Cuối cùng thì Mae Mali cũng nhận được thư từ bên Pháp rằng sẽ trao trả tài sản còn vướng lại của Phaulkon. Dù cho có phần chậm trễ nhưng cũng xem là thỏa nguyện sau khi đòi quyền lợi của bản thân suốt mấy chục năm. Dù thế nào cũng không có ai quá già để dùng tiền, Constantine Phaulkon, cháu trai của Mae Mali, vốn có tên giống ông nội là cận thần được ưa thích.
Đức vua Thai Sa cho Pra Ratchasongkram đào kênh Khokkam vốn khúc khuỷu cho xong rồi đặt tên mới là kênh Mahachai. Về sau khi đi thăm Mae Kaew hay Mae Kaew đến thăm mình thì hẳn sẽ nhanh hơn. Mẹ qua đời trước khi kênh được đào xong, bà than kiếm Mae Kaew gần như mỗi một ngày trước khi qua đời. Mae Kaew đến lễ tang rồi khóc lóc đến ngất, thật sự tội nghiệp mà.
Các con đều đã thành gia lập thất, Mae Kaew và Por Ming có hai con trai tên Por Mai và Por Gla. Por Rit và Mae Pudtan có một trai một gái tên Noo Pad và Noo Pin. Mae Prang kết hôn cùng Por In có một con gái tên Noo Yok. Por Reuang nhỏ kết hôn cùng Mae Riam, là chuyện thật đáng buồn khi người đầu xanh phải chết trước người đầu bạc. Sốt rét là bệnh khó chữa trong thời đại này. Mình cũng gần như muốn đứt lòng theo con, Khun Pi nói rằng từng xem vận mệnh cho mình, sau tuổi thì mình sẽ có cả được và mất. Mình chắc chắn rằng hẳn là việc Mae Pudtan quay trở lại, còn mất thì xem ra là Por Reuang nhỏ. Nhưng cũng xem là chuyện tốt khi còn có đứa bé trong bụng của Mae Riam tên là Por Bun Reuang. Mình cũng giục Mae Riam tái hôn cho đến khi có em trai cho Por Bun Reuang tên là Por Bun In. Tiếp theo cuộc sống ở Ayutthaya sẽ bình yên một thời gian dài, năm sau Por Rit phải làm sứ giả sang Trung Hoa. Có tin tức rằng Trung Hoa xảy ra thiếu hụt rất nhiều gạo nên đặt mua tới tấn từ Ayutthaya đến Phúc Kiến, Quảng Đông và Giang Tây. Lúc này trong bụng Mae Pudtan cũng có thêm một đứa bé không biết là nam hay nữ, nếu lời Khun Pi nói là thật, không chừng đứa cháu này có thể là người nào đó trong gia đình quay trở lại cũng nên. Nếu là Por Reuang nhỏ thì hẳn là tốt không ít.
Không bao lâu hẳn sẽ có nội chiến và đại chiến sẽ xảy ra theo như trong lịch sử, mình đang tìm nơi chỗ ở mới để chuyển nhà. Không bao lâu nữa phải cho Khun Pi và Por Rit tâu xin nghỉ việc chính sự để có thể thoát khỏi nguy hiểm mà có thể xảy ra trong nội chiến vào cuối thời kỳ của vua Thai Sa. Và hẳn phải chuẩn bị cho con cháu sẵn sàng đón nhận việc thành Ayutthaya thất thủ lần thứ hai. Mình nghĩ rằng sẽ lên kế hoạch cho con cháu phòng khi có ai muốn làm binh lính khôi phục đất nước, ít nhất là chọn đúng phe.
Mình và Khun Pi vẫn khỏe mạnh dù đã vào tuổi rồi, nhưng không bao lâu nữa thì sẽ đến ngày héo hon và phải rời khỏi nhân gian theo lẽ tự nhiên. Khun Pi nói rằng không cần đau lòng và suy nghĩ nhiều chuyện Por Reuang nhỏ, không cần đau lòng chuyện phải chia cách bởi cái chết, vì dù cho mấy đời mấy kiếp thì nhân duyên tiền định và định mệnh cũng sẽ dẫn dắt cho mọi người quay trở lại gặp nhau lần nữa… và lần nữa.