Không ai ngờ Phượng Tê lại đi đến Đông phương Ma tộc vào lúc trận thi đấu đã tiến hành được hơn phân nửa. Phượng Lại và Phượng Lại Tà mang theo tâm tình kinh ngạc đi đến phòng khách.
Từ xa bọn họ đã thấy được một bóng dáng thon dài mặc quần áo hoa lệ.
“Bá Tước Phượng Lại.” Phượng Tê chậm rãi xoay người, khi đôi mắt màu tím chạm đến khuôn mặt của Phượng Lại thì có một tia kinh ngạc lướt qua, ngay sau đó lại trở nên bình tĩnh ung dung.
Phượng Lại im lặng nhìn Phượng Tê. Lúc trước Tiểu Tà đã nói cho hắn biết vào ba năm trước Phượng Tê đã lật đổ sự thống trị của Phượng Ngâm leo lên vương vị Huyết chủ Đông phương Huyết tộc. Đồng thời hắn còn biết việc Phượng Tê giam cầm Phượng Ngâm, mà Tiểu Tà sau khi nhìn thấy đã giết gã.
Hắn biết chắc Phượng Tê đã biết thân phận của Tiểu Tà, từ hành động kia thì chỉ cần nghĩ là biết.
“Tê Tê, sao chị lại đến đây?” Phượng Lại Tà cười hì hì nhìn Phượng Tê. Có chút bất ngờ, có chút kinh ngạc, cảm giác hiện tại của cô với Phượng Tê chính là như vậy.
“Ở trong tộc ta nhận được tin tức Bá Tước Phượng Lại đã trở về, vì vậy…” Phượng Tê nhìn Phượng Lại giải thích. l.q.đ Trên thực tế khi hắn biết được tin tức này thì sự khiếp sợ của hắn tuyệt không thua bất luận kẻ nào. Hắn muốn đến xem lời đồn đại này là thật hay giả.
Mang theo chờ mong và hy vọng…
Nhưng khi hắn thấy Phượng Lại đứng ở bên người Phượng Lại Tà thì tim hắn có chút chua xót, lại có chút yên lòng.
Hắn đã trở về, như vậy Tiểu Tà đã có người chăm sóc.
Bản thân không có cách nào đứng bên cạnh Tiểu Tà, thế nhưng Phượng Lại có thể.
Hắn có sức mạnh cường đại hơn so với mình.
“Rất kinh ngạc đúng không?”Phượng Lại Tà không chút để ý ngẩng đầu lên nhìn gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì của Phượng Lại, l.q,đ hạnh phúc hiển lộ rõ rệt trên gương mặt.
“Đúng vậy.” Phượng Tê gật đầu hờ hững nói.
“Phượng Tê bệ hạ…” Phượng Lại chậm rãi mở miệng nhẹ nhàng gọi.
Phượng Tê đột nhiên chấn động, gương mặt mất tự nhiên, thế nhưng rất nhanh tất cả bị hắn che giấu.
“Hửm?”
“Có thể nói chuyện riêng với ngài được không?” Phượng Lại lạnh lùng nhìn Phượng Tê hiện nay đã có sự khác biệt.
Phượng Tê hơi sửng sốt, gật đầu.
“Tiểu Tà, em quay về phòng chờ ta.” Phượng Lại cúi đầu nhìn Phượng Lại Tà đang cười tủm tỉm, đáy mắt dịu dàng không gì tả xiết.
“Hai người muốn nói bí mật gì?” Chu cái miệng nhỏ nhắn lên, Phượng Lại Tà rất là bất mãn, không ngờ họ lại muốn tách nó ra, l-qđ chẳng lẽ giữa hai người này có chuyện gì không muốn cho nó biết ư?
Phượng Lại cười như không cười xoa xoa đỉnh đầu cô bé, sau đó cô tâm không cam lòng không nguyện xoay người rời đi. Cho dù có không muốn nhiều hơn nữa cũng không bằng một câu nói của Phượng Lại.
“Xin mời.” Thấy Phượng Lại Tà đã rời đi, ánh mắt có chút phức tạp của Phượng Lại chuyển về phía Phượng Tê.
Phượng Tê gật đầu.
Rất nhanh hai người đã đi đến căn phòng được chuẩn bị cho Phượng Tê. Phượng Lại và Phượng Tê ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện nhau, l;q/đ hai người lạnh lùng giống nhau nhìn chăm chú vào đối phương.
Ngay khi Phượng Tê muốn nói gì đó để thay đổi bầu không khí quỷ dị này thì Phượng Lại cuối cùng cũng mở miệng.
“Hẳn là ngài đã biết thân phận chân thật của Tiểu Tà.” Câu nói của hắn là câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn.
“Đã biết.” Phượng Tê thản nhiên lên tiếng.
“Vào ba năm trước?” Phượng Lại tiếp tục hỏi.
“Vào ba năm trước, sau khi Tiểu Tà biến mất Đệ Nhị đã nói cho ta biết.” Cũng không có ý giấu diếm Phượng Lại, Phượng Tê nói ra tất cả.
“Tại sao Tiểu Tà lại giết Phượng Ngâm?” Cho dù Tiểu Tà không biết Phượng Ngâm là cha đẻ củ mình, thế nhưng không có khả năng Phượng Tê không biết. Phượng Ngâm bị hắn nhốt sao có thể bị Tiểu Tà tùy tiện giết chết.
Phượng Tê biết Phượng Lại hoài nghi mình nhưng cũng không có suy nghĩ gì. Vì hành động của hắn quả thật dễ khiến người khác hiểu lầm, huống chi Phượng Lại đã rời khỏi Ma giới ba năm. l.q/đ Vì vậy hắn nói một cách đơn giản về chuyện xảy ra trong ngày hôm đó cho Phượng Lại biết, trong đó bao gồm cả những câu nói cố ý công kích của Phượng Ngâm.
Cùng với… Một phong thư Phượng Ngâm đã để lại trước khi chết.
“Thư? Bức thư nào?” Nghe vậy Phượng Lại không khỏi nhíu mày. Hiển nhiên Phượng Ngâm một lòng muốn chết, điều này cũng không thể trách được người khác. Nhưng nghĩ đến việc Phượng Ngâm vì hận thù hư vô mờ mịt mà cố gắng lâu như vậy cứ như vậy chết đi, lqđ tâm lý của hắn không tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Phượng Ngâm rất thông minh lại rất có thực lực. Nếu như… nếu như gã không bị đoạn tình cảm khó khăn kia nhiễu loạn thì nhất định gã sẽ trở thành một vị Huyết chủ vĩ đại nhất khiến người khác cảm thấy kiêu ngạo.
Chỉ tiếc…
Phượng Tê lấy ra phong thư đã chuẩn bị từ trước đưa cho Phượng Lại. Thực tế mục đích hắn đến đây chính là giao phong thư này cho Phượng Lại.
Phượng Lại đảo mắt qua nội dung trong bức thư, đáy mắt không khỏi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Quả nhiên Phượng Ngâm là một tên thông minh.” Trả bức thư lại cho Phượng Tê, giọng điệu Phượng Lại có chút bất đắc dĩ.
“Phụ vương sớm đã phát hiện ra hành động mờ ám này của Thiên Sứ cho nên ông đã để lại bức thư nhắc nhở ta nên cẩn thận để ta có thể coi chừng Tiểu Tà thật tốt.” Phượng Tê cười khổ xé nát bức thư, l,q/đ nếu tin tức đã truyền đến, vậy bức thư này cũng không cần tồn tại nữa.
“Nếu đã như vậy, ngày “săn bắt Thiên Sứ” nhất định phải dành cho Thiên Sứ một đả kích thật mạnh, nếu không bọn họ sẽ không buông tha Tiểu Tà.” Tuy rằng Phượng Ngâm không phải một người cha tốt, thế nhưng kiếp này chuyện duy nhất mà hắn làm đúng, chính là điều này.
“Ý của ngài là mượn đại quân của Ma giới?” Phượng Tê kinh ngạc nhìn Phượng Lại, trên đường tới đây hắn đã nghe nói Phượng Lại thay thế Tiểu Tà tham gia “võ đạo đại hội” lần này. Lúc đầu hắn còn không nghĩ ra là vì sao, thế nhưng hiện tại hắn đã hiểu.
“Không sai.” Phượng Lại gật đầu. Nếu muốn chiến thắng Thiên giới, như vậy hắn cần rất nhiều sức mạnh, l,q.đ trong đó bao gồm cả sức mạnh của Đông phương Huyết tộc. Vì vậy nếu Phượng Tê đồng ý chăm sóc Tiểu Tà theo yêu cầu của Phượng Ngâm, như vậy binh lực sẽ gia tăng.
“Ta hy vọng đến lúc đó Đông phương Huyết tộc sẽ ủng hộ hết mình.” Thành bại chỉ ở đây.
Phượng Tê không chút do dự gật đầu đồng ý. Về công hay về tư hắn đều đáp ứng yêu cầu của Phượng Lại, l-qđ bởi vì đây là lần duy nhất hắn có thể bảo vệ cô bé một cách quang minh chính đại.
Từ nay về sau, bên cạnh cô đã có Phượng Lại bảo vệ.
Mà hắn, đã không thể đứng bên cạnh cô nữa.
“Còn một việc.” Phượng Lại thấy Phượng Tê đáp ứng một cách sảng khoái thì ngừng một chút lại nói.
“Mời nói.”
“Đừng để cho Tiểu Tà biết thân thế của mình.” Ánh mắt Phượng Lại nặng nề, Phượng Tê thì sửng sốt. l,q'đ Trong lòng hai người đều biết rõ, cho dù dưới tình huống không biết đó là người cha thân sinh ra mình mà tự tay giết, điều đó không ai có thể chịu đựng được, cho dù đó là Tiểu Tà chỉ sợ cũng sẽ vì vậy mà sụp đổ.
Vì vậy, hắn cần biến những điều này trở thành bí mật.
Bí mật vĩnh viễn không thể để người khác biết.
“Ta biết.” Phượng Tê gật đầu, không cần Phượng Lại phải nói hắn cũng sẽ không lộ ra một chút sơ hở.
“Cứ quyết định như vậy.” Phượng Lại đứng lên, lần đầu tiên chủ động vươn tay về phía Phượng Tê.
Nhìn tay Phượng Lại, Phượng Tê chần chờ vươn tay mình ra nắm lấy tay hắn.
Khi hai cánh tay kia nắm chặt lấy nhau thì trên hai gương mặt lạnh lùng đều xuất hiện nụ cười thản nhiên. l=q-đ Bọn họ biết, những điều bọn họ làm lúc nầy đều vì bao vệ một người.
Một người để bọn họ đặt hết tâm tư - Phượng Lại Tà.
Sau khi trò chuyện với nhau xong, Phượng Lại nói cho Phượng Tê biết tình hình hiện giờ của Phi Mặc, đồng thời nói qua về chuyện của Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ.
Phượng Tê rất nhanh đã hiểu rõ tất cả tình hình hiện tại, đồng thời cảm thấy sự việc trở nên trầm trọng.
Rất dễ nhận thấy Thiên giới đã hết kiên nhẫn, bọn họ muốn nhanh chóng ra tay với Phượng Lại Tà. l,q.đ Bọn họ không tiếc hi sinh Thiên Sứ cũng muốn truyền thụ thánh quang vào người Ma giới.
Đi tới căn phòng của Phi Mặc, Phượng Tê nhìn hắn đang nằm mê man trên giường, vẻ mặt rất khó coi.
“Tuy rằng tính mạng không gặp nguy hiểm, thế nhưng về sau hắn… không bao giờ sử dụng kiếm được nữa.” Đứng ở phía sau Phượng Tê, thanh âm Phượng Lại có sự luyến tiếc.
“Có cần thiết phải ra tay hung ác như vậy không??!!!” Hai tay Phượng Tê nắm chặt lại, trừng mắt nhìn Phi Mặc đang nằm trên giường.
Phượng Lại bất đắc dĩ thở dài. Thấy có động tĩnh Phượng Lại Tà cũng chạy tới đứng ở cửa nhìn Phượng Tê đứng bên cạnh giường, cô cảm giác được trên người Phượng Tê đang tản ra một luồng khí tức bi thương.
Người ở cùng với anh Phi Mặc lâu nhất hắn là Tê Tê. Dù sao trong ba năm nay người cùng chịu danh tiếng làm phản, l'q;đ một lần nữa xây thành lập nên Đông phương Huyết tộc chính là Phi Mặc.
“Thật xin lỗi…” Bỗng nhiên có tiếng nói mang theo sự áy náy từ phía sau PHượng Lại Tà truyền tới. Cô chợt xoay người nhìn lại thì thấy được vẻ mặt áy náy của Sóc Ly.
Hắn đang đứng ở cửa cầm thuốc ở trong tay.
Sư phụ? Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Sóc Ly, sao hắn lại chạy đến đây?
“Ta đã nghe Sóc Ẩn nói chuyện thi đấu ngày hôm nay.” Hổ thẹn nhìn vào trong phòng. Hắn đã xem Sóc Ngôn thi đấu nên biết hắn ra tay có bao nhiêu nặng nên lúc này mới chuẩn bị thuốc muốn tới xin lỗi với Phượng Lại Tà. Mặc kệ như thế nào, cho dù Phượng Lại Tà là đồ đệ của mình, nhưng là em trai của mình xư nhiên xuất thủ đả thương người khác đến tình trạng này, hắn là anh trai cũng có trách nhiệm.
Nhưng khi hắn thấy người đứng bên giường Phi Mặc thì hắn lại ngây ngẩn cả người.
Là cô ấy??!! Sao cô ấy lại tới đây…
Trong lòng tràn đầy bi thống, Phượng Tê vừa nhìn thấy Sóc Ly đứng ở cửa thì giống như tia chớp vọt tới nâng chân lên đá bay Sóc Ly ra ngoài.
“Đừng xuất hiện trước mặt ta, mang theo em trai của ngươi cách xa căn phòng này.” Đối với việc Sóc Ly và Sóc Ngôn là an hem, Phượng Tê mơ hồ nhớ ra. Hắn không cách nào chịu được việc Phi Mặc thân như tay chân với mình lại bị đối xử như thế.
“Sư phụ!!!” Phượng Lại Tà mở to hai mắt nhìn Sóc Ly bị đá bay ra ngoài thì kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới bên người Sóc Ly nâng hắn dậy.
Mà Phượng Lại thì rất ăn ý kéo Phượng Tê đang kích động lại.
“Đả thương Phi Mặc là Sóc Ngôn, không phải Sóc Ly.” Thanh âm lạnh nhạt của Phượng Lại vang lên nhắc nhở Phượng Tê khôi phục lý trí. Hắn có thể hiểu được Phượng Tê lo lắng cho Phi Mặc, thế nhưng những người không liên quan đến thì miễn đi.
“Đáng chết!!” Phượng Tê cắn chặt hàm răng trừng mắt nhìn Soc Ly được Phượng Lại Tà nâng trên mặt đất. Hắn biết mình không nên làm vậy, thế nhưng thân thể lại hành động nhanh hơn đầu óc. Hắn nhắm hai mắt lại nỗ lực đè nén lửa giận trong cơ thể mình. Hai mắt chậm rãi mở ra, trong đó đã khôi phục sự lãnh tĩnh thường ngày.
“Xin lỗi.” Trong câu xin lỗi của Phượng Tê có bất đắc dĩ và áy náy, hắn biết Sóc Ly vô tội, thế nhưng…
“Không… Không sao…” Một đá của Phượng Tê đã làm gãy hai cây xương sườn của hắn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Phượng Tê, làm như không có việc gì lắc đầu.
Hắn thật không ngờ khi gặp lại cô, vui sướng trong lòng giờ phút này đã bị đau xót hòa tan.
Em trai mình đả thương đến thủ hạ của cô ấy, hắn tin rằng hiện tại cô đang rất phẫn nộ. Nếu như mình chịu một trận đánh mà cô ấy bớt giận, vậy cũng đáng.
“Sư phụ…” Nâng Sóc Ly dậy, Phượng Lại Tà biết rõ vết thương của Sóc Ly. Rõ ràng cô thấy khóe miệng Sóc Ly có dòng máu chảy ra, thế nhưng lại bị hắn cứng rắn nuốt xuống.
Ma pháp điều trị từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào người hắn. Tuy rằng không thành thạo như Phượng Lại, thế nhưng vậy cũng đủ rồi.
Sóc Ly kinh ngạc nhìn thoáng qua Phượng Lại Tà thì thấy cô bé tinh nghịch le lưỡi với mình. Trong lòng khẽ cười, tiểu đồ đệ của hắn càng ngày càng có tiền đồ.
“Đây là thuốc trị thương, hy vọng có tác dụng với vết thương của Phi Mặc.” Cho dù bị đá bay ra ngoài Sóc Ly cũng không buông bình thuốc trong tay. Hắn giao bình thuốc cho Phượng Tê, trên mặt có nụ cười chân thành.
Phượng Tê nhìn nụ cười của hắn không khỏi cười khổ nhận lấy. Hắn biết Phượng Lại có một cao thủ trị thương, là đế vương cửu vĩ yêu hồ. Nếu ngay cả cửu vĩ yêu hồ cũng không trị hết, như vậy cho dù thuốc có tốt hơn nữa chỉ sợ cũng không có hiệu quả đối với Phi Mặc.
Nhìn lọ thuốc trong tay Phượng Tê, Sóc Ly cười cười, đáy lòng dường như được an ủi. Chí ít cô ấy cũng không từ chối, không phải sao?
“Ta về trước, các ngươi nói chuyện đi.” Sóc Ly cười xoay người rời đi. Sau khi xoay người thì nụ cười trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, đáy mắt hiện lên vẻ thống khổ, hai bàn tay hắn nắm chặt cơ hồ rỉ máu. Nếu vừa rồi không phải Phượng Lại Tà dùng ma pháp điều trị thương thế cho bản thân hắn, chỉ sợ hắn sẽ hộc máu tại chỗ.
Một kích phẫn nộ của “đứa con cấm kỵ” không phải bất luận kẻ nào cũng có thể đỡ được.
Phượng Lại Tà có chút lo lắng nhíu mày nhìn bóng lưng của Sóc Ly. Bàn tay Phượng Lại nhẹ nhàng khoác lên bả vai cô bé.
“Hắn không sao.” Một kích kia của Phượng Tê mặc dù lợi hại nhưng không có ma pháp, nhiều nhất cũng chỉ tổn thương tới xương cốt, sẽ không có gì đáng ngại.
“Lại, ngài biết?” Nghe được câu nói của Phượng Lại, Phượng Lại Tà biết hành động khó khăn của Sóc Ly không giấu được ánh mắt hắn.
Phượng Lại gật đầu.
Phượng Tê bất đắc dĩ cau mày.
“Ta ở lại chăm sóc Phi Mặc, các ngươi đi làm việc của mình đi.” Cầm lọ thuốc đi vào căn phòng, hắn cũng không có hứng thú nói nhiều.
“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thoáng qua Phượng Tê, Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà nói.
“Nhưng mà…” Phượng Lại Tà có chút áp lực, có mấy lời nó muốn nói cho Lại biết.
“Hửm??”
“Lại, sư phụ… Hình như sư phụ thích Phượng Tê.” Chuyện này cô đã sớm phát hiện, thế nhưng cô cho rằng qua ba năm sư phụ đã từ bỏ. Nhưng hôm nay thấy bộ dạng chịu đựng đau đớn thì cô biết, nguyên lai trên thế giới này không chỉ có mình cô là đồ ngốc.
“Ta biết.” Phượng Lại cũng không kinh ngạc.
“A?? Ngài biết???” Không phải chứ. Kinh ngạc nhìn Phượng Lại, có phải cái gì hắn cũng biết hay không??
“Không chỉ mình ta, chính Phượng Tê cũng biết.” Phượng Lại thở dài.
“Ý ngài là, Tê Tê cũng…” Co hoàn toàn không nhìn ra.
“Em cảm thấy Phượng Tê nên biểu hiện như nào?? Hắn là nam giới, không thể đáp lại Sóc Ly.” Không những vậy, trái tim Phượng Tê đã có Tiểu Tà, hắn càng không tiếp nhận Sóc Ly. Đương nhiên hắn sẽ không nói điều này cho Tiểu Tà biết, làm như vậy sẽ khiến Tiểu Tà có sự ngăn cách với Phượng Tê.
“Vậy đến lúc đó…” Chu cái miệng nhỏ nhắn lên. Cô biết Lại nói không sai, sư phụ vẫn cho rằng Phượng Tê là nữ cho nên mới si mê, nếu như hắn biết người mà bản thân mình si mê lại là đàn ông, không chừng ngay cả sư phụ cũng không thể chịu nổi đả kích này.
“Nếu đây là hiểu lầm, vậy cứ để sự hiểu lầm này tiếp tục diễn ra, cách làm của Phượng Tê là rất chính xác.” Hắn tin tưởng thông minh như Phượng Tê nhất định đã nhận ra Sóc Ly có ý với hắn, nhưng hắn vẫn không có bất kỳ hành động và bày tỏ điều gì, việc này trái lại đã nói lên sự thông minh của hắn.
Lấy tĩnh chế động, không nói gì cũng không quan tâm coi như không tồn tại. Với thân phận Huyết chủ hiện tại của hắn, thân là một Lang Vương trong Lang tộc tất sẽ không thổ lộ với hắn.
“Sư phụ thật đáng thương.” Phượng Lại Tà cảm thấy buồn cho Sóc Ly. Có thể đây là lần đầu tiên sư phụ yêu thương một người, kết quả đối phương lại là đàn ông hàng thật giá thật, nó cảm thấy với tính cách của sư phụ thì không thể tiếp nhận được tình yêu đồng tính. Hiện tại cũng chỉ có thể để cho đoạn tình không có kết quả này tiếp tục trong đau xót thôi.
“Lại, em cảm thấy mình thật hạnh phúc.” Kéo kéo cánh tay Phượng Lại, Phượng Lại Tà cảm thán.
Cho dù có trắc trở, cho dù có phân ly, thế nhưng hiện tại bọn họ đã được bên cạnh nhau, họ yêu nhau, quan tâm lẫn nhau, bàn tay của họ nắm thật chặt, không ai có thể tách bọn họ ra.
“Sẽ luôn hạnh phúc.” Khóe môi Phượng Lại nhếch lên thành một nụ cười như có như không, hắn trìu mến nhìn Phượng Lại Tà đang ôm cánh tay mình. Sau khi giải quyết tất cả mọi việc của Thiên giới bọn họ sẽ thật sự có được tự do và hạnh phúc của mình. Hắn muốn đưa cô bé trở về ngôi biệt thự trong rừng rậm, trải qua cuộc sống an nhàn mà yên tĩnh.
Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
Một nụ hôn buổi sáng, một ly trà xanh, hai người gắn bó với nhau ở trong căn phòng thuộc về bọn họ trải qua cuộc sống đơn giản và ấm áp. Đây là hình ảnh thông thường nhất ở nhân giới, thế nhưng đối với bọn họ hiện giờ mà nói lại là một thứ xa xỉ nhất.
Lời tác giả: Ngày hôm nay đã quá muộn, lời nhắn của các vị ngày mai tôi sẽ trả lời. Về chủng tộc của Đông Tây phương Ma tộc, tôi sẽ nhắc lại một lần nữa:
Đông phương Ma tộc: Minh Hoàng, Hỏa Đề, Xưng Quân.
Đông phương Huyết tộc: Phượng Lại, Phượng Lại Tà.
Phượng Tây Ma tộc: Đệ Nhị.
Phương Tây Huyết tộc: Già Duệ, Ly Mạt.
-Hết chương -