Vừa đến nhà để xe Vân Mộc đã hét lớn:
– Dạ Quang Luật, thả tôi ra! Tôi không muốn ở gần cậu, tránh xa tôi ra!!!
Quang Luật giả điếc, lạnh lùng ném Vân Mộc vào trong xe ô tô, rồi lái xe ra khỏi trường.
– Dạ Quang Luật, cậu…cậu..cậu…cậu làm gì thế, mau, mau quay lại trường cho tôi!
– Anh không quay lại trừ khi….
– Trừ khi cái gì?
Quang Luật bật chế độ tự động lái, quay ra nhìn Vân Mộc giây, rồi chỉ tay vào môi của mình, lướt đi lướt lại và nói:
– Trừ khi… Em chủ động hôn anh
– Cậu nằm mơ đi!!! – Vân Mộc đỏ bừng mặt, quay ra nhìn cửa sổ.
Quang Luật cười hắc ám, tiếp tục lái xe, mở nhạc lên, nói vu vơ:
– Thích người ta mà còn giả bộ…
– Ai…ai…ai thích cậu chứ, cậu đừng có mà suy diễn lung tung.
– Ơ Yến Yến, anh không có bảo em nha~ Là em tự nhận đấy.
Vân Mộc cố cãi lại:
– Trong xe chỉ có tôi với cậu, cậu không nói cho tôi nghe thì nói cho ai nghe.
– Ai nghe chả được. Mà hình như anh hát theo nhạc
Vân Mộc: …..Cạn ngôn “Mình hát hay không còn không biết!???