Sáng sớm hôm sau, Mộc Mộc thay đồ, chuẩn bị đi học, điện thoại lại reo.
- Alo, ai vậy?
- Mộc, là chị, Mỹ Thư.
- Thư, có chuyện gì mà chị gọi em ngay sáng sớm vậy?
- Thiên Tư nhập viện rồi!
Nghe đến đây, chiếc cặp trong tay Mộc Mộc rơi bộp xuống sàn, giọng cô trở nên run run:
- Ca... ca ca... em... làm sao... lại.... nhập viện.... vậy?
- Em mau đến bệnh viện Nhất Nam đi.
- Em sẽ đến ngay.
Mộc Mộc tắt máy, đôi mắt đã rơm rớm nước mắt. Cô gọi vội cho giáo viên chủ nhiệm của mình - thầy James Vũ, xin được nghỉ học vì anh trai gặp tai nạn. Sau đó, cô lao thẳng đến bệnh viện. Vừa đi nước mắt Mộc Mộc vừa đua nhau chạy trên gò má hồng hồng. Đến tới bệnh viện, trước phòng cấp cứu đặc biệt, Lâm Thư, cô Hạ Lam, chú Lâm Tài Minh - chồng của cô Hạ Lam, đều đang đưa mắt nhìn vào trong phòng với con mắt lo lắng tột cùng. Mộc Mộc bước đến trước cửa phòng như kẻ mất hồn, cô Hạ Lam nhìn thấy, vội giải thích:
- Mộc Mộc à, Thiên Tư nó...
- Mỹ Thư, chị nói đi - Mộc Mộc lạnh lùng nói
Đôi mắt đỏ hoe của Mỹ Thư nhìn Mộc Mộc, cô cất giọng khàn khàn:
- Mộc,...tối hôm qua..hức...bởi vì... về khuya quá...hức... nên... mẹ chị...giữ Thiên Tư...hức... ở lại... Sáng nay... anh ấy... hức... phải trực nhật... mà nhà chị...hức... lại xa trường... hức... thế nên... Thiên Tư... phải... đi từ h... hức... để còn về... lấy đồ... nhưng... dọc đường...anh ấy...hức... đã... bị nhóm... người lạ... hức.... chặn đánh... Mãi đến... lúc h phút... có người... nhìn thấy... Thiên Tư... rồi gọi cho chị... hức... Đều là tại chị, nếu chị không cố ở lại đến h thì có lẽ anh ấy sẽ không phải ở nhà chị càng không...
Nói đến đây, Mỹ Thư khóc lớn, hai tay không ngừng tự đánh bản thân. Mộc Mộc ngồi xuống cạnh Mỹ Thư, tay cô nắm lấy tay Mỹ Thư, an ủi: ( Trúc: "Ta viết đến đoạn này mà suýt khóc, hu hu, buồn quá đi mà. Bật mí nhỏ: Thiên Tư là ca ta đó...nên ta mới buồn!")
- Thư à, chị đừng trách bản thân nữa... Mọi chuyện đã qua rồi, dù giờ chị có tự trách mình như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì đâu! Điều chúng ta cần làm nhất bây giờ là phải cầu nguyện để cho Tư ca có thể vượt qua nguy hiểm...
- Mộc Nhi nói đúng đó, Thư Thư à, con đừng làm như vậy. Chúng ta nên làm những việc có thể khiến Thiên Tư có thể qua cơn nguy kịch. - Chú Tài Minh nói
- Thư Thư, chúng ta đến nhà thờ bên cạnh bệnh viện cầu nguyện cho Thiên Tư. - cô Hạ Lam nhìn Mỹ Thư nhẹ nhàng nói.
Mỹ Thư lau nước mắt, đứng dậy đi theo cô Hạ Lam, không quên quay đầu lại nhìn vào trong phòng cấp cứu. Cô Hạ Lam và Mỹ Thư vừa đi thì Mộc Mộc cũng khóc thút thít, đôi mắt kiên định, bình tĩnh vừa nãy bây giờ trở nên đỏ hoe, hoảng loạn vô cùng, từng tiếng nấc, mỗi tiếng đều khiến cho người nghe cảm thấy đau lòng xót dạ. Trước mắt Mộc Mộc hiện ra rất nhiều hình ảnh nhưng không hề có lấy chút âm thanh, lại càng không có sự liên kết với nhau. Có hình ảnh là người trong gia đình rồi lại có cảnh chết chóc, rồi có ảnh của cô bé tuổi khóc lóc thảm thiết, lại có hình ảnh của người phụ nữ đang ôm đứa bé vừa nãy,... Càng nghĩ cách liên kết những sự việc này, càng cố gắng hiểu những sự việc này, đầu của Mộc Mộc lại càng đau hơn... Cuối cùng cô được giọng nói kéo về hiện thực:
- Mộc Nhi, con làm sao vậy? Chẳng phải vừa rồi con còn an ủi Thư Thư sao?
- Chú,... còn thật sự rất sợ cá sẽ...hức...cả gia đình con đều mất cả rồi... Từ bé đến giờ.....hức... còn với cả đã... cùng nhau vui đùa... hức... nếu ca thật sự... thì con cũng chả biết... phải sống sao nữa...Sáng sớm hôm sau, Mộc Mộc thay đồ, chuẩn bị đi học, điện thoại lại reo.
- Alo, ai vậy?
- Mộc, là chị, Mỹ Thư.
- Thư, có chuyện gì mà chị gọi em ngay sáng sớm vậy?
- Thiên Tư nhập viện rồi!
Nghe đến đây, chiếc cặp trong tay Mộc Mộc rơi bộp xuống sàn, giọng cô trở nên run run:
- Ca... ca ca... em... làm sao... lại.... nhập viện.... vậy?
- Em mau đến bệnh viện Nhất Nam đi.
- Em sẽ đến ngay.
Mộc Mộc tắt máy, đôi mắt đã rơm rớm nước mắt. Cô gọi vội cho giáo viên chủ nhiệm của mình - thầy James Vũ, xin được nghỉ học vì anh trai gặp tai nạn. Sau đó, cô lao thẳng đến bệnh viện. Vừa đi nước mắt Mộc Mộc vừa đua nhau chạy trên gò má hồng hồng. Đến tới bệnh viện, trước phòng cấp cứu đặc biệt, Lâm Thư, cô Hạ Lam, chú Lâm Tài Minh - chồng của cô Hạ Lam, đều đang đưa mắt nhìn vào trong phòng với con mắt lo lắng tột cùng. Mộc Mộc bước đến trước cửa phòng như kẻ mất hồn, cô Hạ Lam nhìn thấy, vội giải thích:
- Mộc Mộc à, Thiên Tư nó...
- Mỹ Thư, chị nói đi - Mộc Mộc lạnh lùng nói
Đôi mắt đỏ hoe của Mỹ Thư nhìn Mộc Mộc, cô cất giọng khàn khàn:
- Mộc,...tối hôm qua..hức...bởi vì... về khuya quá...hức... nên... mẹ chị...giữ Thiên Tư...hức... ở lại... Sáng nay... anh ấy... hức... phải trực nhật... mà nhà chị...hức... lại xa trường... hức... thế nên... Thiên Tư... phải... đi từ h... hức... để còn về... lấy đồ... nhưng... dọc đường...anh ấy...hức... đã... bị nhóm... người lạ... hức.... chặn đánh... Mãi đến... lúc h phút... có người... nhìn thấy... Thiên Tư... rồi gọi cho chị... hức... Đều là tại chị, nếu chị không cố ở lại đến h thì có lẽ anh ấy sẽ không phải ở nhà chị càng không...
Nói đến đây, Mỹ Thư khóc lớn, hai tay không ngừng tự đánh bản thân. Mộc Mộc ngồi xuống cạnh Mỹ Thư, tay cô nắm lấy tay Mỹ Thư, an ủi: ( Trúc: "Ta viết đến đoạn này mà suýt khóc, hu hu, buồn quá đi mà. Bật mí nhỏ: Thiên Tư là ca ta đó...nên ta mới buồn!")
- Thư à, chị đừng trách bản thân nữa... Mọi chuyện đã qua rồi, dù giờ chị có tự trách mình như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì đâu! Điều chúng ta cần làm nhất bây giờ là phải cầu nguyện để cho Tư ca có thể vượt qua nguy hiểm...
- Mộc Nhi nói đúng đó, Thư Thư à, con đừng làm như vậy. Chúng ta nên làm những việc có thể khiến Thiên Tư có thể qua cơn nguy kịch. - Chú Tài Minh nói
- Thư Thư, chúng ta đến nhà thờ bên cạnh bệnh viện cầu nguyện cho Thiên Tư. - cô Hạ Lam nhìn Mỹ Thư nhẹ nhàng nói.
Mỹ Thư lau nước mắt, đứng dậy đi theo cô Hạ Lam, không quên quay đầu lại nhìn vào trong phòng cấp cứu. Cô Hạ Lam và Mỹ Thư vừa đi thì Mộc Mộc cũng khóc thút thít, đôi mắt kiên định, bình tĩnh vừa nãy bây giờ trở nên đỏ hoe, hoảng loạn vô cùng, từng tiếng nấc, mỗi tiếng đều khiến cho người nghe cảm thấy đau lòng xót dạ. Trước mắt Mộc Mộc hiện ra rất nhiều hình ảnh nhưng không hề có lấy chút âm thanh, lại càng không có sự liên kết với nhau. Có hình ảnh là người trong gia đình rồi lại có cảnh chết chóc, rồi có ảnh của cô bé tuổi khóc lóc thảm thiết, lại có hình ảnh của người phụ nữ đang ôm đứa bé vừa nãy,... Càng nghĩ cách liên kết những sự việc này, càng cố gắng hiểu những sự việc này, đầu của Mộc Mộc lại càng đau hơn... Cuối cùng cô được giọng nói kéo về hiện thực:
- Mộc Nhi, con làm sao vậy? Chẳng phải vừa rồi con còn an ủi Thư Thư sao?
- Chú,... còn thật sự rất sợ cá sẽ...hức...cả gia đình con đều mất cả rồi... Từ bé đến giờ.....hức... còn với cả đã... cùng nhau vui đùa... hức... nếu ca thật sự... thì con cũng chả biết... phải sống sao nữa...