Ngày thứ hai trở lại thành Lâu Lan, Phật tháp truyền đến tinh tức, phù thủy đi về cõi tiên. Thành Lâu Lan luôn luôn phồn hoa náo nhiệt lập tức yên tĩnh.
Phù thủy được an táng ngay hôm đó. Ngoại trừ những người trong cung, phần lớn dân chúng cũng cùng nhau tham dự, bọn họ sắp hàng hai bên đường cung tiễn, phụng bồi đoạn đường cuối cùng của một bà lão đã dùng cả trăm năm để bảo vệ nước Lâu Lan.
Cả quá trình an táng nghiêm túc và trang trọng , bình thản mà bi thương.
Vậy mà, trong lúc đang an táng, thi hành các nghi thức tế quan, trong lớp bùn của nơi huyệt táng phát hiện một tấm bia đá.
Tang lễ vẫn tiếp tục tiến hành, mà tấm bia đá kia người ta đưa đến trong tay Lâu Lan vương.
Chuyện này cũng không khiến cho nhiều người chú ý, dường như là cố ý ém dẹm.
Ngày lại qua ngày, thành Lâu Lan cũng dần dần khôi phục cảnh phồn hoa.
Mà Ngạc Đồ Khắc lấy lý do Phật tháp cũ kỹ cần tu sửa để cho Vu Tử Đồng sắp trở thành phù thủy, tạm thời dời đến biệt quán Thành Tây ở.
Một buổi xế chiều, Cận Xuân tới bên ngoài cửa phòngTử Đồng bẩm báo. "Phù thủy, Y Á Mạn cầu kiến."
"Nàng là người nào?" Tử Đồng không nhớ rõ nhân vật nào như thế.
"Nàng là. . . . . ." Cận Xuân nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt len lén nhìn lên. "Là nữ tử hơn một năm trước được Đại Nguyệt quốc tiến cống. Lần trước, ngài hình như đã gặp qua ở thư phòng."
Quả nhiên, phản ứng của Tử Đồng là hơi sửng sốt một chút.
"Nếu như ngài không muốn gặp nàng, chi bằng. . . . . . Nô tỳ đi từ chối nàng." Nói xong, nàng xoay người muốn đi ra.
"Không." Tử Đồng gọi nàng.
"Vâng?" Cận Xuân ngừng lại, nháy mắt ngơ ngác.
"Ta sẽ gặp nàng."
Đúng vậy, nàng muốn nhìn một chút, nàng ấy cuối cùng là có ý gì.
Bên trong sảnh, Y Á Mạn vừa thấy Vu Tử Đồng lập tức cúi chào.
"Xin lỗi, đã quấy rầy ngài." Bộ dáng nàng dịu dàng, dáng vẻ so với hôm gặp Vu Tử Đồng quả thật như hai người khác nhau.
"Có chuyện gì sao?" Nàng tò mò nàng ta rốt cuộc tới làm cái gì?
"Phù thủy, là như vậy, mấy ngày nay ta nghe nói." Y Á Mạn bước nhẹ đến gần nàng, thái độ không chỉ có cung kính, khiêm tốn, mà còn khách khí quá trớn.
"Nghe nói cái gì?" Không phải là chuyện nàng và Ngạc Đồ Khắc đã truyền tới trong cung đi?
"Vương muốn chỉ định chính phi ." Nàng nói.
"Hả?" Tử Đồng nhướng mày, đã hiểu rõ nàng vì sao tới đây.
Quả đúng như dự đoán, Y Á Mạn nhanh chóng lấy ra một bọc nhỏ phục vẫn ôm trong ngực.
"Phù thủy, ngài hãy nhận những thứ này đi!"
Bọc vải nhỏ mở ra, thấy mấy viên dạ minh châu, thỏi vàng, hồng san hô, dây chuyền trân châu, trang sức vòng tay thượng đẳng ở bên trong.
"Cái này?" Tử đồng nhíu mày nhìn nàng.
Thật ra thì không cần hỏi cũng biết, cái này gọi là hối lộ.
Y Á Mạn đem đồ đẩy về phía trước.
"Phù thủy, thật ra thì ở quốc gia của ta, phi tử hậu cung và tế ti thần điện là có thể trở thành bằng hữu tốt nhất."
Ở trước mặt phù thủy đã qua đời, nàng không dám làm những chuyện này, bởi vì bà lão kia có đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu nàng.
Nhưng trước mắt phù thủy trẻ tuổi này lại khác. Đã là cô gái trẻ tuổi, ai không yêu xinh đẹp, không thương châu báu, không thương tiền bạc?
"Sau đó thì sao?" Tử Đồng biết rõ còn hỏi.
"Sau đó, chính phi phải do ngài quyết định." Nàng đem tay ra sức đẩy châu báu kia đi phía trước.
"Ồ! Vậy thì sao?" Nàng hỏi ngược lại.
"Ai nha." Y Á Mạn che miệng cười một tiếng, nghĩ thầm thế này mới là phù thủy, cũng không phải là chậm chạp, bình thường."Ta mới nói qua, chúng ta thế mà lại trở thành bạn tốt , ta là Vương phi, mà ngài là phù thủy."
Tử Đồng cong môi cười một tiếng, trong con mắt màu tím thoáng qua một tia ánh sáng lạnh.
"Ý của ngươi là muốn ta chỉ định ngươi làm Chính phi sao?"
"Ách. . . . . ."Y Á Mạn trước tiên cười khan vài tiếng, rồi sau đó đè thấp giọng nói: "Đối với ta và ngài đều có chỗ tốt."
"Nhưng ta nghe nói ngươi cũng không phải vào cung bởi vì tuyển tú, huống chi, chính phi phải được chọn ra từ tú nữ ."
Trên mặt Tử Đồng không một chút dao động.
"Đúng vậy." Câu hỏi này chạm tới bất an trong lòng Y Á Mạn. "Nhưng mà, ta nghĩ chỉ cần một câu nói của ngài là có thể thay đổi được hết thảy, có phải vào cung vì tuyển tú hay không cũng không quan trọng.
"Hả?" Tử đồng lạnh lùng hừ một tiếng, đứng lên, lười phải cùng nàng tiếp tục tán gẫu.
"Là như vậy, về chuyện này xin ngài hãy nghe ta nói..." Y Á Mạn theo sát phía sau nàng, nói lải nhải, cằn nhằn một hồi. Chỉ là Tử Đồng đến nửa câu cũng không nghe lọt lỗ tai.
Ngoại trừ cảm thấy nàng đáng ghét, quan trọng là... Nàng còn nghĩ tới chuyện khác.
Ngạc Đồ Khắc muốn chỉ định chính phi ? Tại sao nàng không nghe hắn nói đến. Tối nay, nàng nên hỏi hắn một chút.
Chưa tới hoàng hôn, Ngạc Đồ Khắc đã xuất hiện trước mặt Vu Tử Đồng.
Mới bước vào trong phòng, hắn vội vàng hỏi: "Nghe nói, hôm nay Y Á Mạn đến tìm nàng?"
Có vết xe đổ lần trước, hắn không tránh khỏi lo lắng.
"Cận Xuân là tai mắt của chàng sao ?" Không trả lời, ngược lại nàng nói sang chuyện khác.
Nằm dựa trên giường nệm, lấy một tay chống gò má lúm đồng tiền, nàng nhìn như đang suy nghĩ chuyện gì mà ánh mắt cũng rời khỏi bên ngoài cửa sổ.
Ngạc Đồ Khắc rất nhanh đi tời, ngồi trên giường nệm.
"Chẵng lẽ nàng lại suy nghĩ lung tung, hay là lại nhẹ dạ tin nàng ấy nói chuyện gì đó ?"
"Ta là loại người như thế sao ?" Nàng hơi bất mãn mở miệng.
Ngạc Đồ Khắc ôm chặt cơ thể nàng.
"Ta đây có thể sẽ không biết... Lần trước không biết là người nào, không hiểu tại sao lại ăn rất nhiều dấm."
Nàng có chút không vui.
"Bổn cô nương ta đây không thích ăn gì đó chua, nhất là dấm."
Ngạc Đồ Khắc cong môi cười một tiếng.
"Đúng, đúng, đúng, ta nhớ kỹ."
Phản ứng của nàng là trợn mắt nhìn hắn một cái.
"Tốt lắm, không đùa nàng, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh một chút."
"Nói chuyện nghiêm túc gì ?" Hai tay của nàng để trước ngực hắn, để giữ một chút khoảng cách giữa hai người.
"Nàng ấy rốt cuộc tới tìm nàng làm gì?"
"Đưa ta đồ."
"Đưa đồ cho nàng?" Hắn hoài nghi.
"Đúng, đống vàng bạc châu báu tựa như cửa hàng ở kia kìa." Ngón tay của nàng chỉ về một hướng.
Ngạc Đồ Khắc nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
"Có dụng ý gì ?"
"Mua chuộc ta." Nàng vừa hừ một tiếng vừa nói.
"Mua chuộc ?"
"Bởi vì người ta nghe nói chàng chuẩn bị chọn chính phi, mà vừa đúng lúc chính phi lại do phù thuy ta đây chỉ định." Có lẽ là có chút tâm trạng vui sướng khi người gặp họa, nàng vừa cười vừa nói.
Ngạc Đồ Khắc liếc nàng một cái, không nhịn được cúi đầu hôn ở môi nàng.
"Nàng thật sẽ quyết tâm giúp ta chọn chính phi?"
Nhìn thẳng hắn , Tử Đồng nở nụ cười lớn hơn.
"Chuyện này thế nhưng khó nói."
Nhìn vào mắt nàng, Ngạc Đồ Khắc thở dài thật sâu.
"Chẳng lẽ nàng còn không hiểu tâm tư của ta hay sao ?"
Không thích nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của hắn, Tử Đồng nói : "Nhưng bây giờ chúng ta đang ở chung một chỗ gánh vác toàn dân thiên hạ."
Khóe miệng Ngạc Đồ Khắc hơi cong lên.
"Không còn bao lâu nữa." Giọng nói hắn mang chút huyền bí.
"Cái gì ?" Nàng nhíu mày.
"Không có." Hắn cười lãng tránh, không có ý định nói thật với nàng.
"Nhìn dáng vẻ chàng như vậy thật thần bí." Trực giác , nàng cho là hắn len lén tiến hành một sự kiện ở sau lưng nàng.
Thời gian bất giác lại qua mấy ngày, ngoài mặt xem như không có gì, nhưng trong lòng Tử Đồng rất rõ ràng, dường như có một chuyện lớn sắp xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm đó, Ngạc Đồ Khắc vừa mới rời phòng ngủ, Cận Xuân lập tức mang trang phục đỏ thẫm đi tới.
"Phù thủy, thời gian đã không còn sớm, xin mời thay nhanh quần áo."
"Đã canh mấy rồi mà không còn sớm ?" Tử Đồng từ trong chăn tỉnh lại, dụi dụi mắt.
"A, Vương không nói cho ngài sao ?" Vẻ mặt Cận Xuân kinh ngạc.
"Hắn nên nói cho ta biết cái gì hay sao?" Tử Đồng đã hoàn toàn tỉnh lại, chẳng lẽ Ngạc Đồ Khắc gạt nàng chuyện gì ?
"Mấy ngày nữa Phật tháp có thể làm xong." Cận Xuân nói.
"Ồ" Nguyên lai là chuyện này, nhưng chuyện này với chuyện nàng thay quần áo có quan hệ gì đâu ?
"Hôm nay có nghi thức phải tiến hành." Cận Xuân vừa nói vừa đưa tay đặt quần áo xuống.
"Nghi thức gì ?" Thấy nàng bận rộn, Tử Đồng trực giác đặt câu hỏi.
"Ngài là phù thủy Lâu Lan, nên phải làm nghi thức kế thừa."
"Nói như vậy thì sau ngày hôm nay, ta có thể phải trở lại Phật tháp?"
Những ngày sau này quan hệ với Ngạc Đồ Khắc sẽ trở nên phức tạp hơn, trong lòng nàng lại có một chút mất mát.
"Chuyện này .... Cận Xuân không biết." Cận Xuân hơi nghiêng đầu suy nghĩ, nàng quả thật không nghe Vương nhắc đến.
"Phù thủy, xin tắm rửa thay quần áo đi."
Những lời nói tiếp theo của Cận Xuân, nàng không có nghe vào bao nhiêu, do nàng vội vàng....
Nàng biết phù thủy ở nước Lâu Lan có địa vị không tầm thường. Nhưng lại không ngờ, chẳng qua chỉ là nghi thức đăng vị cũng có thể làm phiền đến các quốc gia khác phái sứ giả đến chúc mừng. Trong thành Lâu Lan náo nhiệt phi thường.
Ngạc Đồ Khắc theo nghi lễ truyền thống dẫn nàng cùng nhau tế trời, lạy đất, dập đầu cảm tạ các vị tổ tiên hoàng thất , các phù thủy đời trước bảo hộ Lâu Lan ...
Sau khi chấm dứt lễ tế, nàng chính thức trở thành phù thủy nước Lâu Lan, mà Cận Xuân đương nhiên vẫn tiếp tục đi theo làm nha hoàn bên cạnh nàng.
"Chúng ta theo phía bên này đi thôi!" Buổi lễ mới vừa kết thúc, Cận Xuân lập tức dẫn nàng lui ra.
Các nàng đi qua từng dãy hành lang, Tử Đồng rất nhanh phát giác có cái gì không đúng.
"Cận Xuân, ngươi là không phải là nhầm đường chứ?"
Các nàng không phải là nên đến Phật tháp sao? Như thế nào lại đi theo hướng hoàn toàn ngược lại ?
Cận Xuân dừng bước lại, quay về phía nàng cười một tiếng.
"Không sai, không sai!"
"Đây rõ ràng không phải là hướng Phật tháp." Tử Đồng nheo mắt nghi ngờ. Cận Xuân vào cung đã nhiều năm, sao lại đi nhầm đường? Nàng hoài nghi.
"Không sai, chúng ta. . . . . . Ừ. . . . . . Chẳng qua là lượn quanh môt chút." Nói xong, ngược lại Cận Xuân tăng nhanh bước đi.
Tử Đồng đi theo nàng, trong lòng mặc dù hoài nghi, nhưng biết nàng ta không thể nào hãm hại nàng.
Vì vậy, hai người lại đi một hồi, cho đến đập vào mắt cái sân nhỏ quen thuộc trước mặt, nàng mới không nhịn được mở miệng hỏi:
"Ngươi dẫn ta tới chỗ này làm cái gì?" Nàng biết nơi này là tẩm cung của Ngạc Đồ Khắc.
"Là Vương phân phó !" Cận Xuân cười ngọt một tiếng, bước hai ba bước, rất nhanh đi tới cạnh cửa.
"Vương nói ngài vào phòng sẽ biết." Nàng đẩy cửa ra.
Tử Đồng dừng bước lại, nhìn nàng một cái, rồi sau đó bước chân đi vào bên trong.
Ánh nến chiếu sáng cả nội thất, theo ánh nến, nàng nhìn thấy Ngạc Đồ Khắc, cũng nhìn thấy trên bàn kia một đôi nến long phượng màu đỏ .
"Chàng . . . . ." Chưa kịp mở miệng hỏi, Ngạc Đồ Khắc đã đến trước mặt nàng.
"Hôm nay là ngày đại hôn của ta và nàng, nàng đã là thê tử của ta, là chính phi của ta." Ôm nàng, hai người đi tới trước bàn, hắn bưng lên hai ly rượu.
"Theo tập tục ở trung nguyên, sau khi uống xong ly rượu này, chúng ta sẽ là vợ chồng chân chính."
Tử Đồng chậm chạp không đưa tay đón lấy ly rượu.
"Chàng rốt cuộc đang nói cái gì?"
Cái gì mà đám cưới? Cái gì mà chính phi? Nhất thời, nàng bị làm cho hồ đồ.
Hôm nay không phải là nên vì nàng mới nhậm chức phù thủy mà ăn mừng hay sao ?
"Ta nói, hôm nay chúng ta thành thân ." Hắn không để ý tới nàng sững sờ, chủ động đưa tay kéo tay nàng, đem ly rượu nhét vào trong tay của nàng.
Tử đồng ngẩng đầu nhìn hắn.
Chàng nói hôm nay trong thành Loran náo nhiệt như vậy, là bởi vì chàng thành thân?"
"Không " Ngạc Đồ Khắc khoát khoát ngón tay."Là chúng ta thành thân." Hắn không quên cải chính.
"Chúng ta? !" Nàng nhíu mày, đứng lên,
"Nhìn dáng vẻ của nàng giống như mất hứng?" Hắn không hề liên tưởng đến nét mặt của nàng sẽ như vậy.
Chỉ là, không sao cả, dù sao nàng chối bỏ cũng không được rồi.
Tay của hắn duỗi tới cùng nàng giao nhau, rồi sau đó ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Ánh mắt khéo trở về, lại thấy nàng đang ngẩn người.
"Uống nhanh đi, trừ phi nàng không muốn gả cho ta!"
Tử Đồng quan sát hắn một lát, sau đó ngửa đầu đem rượu uống cho xong.
"Chàng làm sao làm được ?" Nàng không thể chờ đợi hỏi.
"Muốn cho nàng vui mừng." Hắn nhìn nàng cười cười.
"Chàng biết rõ ta không phải nói cái này." Nàng hờn dỗi đẩy hắn một cái.
Ngạc Đồ Khắc ôm lấy nàng.
"Nàng là nói làm sao để cho toàn bộ con dân Lâu Lan tiếp nhận sự thật ta muốn cưới nàng làm vợ ?"
Nàng xoay ngược người lại , thì đâm vào lồng ngực của hắn.
"Nói cho ta biết!"
Hại nàng lo lắng nhiều ngày vô ích.
"Thì Dạ Minh gợi ý cho ta!" Hắn nói xong,cúi người xuống dễ dàng đem nàng ôm lấy.
"Chàng làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì đây?" Hắn nhìn nàng, cười hai tiếng."Một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng."
Tử Đồng bị hắn làm cho tức cười.
"Đã không còn đáng giá ngàn vàng." Hai người đã có một khoảng thời gian tốt đẹp ở chung một chỗ, không phải sao?
"Trước tiên nói một chút về Dạ Minh gợi ý cho chàng như thế nào."
"Vậy có phải nên hôn trước một cái hay không?" Hắn ôm nàng đi vài bước, nhưng mà không phải là theo hướng giường, mà là vén một bên màn che, đi tới hành lang.
Hai cánh tay Tử Đồng ôm chặt cổ hắn, ngẩng đầu lên đặt nhẹ lên môi hắn một nụ hôn.
"Được rồi, lần này chàng nói đi."
"Nàng hôn thật là qua loa." Hắn không can tâm trả lời một tiếng, sau đó ôm nàng ngồi xuống trước cây cổ cầm. "Dạ Minh muốn ta bịa đặt một câu chuyện thần thoại."
"Bịa đặt thần thoại?" Nàng xoay đầu lại nhìn hắn.
"Còn nhớ rõ ở trong lăng tẩm nàng muốn ta chép lại bức văn bia kia ?" Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng cười một tiếng,lôi kéo nàng bắt đầu gảy đàn.
Tử Đồng gật đầu một cái.
"Chẳng qua ta chỉ theo hình dáng, dựa theo chữ viết sai người làm lại tấm bia đá." Hắn nói bâng quơ.
Tử Đồng nhướng mày.
"Nội dung bức văn bia kia là do chàng viết ?"
Ngạc Đồ Khắc cười một tiếng thâm sâu, hôn nhẹ ở môi nàng, gật đầu một cái.
"Mà rất trùng hợp, tấm bia đá kia lại được khai quật đúng ở trong huyệt mà phù thủy sẽ hạ táng?" Nàng trong đầu đại khái đem tất cả các chuyện ở chung một chỗ.
"Nàng rất thông minh." Hắn siết chặt cằm của nàng tán dương.
Tử Đồng không cam lòng hừ một tiếng.
"Nhưng chàng chưa bao giờ hỏi ta muốn hay không muốn gả cho chàng?"
Gả cho? !
Hắn nhìn nàng, đột nhiên dừng lại, rồi sau đó cười sang sảng mấy tiếng.
Nàng lại có thể dùng hai chữ "Gả cho" này?
"Đúng, đúng, quý cô xinh đẹp của ta, xin hỏi nàng có nguyện ý gả cho Lâu Lan vương bất tài này không?"
Tử Đồng trừng hắn ước chừng hai giây, sau đó lắc đầu một cái.
"Không muốn?" Hắn không phải nên phiền não hay sao? Nhưng, không có, không một chút nào."Nhưng mà, coi như nàng không muốn, thì cũng đã quá muộn, huống chi. . . . . ."
"Huống chi cái gì?" Hắn dường như còn có điều quan trọng hơn chưa nói.
"Là toàn bộ con dân Lâu Lan thúc ép ta cưới nàng làm vợ !" Hắn nói ra trọng điểm.
"Hả?" Tròng mắt của nàng thiếu chút nữa không có rớt xuống. "Chàng rốt cuộc viết gì ở tấm bia đá ?" Nàng nghĩ chuyện mấu chốt nhất định ở chỗ này.
Ngạc Đồ Khắc cười cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
"Nói nàng là tiên tử chuyển thế, mà Lâu Lan vương ta đây không thể lại phụ nàng. Nếu như có thể lấy nàng làm chính phi, Lâu Lan mới có thể hưởng trọn đời phồn hoa, thái bình."
"Cho nên, chàng liền thuận ý dân để gạt cưới?"
"Làm sao có thể nói là gạt cưới đây?" Hắn ôm lấy nàng thật chặt."Nếu như nàng nói ta có một chút xíu thủ đoạn nhỏ, ta ngược lại thừa nhận."
"Như vậy mà coi như thủ đoạn nhỏ?" Nàng tránh ra khỏi ngực của hắn, xoay người nhìn hắn.
"Được rồi, ta thừa nhận, chỉ cần là có thể để cho nàng ở lại bên cạnh ta, ta thủ đoạn gì cũng nguyện ý làm." Hắn thản nhiên nói, trong mắt nồng nặc thâm tình.
Tử Đồng vì chuyện của hắn làm cho cảm động, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Chàng cũng không phải là chỉ có mình ta là nữ nhân." Còn có đám oanh oanh yến yến kia đấy!
Mặc dù nàng biết hắn thật sự chưa bao giờ chạm qua các nàng, chỉ là, địch nhân tồn tại đối với nàng mà nói chính là uy hiếp, khó đảm bảo một ngày kia sẽ không gây rối chuyện gì.
"Chỉ có nàng, vẫn luôn chỉ có nàng, vĩnh viễn cũng chỉ có nàng. Ta là vị vua đáng thương nhất trong lịch sử , cả hoàng cung trừ cung nữ ra, cũng chỉ có nàng là phi tử ."
Hắn mặc dù cố ý bày ra một bộ dáng lắc đầu thở dài, nhưng Tử Đồng vẫn lấy làm kinh hãi.
"Các nàng đâu ?" Các nữ nhân tiến cống ấy đâu ?
"Đưa đi." Sau khi xảy ra chuyện Y Á Mạn, hắn liền quyết định. "Ta cho các nàng xuất cung chọn phu quân, cho tiền bạc, sau đó đem các nàng đều đưa đi tất cả."
Ai, chuyện này sớm nên làm như vậy, chỉ tại hắn trước giờ quá bận rộn.
"A?" Mặc dù nghe được hắn chứng thật, nhưng nàng vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
"Không tiễn đi cũng không được, hiện nay tất cả con dân Lâu Lan cũng không cách nào chấp nhận các nàng ấy." Hai tay hắn ngăn lại, cố ý cười nói.
"Sợ dẫm lên vết xe đổ?" Ám chỉ truyền thuyết tiên tử và Lâu Lan vương.
"Lúc này, nàng có đồng ý cùng ta ở bên nhau cả đời hay không ?" Hắn kéo tay nàng hỏi.
Tử Đồng cười một tiếng.
"Mặc dù chiêu này của chàng làm quá tuyệt, nhưng. . . . . . Ta có thể nói cái gì đây? Nếu như nói không, sợ rằng không chỉ có chàng không buông tha ta, ngay cả con dân Lâu Lan cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.Đến lúc đó,nước sông của sông Khổng Tước không phải là nước mắt vì tiên tử thương tâm mà là bị vùi đập tàn bạo, khóc nức nở ra nước mắt."
Nàng ngẩng mặt lên, hai người trong mắt nhìn nhau cười hạnh phúc.
Đúng vậy, bọn họ muốn hẹn ước cả đời, mãi không xa rời, hạnh phúc mỹ mãn ở bên cạnh nhau.
HOÀN.