Năm nay tết sớm mà An Hạ chỉ được nghỉ một tháng. Coi như là cô không được ăn tết. Éo le hơn nữa là cô lên máy bay vào đêm giao thừa. Đây là lần đầu tiên cô không được ăn tết với gia đình. Điều duy nhất xứng đáng với sự hy sinh này là cô có thể làm cho gia đình tự hào và gầy dựng thứ thuộc về chính mình. Không phải thuộc về anh cô hay ba mẹ cô.
Vào đêm giao thừa
Ba cô đã ngăn không cho mẹ đi tiễn cô. Nhưng bà trốn đi theo, anh hai cũng chẳng nói được bà. Ba cô tuy miệng một hai không thèm đi tiễn cô con gái bất hiếu này, nhưng cuối cùng lại xuất hiện ở sân bay.
Khi ở sân bay thì cô cười, mẹ cô khóc. Đến ba cô mắt còn hơi đỏ. Anh cô cũng vậy.
“Mẹ, năm sau con lại về mà, không sao đâu.” An Hạ dịu dàng cười.
“Hứ, bây giờ con còn nói vậy. Chưa chắc gì năm sau con sẽ về.” Mẹ cô bỉu môi.
Lúc này giọng hơi khàn của anh cô vang lên.
“Tới giờ rồi, đi đi không lại trễ chuyến bay.” An Hạ gật đầu. Cô ôm mọi người rồi mới bước đi vô cổng. Cô vẫn cười cho tới khi ngồi trên máy bay.
Khi máy bay cất cánh cô mới nhận ra mình vẫn còn là một đứa bé mới hơn tuổi. Một đứa bé được gia đình bao bọc kỹ càng. Cô vẫn chưa quen cảm giác tới nơi đất khách quê người này. Cô phải làm gì? Cái mà cô thực sự muốn khi tới nơi này là gì? Nhìn ra cửa sổ máy bay, những ánh đèn lấp lánh, khoé mắt cô chợt ướt.
Máy bay đáp xuống Đài Loan, sau đó mới bay sang Mỹ. Khi làm thủ tục ngồi đợi ở phòng chờ, mắt An Hạ hơi sưng. Đó là những gì Dương thấy khi anh vừa bước vào phòng chờ. Thấy cô đang dựa vào ghế khoanh tay ngủ. Vẻ mặt cô mệt mỏi làm anh nóng lòng nhanh chóng chạy tới bên cô.
Dương ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy đầu cô gục xuống anh liền chỉnh cho cô ngồi dựa vào người anh. Tìm được vị trí thoải mái khoé môi An Hạ nhếch lên, ngồi dựa vào anh. Dương nhanh tay “chộp” một bức hình cô chảy dãi đặt hình nền điện thoại của anh.
Dòng người tấp nập vội vàng tới rồi rời đi. Ở một góc của phòng chờ lại bình yên tới kỳ lạ. Cô gái tựa vào vai chàng trai ngủ, còn chàng trai dựa vào đầu của cô gái. Hai người say giấc nồng tựa vào nhau như thề sẽ làm hậu thuẫn cho nhau. Hai tay Đan xen vào nhau. Thanh xuân, tuổi trẻ, mối tình đầu đều được gộp vào trong khung cảnh.
An Hạ không biết cô đã ngủ bao lâu, khi thức dậy chỉ có cảm giác mỏi cổ, nặng đầu. Cô ngửi thấy mùi hương nhẹ của trà xanh, cô đã biết Dương đang tựa trên đầu cô. An Hạ không đánh thức anh dậy, chỉ im lặng chờ báo thức reo. Nhưng cô là rơi vào giấc ngủ.
Khoảng phút sau, chuông báo thức reo. Dương liền mở mắt, nhanh chóng tắt đi. Dịu dàng nhìn người vẫn đang say ngủ trên vai mình. Anh lay nhẹ cô, An Hạ mở đôi mắt chưa tỉnh ngủ mơ màng đi theo anh lên máy bay. Dương dẫn cô theo sau.
Anh kéo hành lý xách tay của hai người, nhưng vẫn nắm tay cô. Khi đã tìm ra ghế anh cho cô ngồi xuống trước. Chỉnh cho ghế ngã vừa phải, lấy mền từ trong ba lô ra đắp cho cô. Còn mình thì xắp xếp hành lí lên tủ. Nhìn hai người như vậy làm cho cô tiếp viên hàng không hâm mộ không thôi.
Một hồi lâu sau, An Hạ mới thức giấc. Cô chợt nhận ra cô đã ở trên máy bay từ lúc nào. Thấy cô thức giấc Dương liền nhìn sang. Thấy cô đang nhìn mình chăm chú mặt anh liền đỏ ửng. An Hạ cười khẽ rồi nhìn anh thêm sâu lắng. Dương cảm thấy mặt của mình còn không nằm trong tầm kiểm soát liền quay sang nhìn màn hình. Cô dùng ngón tay chọt chọt vào má đỏ hơn phấn hồng của anh.
“Honey...honey, honey quay sang nhìn em đi mà.” Giọng cô nũng nịu gọi. Dương bất đắc dĩ quay sang thì cô liền rướn người hôn một tiếng thật kêu lên miệng anh. Dương lấy mền hai người đang đắp trùm lên mặt anh. Cô liền vui vẻ cười haha. Trong mền Dương cũng nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nhủ “Cô cười rồi!”
Nghịch một hồi, hai người cũng dần yên tĩnh lại. Tập trung xem phim trên màn hình. Hai người cứ bên nhau như vậy, tạo niềm vui cho nhau.
Sau đó An Hạ và Dương lại dần chìm vào giấc ngủ. Ngoại trừ những lúc cần thiết như ăn uống hay đi vệ sinh, thời gian còn lại dành cho ngủ. Hai người cứ như ngủ bù sau những ngày vui chơi. Lúc đi về hăng hái bao nhiêu, thì bây giờ là ỉu xìu bấy nhiêu. Nhưng vẫn dành cho nhau những phút giây ngọt ngào.
Cho tới khi xuống máy bay Dương vẫn là người dẫn cô xuống máy bay, kiểm tra hành lý, nhập cư. An Hạ chỉ có một việc là đi theo của anh. Cô mơ màng cho tới khi về tới nhà thuê của Dương. Lúc này hai người mới nhớ ra Leo. Dương vừa mở khoá túi thì nó liền nhanh chóng phóng ra. Nhìn thấy bà chủ lâu ngày không gặp Leo liền chạy tới ngoe nguẩy đuôi.
Chơi đùa một lát Dương nói anh đi chợ mua đồ ăn, nếu cô mệt thì ở nhà. An Hạ liền quăng Leo sang một bên và đi theo Dương. Cô lấy một cái giỏ, Dương đẩy xe. Trên xe là cái giỏ. Cái này là cho đồ ăn vặt khi cô ở ký túc xá hay là nhà anh. Rất nhanh cả xe lẫn giỏ đều đầy ấp. Hai người ngọt ngào cùng nhau đi mua thêm đồ.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Dương hỏi. Tối nay An Hạ phải ở lại nhà anh. Còn một tuần nữa trường học mới hoạt động lại. Cho nên sinh viên ở ký túc xá về nhà thì phải đợi đúng ngày nhà trường mới cho vô.
“Ăn gì cũng được. Nhưng mà em muốn ăn mì xào anh làm.” Cô trả lời. “ Ừ, vậy thì tối nay ăn mì xào.” Dương cũng chịu thua cô. Lúc đầu thì nói anh gì cũng được, sau cùng thì lại nói món mình muốn.
Tối hôm ấy, hai người vẫn chia phòng ngủ đàng hoàng. Có điều đêm khuya chủ và chó lại mò qua phòng của cô ngủ ké. An Hạ chẳng nói gì, chỉ quay sang ôm anh như lời đồng ý.
Đơn giản mà dịu dàng, xoa dịu cho nhau. Lòng hai người đều ấm áp. Họ cầu mong thời gian sẽ trôi qua như thế này. Hai người họ sẽ cứ bên nhau như thế