Tại sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vị bằng hữu này thế?
Thẩm Tế Nhật theo Du Thiên Lâm xuống xe.
Vương Mộc dẫn hai người đặt chân vào một toà nhà văn phòng bốn tầng.
Lúc tiến đến cửa chính, lính cảnh vệ yêu cầu nhóm người họ xuất trình giấy tờ chứng minh.
Vương Mộc trình tờ giấy Hồ Tuyết Duy kí tay cho đối phương, xác nhận không sai sót xong liền lên lầu.
Hồ Tuyết Duy còn đang mở cuộc họp trong phòng hội nghị.
Nên Vương Mộc dẫn hai người họ sang phòng tiếp khách đợi, phục vụ trà và điểm tâm, để cho những vị khách nghỉ ngơi chốc lát, bản thân thì ra ngoài trước.
Cánh cửa đóng.
Du Thiên Lâm liền dựa vào gần Thẩm Tế Nhật nài nỉ: "Ăn một chút đi.
Sau khi xuống tàu, huynh chưa lót dạ món nào cả."
Thẩm Tế Nhật nào còn tâm trạng ăn uống, bưng tách trà lên uống hai ngụm.
Thấy Du Thiên Lâm vắt chân bắt chéo, ăn bánh đậu xanh như không việc gì, anh nghĩ ngợi giây lát vẫn mở miệng hỏi: "Chức vụ của bạn đệ rất cao à?"
Anh chả hiểu biết về chức vụ và cấp bậc trong quân đội lắm.
Ban nãy nghe Vương Ngọc gọi Phó Uỷ viên trưởng, lại liên hệ chi tiết trước đây Trần tiên sinh từng đề cập đến gia thế của Du Thiên Lâm tại Bắc Bình, anh khó tránh khỏi có phần bất an.
Anh từng tiếp xúc với kha khá quan chức chính quyền ở Nghi Châu, ngay cả Thị trưởng Nghi Châu cũng ngồi ăn cơm cùng bàn mấy lần.
Vốn chẳng dễ mất bình tĩnh, nhưng lần này dính dáng án mạng, lại còn là án mạng liên quan tới người ngoại quốc, nếu qua tay quan chức cấp càng cao, đến lúc đó chỉ e ngược lại sẽ càng bất lợi.
"Cậu ấy phụ trách công việc chính trị, cụ thể không tiện bàn.
Nhưng mà huynh yên tâm, mấy tô giới tại Nam Kinh này đều quan hệ mật thiết với khu quân sự.
Chỉ cần Thẩm Xuân Hàn không làm, nhất định sẽ có cách giải quyết." Du Thiên Lâm cười làm anh bình tâm, cầm một miếng bánh đậu xanh đưa tới miệng anh: "Ăn một tí đi.
Muốn theo đệ cũng không thể mệt như thế."
"Ta thực sự chẳng muốn ăn." Thẩm Tế Nhật gạt tay hắn.
Vừa dứt lời, cái bụng hệt như chống đối hành động này, phát ra tiếng "Ùng ục".
Du Thiên Lâm ngẩn người, tức khắc chuyển sang vuốt tóc, vẫn cố nén tiếng cười.
Thẩm Tế Nhật bị chính mình làm cho mất mặt, không trút bực được bèn đổ lỗi lên đầu Du Thiên Lâm, cho rằng nguyên nhân đều do tên vô sỉ này ăn quà thơm như vậy ngay bên cạnh.
Trong khi anh đang suy nghĩ nên làm thế nào để lấy lại mặt mũi, thì cửa bị đẩy mở.
"Xin lỗi, Du Thiên Lâm.
Thật sự là không rời được cuộc họp bên kia, để cậu đợi lâu rồi."
Người bước vào mặc quân trang xanh lục, dáng người cao ráo, trên gương mặt tuấn tú mang nét cười thanh thoát.
Người thanh niên vừa trông thấy Du Thiên Lâm liền ném tập tài liệu lên bàn trà, vươn hai tay nhìn hắn.
Du Thiên Lâm cười rạng rỡ, phóng khoáng bước qua, mở rộng vòng tay ôm cậu bạn chí thân, vỗ vỗ sau lưng, ha hả tuôn lời: "Cậu luôn luôn bận rộn, lần này có thể tranh thủ thời gian đi xã giao, tớ đã thật là cảm kích."
"Nói cái gì ngốc vậy, đối với cậu làm sao là xã giao được." Hồ Tuyết Duy bất mãn trách vui, đặt tay lên hông Du Thiên Lâm, lấy đầu ngón tay nhéo vài cái: "Cậu ở chỗ Nghi Châu đấy có lạ nước không? Sao tớ cảm thấy cậu gầy hơn.
Mệt mỏi lắm à? Nếu không ổn thì trở về Bắc Bình đi, hoặc là đến Nam Kinh.
Đừng cố sống cố chết tại xó xỉnh chim không thèm ỉa đó nữa."
Cậu ta mở miệng liền châm biếm Nghi Châu thành vậy, Thẩm Tế Nhật suốt nãy giờ đứng cạnh im lặng coi có phần chạnh lòng.
Dẫu không bì kịp sự phồn hoa đô hội của Bắc Bình, Nam Kinh nhưng Nghi Châu tốt xấu cũng là đô thị đầu mối trọng điểm vùng tây nam.
Hà cớ gì mà biến nó thành xó xỉnh chim không thèm ỉa chứ.
Trong bụng anh khó chịu, tuy thế ngoài mặt tránh biểu hiện thái độ.
Song anh chẳng nói, lại có người thay anh lên tiếng.
Du Thiên Lâm buông Hồ Tuyết Duy ra: "Sao lại là chim không thèm ỉa? Bận nào cậu rảnh rỗi nên thăm thú xem.
Nghi Châu rất sầm uất.
Hơn nữa bên đó còn có ẩm thực Tứ Xuyên, cực hợp khẩu vị tớ, ăn uống hoàn toàn không muốn chuyển về rồi."
Hồ Tuyết Duy ghét bỏ siếc sẩm: "Muốn ăn chỉ cần bảo mời mấy đầu bếp Tứ Xuyên chả phải được rồi à.
Thật chẳng hiểu cậu lọ mọ cái chốn cây không lên nổi đó để tìm tội làm chi."
Du Thiên Lâm cười xong chuyện, chấm dứt đề tài.
Hắn xoay người dắt Thẩm Tế Nhật qua giới thiệu: "Đây là Hồ Tuyết Duy." Sau đó lại trông sang cậu bạn nói: "Huynh ấy là Thẩm Tế Nhật.
Người là anh họ ngoại của Thẩm Xuân Hàn mà tớ nhắc tới trong điện thoại với cậu đấy."
Thẩm Tế Nhật chìa tay: "Xin chào."
Nét cười trên mặt Hồ Tuyết Duy giảm đi ba phần, ánh mắt đặt lên mặt anh di chuyển vòng quanh, dáng vẻ bộc lộ nhiều kẻ cả ngạo mạn hơn: "Chào anh."
Cậu ta không nắm tay Thẩm Tế Nhật, chỉ sượt đầu ngón tay rồi rút về, nhìn Du Thiên Lâm vào thẳng đề: "Tớ đã xem án kiện.
Hiện trường chẳng có nhân chứng chứng kiến tận mắt.
Chỉ dựa vào bình rượu và cãi suông mà kết luận ngay là Thẩm Xuân Hàn giết người quả thật chưa đủ tang chứng.
Có điều cảnh sát bên kia không dám thả người."
Du Thiên Lâm phán đoán: "Là vì tô giới hả?"
Hồ Tuyết Duy chậm bước đến trước bàn làm việc, nhấc chiếc cốc uống hết nửa cốc nước còn lại, phân tích: "Đúng, cậu cũng biết đấy.
Ở tô giới địa vị người nước ngoài cao hơn người trong nước.
Nạn nhân còn là kế toán viên cao cấp của chính phủ.
Chuyện này bị lãnh sự tô giới không tha.
Cảnh sát tra chứng cứ mới xác định lâm vào ngõ cụt, chỉ có thể đệ trình toà án xét xử tuyên án."
Nghĩ tới đó, đầu óc Thẩm Tế Nhật căng thẳng, anh định cất tiếng chợt nghe Du Thiên Lâm nối lời bàn luận: "Không đúng.
Tớ từng hỏi Phương Cảnh Nguyên.
Căn cứ "Hiến pháp Dân Quốc" và "Điều lệ Tô giới", loại án hình sự giết người này cho dù đệ trình toà án xét xử tuyên án, thì nhất thiết vẫn phải tạm giam một thời gian để chuẩn bị các hạng mục hồ sơ.
Tuyệt đối không thể có trường hợp từ khi xảy ra vụ án đến khi đệ trình toà án xét xử không đầy một tuần thế này."
Hồ Tuyết Duy nhận định cùng hướng: "Cái đó tớ cũng biết.
Cho nên tớ hơi hồ nghi, đằng sau người nước ngoài này liệu còn điều gì mà chúng ta chưa biết chăng."
"Cũng có khả năng kẻ giết hắn không phải người thường." Du Thiên Lâm chiêm câu bổ sung.
Hồ Tuyết Duy ngó hắn một cái, trước đó một khắc vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, phút này lại nở nụ cười: "Nói đi, muốn tớ giúp cậu như thế nào?"
Du Thiên Lâm vạch hướng xử lí: "Điều tra thân thế người nước ngoài kia, trong công tác làm việc và đời sống sinh hoạt cá nhân có tồn tại mâu thuẫn tiền tài tình cảm không.
Cái loại dám giết người tại nơi công cộng này, còn bày vẽ chứng cứ xác thực trăm ngàn sơ hở như vậy, không giống như thủ đoạn chuyên nghiệp.
Có thể chỉ là tích tụ ân oán lâu ngày, sau khi tình cờ gặp mặt ở câu lạc bộ, tự dưng nghĩ vu oan lên người Thẩm Xuân Hàn.
Đó là lí do mà tớ cần tra xét danh sách nhân viên ra vào câu lạc bộ, bao gồm cả tư liệu về ông chủ và viên chức."
Hồ Tuyết Duy gật đầu: "Vấn đề này không khó.
Tớ sẽ sai Vương Mộc bố trí sắp xếp.
Còn luật sư, tớ đã tìm cho cậu chuyên gia cãi án mạng tô giới - Triệu Đại Trạng.
Nhóm anh ta rất nổi tiếng ở đây.
Đợi hai người đi gặp anh ta, có thể bày tỏ quan điểm với anh ta."
Du Thiên Lâm cười hì hì hậu tạ: "Cũng nhờ cậu làm việc đáng tin cậy.
Chờ đám bòng bong này xong xuôi, nhất định tớ sẽ đãi cậu một chầu ra trò."
Hồ Tuyết Duy cười hùa: "Cậu với tớ còn làm khách cái gì? Tớ bảo Vương Mộc đặt phòng dành cho khách quý của Tuý Hương lâu rồi.
Đêm nay trước hết phải để cậu đón gió tẩy trần."
"Không được." Du Thiên Lâm liếc mắt ý nhị nhìn Thẩm Tế Nhật: "Việc này chưa giải quyết xong, tớ với huynh ấy đều không có tâm trạng ăn uống.
Cứ chờ vụ kiện ra kết quả rồi hẹn sau."
Câu từ chối khiến Hồ Tuyết Duy dò xét vị ca ca đứng cạnh mình lần nữa, thắc mắc: "Tại sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vị bằng hữu này thế?"
"Bởi vì tớ chẳng ngờ mình có thể gặp lại huynh ấy." Du Thiên Lâm tránh dông dài: "Được rồi, không tiếp tục làm trễ cậu xử lý công việc nữa.
Tớ đi trước tìm luật sư Triệu Đại Trạng.
Có gì gọi điện thoại liên lạc, tớ sẽ ở Khách sạn Hậu Cảnh."
Hồ Tuyết Duy nhiệt tình tiếp đãi: "Đến Nam Kinh mà còn ở khách sạn cái quái gì, dọn sang bên chỗ tớ đi, còn cả đống phòng."
"Đừng.
Nhà đó của cậu thuộc đất khu quân sự.
Huynh ấy ở không quen." Du Thiên Lâm chối từ tiếp.
Hồ Tuyết Duy chả mời ép, chỉ là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại dừng trên người Thẩm Tế Nhật thêm một lần: "Thế nào mà đó giờ tớ chưa từng thấy cậu lo lắng cho người khác như vậy nhỉ?"
Cậu bạn dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Du Thiên Lâm không nghe ra nhưng Thẩm Tế Nhật lại mất tự nhiên.
Dẫu sao vẫn cứ cảm thấy cử chỉ ngôn hành của người tên Hồ Tuyết Duy này hơi quái quái, về phần làm sao lại kì quặc thì chưa nêu được.
Du Thiên Lâm và Hồ Tuyết Duy trao đổi dăm câu liền tạm biệt.
Hồ Tuyết Duy tiễn hai người họ xuống dưới lầu.
Vương Mộc tiếp tục lái xe đưa họ tới nhà luật sư Triệu Đại Trạng.
Dọc đường, Thẩm Tế Nhật ngắm cảnh ngoài cửa xe không nói một lời như trước.
Rời khỏi khu quân sự, xe lại phóng hơn mười cây số, xung quanh mới dần dần xuất hiện bóng người.
Du Thiên Lâm nhìn đăm đắm vào người bên mình, thấy gió lùa ngoài cửa sổ thổi mãi một sợi tóc mai từ thái dương đến khoé mắt, bèn chủ động duỗi tay, vén sợi tóc tinh nghịch kia ra sau vành tai anh.
Thẩm Tế Nhật chăm chăm ngắm phong cảnh bên ngoài, kỳ thật trong lòng ngổn ngang bề bộn.
Lúc Du Thiên Lâm đột nhiên với tay qua đây, anh chưa kịp phản ứng.
Cho tới tận khi tay Du Thiên Lâm chạm lên làn da nơi sau tai, anh mới nghĩ đến lui về né tránh.
Tuy nhiên phía sau anh chính là tựa ghế, làm sao có thể trốn.
Du Thiên Lâm vốn không sẵn chủ ý hôn môi, nhưng nom động tác phòng bị này, thì bỗng nhiên nổi hứng đùa đùa, để ca ca nhà mình thả lỏng tâm tình.
Bởi thế hắn nghiêng người xán vào ghế bên.
Đầu tiên là ngừng lại ở một cự ly cực kì gần, cảm giác được ngay anh mở to đôi mắt trừng mình, hồi hộp căng thẳng khiến hơi thở cũng tạm đình trệ.
Chớp thời cơ, hắn mới áp đôi môi mình lên, tách mở hai cánh môi mềm mại bằng đầu lưỡi, muốn chòi vào làm chuyện xấu.
Choán đầy đầu Thẩm Tế Nhật là ý nghĩ đẩy tên đệ đệ vô liêm sỉ.
Nhưng mà tai ong ong âm thanh Vương Mộc và tài xế tán dóc truyền đến từ hàng ghế trước.
Anh lo sợ tiếng động quá lớn sẽ rước lấy sự chú ý của hai người đó.
Kết cục là hai tay đều đặt lên ngực Du Thiên Lâm, chẳng dám cố sức đẩy người.
Ngay trong khoảnh khắc chần chừ này, Du Thiên Lâm bèn cướp đi hô hấp của anh.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng là nụ hôn tột độ kích thích, rạo rực khát khao nhất từ xưa đến giờ.
Thẩm Tế Nhật mắm môi cắn chặt răng không cho phép Du Thiên Lâm tiến vào, bàn tay âm thầm ra sức chống cự hắn lại gần.
Song nụ hôn này diễn ra ở ghế sau xe jeep.
Không gian hữu hạn chật hẹp, hai người đàn ông co cụm vào một góc, cho dù phản kháng cũng đâu có tác dụng gì.
Huống chi Du Thiên Lâm vốn dĩ chả màng đến sự cự tuyệt anh tạo nên.
Công thành đoạt đất trong miệng còn chưa tính, một tay vòng trọn tấm lưng anh, một tay đỡ mái đầu rối bời vì sợ sệt của anh, đưa anh nép sát vào trong ngực bằng cái ôm ghì không khoan nhượng.
Trước mắt anh là ngũ quan sắc nét của Du Thiên Lâm cận kề trong gang tấc.
Đệ ấy không giống anh hoảng hồn e sợ, trái lại biểu lộ vẻ mặt dáng dấp si mê say đắm.
Vài lần anh đã định cắn đầu lưỡi trong miệng.
Có điều hết lần này tới lần khác tiếng cười của Vương Ngọc cứ luẩn quẩn quanh tai, anh thực sự sợ nếu mình cắn răng, Du Thiên Lâm sẽ kêu bật thành tiếng.
Chỉ đành bị bắt ép đáp lại, mãi đến khi cảm giác hít thở không thông ngày càng tăng, rốt cuộc anh chẳng nhịn được đấm vòm ngực Du Thiên Lâm, dùng dằng cúi đầu mong tránh thoát khỏi cái hôn nhiều này.
Du Thiên Lâm ý vẫn chưa thoả buông anh, thấy gương mặt anh ửng đỏ như trái chín, môi bị giày vò, bên trên còn lấp loáng một lớp trong suốt.
Nhất thời hắn nóng cả đầu, lại muốn gặm mút.
Cuối cùng Thẩm Tế Nhật chả chịu nổi, thò đôi tay bóp hai tai hắn kéo sang hai bên.
Lần này triệt để không lưu tình, hai vành tai Du Thiên Lâm bị véo đều sắp rụng đến nơi.
Hắn vội vã bi ai cầu xin tha thứ.
Vương Mộc lập tức quay đầu lại xem xét: "Làm sao vậy?"
Thẩm Tế Nhật ở nháy mắt Vương Mộc quay đầu cũng xoay ngoắt đi, quay mặt về hướng cửa sổ.
Mặc dù nhịp thở phập phồng gấp gáp, nhưng ở góc độ này Vương Mộc không nhìn tới mặt anh.
Cho nên Vương Mộc chỉ trông đến quý ngài Du thiếu gia bụm tai.
Rõ ràng là đau vô cùng, hắn còn tỏ vẻ mạnh miệng khuôn mặt cười tươi nguỵ biện: "Không có gì.
Vừa rồi ta ngứa tai, kết quả lại gãi đau."