Caelen đang ở trong tâm trạng u ám. Suốt đêm qua chàng đã không chợp mắt được chút nào. Cuối cùng chàng đã từ bỏ, không thể nào chịu đựng nổi sự tra tấn do cơ thể trần trụi của Rionna cứ quấn quanh thêm phút nào nữa.
Chàng đã có phản ứng mãnh liệt, thậm chí sau khi lò dò rời khỏi giường rồi tìm nơi riêng tư để giải quyết vấn đề đó, chàng vẫn còn căng cứng và nhức nhối.
Hương vị của nàng còn đọng lại trên lưỡi Caelen. Mùi hương nữ tính tràn ngập trong mũi chàng. Cơ thể thon thả với những đường cong quyến rũ vẫn đầy ám ảnh. Dù nhắm hay mở mắt, chàng vẫn không thể đưa bản thân thoát khỏi hình ảnh nàng oằn mình dưới miệng chàng.
“Ôi Chúa Giê-su ngọt ngào,” Caelen lầm bầm.
Việc khao khát một người phụ nữ đã là nguyên nhân khiến chàng và gia tộc mình vướng vào rắc rối.
Caelen sẽ lên giường với nàng ngay khi họ đến pháo đài của gia tộc McDonald rồi chàng sẽ giữ khoảng cách với nàng. Một mối quan hệ thể xác tốt đẹp là thứ chàng cần. Đã lâu lắm rồi chàng không ngủ với người phụ nữ nào. Đúng thế, đó chính là vấn đề. Sự thỏa mãn sẽ giúp chàng lấy lại nhận thức và có thể làm tròn bổn phận mà không để nơi đó của mình dẫn dắt.
Biết rằng mọi người giờ này vẫn còn chưa thức giấc, Caelen bước xuống lầu, đi vào sân trong. Tuyết bao phủ khắp nơi trừ những lối đi thông thường. Chàng cất tiếng nguyền rủa, nhìn chăm chăm vào nền tuyết dày trắng xóa kia.
Ít ra tuyết đã ngừng rơi và bầu trời bên trên quang đãng. Mặt trăng và vô số vì sao sáng lấp lánh phản chiếu trên nền tuyết cho đến lúc trời gần sáng.
“Chào buổi sáng, ngài Caelen?”
Caelen xoay người thấy Gannon đang đứng cách đó một đoạn. “Trời lạnh quá, Gannon. Áo lông thú của ngươi đâu?”
Gannon cười toe toét. “Tôi không muốn nó bị ướt trước khi chúng ta khởi hành. Chặng đường cưỡi ngựa đến lãnh địa McDonald sẽ lạnh buốt lắm?”
Caelen quan sát người chiến binh đã phục vụ lâu năm cho anh trai mình. Chàng chưa từng biết ai trung thành hơn Gannon và cảm thấy vui mừng vì có anh ta bên cạnh nhưng cũng đầy lo lắng.
“Cậu nghĩ gì khi anh Ewan phái cậu đi cùng ta?”
Gannon nhìn quanh tòa tháp, khoảng sân nơi họ đã tập luyện trong nhiều năm qua. Những bức tường đổ nát đến giờ vẫn đang được tu sửa, nhờ vào món quà cưới của phu nhân Mairin dành tặng gia tộc McCabe.
“Việc phải rời khỏi ngôi nhà quen thuộc bao năm thật khó khăn. Nhưng nhiều thứ đang thay đổi. Ngài Ewan vừa mới kết hôn và sẽ đến Neamh Álamn ngay khi bé Isabel đủ cứng cáp để trải qua chuyến đi. Còn ngài Alaric sẽ trở thành lãnh chúa nơi này. Đúng thế, nhiều thứ đang thay đổi, và thật ra tôi đang mong đợi một thử thách mới. Đi cùng với ngài đến pháo đài của gia tộc McDonald sẽ mang lại cho tôi điều đó.”
“Ta rất mừng khi cỏ cậu bên cạnh,” Caelen nói. “Việc huấn luyện đội quân của gia tộc McDonald thành những chiến binh tinh nhuệ như những chiến binh McCabe sẽ là nhiệmvụ khó khăn trong khi chúng ta lại không có nhiều thời gian. Anh Ewan đang nôn nóng xử lý dứt điểm tên Duncan Cameron.”
“Nhà vua cũng muốn thế.”
“Đúng, tuy là vì những lý do khác, nhưng đúng vậy, vua David cũng nóng lòng muốn tống khứ Cameron.”
“Cả hai chúng ta đều đã thức giấc rồi nên có lẽ ngài và tôi nên chuẩn bị ngựa sẵn sàng cho chuyến đi. Tối qua tôi đã sai mấy người lính mang những chiếc rương xuống để chất lên xe ngựa. Ngài sẽ chờ đến khi phu nhân thức dậy rồi mới khởi hành phải không?”
Caelen cau mày. Vợ chàng đã ngủ ngon lành như một đứa bé trong lúc chàng nằm đó thức trắng vì ham muốn. “Ta sẽ đánh thức cô ấy khi chúng ta đã chuẩn bị xong xe ngựa và các binh sĩ sẵn sàng xuất phát. Ta còn muốn nói lời chào tạm biệt hai anh trai cùng chị dâu nữa?”
“Ngài đang bắt đầu trang mới trong cuộc đời mình,” Gannon nói với chất giọng già dặn. “Hai tuần trước đây, ngài có hình dung ra việc sẽ trở thành lãnh chúa gia tộc của riêng mình, kết hôn với một cô gái xinh đẹp rồi sống cách xa lãnh địa McCabe hay không?”
Trong một lúc, Caelen không đáp lại câu hỏi của Gannon. Nó khiến chàng thấy bực dọc. Sự thật luôn là điều khó chịu, không dễ dàng khoan dung. Luôn là thế. Chưa bao giờ thay đổi.
“Những khó khăn chúng ta phải chống chọi trong nhiều năm qua chính là do lỗi của ta,” Caelen thì thầm. “Ta nợ hai anh trai mình nhiều hơn những gì có thể hoàn trả. Ta đồng ý cuộc hôn nhân này để trao cho Alaric điều anh ấy muốn có được nhất trên thế giới này và nó cũng trợ giúp anh Ewan bảo vệ an toàn cho vợ con mình. Cho dù Rionna McDonald có là một con điếm mắc bệnh giang mai thì cũng không quan trọng. Ta đã kết hôn với cô ấy vì những lý do trên và chưa khi nào thấy hối tiếc?”
“Ngài thật may mắn khi tôi không mắc bệnh giang mai cũng không phải là điếm đấy.”
Caelen bỗng xoay người, thấy Rionna đứng cách đó một đoạn không xa, gương mặt đeo lớp mặt nạ bình thản dửng dưng nhìn chằm chằm vào chàng và
Gannon. Chàng khẽ nguyền rủa cùng lúc với Gannon lầm bầm. “Ố ồ.” Caelen vĩnh viễn làm hỏng mọi việc khi ở gần Rionna.
“Rionna…”
Nàng giơ tay ngăn Caelen nói tiếp và chàng liền dừng lại trước khi lún sâu vào việc nàng sẽ ra lệnh còn mình thì ngoan ngoãn làm theo.
“Đừng xin lỗi vì nói ra sự thật, chồng yêu quý ạ. Thật ra tôi cũng không có mong muốn kết hôn với anh đâu, nhưng như anh đã nói đêm qua, hai chúng ta không hề có lựa chọn khác. Có lẽ cứ để mọi thứ diễn ra bình thường sẽ tốt hơn việc lặp đi lặp lại những lý do xào xáo”.
Caelen ghét sự tổn thương ẩn trong giọng nói của Rionna khi nàng lạnh lùng nhìn mình và Gannon. Gương mặt nàng mang biểu hiện anh-không-thể-chạm- vào-lòng-tự-ái-của-tôi, nhưng giọng điệu của nàng đã nói lên sự thật. Chàng đã làm tổn thương Rionna.
“Nàng đáng lẽ không nên ra ngoài này. Trời đang rét căm căm, nàng tính làm gì vào giờ này kia chứ?”
Ánh mắt Rionna lạnh lẽo như cơn gió rét thổi qua đây. Nàng không lộ ra bất cứ phản ứng nào đối với cái lạnh nhức buốt kia, ngay cả khi quần áo nàng đang mặc quá mong manh so với kiểu thời tiết này.
“Tôi đã thức lúc anh rời khỏi giường và biết anh muốn khởi hành sớm. Đây không phải chuyến đi quá dài nhưng tuyết sẽ cản trở chúng ta. Tôi nghĩ mình nên giúp anh chuẩn bị?”
“Thật là một hành động có suy nghĩ, thưa phu nhân,” Gannon nói. “Nhưng đã có tôi trợ giúp rồi, vậy nên phu nhân hãy an tâm ở bên trong ấm áp để không bị đổ bệnh.”
Caelen trừng mắt nhìn Gannon vì lời nói suy tính thận trọng của anh ta. Chàng đáng lẽ nên nói ra lời tình cảm ấy, chứ không phải cau có đưa ra mệnh lệnh. Những lời của Gannon đã tác động lên Rionna. Ánh mắt nàng mất đi sự lạnh lùng, nét mặt cũng dịu lại.
“Tôi sẽ vào chào từ biệt chị Keeley, cả chị Mairin và đứa bé nữa?” Caelen gật đầu. “Ta sẽ cho gọi em lúc nào khởi hành?”
Nàng gật đầu cứng nhắc rồi xoay người đi vào trong. Trong khi Caelen thở dài, liếc mắt nhìn Gannon.
“Cần cắt cử một nhóm dọn dẹp đường. Chúng ta cũng bắt đầu chuẩn bị mọi thứ thôi?”
Chờ đến khi đoan chắc Alaric đã thức giấc, Rionna mới bước vào phòng ngủ của Keeley. Mặc dù tất cả chiến binh McCabe đều nổi danh là những kẻ dậy sớm - không hiểu tại sao họ vẫn có thể hoạt động khi mỗi đêm chỉ ngủ được vài tiếng - nhưng trong mấy tuần qua Alaric đã dành hầu hết thời gian để túc trực bên giường của Keeley.
Thấy Alaric trở lại phòng ngủ mang theo bữa sáng cho Keeley, nàng chờ một lát rồi mới gõ cửa.
Khi Alaric ra mở cửa, Rionna liền vươn thẳng hai vai. “Nếu như sáng nay Keeley cảm thấy khỏe hơn, tôi muốn chào từ biệt cô ấy.”
“Tất nhiên là được rồi. Mời vào. Cô ấy đang dùng bữa sáng và lầm bầm về việc cứ bị giam giữ trong phòng ngủ đấy.”
Rionna cười toe toét vì tông giọng mang vẻ tức giận của Alaric. Bước vào trong, nàng thấy Keeley đang ngồi trên giường, hai gò má đã có thêm khí sắc.
“Tớ đến để chào từ biệt cậu.”
Keeley bậm môi lộ vẻ không vui. “Sớm thế sao? Tớ đã hy vọng có nhiều thời gian gặp cậu hơn.”
Rionna ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay Keeleyvà siết chặt. “Cậu có thể đến thăm tớ khi nào khỏe hẳn. Hoặc có thể tớ sẽ trở lại đây thăm cậu. Chúng ta đã kết hôn với hai anh em ruột nên sẽ thường xuyên gặp nhau thôi. Tớ vẫn mong có cậu bên cạnh lúc mang thai đứa con đầu lòng, để đảm bảo rằng cậu sẽ không làm bất cứ thứ gì ngu ngốc như việc lại khiến bản thân bị thương thế này nữa.”
Ánh mắt Keeley long lanh, lộ vẻ thích thú. “Đêm qua với Caelen thế nào?”
Rionna nheo mắt. “Tớ ghét anh ta. Trong phòng ngủ, miệng lưỡi anh ta ngọt xớt xấu xa nhưng khi ra ngoài lại biến thành kẻ ngu xuẩn tồi tệ nhất.”
Keeley thở dài. “Hãy cho chú ấy thời gian, Rionna. Chú ấy là người tốt đấy.
Cậu chỉ cần phải tìm hiều người đàn ông ẩn khuất sau vẻ bề ngoài đó thôi.” Rionna nhăn mặt. “Tớ không có niềm tin như cậu đâu, Keeley ạ?”
“Tớ luôn muốn cậu được hạnh phúc mà. Cậu phải hứa sẽ cho chú ấy một cơ hội nhé?”
“Tớ chỉ có thể hứa là mình sẽ không đâm Caelen trong khi anh ta đang ngủ thôi,” Rionna làu bàu.
Keeley cười thích thú. “Vậy thì đó là tất cả những gì tớ có thể yêu cầu. Rionna, nhớ giữ gìn sức khỏe. Và luôn vui vẻ nữa. Khi nào đến pháo đài McĐonald hãy báo tin bình an cho tớ nhé. Tớ mong chờ nghe tin về đứa con đầu lòng của cậu đấy.”
Rionna đứng dậy, sau đó cúi người hôn vào má Keeley. “Thật ra, tớ sẽ không bao giờ mang thai nếu như anh ta không học cách khép miệng vào thời điểm thích hợp?”
Keeley cười toe toét. “Tớ nghĩ đó là kỹ năng không phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể học được. Nhưng nhớ tất cả những gì tớ đã khuyên cậu nhé. Hãy dùng bản năng phụ nữ của mình và tớ đảm bảo chủ ấy sẽ khép miệng lại, ít nhất cũng phải được một lúc đấy.”
Rionna ngồi trên lưng ngựa quan sát hàng binh lính McDonld đã thưa thớt hơn so với lúc họ đến đây. Ngực nàng đau nhói khi một số quân lính đã lựa chọn sát cánh bên cha nàng. Có những người đã cùng Rionna lớn lên. Vài người còn quá trẻ nên có thể đã bị ảnh hưởng bởi bài diễn thuyết về lòng trung thành của cha nàng và sự đa nghi của gia tộc McCabe. Những chiến binh lớn tuổi hơn thì có vẻ oán giận với việc cha Rionna bị trục xuất khỏi địa vị lãnh chúa nên đã tự nguyện đi theo ông.
Không thể nói trước những gì sẽ xảy ra khi Rionna cùng Caelen trở về pháo đài McDonald và thông báo với người dân Caelen là lãnh chúa mới của họ. Không phải người dân của Rionna chưa nghĩ đến việc nàng sẽ kết hôn và ngày nào đó chồng nàng sẽ là lãnh chúa dẫn dắt họ, nhưng không ai nghĩ nó sẽ đến bất ngờ như thế.
Rionna run rẩy khi cơn gió lạnh thốc tới. Chiếc áo lông thú nàng mặc đã sờn còn lớp quần áo mỏng manh bên dưới không phù hợp cho việc đi lại trong tiết trời lạnh giá. Lúc họ đến pháo đài McCabe tiết trời bỗng nhiên ấm áp lạ thường. Nhưng kiểu thời tiết ấy không kéo dài nên hiện giờ Rionna không có đủ quần áo ấm để chống lại cái rét căm căm này.
Caelen và vị chỉ huy của mình dẫn đường. Cưỡi ngựa ở phía sau, Rionna bị vây quanh bởi bốn binh sĩ McDonald đang lê bước khó nhọc qua nền tuyết lạnh.
Chàng chưa một lần ngó đầu lại, Rionna cũng không mong chờ điều ấy. Khi chuyến đi khởi hành, nàng cũng chẳng còn hơi sức để bận tâm chàng có chú ý đến mình hay không.
Ngoại trừ việc giúp Rionna trèo lên lưng ngựa, chàng không hề đoái hoài đến vợ mình kể từ khi nàng nghe lén được những lời chàng nói với Gannon lúc sáng sớm.
“Cô Rionna, tôi không thích hắn ta,” James lầm bầm bên cạnh nàng.
Rionna nhanh chóng ngước đầu lên để chắc rằng Caelen không nghe được lời nhận xét bất trung đó rồi mới xoay người về phía chàng chiến binh trẻ kia. Simon, cha của cậu ta đang đi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.
“Tôi cũng chẳng thích hắn ta chút nào, thưa cô. Đức vua và gia tộc McCabe khiến chúng ta hoảng loạn. Những gì họ đã làm với cha của người thật quá quắt.”
Rionna nghiến chặt hai hàm cho đến khi chúng trở nên đau nhức. Nàng khó có thể biểu lộ cảm xúc thật sự của mình. Rionna không thể nói nàng cũng chẳng thích thú gì với vị lãnh chúa mới kia nhưng cũng chẳng dự tính bênh vực cha mình.
“Hãy cho anh ta một cơ hội,” nàng nhỏ gọng thì thầm, mắt vẫn nhìn vào lưng Caelen. “Dường như anh ta là người tốt và rất công bằng đấy.”
“Nhưng hắn không đối xử với người bằng sự kính trọng mà người đáng được nhận,” Arthur tức giận nói vọng qua từ phía bên kia nàng.
Rionna ngạc nhiên xoay người rồi quan sát tất cả binh sĩ, họ đều cưỡi ngựa cách xa Caelen và Gannon. Không ai trông có vẻ vui mừng với việc Caelen đưa họ về nhà. Miệng họ mím chặt và ánh mắt lộ vẻ tức giận.
“Sự thật không ai trong bọn ta muốn cuộc hôn nhân này,” nàng nói. “Đó chỉ là sự dàn xếp giữa các bên. Anh ta chưa từng cân nhắc đến việc mình sẽ là lãnh chúa của gia tộc McDonald. Hãy nghĩ xem ngươi sẽ cảm thấy thế nào nếu tham dự vào đám cưới của anh trai mình rồi kết cục lại bị ràng buộc với cô dâu không ai cần đến của anh trai.”
Nghe vậy, những người đàn ông nhăn mặt còn James thì gật đầu đồng cảm. “Tuy nhiên, hắn ta không có lý do gì để đối xử với người như thế,” Simon
tranh luận. “Những chiến binh McCabe nổi tiếng là công bằng cơ mà. Họ hung
tợn nhưng công minh. Bằng cuộc hôn nhân này, người đã đem đến cho hắn ta nhiều thứ. Hắn nên đối xử với người như với những quý cô dịu dàng mang dòng dõi khác chứ.”
Rionna khịt mũi. “Thôi nào, vấn đề khó khăn ở đây là ta không phải một quý cô dịu dàng, nhớ chứ?”
Mọi người quanh nàng cười phá lên khiến Caelen phải xoay người ngó lại khi nghe thấy tiếng ồn ào đột ngột đó. Trong giây lát, ánh mắt hai người giao nhau và Rionna nhìn chằm chằm đáp trả, không muốn để mình bị chàng dọa nạt.
Sau một lúc, Caelen rời mắt quay đi, phớt lờ nàng lần nữa.
“Hắn phải tự chứng minh năng lực của mình với chúng ta,” Simon nói. “Tôi không quan tâm những gì đức vua đã ra lệnh. Nếu muốn trở thành lãnh chúa, hắn phải tỏ ra xứng đáng với vị trí đó?”
“Có lẽ Caelen sẽ chứng minh được mình xứng đáng hơn cha ta,” Rionna thì thầm.
Những người khác giữ yên lặng, có lẽ do lòng trung thành đối với người họ đã gọi là lãnh chúa trong bao năm. Rionna đang xử sự như một cô con gái biết vâng lời. Nàng đã có sẵn kế hoạch khi trở về pháo đài của mình.
Cho dù chồng nàng có thích hay không, Rionna cũng dự tính mình sẽ trở thành nhân tố chính trong công cuộc gây dựng lại gia tộc McDonald. Người dân của nàng đã chịu sự lãnh đạo thảm hại của một kẻ ngu ngốc, tham lam, đầy thù địch quá lâu rồi.
Có lẽ họ chấp nhận đánh đổi để nhận lại thứ khác mà nàng còn chưa biết. Hy vọng Caelen có thể chứng minh được mình là người tử tế, thậm chí còn là một chiến binh tài giỏi.
Chiến tranh sắp xảy ra. Ewan McCabe đang chuẩn bị cuộc chiến với Duncan Cameron nên sẽ huy động toàn bộ miền cao nguyên này cùng chiến đấu.
Gia tộc của nàng sẽ không trở thành những con cừu non bị hiến tế trên chiến trường, đó là nếu như nàng có thể ngăn chặn.