Đình Vân

chương 6: vậy về sau huynh có thể thường xuyên đến nhà đệ ngủ nhé.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay Thẩm Tế Nhật không có công việc gì quá cấp bách. Nên anh bảo Tùng Trúc ghé qua cửa hiệu nhắn một tiếng, rồi ngồi xe của Du Thiên Lâm, chạy về phía phố phường buôn bán tấp nập ở trung tâm thành.

Nghi Châu là đầu mối giao thông liên lạc then chốt vùng tây nam, dẫu không rộng lớn phồn hoa sánh bằng Bắc Bình, Nam Kinh, Thượng Hải, nhưng thua kém cũng chẳng quá mấy phân. Đô thành chia làm đôi. Phố phường cổ kính nằm khá gần khu vực mới khai phá vài năm gần đây. Thẩm gia vốn thuộc phần nội thành cũ, thế nên họ muốn tới cửa hiệu bách hóa thì phải đi đường cái đến khu thành mới.

Lái xe đỗ xe hơi trước cửa hiệu bách hóa Lệ Tân. Hai người họ xuống xe đi vào qua cửa kính xoay, đập vào mắt họ là những dãy hàng miên man ở tầng trệt.

Đồ gia dụng ở tầng cao nhất. Mặc dù Thẩm Tế Nhật vào sau nhưng không bước về phía cầu thang, mà dẫn Du Thiên Lâm rẽ đến góc có tiệm cà phê.

Vừa tiến vào tiệm cà phê lịch sự tao nhã, hương thơm cà phê quyện cùng mùi bánh mì tràn vào lục phủ ngũ tạng Du Thiên Lâm. Ngay lập tức hắn thấy đói bụng.

Thẩm Tế Nhật hơi khom người, ngắm nghía bên trong tủ kính, ngoái đầu mỉm cười: "May mà đến sớm. Bánh dứa kẹp bơ tiệm này có hương vị thơm ngon lắm, chỉ được bán vào buổi sáng hàng ngày. Huynh nhớ hồi trước đệ rất thích bánh mì, hay là nếm thử xem?"

Bánh dứa kẹp bơ Hồng Kông là món ăn đặc sắc phát triển từ bánh dứa – tên gọi đặt theo hình dạng thân bánh có các khía giống quả dứa. Bánh dứa trong tiếng Anh là "Pineapple oil" do nguyên liệu chủ yếu là trứng, bơ, bột mì, thuộc loại thực phẩm nướng sấy đặc biệt giàu mỡ, nhiều cholesterol.

Cách ăn tốt nhất là phết mỡ lên bánh dứa rồi nướng, sau đó cắt ngang bánh kẹp một lát dày kem (hoặc bơ) lạnh. Bơ sẽ tan chảy ở trong bánh dứa, còn phần vỏ bánh sẽ có màu nâu vàng sau nướng bởi mỡ.

Hồng Kông có rất nhiều tiệm trà bán món ăn này, kết hợp với cà phê, trà sữa (trà sữa trân châu), ravioli thành trà chiều hoặc bữa sáng.

(lược dịch từ Baidu)

Du Thiên Lâm chăm chú nhìn anh: "Huynh nhớ rõ trước kia đệ thích ăn gì á?"

Câu này khiến Thẩm Tế Nhật áy náy: "Ngày hôm qua lúc vừa gặp đệ đích thực là không nhận ra, nhưng sau đó chuyện cũ lại lần lượt ùa về."

Nghe anh kể vậy, Du Thiên Lâm lúng túng không biết nên vui vẻ hay là khó chịu, đành đè nén xung động, gật đầu tiếp lời: "Thế huynh mua cho đệ ăn à?"

"Ừ, vậy đệ chọn chỗ ngồi đi." Thẩm Tế Nhật nở nụ cười, đi đến quầy bên kia thanh toán.

Có ý nghĩ vụt đến trong đầu anh. Du Thiên Lâm cao lớn như vậy, đứng cạnh mình cao hơn nhiều, thế nhưng đôi lúc lời nói hành động vẫn có nét giống thiếu niên năm ấy. Không biết khi trưởng thành đệ ấy trải qua tôi luyện gì, tính cách mới rèn thành bộc trực như thế.

Du Thiên Lâm tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Một mặt tiền tiệm cà phê này giáp với ngã tư đường, được xây lắp cửa sổ lớn sát đất phong cách phương Tây. Tấm rèm nhung màu đỏ rượu dày nặng được cố định sang hai bên bằng nơ bướm. Màn sa trắng mỏng manh nhẹ nhàng che khuất ánh mặt trời. Có thể trông thấy đường ray xe điện bên ngoài và những người đi bộ ngược xuôi ngang dọc đông như mắc cửi mờ nhạt qua bức màn.

Một bông hồng duyên dáng cắm trong lọ hoa pha lê trang trí trên bàn. Đóa hoa hồng nở rộ này gợi cho hắn nhớ đến cánh hồng hôm qua cài trên ngực Thẩm Tế Nhật. Tầm mắt dịch chuyển, dán không dứt vào người đứng trước quầy.

Hôm nay Thẩm Tế Nhật mặc trường sam trắng, không mang theo bất cứ vật trang sức gì, trong sáng tựa một rặng mây cuối chân trời. Du Thiên Lâm ngắm anh gọi món với phục vụ tiệm, trỏ vào bánh mì trong tủ kính, lại chỉ một loại bánh ngọt bên cạnh, vài phút sau mới đi đến đây.

"Huynh gọi gì vậy?" Chờ anh ngồi hẳn xuống, Du Thiên Lâm hỏi.

"À là bánh ngọt khá nổi tiếng ở đây với bánh mì, cà phê nữa."

"Dạ dày của huynh thế còn có thể uống được cà phê chứ?" Du Thiên Lâm không khỏi lo lắng khi nhớ tới hôm qua anh đau thành như vậy.

"Cà phê thì không phải chuyện đáng ngại đâu." Thẩm Tế Nhật vừa nói vừa xắn tay áo lên cao, cầm khăn ẩm lau bàn.

Giờ là giữa hè, ai cũng mặc áo ngắn tay. Hai ngày liên tục anh đều mặc đồ dài tay. Du Thiên Lâm thắc mắc: "Sao mà hai ngày nay gặp huynh luôn là mặc trường sam dài tay. Huynh không nóng à?"

Thẩm Tế Nhật cười nhẹ giải thích ngắn gọn: "Nóng chứ. Nhưng trên tay huynh có vết sẹo, để lộ hơi bất lịch sự."

Du Thiên Lâm tức khắc hồi tưởng hơn một năm trước cánh tay anh quấn đầy vải băng. Lúc ấy hắn có kiểm tra sơ qua, xác thực miệng vết cứa không sâu, bây giờ đòi xem mức độ khép miệng của vết thương.

Thẩm Tế Nhật chẳng lay chuyển được nài nỉ của hắn, đành xắn tay áo bên trái lên tới khuỷu tay, nghiêng cho hắn xem phía trong cổ tay.

Một vết thương dài bảy tám phân do đao cứa ngang trên da, bởi vì anh dùng thuốc trị thương tốt nhất và cao làm mờ sẹo, nên chỉ sót mấy vết tích hồng nhạt lộn xộn.

Du Thiên Lâm yên lòng, muốn thăm dò anh có nhớ chuyện bị bắt đi không, bèn hỏi anh nguyên nhân bị thương.

"Chắc là cùng thời điểm ngã bị thương trên đầu. Cụ thể thời gian nào huynh cũng không nhớ rõ." Thẩm Tế Nhật thuận miệng kể, vừa buông tay áo xuống, đúng lúc phục vụ của tiệm bưng đĩa đến chỗ anh.

Anh chuyển bánh dứa và bánh mì bơ tỏi cho Du Thiên Lâm, xếp trước mặt mình một đĩa bánh crepe chuối ngàn lớp phủ kem trắng như tuyết.

Bánh mì bơ tỏi

Bánh crepe chuối ngàn lớp phủ kem

Du Thiên Lâm đang định cầm bánh dứa lên, thì trông thấy anh xúc một thìa kem đưa vào miệng, nhớ tới chuyện anh thích ăn đồ ngọt, nên hỏi anh mùi vị bánh ngon không.

Thẩm Tế Nhật uống ngụm cà phê, nhận xét: "Ngon lắm. Tiếc là đệ chẳng thích ăn ngọt, bằng không huynh cũng cho đệ thử."

"Bây giờ đệ thích." Du Thiên Lâm quẳng mọi suy tính nói hươu nói vượn.

Thẩm Tế Nhật ngẩn người, biểu cảm hơi xấu hổ. Anh đặt thìa xuống, đứng dậy đề nghị: "Huynh mua cho đệ một phần nữa."

"Không sao. Đệ ăn phần của huynh là được rồi." Du Thiên Lâm kéo anh ngồi lại.

Thẩm Tế Nhật khó hiểu nhìn hắn. Crepe chuối ngàn lớp này to chừng nửa bàn tay, ăn mấy miếng là hết, còn muốn ăn chung ư?

Du Thiên Lâm đọc thấu suy nghĩ của anh, cầm lấy cái thìa - vẫn là chiếc thìa anh vừa ăn, xúc một miếng nọ rồi lại múc một thìa kia từ đĩa của anh, bỏ luôn vào miệng.

Nét mặt Thẩm Tế Nhật lộ điểm bối rối. Du Thiên Lâm ăn xong còn không quên liếm liếm thìa, khoa trương khen: "Ngon thật, ngọt mà không ngấy."

Hắn tỏ vẻ cực kì tự nhiên, chả có xíu nào thấy vậy là mất vệ sinh hoặc là thiếu lịch sự. Thẩm Tế Nhật buộc phải ngó lơ, thầm nghĩ nhường đĩa này cho đệ ấy. Nào ngờ đệ đệ xúc một thìa, chuyển đến trước miệng mình, mời lại như thật: "Vân Thâm ca, huynh cũng ăn đi."

Thẩm Tế Nhật vừa trông cái thìa đó biểu cảm một lời khó diễn tả hết.

Anh không đến nỗi mắc bệnh sạch sẽ, tuy nhiên chưa thân thiết đến mức có thể dùng chung thìa ăn chung đĩa với người khác. Huống hồ lúc nãy Du Thiên Lâm còn liếm...

Anh khéo léo từ chối: "À thôi, kì thật huynh không đói bụng. Đệ cứ ăn tự nhiên."

Du Thiên Lâm lại phát tác triệu chứng xem không hiểu sắc mặt người khác. Cái thìa càng sáp lại gần, kề trên môi anh: "Không được. Đây là điểm tâm của huynh, làm sao có thể nhường mình đệ ăn. Huynh ăn thêm một miếng, đi."

Rốt cuộc thì vì dáng vẻ kiên quyết của hắn, Thẩm Tế Nhật chỉ còn cách mở miệng, để hắn đút thìa kem đó vào miệng mình. Chẳng rõ có phải ảo giác không, thìa bạc lạnh lẽo kia đặt trên đầu lưỡi trượt vài lần mới bị lấy ra.

Du Thiên Lâm híp mắt cười với anh: "Huynh ăn ngon chứ?"

Thẩm Tế Nhật suýt nữa thì ho ra, vội uống cà phê, đồng thời hấp tấp gật đầu.

Sau đó Du Thiên Lâm mới chịu ăn nốt phần còn lại, rồi lập tức theo anh lên lầu, dạo xem đồ gia dụng.

Thẩm Tế Nhật muốn biết bố cục nhà của hắn như thế nào, ưa phong cách gì. Du Thiên Lâm tả nhà ba tầng lầu kiểu Tây hiện đại, có một đình viện. Để cho chủ nhân cũ mang theo tất cả đồ nội thất lúc dọn nhà, hắn tính sơn lại một lần, mua mới nguyên đồ gia dụng, với đình viện cũng phải tìm người thiết kế sửa chữa.

Thẩm Tế Nhật nghe xong liền hỏi sở thích của hắn. Hắn qua loa không có yêu cầu đặc biệt, hỏi ngược lại Thẩm Tế Nhật thích kiểu dáng gì.

Trong khoảng thời gian đi học ở Nam Kinh, Thẩm Tế Nhật tiếp xúc không ít với phong cách kiến trúc phương Tây hiện đại. Bởi thế Du Thiên Lâm vừa gợi chuyện là anh hào hứng hẳn lên, bắt đầu tán gẫu cùng Du Thiên Lâm.

Thí dụ như đình viện có thể bài trí thành kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây. Trong các phòng thì căn cứ theo sở thích của chủ nhà quyết định. Yêu cầu trọng yếu của phòng khách là tiếp khách, cho nên không thể sắp xếp tùy ý, cần trầm ổn trang nghiêm mới phải.

Hai người họ vừa trò chuyện vừa xem xét. Mỗi khi Thẩm Tế Nhật hỏi cái này được không, cái kia ổn chứ, thì Du Thiên Lâm đều nói được, hầu hết chẳng biểu lộ ý tứ phản đối. Ban đầu Thẩm Tế Nhật còn thấy hơi là lạ, hỏi hắn không có dù chỉ một ý tưởng à? Trái lại hắn bảo thường thức của mình không tốt, nếu dựa vào ý thích bản thân mà mua, đặt cạnh nhau nhất định rất khó coi, khăng khăng mời Thẩm Tế Nhật chọn lựa.

Hắn nói hết sức tự nhiên như lúc trước. Thẩm Tế Nhật cũng không phải người quá đa nghi, ở giữa đám đồ gia dụng chọn tới lựa lui, chỉ tay bước chân nhấc lên rồi đặt xuống, chọn màu sắc lựa kiểu dáng so giá cả, tỉ mỉ cẩn thận không nhìn ra được kẽ hở nào là chọn giúp người khác.

Du Thiên Lâm nối theo sát gót, ngửi thấy hương thơm từ người anh. Có điều khi chọn giường, Thẩm Tế Nhật từ chối đưa ý kiến.

Du Thiên Lâm tò mò: "Tại sao huynh không chọn vậy?"

"Giường là vật dụng cá nhân, nên để đệ tự mình lựa thì hơn." Thẩm Tế Nhật đáp.

"Không cần thiết đâu. Đệ chẳng có đòi hỏi cao siêu gì với chuyện này. Huynh chọn cùng đi. Huynh cảm thấy đẹp nằm thoải mái là đạt tiêu chuẩn, không cần để ý giá cả." Du Thiên Lâm cứ nhất nhất theo ý anh.

Thẩm Tế Nhật bất đắc dĩ: "Đệ thật là...Nhà cửa của mình mà chẳng có một tí chủ kiến, ngay cả giường cũng tùy tiện. Huynh chọn nhỡ đâu đệ nằm không dễ chịu, sai sót phải đổi trả, vừa phiền toái lại lãng phí tiền."

Anh trách vậy, nhưng vẫn giúp Du Thiên Lâm chọn lựa kỹ càng. Du Thiên Lâm đi bên cạnh, trông anh ngồi cái này, ấn ấn chiếc kia, cố nhiên cuối cùng vừa ý một chiếc giường đơn, lập tức mở miệng phản đối.

"Giường đơn không ổn. Phải là giường đôi trên hai mét."

Ánh mắt Thẩm Tế Nhật ngạc nhiên ngó sang hắn: "Đệ cần giường lớn như vậy để ngủ một mình ấy hở?"

Du Thiên Lâm tiếp tục tán hươu tán vượn: "À tư thế ngủ của đệ xấu, nằm giường nhỏ sẽ lăn xuống đấy mà."

Thẩm Tế Nhật cố lục kí ức hồi xưa đệ đệ ngủ ở kí túc xá. Du Thiên Lâm rất yên ổn ở trên giường đơn. Chẳng biết tư thế ngủ xấu có phải do sau này dưỡng thành hay không. Anh cũng bớt hỏi thêm, tiếp theo giúp đệ đệ chọn giường đôi lớn bằng gỗ, kèm tấm đệm đàn hồi vừa phải.

Du Thiên Lâm ngồi trên đệm thử, cảm nhận quả là rất thư thái, kéo anh cùng nhau ngả người, làm cho anh nằm thẳng xuống.

Thẩm Tế Nhật muốn chối từ, cứ thấy nằm như thế kỳ cục. Tuy nhiên ngay cả người bán hàng của cửa hiệu cũng nhiệt tình mời anh nằm, khuyên rằng phải nằm mới biết đã phù hợp chưa. Anh đành nằm xuống một phía. Du Thiên Lâm ở bên kia còn bảo người bán mang hai cái gối êm đến, để mỗi người gối một cái.

"Thế nào? Huynh nom xem đã tốt chưa ?" Du Thiên Lâm nằm nghiêng, vui vẻ ngắm anh.

Thẩm Tế Nhật nằm ngửa, nghe câu hỏi không nhịn được nở nụ cười: "Rốt cuộc là đệ mua sắm cho nhà mới hay là huynh mua thế? Đừng cái gì cũng chờ huynh phê chuẩn chứ."

Trong lòng Du Thiên Lâm thầm nhủ đương nhiên là chúng ta mua, ngoài miệng lại giải thích: "Đệ thấy con mắt huynh lựa đồ luôn tốt. Đệ rất vừa ý. Giường này cũng khá ổn. Huynh nằm thoải mái không?"

Hiện tại gần hai giờ. Họ dạo quanh hơn hai tiếng. Thẩm Tế Nhật thực sự thấm mệt. Một khi nằm xuống, giường đệm nâng đỡ eo lưng anh, gối đầu mềm mại, đúng là êm ái đến mức không muốn đứng dậy.

Anh dùng tay che miệng ngáp, tròng mắt trào nước mắt, cảm thán: "Vẫn là giường kiểu Tây thiết kế hợp lí, so với giường Trung Quốc của huynh dễ chịu hơn nhiều lắm."

"Nếu thích đệ mua một cái cho huynh đổi nha?"" Du Thiên Lâm tức thì đề nghị.

"Thôi, như vậy cũng chả giải quyết gì." Thẩm Tế Nhật ngồi dậy, lại vươn vai, song mới vừa đứng lên đã bị Du Thiên Lâm kéo tay về. Anh quay đầu, bắt gặp ánh nhìn từ Du Thiên Lâm dựa trên gối: "Vậy về sau huynh có thể thường xuyên đến nhà đệ ngủ nhé. Đệ ở một mình phòng to như vậy quá tịch mịch, có bằng hữu còn trò chuyện được vài câu."

//

Truyện Chữ Hay