Đỉnh Phong Chí Tôn

chương 7: dị biến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đội ngũ bốn người Lâm Phong không được tính quá mạnh chỉ dám đi săn ở ngoại vi của Ám Lâm nên cơ hội gặp gỡ linh dược thấp vô cùng, đồng thời tinh thú cấp một thường sống theo bầy đàn chứ ít sống riêng lẻ nên bốn người cũng ít gặp được, tính cả Độc Giác Thú ngày hôm nay tổ đội mới gặp được bốn đầu tinh thú đi lẻ.

Do đó sau một ngày tìm kiếm tổ đội chỉ đạt được một vài vật phẩm không quá đáng giá.

Tuy nhiên có một tin tốt đó là sau đợt chiến đấu với Đại Thủ Tinh Tinh, Hắc Ám Lang và Cự Giáp Trùng bây giờ Lâm Phong đã có thể đánh ngang tay với tinh thú cấp sơ cấp, chỉ là khi đấu với những tinh thú thiên về tốc độ như Hắc Ám Lang thì Lâm Phong bó tay, trực giác được cải thiện chứ chưa thể gây sát thương cho Hắc Ám Lang, ai bảo hắn không có thân pháp yếu quyết.

Tính toán thời gian đã gần về đêm, tổ đội lại quyết định về trấn trước, sau đó sẽ nghỉ ngơi một thời gian để tăng tiến tu vi rồi đi sâu vào Ám Lâm hơn.

Bởi vì nếu ba người Điền Quân đều đột phá sẽ trở thành một tổ đội người với người võ giả cấp , y sư, trong đó lại có thể phối hợp ăn ý với nhau chỉ cần cẩn thận tránh những bầy tinh thú vẫn có thể đánh giết tinh thú cấp đơn độc, mà tinh thú cấp hai rất đáng giá, giết một con là bằng thu hoạch của ngày đầu tiên rồi.

Trong khi đó tinh thú cấp lại trái ngược với tinh thú cấp , chúng luôn hoạt động một mình để giữ tài nguyên tăng cấp, còn tinh thú cấp sống theo bầy đàn để giúp Vương của chúng có thể tiến cấp lên tinh thú cấp .

Sau đó Vương sẽ tách đàn để hoạt động một mình và lại một con khác lên làm vương. Nhờ cựu Vương mà đàn tinh thú cấp có được một địa bàn để sinh sống, nói cách khác cựu Vương sẽ làm bảo kê cho bầy đàn đó.

Đây chính là hệ thống phân chia địa bàn trong giới tinh thú.

Trên đường trở về đột nhiên cả đội nghe thấy tiếng chém giết liền biết có một đội mạo hiểm giả đang chiến đấu ở gần đây. Điền Quân lên tiếng:

-Chúng ta lại đằng kia xem giúp đỡ được họ không, dù sao mọi người đều là mạo hiểm giả.

-Ta không đồng ý, chỉ còn nửa canh giờ nữa là trời tối rồi, tuy chưa đến đêm nhưng trời tối vẫn khá nguy hiểm, nếu tính toán cả thời gian chạy ra khỏi Ám Lâm chỉ còn khoảng phút để chúng ta giúp họ rồi chạy ra ngoài một cách an toàn, phút là quá ngắn, không đáng để mạo hiểm tính mạng vì những người không quen biết.

Cổ Chân lên tiếng phản bác, bên cạnh Lam Ngọc cũng chần chừ, phải biết rằng Cổ Chân nói không sai, không đáng để mạo hiểm.

Nghe vậy Điền Quân rơi vào trầm tư, hắn biết Cổ Chân tính toán rất đúng, đang lúc phân vân thì Lâm Phong lại vô cùng dứt khoát:

- Tổ đội chúng ta đến đây là hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, bây giờ sẽ là quyết định của mỗi người. Đệ không thể thấy chết mà không cứu, dù chỉ còn một chút hy vọng đệ vẫn sẽ ra tay cứu người, có ai muốn đi cùng đệ không.

Cổ Chân quyết định không tham gia vào vũng bùn này:

- Vậy chúng ta chia tay tại đây. Lam Ngọc, chúng ta đi. Điền Quân, Lâm Phong, bảo trọng.

Nói rồi Cổ Chân kéo Lam Ngọc mau chóng hướng về phía lối ra. Điền Quân nghe Lâm Phong nói hắn không phân vân nữa:

-Vậy chúng ta mau chóng qua xem, không nên lãng phí thời gian, đánh nhanh rút gọn.

Nghe vậy trong lòng Lâm phong lại tăng thêm hảo cảm với Điền Quân, hắn có thể nói như vậy là vì hắn đến từ địa cầu, tâm tính thiện lương của người địa cầu đã ăn sâu vào hắn. Còn Điền Quân sống ở đây, mặc dù cũng có luật pháp nhưng khi đối mặt với nguy hiểm rất ít người chịu xả thân vì người khác, nói thật khi đối mặt với lợi ích chỉ cầu cho người khác đừng đâm sau lưng đã là tốt lắm rồi.

Do đó có thể thấy Điền Quân bản chất cũng giống hắn, đều là một người tốt bụng.

Chỉ phút sau, trước mắt Lâm Phong và Điền Quân là đàn gồm chín con U Linh Báo, con U Linh Báo Vương và một đội ngũ người mạo hiểm giả. Trên mặt đất tràn đầy vết máu, có máu người, có máu báo, đầy vết chém ngang dọc. Ngoài ra có thể thấy được người đã chết không còn nguyên vẹn, vậy mà chỉ có U Linh báo ngã xuống.

Là nhà nghiên cứu Lâm Phong đã thấy qua không biết bao nhiêu cái chết nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm hắn thấy buồn nôn, quả thực là tràng cảnh quá máu tanh, dựa vào khung cảnh này có thể thấy tình hình chiến đấu nghiêng về một bên, nếu không có gì xảy ra chả mấy chốc mà đội ngũ kia sẽ thành thức ăn trong miệng báo.

Quan sát một chút Lâm Phong đưa ra kết luận U Linh báo có tốc độ rất nhanh căn bản không thể chạy trốn bình thường được, chỉ có một cách là đánh giết U Linh Báo Vương để chúng nó không còn chỉ huy mới có thể chạy trốn.

Có quyết định Lâm Phong hít một hơi sâu, nói nhỏ với Điền Quân nếu đánh lén thành công diệt sát được báo thì hắn có cách giải vòng vây. Điền Quân cũng bán tính bán nghi không biết Lâm Phong lấy tự tin ở đâu ra nhưng rất nhanh hắn cùng Lâm Phong lao vào vòng chiến, vì có lợi thế đánh lén nên Điền Quân chỉ cần Lục Dương quyền đã giải quyết được báo, đồng thời Lâm Phong cũng đánh trọng thương được báo.

Điền Quân lựa thế vọt thẳng vào đội ngũ người kia, Lâm Phong tốc độ chậm hơn không theo kịp rớt ở bên ngoài nhưng ngay từ đầu Lâm Phong đã tính trước rằng sẽ ở ngoài vòng để chia cắt đội hình U Linh Báo nên không có sợ hãi chút nào.

Theo tính toán của Lâm Phong dù có đánh lén thành công báo thì sau khi hợp lại với đội ngũ kia cũng là đánh , lại phải chiến đấu với U Linh Báo Vương cuối cùng kết quả vẫn là toàn quân bị diệt. Dù có thắng cũng rất thảm thiết không thể chỉ trong tám phút mà có thể giải quyết được, chỉ có nhanh chóng giải quyết bốn đến năm đầu báo mới có đường sống.

Điền Quân chưa nhận ra Lâm Phong còn ở bên ngoài hét lớn:

-Các vị, giữ vững đội hình chúng ta có cách thoát khỏi vòng vây.

Mặc dù không biết tại sao Điền Quân lại cứu họ nhưng lúc này không phải lúc do dự, người rất nhanh tụ tập với Điền Quân.

-Tại hạ là Cao Thần, đội trưởng của đội ngũ Cao gia tiến vào Ám Lâm rèn luyện nhưng không may lại bị đàn U Linh Báo tập kích. Nếu hôm nay thoát được Cao gia nợ huynh một phần ân tình.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Cao Thần cũng không có bao nhiêu hy vọng vì nhìn ra Điền Quân chỉ là võ giả tầng đỉnh, còn Lâm Phong cũng mới là tôi thể tầng mà thôi.

Tụ tập xong Điền Quân ngay lập tức phát hiện Lâm Phong không có mặt trong đội hình mà lại ở vòng ngoài, hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, nếu tụ lại thì còn có cơ hội sống sót, một mình đối mặt với một đàn U Linh Báo thì chỉ có khả năng chết chắc trừ phi đạt tới cảnh giới đại võ sư a.

U Linh Báo Vương hiển nhiên có một chút linh trí, nó biết Lâm Phong một mình ở vòng ngoài nên ngay lập tức điều đầu U Linh Báo vây đánh Lâm Phong, còn U Linh Báo Vương với báo còn lại chỉ vờn quanh người Điền Quân mà không đánh. Trong mắt nó mình Lâm Phong đối đầu báo, dù trong đó có con bị trọng thương nhưng vẫn là tình cảnh cá nằm trên thớt, mặc cho chúng nó xâu xé.

Trên thực tế người Điền Quân cũng nghĩ như vậy, một người ngay cả võ giả còn chưa tới đấu bốn báo được sao, Điền Quân nóng nảy muốn đột phá vòng vây để giúp Lâm Phong nhưng không được, hắn bị U Linh Báo Vương cầm chân. Còn người Cao gia thì không dám lao ra, nếu lao ra sẽ là cục diện bốn đánh hai không thay đổi được nhiều, ở cùng nhau còn may ra chống đỡ được một hồi.

Chỉ có Lâm Phong không nghĩ như vậy, bởi hắn còn lá bài tẩy là Siêu cấp Tam Dương chưởng, Lâm Phong khẳng định nếu lựa chọn thời cơ tốt có thể chiêu giải quyết báo này. Giờ đây khả năng mô phỏng (thôi diễn) trong đầu Lâm Phong không ngừng suy diễn ra các bước chiến đấu tiếp theo, tiềm lực được kích phát tối đa.

Không chần chờ quá lâu, một trong bốn đầu báo lao tới trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong nhảy ra sau một bước, móng vuốt của đầu báo này chỉ cách Lâm Phong chưa tới thốn, khi vừa chạm đất Lâm Phong không chần chờ đạp mạnh một cái lộn vòng ra sau, ngay lúc đó một cơn gió thổi ngang lưng Lâm Phong, đó là đầu báo ở phía sau hắn vồ tới.

Quá sít sao, nếu Lâm Phong do dự một chút thôi hắn đã bị đầu báo sau lưng đánh trúng rồi.

Bất quá Lâm Phong không sợ hãi chút nào tiếp tục dồn nội lực vào chân chạy thẳng tới đầu báo bên trái, đó là đầu báo ban đầu bị hắn đánh trọng thương, con báo này hận ý với Lâm Phong rất sâu, nó thấy Lâm Phong chạy về phía mình theo bản năng nhảy lên tấn công về phía Lâm Phong.

Tuy nhiên cả quá trình này giống như đã được Lâm Phong biết trước, hắn trượt cả người trên nền đất tránh né một vồ của đầu báo trọng thương, đợi trượt qua được đầu báo kia rồi Lâm Phong vòng tay lại đánh chiêu siêu cấp Tam dương chưởng về phía sau, chiêu này, không cần tụ lực.

Ở bên kia, sáu người Điền Quân nhìn toàn cảnh chiến đâu như một bộ phim quay chậm, ngay khi Lâm Phong vừa xuất siêu cấp Tam dương chưởng thì đầu báo giống như tự lao đầu vào phạm vi sát thương của Lâm Phong.

-Ầm ầm. Ngao...

Một tiếng nổ kinh thiên cùng với vài tiếng gào thét thê thảm truyền ra, Điền Quân ngơ ngác nhìn sau lưng Lâm Phong là hố to hơn thước, còn đầu báo bao vây Lâm Phong ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Tất cả chỉ diễn ra trong chưa tới hơi thở. Đến cả U Linh Báo Vương cũng ngốc trệ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lâm Phong biết lúc này hắn đang cực kỳ suy yếu hét lên:

-Còn không lao ra thì còn đợi khi nào.

Sáu người Điền Quân giật mình ngay lập tức lấy Điền Quân dẫn đầu lao về phía Lâm Phong. Trước mặt người chỉ có đầu U Linh Báo vương còn đang ngốc trệ nên không thể ngăn cản được người đồng thời lao tới, nó đành phải tạm né qua một bên rồi cùng báo còn lại truy đuổi Lâm Phong.

Một người dìu lấy Lâm Phong rút lui, người còn lại cùng Điền Quân vừa ngăn chặn đầu U Linh Báo vừa lùi ra ngoài Ám Lâm. Mặc dù không ngừng bại lui nhưng đám người Điền Quân vẫn không để cho một con U Linh Báo nào đột phá vòng vây.

Không thể không nói khả năng phòng ngự của Điền Quân rất tốt, có đôi khi một người thất thủ nhưng U Linh báo vẫn bị Điền Quân kịp thời chặn lại.

Không biết sau bao lâu, mắt thấy đã sắp chạy ra khỏi Ám Lâm, cả đoàn người giống như thấy được ánh bình minh trong đêm tối không tiếc giá nào tăng tốc, chẳng còn ai muốn phối hợp với nhau nữa, mặc ai nấy chạy, chạy thoát người nào hay người đó, đây là bản tính của con người.

Phốc tiếng, do không còn sự phối hợp Điền Quân phải chú ý bảo vệ cho Lâm Phong bị U Linh Báo vương đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi. Biết mình không thể tránh khỏi kiếp này, Điền Quân thở dài, chỉ tiếc cho Lâm Phong, một người đã liều mạng tạo dựng nên cơ hội lại không thoát khỏi, mà nguyên nhân là do bản tích ích kỉ của người khác.

Đột nhiên tiếng U... U... U vang lên, cả bầy U Linh Báo bỗng dừng lại chạy trối chết về phía sau. Thấy một đường sinh cơ, Điền Quân lại bất chấp thương thế đứng lên chạy nhanh hết mức có thể thoát ra khỏi Ám Lâm.

Một cỗ hấp lực từ phía sau truyền lại, cả đoàn người càng khẩn trương hơn, vì Lâm Phong đã hao hết chân khí nên bây giờ hắn giống như môt người bình thường. Không biết vì vô tình hay cố ý mà người dìu Lâm Phong lại để tuột lại Lâm Phong, Điền Quân giơ tay muốn chụp lại Lâm Phong nhưng không được, giờ phút này Điền Quân cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Lâm Phong hét lớn:

- Điền đại ca mặc kệ ta, đại ca ra trước nói với cha mẹ ta đừng lo lắng, ta muốn theo vị sư phụ học võ. Nhờ Điền đại ca chiếu cố cha mẹ giúp ta.

Điền Quân biết mình có ở lại cũng không giúp đc gì, có khi cả đều bị cuốn vào sâu bên trong Ám Lâm, chi bằng ra ngoài trước rồi nhờ người trợ giúp.

- Được, Lâm đệ yên tâm, đại ca sẽ kiếm người trợ giúp đệ.

Nói rồi Điền Quân tăng tốc lao ra Ám Lâm. Hắn thật không nghĩ tới ở ngoại vi mà cũng gặp phải dị biến, quen biết Lâm Phong không lâu nhưng hắn thấy Lâm Phong là một huynh đệ tốt, nếu không tìm đc Lâm Phong thật sự rất đáng tiếc. Hy vọng Lâm đệ cát nhân thiên tướng a. Điền Quân cũng nhìn ra người nọ cố tình bỏ rơi Lâm Phong để chạy trốn, nhưng hắn không có bằng chứng, chỉ có thể phẫn nộ mà quay về Trọng Tố trấn.

Truyện Chữ Hay