng quá là to lớn rồi.
“A?!” Cái gì. Tứ đại thần thú? Là cái gì vậy!! Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to nhìn Phượng Lại, xin đừng nói cho cô biết rằng ngay cả Đại Bạch cũng không phải “phàm phu tục tử”, trái tim cô không chịu nổi đâu.
“Ở Trung Quốc cổ đại có lưu truyền về truyền thuyết tứ đại thần thú. Tiểu Tà, em hẳn là biết.” Xem thái độ trốn tránh của cô nhóc, Phượng Lại cười nói: “Bọn chúng cai quản dã thú ở nhân giới, là thần thú trong thần thú, thần thú trong truyền thuyết.”
Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to, hai vai lập tức sụp xuống, giọng nói yếu ớt: “Vậy có phải là đến một lúc nào đó Đại Bạch cũng rời đi hay không?” Được rồi, cô phải thừa nhận cô luôn lừa mình dối người. Linh tính của Đại Bạch đã vượt xa một con dã thú bình thường, nếu không sẽ không đao quang kiếm ảnh với Tiểu Bạch trong lần gặp gỡ đầu tiên. Nhưng xét thấy Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch đều rời đi sau khi khôi phục thân phận thì nay cô như chim sợ cành cong, đối với việc sủng vật rời đi vô cùng không muốn.
“Việc này phải xem sự lựa chọn của nó, nó khác với Sí Viêm và Sóc Ẩn. Tứ đại thần thú khi trưởng thành đều không thể biến thân, chúng nó chính là thần thú trong thần thú mà vẫn giữ nguyên hình thái dã thú, không cố định nơi đi. Chỉ cần chúng nguyện ý thì nơi nào cũng có thể ở lại.” Nhìn vẻ mất mát của Tiểu Tà, Phượng Lại không đành lòng ôm bờ vai của cô cho cô một tia hi vọng.
“Hả? Ý anh là chỉ cần bản thân Đại Bạch nguyện ý ở lại là em có thể tiếp tục nuôi nó?” Sự mất mát nơi đáy mắt biến mất không còn, hai mắt cô loè loè phát sáng nhìn Phượng Lại.
Phượng Lại gật đầu. Là do vận khí của cô nhóc này quá tốt ư? Mỗi một sủng vật được cô bé nhìn trúng đều không phải bình thường.
“Hì hì, em nhất định sẽ đối xử với Đại Bạch thật tốt, nuôi nó béo béo mập mâp, như vậy nó sẽ không nỡ rời đi.” Cuối cùng giúp nó tìm một con cọp mẹ phong tình vạn chủng dùng sắc đẹp để dụ dỗ nó ở lại. Phượng Lại Tà giảo hoạt nghĩ.
Mà bạch hổ đang ngủ say trong phòng Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có gió lạnh, theo bản năng giật giật đuôi quét cảm giác như có điềm xấu này đi.
Sau khi trở lại phòng mình từ phòng Phượng Lại, Phượng Lại Tà đứng trước cửa sổ nhìn bạch hổ nằm trên giường mình ngủ say sưa. Đôi mắt cô tràn ngập vẻ phức tạp, cô vẫn luôn nhìn nó khiến nó phải tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Bạch hổ nhìn Phượng Lại Tà đứng trước cửa sổ đang nhìn mình chằm chằm thì sửng sốt, một đôi mắt hổ mở to vô tội nhìn cô, không biết cô đang làm gì.
Thật lâu sau…
“Đại Bạch à, ngươi rất gầy, cần phải bồi bổ thật tốt.” Phượng Lại Tà sờ sờ cằm, nói ra một câu tổng kết.
Cằm bạch hổ run lên kinh sợ nhìn cô. Chủ nhân của nó làm sao vậy? Rồi tự nhìn lại móng hổ to đùng, cái đuôi tráng kiện của mình.
Nó rất gầy?!!
“Ngươi thích ăn thịt bò hay là thịt dê, hay là thịt heo? Nếu không thì món ăn thôn quê cũng là một lựa chọn không tệ.” Phượng Lại Tà tiếp tục nói.
Cơn buồn ngủ của bạch hổ hoàn toàn biến mất, nó từ trên giường nhảy xuống đi quanh Phượng Lại Tà mấy vòng, thậm chí còn ngửi mùi vị trên người cô.
Hình như có một mùi vị khác thường.
Nó lui về phía sau một bước, dùng ánh mắt ám muội nhìn cô.
A? Thật kỳ quái, vì sao cô cảm thấy trong đôi mắt của Đại Bạch lại tràn ngập hơi thở ám muội vậy chứ? Phượng Lại Tà khó hiểu nhìn Đại Bạch. Cái miệng của nó khẽ động, giống như há miệng cười to, đã vậy còn khẽ gầm gừ. Chẳng lẽ là cô xuất hiện ảo giác, Đại Bạch đang cười? Một con bạch hổ lại dám cười nhạo cô!! Được rồi, mặc dù nó không phải một con bạch hổ bình thường, nhưng điều này cũng quá là quỷ dị rồi.
“Đại Bạch? Ngươi cười cái gì?” Nụ cười của bạch hổ khiến cô có loại cảm giác sởn gai ốc.
Đại Bạch vui vẻ cười một lát, mập mờ vòng vo một vòng rồi ném một ánh mắt có thâm ý về phía cô.
Đáng ghét, vì cô biết Đại Bạch không phải một con bạch hổ bình thường nên mới cảm thấy mỗi một động tác của nó đều có một hàm nghĩa riêng. Nhìn bạch hổ đứng đó hứng thú biểu thị, Phượng Lại Tà nhanh chóng hiểu ý nó.
Hình như có thể, đại khái đồng chí Đại Bạch đã phát hiện tối hôm qua cô lén chui vào phòng của Lại làm chuyện xấu.
Nghe nói khứu giác của động vật vô cùng nhạy bén, cho dù cô đã tắm rửa thay quần áo nhưng trong thân thể vẫn lưu lại hơi thở của Lại, vì vậy không thể nào tránh được cái mũi của bạch hổ.
Gương mặt Phượng Lại Tà bỗng chốc đỏ bừng. Cô dùng hai tay che mặt lại, trừng mắt nhìn Đại Bạch mộ bụng xấu xa.
“Hổ háo sắc.” Không ngờ lại bị một con hổ phát hiện mình làm “chuyện xấu”! Mất hết cả mặt rồi!!
Phượng Lại Tà vội vàng mở tủ quân áo ra luống cuống dọn dẹp đồ đạc, làm như không có chuyện gì nói: “Lại nói chúng ta chuẩn bị trở về nhân giới. Ta… ta thu dọn đồ đạc.” Tỉnh táo tỉnh táo. Cô tự nói với mình không thể quá mất mặt, cũng đã thăng cấp trở thành phụ nữ, còn có cái gì cần phải thẹn thùng. Cho dù xấu hổ, cũng không cần phải xấu hổ với một con hổ.
Đại Bạch lười biếng vẫy đuôi nằm xuống chỗ cũ, nhìn Phượng Lại Tà càng tô càng đen, trong lòng thì đã cười ngất.
Cửa phòng bị mở ra, Phượng Lại đứng ở cửa nhìn Phượng Lại Tà chui đầu vào một đống quần áo, đáy mắt tràn ngập nụ cười.
“Tiểu Tà, chuẩn bị xong chưa?”
“A! Được rồi!” Phượng Lại Tà ôm một đống quần áo đứng lên.
“Ha ha…” Thật rõ ràng cô nhóc này còn chưa thích ứng với sự thay đổi của bản thân, bộ dáng đáng yêu này khiến Phượng Lại buồn cười. Bề ngoài thì là một cô nhóc giương nanh múa vuốt, nhưng sâu trong nội tâm lại là một cô gái nhỏ e lệ. Chính bản thân mình là người khơi mào trước, sau khi chấm dứt lại lộ ra bộ dạng xấu hổ. Vẻ mặt động lòng người ấy khiến Phượng Lại gần như không nhịn được muốn kéo cô vào ngực hung hăng ôm hôn.
“Lại, chúng ta không cần chào hỏi mọi người sao?” Phượng Lại Tà nháy mắt hỏi.
“Bọn họ đã rời đi vào sáng sớm rồi, bây giờ đã là buổi trưa.” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra cô cũng không ý thức được hôm nay cô dậy rất muộn, mặc dù đó là do có “nguyên nhân đặc biệt”.
Sau ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay tất cả mọi người đã dùng thời gian ngắn nhất trở về bộ tộc của mình, dùng tốc độ nhanh nhất thuyết phục các vị vua gia nhập đại quân thảo phạt. Mà nhóm người Phượng Tê đã quyết định tham gia cũng đã trở lại an bài binh lính. Dù sao thì đại chiến sắp tới, ai cũng đều trong trạng thái chuẩn bị, có lẽ cũng chỉ có Phượng Lại Tà mới có thể khác người vào thời điểm này.
“A.” Cô sững sờ, không ngờ đã là buổi trưa rồi.
Phượng Lại nở một nụ cười nhẹ, vươn tay với cô nhóc còn đang ngơ ngác ở đằng kia.
Tiểu Tà đặt tay vào lòng bàn tay hắn, nói với Đại Bạch: “Đi thôi, hổ háo sắc.”
Hổ háo sắc? Phượng Lại hơi nhíu mày nhìn cô nhóc ở trong ngực mình.
“À…” Có chết cô cũng sẽ không nói cho hắn biết chuyện mình trở thành phụ nữ đã bị Đại Bạch biết, càng sẽ không nói cho hắn biết cô bị một con hổ cười nhạo.
Theo cánh cửa dị giới mở ra, hai người một hổ liền biến mất trong phòng.