Sáng sớm hôm sau quầng thâm đã có ở mắt của Thái Vy. Cô mở miệng ngáp dài một cái đi ra cửa, bụng định gõ cửa phòng Mễ Tư nhưng thôi. Giờ mới là giờ sáng, do lạ giường nên cô ngủ không ngon tí nào. Lại có chút đói bụng, cô lọ mọ lén lút đi xuống phòng bếp, giờ này trời mới hửng hửng sáng. Không quen với kiến trúc của nhà lắm, cô đi thế nào lại ra sau vườn lúc tối, mãi một lúc sau cô mới đứng ở nhà bếp.
Cái tủ lạnh to đùng đang ở trước mặt cô, Thái Vy khẽ mở cửa ngó đầu vào, ánh sáng trong tủ hé ra ngoài, cô lọ mọ nhìn đồ ăn ở trong, ngoại trừ rau, trứng, kèm theo nhiều thứ linh tinh khác thì không còn gì cả.
Tiếng cửa gỗ mở phát ra có tiếng động. Cô khẽ hết sức có thể đôi mắt xanh tinh ý nhìn vào trong, hóa ra là chỗ để gia vị. Rất là ngăn nắp sạch sẽ.
Két một cái, tiếng cửa bên cạnh được Thái Vy hé ra, lần này trúng tủ rồi. Mì gói được xếp ngăn nắp thẳng hàng bên cạnh là mấy gói bột mì gì đó.
Tiếp đến là nồi, cô cần một cái nồi để nấu mì. Phần ngao du rộng lớn trong nhà bếp rất khủng.
Xong xuôi đâu vào đấy, nồi mì nhỏ của Thái Vy thơm hừng hực, có ít rau cải chít và mấy quả trứng lòng đào. Cô đói muốn chết đây, chắc chắn do hoạt động đánh đấm đêm qua.
Giờ đây không gì có thể cản nổi nữa rồi, mùi thơm bốc lên miếng trứng chuẩn bị được đưa lên miệng thì đèn được bật sáng.
Thái Vy tròn mắt nhìn ông Tước và ông quản gia già. Biểu cảm của cô rất khôi hài không biết làm sao cho phải. Một chú chuột nhỏ ăn vụng bị chủ nhà bắt được!
"Hehe, ông ăn không ông, ngon lắm." Cô nuốt nước bọt để miếng trứng ngon lành cành đào xuống nồi.
Ông quản gia nhanh chân kéo ghế cho ông Tước ngồi xuống bàn ăn. Bọn họ bị đánh thức bởi mấy tiếng động lạ truyền từ dưới bếp, tưởng là ai hóa ra chỉ là cháu gái nhỏ lén ăn vụng, mà ăn vụng này kì công ra phết có thể khiến chủ nhà thèm món ăn vụng này đó.
Thái Vy đến tủ bát lập tức lấy ra ba cái bát nhỏ cùng với hai đôi đũa. Hai gói mì hai quả trứng chia cho ba người ăn quả thật là rất ít.
Nhanh nhảu múc ra từng bát, hai quả trứng lòng đào đặt trên bát hai người mỗi bên một quả. Tưới nước mì lên bát mì còn sót ít rau của cô chính là hàng còn lại.
"Hai ông ăn đi, con làm đấy, có lẽ sẽ hơi đậm đà."
Ông quản gia còn ngơ ra một lúc khi nhìn thấy một phần ăn lớn dành cho mình.
Ông Tước khẽ đẩy ghế cho người bạn già, nhưng ông quản gia thì không chịu ngồi nhất quyết đứng ăn. Ông cũng không nói gì nữa thử nếm xem món này liệu có ngon như những gì ông tưởng tượng không. Thái Vy lúc này cắm cúi ăn vì đói.
Lòng đào của trứng trôi vào miệng, không có chút nào tanh cả vị vừa phải đậm đà do gia vị của mì tôm hòa quyện rất được, sợi mì được làm vừa tới độ dai rất ngon. Và còn một mùi vị quen thuộc nữa, mà cả đời này ông Tước không bao giờ quên...
Ông quản gia vừa ăn một miếng thì hoảng hốt nhìn Thái Vy. Cô lúc này húp trọn nước mì, vẻ mặt có chút thèm nhưng đã hết, hết thì có thể làm nhưng lười làm.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ông quản gia khó hiểu nói: "Không ngon ạ?"
Tức khắc ông lắc đầu cực mạnh ăn hết bát mì một cách nhanh nhất để chứng minh. Mùi vị này không ai có thể bắt chước được ngoài tiểu thư và phu nhân quá cố. Ông thật ra vẫn có chút nghi ngờ về đôi mắt của cô bé này nhưng giờ chính là phục sát đất.
Ông Tước ăn xong ngay sau Thái Vy, ông lại đỏ hoe mắt nhìn cô, bàn tay thô to nắm lấy bàn tay nhỏ của cô sau đó là ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng.
"Không hợp khẩu vị ông..." à?
Thì ông Tước đã chặn đáp ngay lập tức: "Không ngon lắm, ông rất thích."
Thái Vy mỉm cười đáp: "Dạ ông thích thì cứ bảo con nấu cho."
Ông quản gia bỗng dưng mất tích ngay sau khi ăn xong, cô liếc thoáng liếc dọc lại không thấy ông ấy đâu nữa. Trời lúc này đã sáng hẳn. Ông Tước buông cháu gái ra thì lúc này ông quản gia lại xuất hiện như hack. Bàn tay còn cầm một hộp gì đó. Cô không cần nhìn cũng biết trực tiếp rút tay lại nhưng đã quá muộn, ông Tước cầm tay cô tuy nhẹ nhưng lại rất là khó rút ra khỏi.
"Không, con không nhận đâu, không nhận đâu." Thái Vy lắc đầu lia lịa nhưng ông vẫn mặc kệ đeo cái lắc bằng bạc vào cổ tay cô.
Ông mỉm cười không nói gì nhưng chữ chính xác là được viết lên mặt.
"Không cho trả hàng!"
Thật ra được tặng thì ai cũng thích, nhưng tặng lúc nào mới là điều quan trọng, hở tí là tặng đồ đắt tiền cho cô, cô cảm giác là mình đào mỏ ông vậy. Với cả chỉ với đôi mắt này chính là không xác định được gì vẫn cần phải xác nhận ADN.
"Thôi được rồi, nốt lần này thôi, ông hãy tặng vào dịp quan trọng chứ đừng hở một tí là tặng, cháu không thích."
Ông Tước mỉm cười khẽ đáp: "Ừ." Rồi ông còn xoa xoa đầu cô.
"Sớm thế mà đã dậy ăn vụng rồi, tối qua ta thấy cháu ăn nhiều lắm mà."
Đến đoạn này Thái Vy đỏ mặt vì ngại đáp: "Do hai tên kia ép cháu phải hoạt động nhiều nên đói nhanh." Đó cũng là một phần, phần còn lại là cháu không ngủ được nên cháu đói.
"Để bát đũa đấy tí có người dọn."
Ông Tước quay ra dặn dò ông quản gia chuẩn bị quần áo cho cô thì phải, ông còn kéo cô ra sân cùng cô uống trà cơ. Trà đắng lắm nhưng ông rất thích còn cô thì không cô muốn uống một chút nước ngọt có ga cơ.
Ông quản gia nhanh chóng xuất hiện cùng cô giúp việc, trên khay là bộ quần áo. Ông cũng không giữ cô ở lại nữa trực tiếp đuổi lên phòng bắt cô tắm rửa.
Mặc lên người cô không khỏi thở dài. Dạo này cô rất nhớ quần âu và áo phông rộng thùng thình, giờ cô mặc váy liền dài có khi còn hơn mấy năm trước cộng lại ấy chứ. Mà hình như cô Mạc đã mua cho cô bộ này rồi thì phải... Mong là trí nhớ của cô sai đi. Quần áo bẩn cô nhét vào trong chiếc túi của mình.
Ra ngoài thì Mễ Tư đầu tóc lớm chởm cũng ra khỏi phòng. Cậu ngáp dài ngáp ngắn dù cho đã rửa mặt rồi.
"Sớm thế."
Thái Vy lại lắc đầu kéo cậu xuống dưới nhà ăn sáng. Long Thiên Vũ cùng Tống Bảo cũng đã ngồi ở bàn ăn. Bác Tường cùng vợ xuống sau cùng.
Mặt hai tên kia đen nhẻm chắc chắn là do Thái Vy ra tay giờ đây ê nhức không ngủ được haha.
...
Xe đã chuẩn bị giờ xuất phát chính là đến nghĩa trang nơi mẹ cô đang ở.
Ông Tước đặt bó hoa cúc to đùng xuống bia, mọi người ở đây cũng không khỏi xúc động, nhưng tất cả đều kìm nén.
Mộ bên cạnh được in tên Thái Hoàng, lúc này đây khiến ông Tước ngạc nhiên mở to mắt nhìn cháu gái. Nụ cười miễn cưỡng hiện lên mặt Thái Vy.
Ông còn tưởng rằng Thái Hoàng còn sống. Ông không định tra thân phận sâu xa của cháu gái nhưng bây giờ chắc chắn cần phải tìm hết ngọn ngành nguồn gốc rồi.
Kết thúc rất nhanh, mọi người ra về.
Thái Vy đứng trước mộ bố mình bỗng dưng không thể cảm xúc nổi. Không có một chút buồn nào trong tâm trí hay tim của cô. Từ lúc mẹ đi chính là lúc cô cảm thấy nhiều cái rất mới mẻ, khác biệt nữa. Nhưng đến lúc đứng trước mộ bố mình thì nó càng rõ rệt hơn. Mộ của mẹ cô vẫn có cảm xúc mãnh liệt. Nhưng đổi lại là mộ của bố thì bỗng dưng lại hiện lên một mảng trống rỗng...
Thái Vy lại nhẩm tính thời gian về vụ cháy rồi về những thứ linh tinh trong thư bố cô gửi, rồi cả đống vàng đó nữa. Hình ảnh được tái hiện lại lên trong đầu. Bỗng dưng mấy vấn đề cô còn đang đau đầu tự nhiên lại có thể luận ra được hết một cách nhẹ nhàng. Một loạt dữ liệu như được in vào đầu của cô rất triệt để không sót một tí gì.
Mễ Tư khẽ lay người của Thái Vy, lúc này cô mới bừng tỉnh. Không rõ liệu dữ liệu có đúng hay không nhưng cô biết chắc cái này sẽ rất có ích cho mình.
"Điên à."
Mễ Tư lắc đầu: "Chị điên ấy, ngẩn người ra đó làm gì thế có cho em đi về không đây."
"Về chứ, chị nói với ông, ông cũng đồng ý rồi."
Cô lại nói tiếp: "Nam Cường bao giờ về?"
Nghe cái từ Nam Cường trong miệng cô mà ngọt biết bao Mễ Tư hí hửng nhếch miệng đáp: "Nhớ người ta thế à~."
Thái Vy lập tức đạp mạnh vào chân của cậu khiến cậu đau điếng: "Ăn nói cho cẩn thận nếu cậu muốn ăn đánh."
Mễ Tư bĩu môi đáp: "Vụ này em nghĩ chắc phải - hôm nữa, em không rõ lắm."
"Ừ."
"Chị nhớ anh ấy sao không gọi điện mà hỏi người ta đi." Mễ Tư khẽ cất giọng thì thầm to nhỏ với cô.
Thái Vy mặt lại đỏ cấu cậu một cái thật đau, không nói chuyện nữa chí chóe với tên này và lại với cái chủ đề này cô thực sự là rất rất ngại...
Xe chuyển bánh sang hướng khác ông Tước về nhà, còn người đang lái xe là Tống Bảo ngồi ghế phụ là Long Thiên Vũ.
Thái Vy mở điện thoại nhẹ nhàng nhắn cho ông Tước một tin.
"Tối con qua nha, rồi con làm đồ ông thích ăn."
Long Thiên Vũ quay đầu nhìn Thái Vy hỏi: "Bao giờ em về?"
"À, tối, em vừa nói với ông rồi."
"Ừ."
Xe đã dừng ở cổng, Thái Vy đeo túi cùng với Mễ Tư đi ra khỏi xe. Cô còn bồi thêm một câu.
"Bảo lừa đảo cảm ơn cậu đã cho đi nhờ nhé!
Đại ca, tối gặp."
Tống Bảo mặt mày khó chịu hận không thể bóp chết người con gái đang hí hửng cười chọc tức cậu. Thù cũ nợ mới bao giờ có dịp cậu sẽ trả bằng tất! Cậu nhấn ga, chiếc xe lại lăn bánh đến công ty.
Thái Vy ném túi cho Mễ Tư xách, cả người nhẹ như lông hồng đi vào trong.
Những chiếc xe quen thuộc lại xuất hiện, không cần phải đoán cũng biết là ai về, thế mà tên Mễ Tư lại bảo một hai hôm nữa, cô lườm rồi đá cậu ta một cái.
Nhưng đang đi nhanh cô lại dừng lại, lòng lại loạn cào cào, mặt lại đỏ. Đêm qua cô còn chưa trả lời tin nhắn nhỡ may tên kia tính sổ cô thì sao. Thái Vy kéo Mễ Tư bắt cậu đứng lại, kéo cậu ra cửa sau đi thì mới được hai bước tiếng vọng ra từ sảnh vang lên.
"Thái Vy, em lại định đi đâu?"
Đù! Chết cháu rồi tên này phải là tuổi chó, cô mới bước được mấy bước vào cổng sao đã biết rồi. Nam Cường tức tốc từ xa đi đến chỗ Thái Vy.