Mắt Thái Vy lấp lánh nhìn đống vàng, bố cô đúng là hiểu cô nhất trên đời! Những quyển sổ đỏ chót cô lấy lên lật ra xem kĩ, đều là những mảnh đất to lớn đắt đỏ. Đặc biệt là thời điểm này vàng lên giá đắt cực kì. Đôi mắt xanh hiện lên muôn vàn long lanh trong mắt....
Trời ơi cô yêu bố cô nhất trên đời mà!
Mọi người nhìn Thái Vy vui vẻ cầm sổ đỏ hình ảnh này rất quen mắt như là Thái Hoàng đang ngồi ở đây đếm xấp tiền từ nhiều năm về trước.
Thái Vy nhanh tay đưa hết vàng ra ngoài cần sổ đỏ đưa cho Diệp Mạc cùng Nam Mộ xem, thì một bức thư ở dưới nữa ngay ngắn xếp trong cùng của góc tủ.
"Thái Vy vẫn còn con nhé, bố còn nhiều thứ cho con lắm."
Tưởng một bức thư sướt mướt dài tập ai dè chỉ vèn vẹn một dòng chữ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ chứng minh bố cô yêu thương cô ra sao, điều này làm cô cực kì cao hứng.
"Bảy mảnh đất này đều là của đại ca, hiện tại cô đang giữ và dùng nó."
Thái Vy gật đầu đáp: "Bảy quyển sổ này, bảy mảnh đất đắt đỏ đó chắc chắn có liên quan đến cái gì đó.... Cảm giác của con chỉ là vậy thôi chứ chưa có câu trả lời chính xác.... Bố con mà cô chú cũng biết là siêu lắm truyện."
Lòng cô thực sự có rất nhiều nghi vấn về quyển sổ này.... nhưng càng nghĩ càng không ra...
Nam Mộ ở đầu bên này bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm manh mối về vụ bà Thái mất.
"Về chuyện của mẹ nuôi, con lúc đó đến thì thế nào, bà còn...."
Thái Vy tâm trạng vui vẻ liền tắt hẳn, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn như thấu hết mấy quyển sổ đỏ.
"Khi con đến nơi bà đã mất....... Con sau đó dùng hẳn ngày để lục tung chỗ đó và thuê mấy thám tử tư thì không có kết quả gì."
Nam Cường cùng ba người kia lúc này mới hiểu ra, lần xin nghỉ đó hóa ra là cô làm việc này, bọn họ đều không nghĩ rằng cô lại có thể ổn định tâm trạng sớm như vậy.
"Nhưng dù gì thì nói, chú chắc chắn sẽ điều tra kĩ càng được hơn con. Địa điểm ở bệnh viện XXX, bà con lúc đó khỏe mạnh chỉ đợi tuần sau là phẫu thuật cắt bỏ khối u. Theo tường thuật của người bạn của bà lúc đó bà ra đứng ở một góc khuất của camera, tầm phút sau họ gọi bà về thì bà đã ngã trên đất thở rất mạnh....."
Mộc Tử, Việt Dã, Vũ Hành Long gật gù ghi chép, Kỉ Tống cùng Kỉ Chính cũng vậy.
"Bác sĩ trực thuộc tên là Vũ Hưng số điện thoại là: XXXXXXX."
Mễ Tư gật đầu ghi vào trong sổ tay, mấy vụ như này cậu sẽ xử lí.
Bàn tay của Diệp Mạc khẽ chạm lên đầu của Thái Vy xoa xoa, đôi mắt bà buồn rũ rượi. Đáng lí con bé được hưởng một cuộc sống giàu có không cần phải nghĩ gì cả vô tư vô lo, thế mà bây giờ lại phải chịu khổ gồng mình chống đỡ tất cả mọi việc....
"Vy Nhi, con chịu khổ rồi....." Giọng nói sót xa của bà cất lên, điều này làm cô có chút chua sót. Đôi mắt xanh lóng lánh lộng lẫy ngước nhìn lên Hàn Mạc lắc đầu thay cho câu trả lời.
Kỉ Tư Thiên đương nhiên hiểu Thái Vy đã trải qua những gì, đổi lại thử xem nếu không phải Thái Vy mà là cô bé này thì chuyện gì sẽ xảy ra.... Nhưng không có nghĩa là con bé nó sẽ có hảo cảm với Thái Vy nhé, vì cô mà đêm qua lần đầu tiên bố cô mắng cô suýt đánh cô may mà mẹ can kịp....
Kỉ Chính kéo tay con gái, đi đến trước mặt Thái Vy nói: "Con mau xin lỗi chị đi."
Đôi mắt xanh của Thái Vy đưa mắt lên nhìn Kỉ Tư Thiên.... Con bé này vốn hùng hổ lắm, nhưng bị ánh mắt của cô như tia quét toàn bộ thân thể sau đó đem nướng liền run run khó thở.... Cô đã xin lỗi một lần rồi, cô không muốn xin lỗi thêm lần thứ hai nữa. Nhưng ngay sau khi bị Thái Vy nhìn thì không hiểu sao ngay ý thức tự nhiên bắt buộc phải xin lỗi Thái Vy....
Môi của Kỉ Tư Thiên run rẩy, hai bàn tay đan chặt vào nhau, nếu là con trai thì chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh cô gái xinh đẹp này sẽ mủi lòng nhưng đừng nhầm, người cần xin lỗi ở đây là Thái Vy và cô là con gái!
"Em...em xin lỗi chị."
Kỉ Chính vỗ vai con gái, gật đầu thở phào nhẹ nhõm lúc này cô mới đáp: "Ừ."
"Vy Vy làm hòa với con gái chú nhé, con bé nhỏ tuổi nên hơi ương ngạnh nó mới làm chuyện điên rồ đấy....."
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thái Vy chậm dãi mở lời cắt đứt lời nói của ông: "Cháu không nói là đồng ý."
Đôi mắt xanh chuyển hướng sang nhìn Kỉ Chính, một người có tuổi đời trải nghiệm như ông trong lòng lúc này rất buồn bực. Nhưng lại cực kì buồn cười, hình như hình ảnh năm xưa lại được tái lập lại thay Thái Hoàng là Thái Vy, thay Kỉ Chính là Kỉ Tư Thiên.
Diệp Mạc cũng nhếch miệng cười, không sai chút nào, năm đó do ghét Thái Hoàng nên Kỉ Chính đã dùng chiêu trò gài bẫy bố Thái Vy. Kết quả Kỉ Chính vừa nể vừa phục Thái Hoàng và trở thành một Fan chính hiệu của ông.
Bà Thanh Dung không nhịn được cười có tiếng phát ra từ miệng bà, ngay sau đó Hàn Mạc cũng vậy. Chuyện này cũng chỉ có hai người biết.
Kỉ Chính đưa tay lên mặt gãi gãi.... Thì vợ ông bà Kỉ đã đưa tay lên cho ông một phát véo đau điếng vào eo, sau đó nhìn về phía Thái Vy nở nụ cười tươi rói.
Nam Cường đương nhiên là lấy quyển sổ đỏ đang xem đập bộp một phát vào đầu Thái Vy. Điều này càng làm cô bực tức hơn nói to: "Anh điên à."
Ánh mắt vô cảm của Nam Cường càng sắc bén nhìn cô hơn, lúc này mới cô mới... cô lại lỡ miệng chửi anh mất tiêu... Nam Cường bực mình xoay người đi lên tầng, Thái Vy cuống quýt, ném sổ đỏ vào két sắt sau đó hớt hải đuổi theo, đừng có mà vì chuyện này mà lại tăng số lãi hàng tháng nhé.....
Trong phòng khách Nam Mộ bấy lâu nay cũng ít thể hiện cảm xúc nay cũng không nhịn nổi nữa, một cảnh này ông đã lâu lắm rồi không nhìn thấy.....