Bác sĩ Lương ho khan hai tiếng:
– Thiếu gia, tôi cũng nhắc nhở cậu rồi, Thanh lão gia thật sự …
Tư Diễm nhíu mày, cắt ngang:
– Tôi hi vọng ông đừng quá phận….
Nói rồi Tư Diễm ôm Yến Vân Mộc đi vào phòng, bỏ mặc bác sĩ Lương ở ngoài, ánh mắt ông ta lóe lên một tia sắc lạnh…..
—————————————————————-
Yến Vân Mộc đỏ ửng mặt, lúng túng nói:
– Diễm ca, anh bỏ em ra trước được không?
– A… anh quên, sorry em nha, moa~ – Tư Diễm thuận thế hôn một cái vào má Yến Vân Mộc rồi mới buông tay khỏi eo cô.
Yến Vân Mộc đơ toàn tập, vừa, vừa nãy…. Diễm ca thực sự hôn má cô sao????AAAAAAAAA!!!
Tư Diễm thấy rõ được nội tâm của Yến Vân Mộc, không tránh khỏi bật cười thành tiếng. Lúc này Yến Vân Mộc mới hồi thần, cô gắt:
– Diễm ca, anh cười cái gì chứ???
– Mộc, bình tĩnh a~
– Diễm ca, anh bị hắc hóa rồi… -Yến Vân Mộc tỏ ra vẻ khó chịu
– Được rồi, bàn chính sự đã, em chắc cũng thấy anh cố tình cắt ngang câu nói của bác sĩ Lương không?
– Uhm… có chuyện gì sao anh?
– Haiz, ông bác sĩ này tuy giỏi nhưng lại là một kẻ lắm tài nhiều tật. Khi anh đến nhờ ông ấy cứu Thanh lão gia thì ông ta đã nói một câu khiến anh sốc vô cùng….
– Câu gì ạ? – Yến Vân Mộc nhíu mày, trong thâm tâm cô cảm thấy chắc chắn đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
– Ông ấy nói rằng nếu sau khi ông ta thử hết cách, mà Thanh lão gia không tỉnh thì thân thể của Thanh lão gia phải được gửi ở trong phòng nghiên cứu của ông ta để thí nghiệm các loại thuốc khác nhau….
– Diễm ca, vậy…
– Mộc, yên tâm, ông em sắp tỉnh rồi, em chỉ cần nhanh chóng xử lý nhiệm vụ trưởng thành của gia tộc rồi trò chuyện cùng Người là được.
Yến Vân Mộc trầm lặng hơn ba phút rồi mới mở miệng nói:
– Diễm ca, chúng ta trở về thôi… – Nói rồi cô cúi xuống, nắm lấy bàn tay già nua, gầy gộc của Thanh lão gia một lát rồi rời đi.
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, bàn tay vừa được Yến Vân Mộc nắm, giật khẽ vài cái…..
Trên đường về nhà, Yến Vân Mộc chẳng nói chẳng rằng, bật chế đồ auto lạnh lùng, Tư Diễm đưa ngón áp út luồn vào ngón tay của Yến Vân Mộc, nhẹ nhàng kéo cả bàn tay của cô vào lòng, Yến Vân Mộc giật mình, muốn rụt tay lại thì nhìn thấy ánh mắt yêu chiều của Tư Diễm và nghe được một câu nói khiến cô ấm lòng:
– Mộc, anh không biết em phải chịu những gì lại càng không thể hiểu nổi những áp lực của em, nhưng, anh nguyện dùng tất cả tâm trí và thân thể này để bảo hộ em, quan tâm em, yêu em….
– Diễm ca, anh biết là bây giời em chẳng có tâm trí để yêu mà, chuyện gia tốc đã khiến em thật sự chẳng tin được vào tình yêu nữa rồi…
– Mộc, anh biết chuyện đó ảnh hưởng đến em nhưng, anh chỉ cần em đừng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, anh cũng không cần em đền đáp tình cảm của anh, chỉ cần em ở bên là đủ rồi.
Yến Vân Mộc òa khóc, ôm chặt lấy Tư Diễm, rất lâu rồi kể từ ngày đó, chưa một ai có thể an ủi cô, chưa thể hiểu cô như người này… Bao nhiêu uất ức, căm hận đều theo dòng nước mắt của cô đi ra hết, không còn đọng lại một chút gì…..
————————————————————–
Chú thích một chút: Dù Vân Mộc sống trong tình yêu thương, cưng chiều của cô cô và ca ca nhưng có những chuyện cô cũng giấu họ. Làm người ai cũng có áp lực riêng của họ. Đừng hỏi tôi là tại sao Vân Mộc lại uất ức, căm hận nhá -.- Hồi tiểu học, cô bị trêu là con hoang của Yến Hạ Lam cùng một kẻ ăn xin nên từ đó cô luôn sống trong những lời trêu chọc, sau này lớn, những lời trêu chọc đó cũng ít xuất hiện hơn, nhưng cái chuyện ấy đã hằn sâu vào tâm trí của cô rồi….
———————————————————————
Yến Vân Mộc khóc đến mức ngủ quên lúc nào cũng không hay biết, Tư Diễm đưa tay gạt đi những sợi tóc vương trên má cô rồi tựa đầu vào ghế ngủ. Khi về đến nơi, tài xế gõ cửa, ra hiệu cho Tư Diễm, cậu mở mắt, nhìn Yến Vân Mộc một lúc lâu rồi mới từ từ di chuyển ra khỏi xe, bế Yến Vân Mộc về phòng. Suốt dọc đường đi, không ít người hầu xuýt xoa vì sự đẹp đôi của họ – cặp đôi ưu tú nhất trong gia hệ, tính cho đến bây giờ.
Tư Diễm chẳng thèm liếc họ một cái nào, trực tiếp đưa Yến Vân Mộc lên phòng. Đóng cửa lại, Tư Diễm nhìn cô gái ngủ thiếp trên giường, nhớ lại những ký ức khi còn nhỏ của họ. Bất giác nhếch môi cười,…..