━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
─ " phải! Hôm nay não em bị úng rượu nên mới ăn mặc thế này "
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Cô nhìn nội thất xung quanh mình, từ cách bố trí nội thất, màu tường, kiểu dáng căn phòng.
Thường thì căn phòng của cô sẽ bố trí các tông màu lạnh, nội thất không quá màu mè, kiểu dáng đơn giản.
Nhưng căn phòng này thì lại khác, căn phòng tông chủ đạo hoàn toàn là màu hồng, nội thất cực kì màu mè sặc sỡ đa dạng kiểu dáng, thậm trí chiếc giường cô đang ngồi là màu hồng, nói chung căn phòng tràn ngập màu hồng.
Tử Hy cô nhìn căn phòng, một màu loè loẹt chịu không nổi, nên cô lỡ lời thốt lên rằng.
- Địch Tử Hy ─ " Căn phòng quái quỷ gì đây? Mình nhớ là mình ở phòng mình mà? ".
Sau đó, trong đầu cô tiệt nhiên có thứ gì đó xẹt qua, rồi nhanh chóng mò đường, tiến thẳng vào phòng tắm.
Ảnh phản chiếu trên chiếc gương hiện lên một cô gái trẻ tầm - tuổi, sở hữu làn da trắng nõn, môi hoa đào hồng hào, hoàn toàn không có son phấn, đây là mặt mộc, đôi mắt sáng long lanh, màu trà, đường cong trên cơ thể cực kì sắc xảo tinh tế, số đo vòng là - - .
Cô lấy tay sờ gương mặt của mình, nó vẫn là khuôn mặt của cô như bình thường, nhưng mọi thứ xung quanh cô cứ thấy là lạ, không nhịn được mà nhéo má mình, kiểm chứng xem cô có đang mơ hay là không.
Hiện thực đã chứng minh đây không phải mơ.
Đây vẫn là khuôn mặt vóc dáng của cô như cũ? Nhưng mà làm sao cô cứ có cảm giác là lạ.
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng tư của mình thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, mang theo nữ giọng nói ôn nhu và ấm áp.
─ " Tiểu Hy, dậy đi con, ăn sáng nào, hôm nay con phải đi học nữa đấy ".
Địch Tử Hy: "..."
Đây là ai? Ở nhà chỉ còn có một mình cô thôi, cũng không có người hầu, vì không thích ai động vào đồ của mình, nhưng bây giờ lại có người gọi cô.
Người bên ngoài, thấy bên trong thật im ắng, bà lo lắng nên đẩy của vào.
─ " Tử Hy, con còn ngủ nướng à, mẹ gọi con sao con không trả lời ".
Địch Tử Hy: "..."
Mẹ? Cô làm gì có mẹ? Mẹ nuôi cũng không!
Tử Hy hiện tại đang rất là rối rắm, không biết đáp trả thế nào, người kia là ai? sao lại biết tên cô?
Bà bước vào phòng mà không thấy ai, bà hơi hoảng, bà đành kiểm tra phòng vệ sinh thì.
─ " Tử Hy, con thức rồi thì làm vệ sinh nhanh đi chứ con, mà mẹ gọi con nãy giờ sao con không trả lời? ".
Địch Tử Hy: "..."
Cô không biết nên trả lời thế nào cho ra hồn nữa.
Địch Tử Hy ─ " B...!Bà là ai? ".
Bà nghe con gái bà nói như vậy không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
- " Tử Hy con sao vậy? Mẹ con cũng không nhận ra à!?! " giọng nói ôn nhu mang phần kinh ngạc.
Địch Tử Hy ─ " c..
con không biết, hiện tại con đang rất chóng mặt, không nhớ nổi gì hết " cô giả vờ đưa tay nhấn vùng thái dương.
Đến nước này cô đành diễn mất trí nhớ thôi biết sao giờ, để làm rõ tại sao cô lại có cảm giác đây không phải là nhà cô.
Tình hình hiện tại trong phòng cực kì âm trầm, bỗng bên ngoài lại có thêm giọng trầm của đàn ông nói.
─ " Giai Kỳ sao lâu vậy? Nó lại ngủ nướng nữa rồi à? "
Là giọng của đàn ông trầm đục lại nghiêm nghị.
Bây giờ trong đầu cô lập tức nhảy số.
Địch Tử Hy ─ { Tử Hy? Giai Kỳ? }
Địch Tử Hy ─ { Địch Tử Hy, Chu Giai Kỳ!!!! }
Địch Tử Hy chợt suy nghĩ đáp án trong đầu ─ { đây chẳng phải là tên nữ phụ cùng tên cùng họ với cô và mẹ của cô gái kiêm vai nữ phụ phản diện trong tiểu thuyết 《 Cô Vợ Ngọt Ngào Của Ông Xã Hắc Đạo 》mà cô vừa cày xong khuya qua hay sao? }.
Cô đây là bị xuyên không vào sách truyện cẩu huyết đấy à?!
Địch Tử Hy: "..."
Chu Giai Kỳ ─ " Ông xã à...!Ưm...!ưm" bà chưa nói hết thì đã bị Tử Hy bụm miệng lại.
Địch Tử Hy ─ "Shhh!!! Mẹ à con giỡn thôi, đừng nói cho ba biết!!! " cô nói nhỏ, xong rồi thì gỡ tay ra.
Giọng của Tử Hy rất ngọt ngào dễ nghe, dịu dàng ấm áp như một bài hát du dương trầm bỗng.
Chu Giai Kỳ: "..."
─ " Có chuyện gì bên trong vậy em ".
Bà lườm cô rồi nói.
Chu Giai Kỳ ─ " ờm...!Không có gì Tiểu Hy con bé lại ngủ nướng nên em gọi nó dậy đó mà ".
Đoán chắc người đàn ông bên ngoài chính là ba của nguyên chủ Địch Gia Hưng.
Địch Gia Hưng ─ " em mau kêu nó dậy đi, bên ngoài anh và con trai chờ ".
Chu Giai Kỳ ─ " Em biết rồi ".
Ông chỉ nói " Ừ " xong ông bước xuống lầu.
Chu Giai Kỳ ─ " con nghe ba con nói gì rồi đó, mau đánh răng, súc miệng, thay đồ, ăn sáng, rồi đi học, mẹ xuống bếp trước " nói xong bà nhìn cô một lát nữa rồi mới chịu bước ra khỏi phòng cô.
Thấy bóng dáng bà đi xa rồi, trên gương cô mặt lộ ra tia khó tin.
Cô không ngờ nguyên chủ trong truyện này cùng tên họ đã đành mà ngay cả ngoại hình y đúc cô luôn chứ? Tại sao bản thân mình lại vào vai nữ phụ pháo hôi nữa chứ, nghĩ đến đây cô chửi thề.
─ " Vận như ct ch nào đây? " nói xong cô làm vệ sinh cá nhân trước rồi vừa suy nghĩ về cô gái Địch Tử Hy mà cô biết trong sách này!!! ".
Địch Tử Hy nguyên tác là con gái nhà họ Địch, cha là Địch Gia Hưng chủ tịch công ty bất động sản [ Thành Gia ] là tên công ty.
Mẹ là Chu Giai Kỳ chủ cửa hàng thiết kế thời trang nổi tiếng nhất trong nước lẫn nước ngoài, thương hiệu [ DiaLuCifer ] hoặc [ D.
L.
C ], cửa hàng này mẹ nguyên chủ chỉ bán trang phục thời trang, sinh ra như là giành riêng cho khách hàng, cũng tức là người phù hợp làm chủ nhân của chiếc váy đó, khá ít người hợp với mẫu mà mẹ cô thiết kế nhưng vì kiểu dáng, chất liệu váy, mà còn thương hiệu thời trang của bà được tung ra đều đi trước thời đại...!Nếu là váy do cửa hàng này thì sẽ có rất nhiều người để mắt tới, thậm chí bà đã mở vài chi nhánh khác ở nước ngoài.
Anh trai cả Địch Tử Dương tuổi, là chủ công ty thuộc ngành giải trí, công ty [ Thiên Ngưu Media & Artist Agency ] gọi tắt là [ Thiên Ngưu ] hiện tại công ty đang chứa rất nhiều nhân tài và rất nổi tiếng, những người thuộc ngành nghề sân khấu - điện ảnh đều muốn đầu quân vào đây, từ một người không có danh tiếng trong giới giải trí nhưng nếu họ vào tay [ Thiên Ngưu ] thì sẽ y như nhộng phá kén thành bướm, công ty này chính tay anh cả gầy dựng nên.
Anh hai là Địch Tu Kiệt tuổi đang theo cha học hỏi, để về sau tiếp quản công ty, anh ta rất giỏi ngoại ngữ, tài năng kinh doanh thiên bẩm và là giám đốc công ty [ Thanh Phong ].
Anh trai của Tử Hy có thể miễn nhiễm sự quyến rũ của nữ nguyên tác ( không thích nữ như các nam phụ khác).
Gia đình cô nắm giữ gần phân nữa huyết mạch kinh tế thế giới, vì nhà họ Địch có khối tài sản khổng lồ và đứng trong hàng ngũ các gia tộc giàu có nhất thế giới cụ thể thứ hạng Địch gia là thứ thế giới.
Địch Tử Hy tuổi là em út trong nhà nên rất cưng trìu cô, vì thế mà nguyên chủ đã bị chìu đến hư không có giới hạn ngừng lại, luôn coi mình là trung tâm, cô chỉ biết ăn, chơi, ngủ, mua sắm, v...!v...v
Cả nhà ai cũng tài giỏi, chỉ riêng cô chẳng biết làm gì, toàn ăn chơi lêu lỏng, tối qua chắc do thất tình nên uống nhiều rượu say đến nổi không biết trời trăngmây đất.
Mà tửu lượng nguyên chủ rất cao, nhưng uống thành cái dạng này, ài không biết đã nốc hết bao nhiêu chai rượu của quán bar người ta nữa.
Người ngoài ai ai cũng nễ phục người nhà họ Địch, con cháu tài giỏi nhất là người anh trai độc thân hoàng kim, ai cũng muốn đem con gái của mình gả cho họ.
Nhìn lại cô chỉ toàn ăn bám người nhà, chẳng có tài cán nào, đúng là " phế vật " mà.
Thân chủ hiện tại tuổi? Đây hình như là nguyên chủ đang học năm ngành sân khấu - điện ảnh, khoa diễn xuất.
Nguyên chủ diễn xuất vô cùng tệ, bữa học bữa không, thành ra trong trường rất ít người biết cô, trừ các bạn cùng lớp, để có thể lên lớp, cô dùng cách nhét tiền vào.
Cô theo ngành này không vì đam mê hay mơ ước chỉ là cho vui, theo đuổi nam thần này nọ, hôm qua do tỏ tình nam thần học trưởng Tần Tuấn Minh, nam phụ số kiêm chức ảnh đế sau này trong tiểu thuyết, yêu thầm nữ chính Kim Mộc Tinh trong suốt thời gian còn đi học.
Hôm tỏ tình không thành bị từ chối thẳng thừng trước toàn trường vì thế tối qua nguyên chủ mượn rượu giải sầu.
Giờ mới nhớ!!! Nữ cũng học cùng trường với nữ chủ, cùng khối nhưng không cùng lớp.
Địch Tử Hy: " haizzz!!! Hôm nay vô trường thế nào loạn lên cho mà xem " cô vừa đi ra khỏi nhà tắm tiến vào phòng dành riêng để lưu trữ quần áo, mở cửa ra cô không khỏi choáng ngợm, phòng này còn rộng hơn phòng ngủ kia nữa, cô tặc lưỡi rồi nói.
Địch Tử Hy ─ " chặc chặc! đúng là con nhà giàu đứng top thế giới " cô nhanh chóng lựa quần áo, nhưng không cái nào vừa ý.
Do trường không quy định đồng phục nên được mặt tùy ý, tạo điều kiện giúp học sinh sáng tạo đồng phục.
Đa số quần áo của nguyên chủ đều là váy dạ hội, công chúa..., vô cùng diêm dúa màu sắc loè loẹt vô cùng.
Cô đang vô cùng thất vọng thì đầu cô nhảy số.
Địch Tử Hy ─ " Ah!!! Mẹ nguyên chủ làm nhà thiết kế mà ít nhất bà ấy cũng may cho cô vài bộ "
Cô nhanh chóng lật tung cả căn phòng, mãi mới thấy một bộ ưng ý.
Cô phối một bộ, áo croptop tay dài màu tím, quần short jean màu đen có viền chỉ tưa ở cuối ống chân, cô còn chọn một đôi boots da cổ thấp màu đen.
Cô đã buộc kiểu tóc đuôi ngựa, tóc cô xoăn uốn lượn dài sắp tới thắt lưng.
Cô ngắm mình trong gương.
Địch Tử Hy ─ " chặc! Bộ này chắc chắn là mẹ nguyên chủ thiết kế, chiếc áo này sinh ra là cho mình vậy? hợp dáng mà đẹp nữa chứ! Bộ đồ có thể phối đẹp thế này mà nguyên chủ lại để nó trong sấp đồ bỏ tiếc ghê, cũng may mình xuyên kịp lúc, còn có cơ hội ngắm, mặc nó hihi ~ ".
P/s: ừm....!Bộ này chị Hy nhà ta tìm trong thùng đồ bỏ á.
Ngắm nghía bản thân xong, cô bước xuống lầu.
Không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm cô từ bậc thang xuống.
Cô nhìn phía bàn ăn, cha cô ngồi tiên trên cùng đầu bàn, bên trái là hai anh trai, bên phải là mẹ cô.
Quả thực sắc đẹp hai người anh trai này của nguyên chủ quá mức mê hồn hai tội phạm làm cho mọi cô gái chết đứng là đây chứ đâu, cô không khỏi tặc lưỡi.
Chặc! Cha mẹ nguyên chủ gen trội thật, sinh ra người con xinh đẹp, tuấn tú, như tiên hạ thế.
Cô thầm nghĩ: " Haizzz!!! Nguyên chủ à cô vốn sở hữu nhan sắc giống tôi như hai giọt nước thì đã đẹp rồi, cớ sao lại nghe lời bạn thân trang điểm cho diêm dúa bôi đen nhan sắc này đi chứ, cô nên biết bản thân phải cảm ơn nhan sắc này của tôi chứ, nhìn muốn mù mắt luôn hà, còn mặc mấy bộ loè loẹt đi học nữa, chẳng ra thể thống gì...cô phá hoại hình tượng của tôi quá rồi! "
Cha cô thấy cô đứng im trên bậc thang, ông vội gọi cô.
- Địch Gia Hưng: " Con còn đứng đó làm gì? Mau mau xuống đây ăn cơm ".
Cô nghe ông nói vậy, nhanh chóng đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi cạnh mẹ cô.
Hai người anh trai cô, biểu tình gương mặt lộ ra vẻ khó tin, không tin, hay nói mình đang mơ không chừng.
Cô nhìn biểu tình trên gương họ liền nhíu mày nhìn họ.
Người anh hai không chịu được lên tiếng trước.
- Địch Tu Kiệt: " Hôm nay não bị úng rượu à, sao nay xuống đây sớm thế, còn ăn mặc kiểu này nữa, mặt cũng không tí phấn nào ".
Cô nhìn cả hai người anh trai, ngũ quan tinh xão, da trắng, anh cả mang vẻ chính chắn thành thục, ổn trọng, lạnh lùng từ xương cốt, anh hai mang vẻ ngoài một người dễ gần, nhiều lời, thành thật nghĩ sao nói vậy.
Anh cả là người trầm mặt, kiệm lời, tích trữ như vàng, chỉ nói những thứ cần nói, lạnh lùng thấy em trai nói vậy nên cũng không nói gì im lặng ngồi ăn sáng.
Cô ngồi vắt chân, tay chóng cằm, gương mặt mang nét yêu nghiệt lại quyến rũ, đôi mắt màu trà hướng về Tu Kiệt khẽ công môi, tạo nên một nụ cười câu hồn đoạt phách .
Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.
Địch Tử Hy ─ " phải! Hôm nay não em bị úng rượu nên mới ăn mặc thế này " giọng cô nói không nhanh cũng không chậm và mang vài phần quyến rũ, nhẹ nhàng như rót mật ngọt vào tai.
Địch Tu Kiệt không khỏi bị hớp hồn trước em gái ruột, mặt đỏ như trái cà chua trong giọng nói có chút trào phúng khẩn trương.
- Địch Tu Kiệt: " mẹ à! Mẹ nói em ấy không phải em gái ruột con đi, để con hốt em ấy về kẻo thằng khác cướp ".
Thấy em trai mình nói vậy anh nhanh chóng đổi bầu không khí, lạnh lùng trừng anh ta một cái cảnh cáo
─ " E hèm! Tu Kiệt im lặng, em đứng đắn một chút đi "
Tử Dương thầm nghĩ quả thực! em ấy mà không phải em ruột, thì anh cũng giống Tu Kiệt, tránh thằng giống đực khác hốt em ấy về thậm chí là làm đối thủ với Tu Kiệt
Địch Tử Hy như có như không nhìn ra tâm tư của Tử Dương: " Phốc! Hahahaha " cô không thể nhịn được cười một trận hả hê.
Không biết bao lâu rồi cô mới cười lại từ lúc gặp được Trình gia gia đến bây giờ cô chỉ cười với ông lần duy nhất.
Lão Trình thấy cô luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng lại không thấy nụ cười của cô, không khỏi đau lòng, nên ông luôn chọc cười cô, và ông đã thành công đó là thành tựu lớn nhất của ông.
Đáng tiếc ông đã ra đi tháng trước khi cô xuyên sách.
Cô cười đến chảy nước mắt rồi lấy tay gạt nước mắt đi, môi anh đào khẽ nói.
─ " Anh cả à anh đừng nghĩ em không biết gì nha~ em chắc chắn anh đang suy nghĩ rằng nếu em không phải em ruột của hai anh thì, anh cũng sẽ giống anh hai hốt em về chứ gì?".
Tử Dương nghe cô nói vậy không giấu được ngượng ngùng.
Tu Kiệt trợn mắt quay sang Tử Dương nói.
─ " em không ngờ anh cũng có suy nghĩ biến thái giống em đó nha~ ".
Địch Gia Hưng hừ giọng mũi một cái cất giọng trầm,nghiêm nghị nói với Tu Kiệt ─ "Con cũng biết bản thân mình biến thái nữa sao?! ".
Chu Giai Kỳ ngồi gần cũng lên tiếng " haizzz! Thật đáng tiếc con bé là con ruột của mẹ cũng là em ruột của con nên...!bỏ qua cái suy nghĩ vượt sông đi há~ " bà còn phối hợp động tác đưa tay sờ gương mặt khẽ thở dài.
Tử Hy nghe Giai Kỳ nói vậy cô cũng bật cười.
Gương mặt Địch Gia Hưng nhìn Tử Hy ôn nhu nói " Tử Hy hôm nay con cười hơi nhiều rồi đó nhớ ngày thường con đâu có cười như hôm nay đâu! ".
Tử Hy ý vị thâm trường nhìn ông sau đó liền đáp trả ông.
─ " một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà cha "
- Địch Tu Kiệt bị bỏ sang một bên trề tò mò hỏi cô: Tiểu Hy à! em với thằng Tần Tuấn Minh gì gì đó sao rồi? Anh nghe nói em tỏ tình người ta thất bại ".
Địch Tử Hy: "..." người tỏ tình không phải cô à nha.
Bầu không khí náo nhiệt lập tức biến thành âm u, u ám.
- Chu Giai Kỳ: " Co-...!" bà muốn nói gì đó rồi bị Địch Gia Hưng cắt lời.
- Địch Gia Hưng: " Hừ! Thằng đó là cái thá gì mà dám từ chối thiên kim tiểu thư giàu có thứ thế giới chứ! " ông tức giận đến mức mặt đỏ bừng như muốn bốc khói lớn tiếng quát nạt mà nói.
Địch Tử Hy: "..."
Địch Tu Kiệt: "..."
Địch Gia Hưng đập bàn ăn một tiếng rõ lớn " bang " một cái.
─ " để đó cho ba, ba sẽ tìm cho con vị hôn phu còn tuyệt hơn thằng đó, hừ! phúc tới mà không biết hưởng ".
Cả ba anh em không hẹn mà ăn ý trả lời dứt khoát ─ " Không được ".
Địch Gia Hưng trợn mắt nhìn ba người bọn họ cau mày: " Sao lại không được ".
Địch Tu Kiệt: " E-..." lại bị Tử Hy ngắt lời.
Địch Tử Hy đi đến đứng sau lưng ông hai tay xoa xoa đánh bóp vai cho ông, bĩu môi bày nét mặt bất mãn ─ " con biết ba lo cho con, nhưng hiện tại con không muốn yêu đương gì hết á, càng không thích hôn nhân định sẵn " giọng nói của cô rất ôn nhu mang vài phần nũng nịu lại ủy khuất
Cô không thấy ai lên tiếng đáp lại cô tiếp tục nói thêm.
─ " ba coi như con và anh ta có duyên không phận đi, duyên phận là thứ đâu chỉ cầu là có, trước giờ người ta toàn ép dầu chứ ép duyên gì được nên cứ mặc kệ nó ắt sẽ có thôi ".
Tu kiệt nhịn không được liền cảm thán nói một câu.
─ " Ây dà! Em gái tui thất tình một cái, tính nết không những thay đổi vậy mà còn văn chương lưu loát đồ ".
Chu Giai Kỳ ném cho anh ta một cái trừng mắt cảnh cáo,cất cao giọng quát " Cái thằng này! " mày im cái ko được à, khịa em mày hoài.
Chu Giai Kỳ: " Tử Hy nè, bộ con bé Thư Ý đã khuyên con ăn mặc như vầy hả, chứ lúc trước đồ mẹ thiết kế, may riêng cho con, con đều không mặc, sao giờ lại mặc con nói xem ".
Ah! Tự nhiên mẹ nguyên lại nhắc tới cái người tạo ra nguyên chủ thành cái dạng kia làm gì, mỗi lần nghĩ đến làm cô tức đến ói máu.
─ " Không phải, là con tự thay đổi bản thân bộ mẹ có nhờ cậu ấy bảo con thay đổi cách ăn mặc hả? " cô vừa dứt khoát trả lời, rồi làm vẻ mặt không biết hỏi.
- Chu Giai Kỳ: " Ừ! Lúc đó mẹ nói gì con cũng không nghe mà chỉ một lời con bé đó mà con lại răm rắm làm theo nên mẹ nhờ con bé đó...!Nhưng con bé đó đã nói với con rồi nhưng con không nghe nên mẹ hết cách ".
- Địch Tử Hy: " ủa! Thư Ý bạn ấy có nói với con đâu?! " cô giả vờ ngạc nhiên đáp rồi đi về chỗ ngồi.
- Chu Giai Kỳ: " Cái gì...!?! ".
- Địch Tử Hy nhìn nét mặt bà kinh ngạc tiếp tục không mặn không nhạt nói tiếp " Con nhớ rõ ràng cậu ấy nói mẹ không biết thẩm mỹ gì hết, còn nói con ăn mặc mấy bộ mẹ may chẳng hợp chút nào y như tinh tinh vậy á " nhân dịp này vạch mặt Thư Ý cho họ biết luôn sau này cho đỡ phiền phức.
Tu Kiệt không nhịn người khác nói xấu mẹ và em gái mình lập tức nổi giận nói.
─ " Cô ta dám nói mẹ và em như vậy à! Con nhỏ đó chết chắc rồi ".
Địch Gia Hưng không nhịn được liền lên tiếng.
─ "Hừ! Cha mẹ cho tiền ăn học để sau này thành danh trả ơn báo hiếu lại, chắc là nghĩ có ba mẹ lo, không chịu học hành, nhàn rỗi đến mức đi nói xấu sau lưng người ta, con đó không được chơi với con bé đó nữa, không nên tiếp xúc hạng người rẻ mạt như vậy, kẻo con lại thành người như con bé cũng nên, nhà mình không chứa chấp loại người như vậy ".
- Địch Tu Kiệt: " anh nghĩ mắt thẩm mỹ của cô ta có vấn đề mới đúng, bộ cô ta không biết mẹ mình tài giỏi ra sao à!!! ".
- Địch Tử Hy: " Em không có nói cho người khác biết gia đình chúng ta giàu như thế nào, cha mẹ người thân làm nghề gì?! Con biết nhà ta rất đặc biệt nếu nói ra, ngoài tự hào ra còn lại đều là phiền phức, nguy hiểm nữa, thứ đáng sợ nhất của con người đó chính là đố kỵ, vì nó con người ta sẽ làm đủ mọi cách hạ bệ người đó xuống, đủ mọi thủ đoạn, thậm chí vượt xa hơn là giết hại người đó ".
Tu Kiệt cảm thán nói:
- Địch Tu Kiệt: " đúng đúng, Tiểu Hy nói rất trí lý " anh ta không ngại giơ ngón tay cái lên.
Địch Tu Kiệt nói tiếp:
─ " Tiểu Hy em có ý định làm gì mới chưa? Hay là em vẫn muốn học ngành này cùng loại người đó ".
Địch Tử Hy nhướn mày hờ hững đáp " không có ý định nào khác, hiện tại em muốn học thêm ngành này một thời gian nếu được thì sẽ học đến tốt nghiệp, thấy không ổn thì em học sang mảng kinh doanh giống các anh ".
Trước mắt bây giờ mình nên có địa vị của riêng mình, để sau này gia đình này mà diễn ra giống trong nguyên tác thì không ổn.
Dòng họ giàu top trong danh gia vọng tộc sở hữu khối tài sản khủng lồ chi phối cho huyết mạch kinh tế thế giới bỗng chóng bị tán gia bại sản quả thực thế lực của na vô cùng hùng hậu.
Cô nãy giờ diễn trước mặt anh hai và ba mẹ cô, họ có thể bị cô gạt còn anh cả thì không.
Anh ta là ai chứ? Là chủ tịch công ty giải trí lớn nhất cả nước, cho dù diễn như không diễn cũng bị anh nhìn ra nên Tử Hy cũng không ngoại lệ.
Chút mánh khoé này anh còn không nhận ra thì sao xứng làm chủ tịch của công ty, cao cao, tại thượng.
- Địch Gia Hưng lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện trên bàn ăn " được rồi, được rồi nói chuyện đến đây được rồi, ăn sáng anh đi đồ ăn nguội bây giờ, Tử Hy còn phải tới trường, hai đứa còn phải đến công ty nữa...! ".
Cả nhà nghe ông nói thế ai dám cãi lại, trụ cột gia đình có tiếng nói nhất nhà mà, nóc nhà không cãi lại ai dám cãi lại ông đây.
Địch Tử Dương nhìn cô nhàn nhạt nói " Tử Hy một lát để anh đưa em đến trường dù sao công ty anh cùng đường với trường em ".
Địch Tử Hy chớp chớp mắt cong môi " chốt kèo nhá anh trai "..