Một lần nữa Hải Minh bước vào công ty Trương Thị làm việc nhưng khác với vị trí lúc trước, giờ anh nắm trong tay toàn bộ cổ phần của Minh Hà và Hạo, Minh Hà vì bị cú sốc quá lớn khi chính mắt cô nhìn thấy đứa em trai mình chết trước mặt mình nhưng cô hoàn toàn bất lực không thể cứu được.
Cô đã nghĩ trước đây cô chỉ đam mê danh vọng, tiền bạc, quyền thế, nhưng….mọi chuyện đã khác kể từ khi cô bước chân về đây, ngoài mặt cô đối xử lạnh lùng với Hạo nhưng thật ra trong sâu tận thâm tâm cô luôn yêu thương và quý trọng người em trai này, cô luôn tỏ ra lạnh lùng chỉ mong Hạo sẽ giống cô không bị tình cảm chi phối như Ba cô để rồi nhận cái kết thảm.
Cô đã lạnh lùng và tàn bạo suốt bao nhiêu năm qua, những lúc cô làm việc đến ngủ quên trên bàn, Hạo đã nhẹ nhàng đi vào khoác cho cô cái áo vì sợ cô bị cảm lạnh, sau đó thì đem tất cả công việc qua phòng mình, khi giải quyết xong hết thì trả lại chổ cũ cho cô, đến khi cô thức dậy thì thấy tất cả đã xong.
Hạo trước khi đi làm còn căn dặn người làm chuẩn bị buổi sáng thật chu đáo cho cô, Hạo cũng giống như cô bên ngoài lãnh đạm nhưng bên trong rất ấm áp và yêu thương người chị của mình hết mực.
Hạo chỉ thay đổi thái độ khi chính tay cô giết Hải Minh và Yên, hai người mà Hạo xem là quan trọng nhất, từ đó Hạo không còn ân cần nữa, cô thấy rất khó chịu nhưng cũng không muốn nói ra, cô muốn đợi đến khi Tiểu Khả và Hạo kết hôn thì sẽ trở lại là người chị ấm áp như lúc cô và anh còn nhỏ.
Lúc đó cô luôn luôn che chở cho anh, yêu thương anh, giấu giếm cho những việc làm sai của anh trước mặt mẹ, chịu đòn thay anh, bởi vì thế anh rất yêu cô, anh đã từng hứa sau này lớn lên sẽ chăm sóc và bảo vệ cô không để ai ăn hiếp cô.
Cô đã cười xoa đầu thằng em ngốc nghếch, nụ cười hạnh phúc luôn hiện diện trên môi, cô ôm đứa em trai vào lòng dỗ cho nó ngủ, nó rất thích được ngủ trong lòng cô còn hơn là mẹ.
Ngày Ba Mẹ mất cô dường như bấn loạn, cô tức giận đập phá mọi thứ, cô tự hứa sau này cô sẽ không nhu nhược để người khác động vào Trương Gia nữa, ngày đó cô đã lập lên một quá trình tập luyện thật khắc khe cho Hạo.
Anh lúc đó còn rất nhỏ chưa hiểu nhiều lắm công việc cô đang làm, nhưng anh vẫn cúi đầu mà phục tùng theo lệnh của cô, mặc cho tâm trí mệt mỏi, mặc cho thân xác rã rời ra mỗi khi đặt được tấm lưng lên giường nhưng anh vẫn cố gắng thực hiện những điều cô muốn.
Ngày cô đi, anh ra tiễn cô, lúc đó ánh mắt anh rất buồn, anh nắm tay cô, cái nắm tay mà lúc đó cô hờ hợt không quan tâm nhưng giờ đây cho dù có muốn như thế nào đi chăng nữa thì suốt đoạn đường của cuộc đời sau này cô sẽ không còn được nhận hơi ấm từ đôi bàn tay ấy.
-Em không thể thực hiện lời hứa bảo vệ chị… - câu nói vang lên trong đầu khiến cô nhớ về những quá khứ đau buồn.
Và giờ thì cô đang đứng trước nắm mồ của đứa em duy nhất của cô, người thân cuối cùng của cô.
Hải Minh đi đến thăm mộ Hạo, anh nhìn thấy Minh Hà đã đứng tự khi nào, anh đi đến đặt nhẹ một bó hóa lên trên mộ rồi cứ ngồi xổm phía dưới đó nhìn mãi tấm hình tươi cười của Hạo.
-Cậu ấy nói với em, cậu ấy thật sự nhớ chị, nhưng cậu ấy biết mình không thể đi thăm chị, bởi điều chị muốn chính là cậu ấy phải làm việc không ngừng…
Hải Minh thở dài.
Minh Hà cụp mi mắt xuống, một giọt nước mắt tràn ra, cô biết mình đã sai, hoàn toàn sai khi để Hạo vướng vào thù hận này, Hạo không hề có tội nhưng lại nhận lấy cái kết đau thương như thế bởi vì bản thân người làm chị như cô quá đỗi ích kỉ.
Cô ích kỉ khư khư giữ lấy cái quan điểm của mình mà không quan tâm đến cảm nhận của Hạo.
Minh Hà đeo chiếc kính đen che gần nữa khuôn mặt vào, cô cúi đầu trước mộ Hạo lần cuối trước giờ cô đi.
-Hãy giúp chị, đó là cơ ngơi và cũng là những mảnh còn sót lại của Trương gia, Hạo mất rồi, chị cũng không muốn ở đây, chị biết em sẽ không thể tha thứ cho chị dễ dàng, như vậy cũng tốt….- Minh Hà khẽ cười chua xót. – cứ tiếp tục hận chị, như thế chị mới nhớ những gì mình đã làm với em, Hải Minh… xin lỗi em.
Hải Minh đứng dậy, hai tay đút túi, nhìn sang bóng dáng lẻ loi cô độc đang bước đi của Minh Hà, hai đôi vai gầy run run lên, hình ảnh này sao khiến anh cảm thấy thê lương đến vậy, ngọn lửa giận trong lòng anh vụt tắt hết khi thấy cô như thế.
Anh buồn bã nhìn về phía phần mộ, người anh em đã lớn lên cùng anh, cùng anh trải qua biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống nay lại nằm trong mặt đất lạnh lẽo kia, Hạo đi để lại bao nhiêu tiếc thương cho người ở lại.
Mặc dù bề ngoài anh nói không quan tâm, anh rất hận cậu ta, nhưng không ai hiểu được và ngay cả Hải Minh anh cũng không hề nhận biết, Hạo ra đi đã để lại vết thương khó lành lại trong tim anh.
Trái tim con người đâu phải bằng sắt đá, tình cảm đâu phải một sớm một chiều nói quên là có thể quên, trong giây phút nóng giận anh nói như vậy, nhưng…nếu có thể quay lại thời gian một lần nữa, anh hy vọng Hạo sẽ không chết, như thế anh mới có thể để cậu ấy từ từ trả món nợ này rồi từ từ anh cũng sẽ tha thứ cho cậu ấy.
Và bây giờ câu trả lời đã có, anh sẽ tha thứ cho những gì Hạo làm mặc dù Hạo không thực hiện nhiệm vụ của mình, anh sẽ thay Hạo làm nốt phần việc còn lại.
-Hãy yên tâm, tớ…sẽ không còn hận cậu nữa. – câu nói được nói ra khiến lòng Hải Minh nhẹ hơn rất nhiều, anh rất muốn nói câu này trước mặt Hạo nhưng giờ thì không còn cơ hội nữa rồi.
Anh cúi đầu nhẹ rồi cũng rời đi, để lại một nắm mộ nằm yên ở đó trong cái buốt giá của làn mưa phùng.
Minh Hà kéo vali cô chuẩn bị rời khỏi đây, rời khỏi quê hương một lần nữa và lần này có đi mà sẽ không có về, cô đã quyết định sau này sẽ không bao giờ trở về cái nơi đau buồn này nữa, biệt thự cô đã chuyển tên sang cho Yên, còn công ty thì cô giao hoàn toàn cổ phần của hai chị em cô cho Hải Minh, cô tin chắc rằng Hải Minh sẽ không làm cho cô thất vọng.
Khi bước chân quay đi, cô bước về hướng cánh cửa.
-Chị…- một giọng nói trong trẻo vang lên khiến bước chân Minh Hà khựng lại, cô rất muốn quay lại nhìn nhưng sao lại khó khăn đến như vậy.
Yên bước đến bên cạnh Minh Hà choàng tay ôm nhẹ cô từ phía sau, cho dù như thế nào thì người đứng trước mặt cô đây cũng là chị của cô, Yên đã suy nghĩ rất nhiều và nhờ sự động viên của Hải Minh cô mới có cam đảm để đến đây.
-Tịnh…Yên…tôi không đáng… - giọng Minh Hà run run lên.
Yên lắc đầu, lỗi cũng đâu phải là do Minh Hà, vốn chuyện này sẽ không có gì nếu như cô biết học cách từ bỏ thù hận trong lòng, cô giữ nó quá chặt để rồi giờ đây khi Hạo ra đi lại gây cho biết bao nhiêu trái tim ở lại chịu đau thương không nguôi, vì vậy cô dùng cái tình cảm người một nhà xóa bỏ thù hận giữa cô và Minh Hà.
-Em cũng đã sai, vì em hận và muốn trả thù quá nhiều nên em…- Yên định nói tiếp nhưng Minh Hà bất ngờ quay lại.
-Chính chị quá đỗi tàn nhẫn với em và cả với Hạo, chị cũng chỉ biết đắm chìm trong hận thù nên mới khiến em và Hạo thành ra như thế, bởi vì chị không hề nhận ra sớm hơn, chính em đứa trẻ vô tội như em hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm của những người đã khuất.
Nước mắt Yên lăn dài trên gương mặt trắng như tuyết, cô đưa hai tay mình chạm vào hai bên mặt Minh Hà.
-Có thể nào…bỏ đi hết không chị?, em quá mệt mỏi….
Minh Hà nhìn Yên một cách nhẹ nhàng mắt cố cũng đã ướt đẫm những giọt nước, cô vuốt mái tóc dài của Yên
sau đó tay dừng lại lên vai trái.
-Nơi này đã từng rất đau..đúng không?.
Yên hơi bất ngờ thì ra Minh Hà đã biết, cô lắc mạnh đầu sau đó nhướn chân lên ôm chầm lấy cổ Minh Hà.
-Không…không đau.
Minh Hà vuốt nhẹ tấm lưng của Yên, con bé không hề đáng ghét như cô thường tưởng tượng, Yên rất thông minh rất xinh đẹp với lại rất hiểu chuyện, như thế trên đời này cũng còn cái gì đó khiến cô mỉm cười nhờ vào con bé ngốc này.
Loa thông báo chuyến bay đến Mỹ sắp cất cánh, Minh Hà đẩy Yên ra, căn dặn Yên hãy giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân, cô sẽ nhớ mình vẫn còn đứa em là Yên, nói rồi Minh Hà nhìn ra sau lưng Yên, cô nhìn Hải Minh mìm cười rồi quay lưng đi, vẫy tay chào hai người, bước đi thật nhanh, cô sợ nếu ở lại lâu thêm chút nữa cô sẽ bật khóc như đứa con nít mất, như thế thì quá mất hình tượng.
Thư kí Minh Hà cũng khẽ cúi đầu chào Yên và Hải Minh rồi quay lưng bước theo phía sau Minh Hà.
Hải Minh bước lên phía trước hai tay đặt lên vai Yên an ủi cô.
-Không sao rồi, chúng ta về đi. – anh nhẹ nhàng nói vào tai cô.
Yên lau nước mắt gật đầu bước đi cạnh Hải Minh ra phía ngoài xe, nhưng bước chân vừa bước được vài bước thì mọi thứ trước mắt như bị đảo ngược hết, Yên loạng choạng, máu chảy ra ở phía mũi, cô đưa tay lên lau, khi chỉ kịp nhìn thấy một màu đỏ nhứt mắt ấy thì mọi thứ tối sầm, cô ngất đi.
Hải Minh hoảng hốt ôm lấy thân thể cô nhanh chóng chạy ra phía ngoài xe, đặt cô vào bên trong rồi lái xe thật nhanh đến bệnh viện.
Ngồi bên ngoài cấp cứu anh cứ đi qua đi lại không ngừng, rốt cuộc tại sao lúc này Tiểu Yên lại hay ngất như vậy.
Anh đã muốn đưa cô đi khám từ rất lâu nhưng cô ấy lại không chịu cứ nói là cơn chóng mặt thông thường giờ thì hay rồi, chóng mặt thông thường mà chảy máu như thế còn bị ngất như vậy, theo anh biết Phong chăm sóc Yên rất tốt, không hề để cô ấy thiếu thốn thứ gì, huống chi là ăn uống, nhưng tại sao cơ thể lại yếu đến như vậy.
Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ bước ra bên ngoài.
-Thế nào rồi bác sĩ? – Hải Minh nhanh chóng hỏi muốn biết ngay tình hình của Yên.
Bác sĩ nhìn Hải Minh sau đó vỗ vai cậu ấy, khoác vai anh đi đến chiếc ghế dài cùng ngồi xuống.
Hải Minh rất lo lắng khi nhìn thấy biểu hiện của bác sĩ, nhìn thấy ông như thế thì anh biết chắc chắn là Yên bị
bệnh rất nặng.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hải Minh ông bác sĩ cũng không muốn kéo dài thêm thời gian.
-Cô ấy..đã từng bị tai nạn?.
Tâm trí hơi bị choáng khi nghe đến đây, Hải Minh gật đầu khó khăn.
-Hơn năm trước cô ấy đã bị tai nạn xe. – Hải Minh nhớ đến cái ngày lần đầu anh biết cô là Hạo đã cứu cô trên con đường, Hạo nói rằng cô ấy bị tai nạn xe và không thấy được hung thủ gây ra, chỉ nhìn thấy cô ấy nằm một mình trên con đường mưa lạnh giá.
Ông bác sĩ gật đầu, thì ra suy đoán của ông là đúng vết thương trên đầu đã tạo ra một khối u, những biểu hiện của Yên bây giờ cho thấy khối u đó đang phát triển rất nhanh.
-Trong đầu cô ấy..có một khối u, cũng chính vì tai nạn xe năm nào, đáng ra khối u này không thể phát triển và lan ra nhanh như vậy, nhưng hình như cơ thể cô ấy quá yếu nên mới giúp cho khối u trên đà lớn dần không ngừng.
Lời nói như tiếng sét đánh bên tai Hải Minh “ rầm “ toàn cơ thể bị chấn động, mồ hôi ở tay ứa ra liên tục, thì ra cô ấy yếu như thế là vì…ung thư.
-Phải có cách, nhất định phải cứu cô ấy, ông biết hay không…phải cứu cô ấy, bằng mọi giá. – Hải Minh hét lên lay mạnh ông bác sĩ, những y tá thấy vậy liền xông vào ngăn cản anh, kêu anh hãy bình tĩnh mà xem xét tình hình.
Ông bác sĩ hiểu rõ tâm trạng hiện tại của Hải Minh nên ông cũng không trách, duy bây giờ nếu muốn chữa trị thì cơ hội sống sẽ cao hơn nhưng phải cần có máu, vì máu Yên thuộc loại hiếm nên không thể túy tiện mà lấy máu khác thế vào, phải là máu cùng loại và cùng huyết thống như thế mới có thể giúp ích cho cô ấy.
-Tôi sẽ cố gắng xem xét lại thể trạng của cô ấy, thời gian này nên ở bên cạnh cô ấy, nhất cử nhất động phải chú ý. – ông nói rồi đứng dậy bước đi.
Hải Minh ngồi đó như cái xác không hồn, tại sao lại hết chuyện này đến chuyện khác ập lên trên đầu Yên, anh cứ
tưởng bây giờ cô ấy đã có thể đón nhận hạnh phúc, đúng là ông trời muốn trêu đùa trên số phận con người, cô ấy chỉ vừa mới nhìn thấy ánh nắng ban mai ấm áp, chỉ mới nhìn thấy cuộc sống đích thật, nếu bây giờ cô ấy biết mình bệnh như thế, liệu cô ấy có chịu nổi hay không?.
-Hãy giữ kín chuyện này, ngoài tôi với ông, đừng để người thứ ba biết…ngay cả cô ấy..tôi xin ông. – Hải Minh cất tiếng khi bác sĩ đi chưa xa.
Ông bác sĩ khựng người, ông hiểu tại sao Hải Minh lại làm như vậy.
-Được rồi, tôi hứa.
Bóng dáng bác sĩ khuất đi , Hải Minh mới chống tay đứng dậy, anh bước vào trong phòng bệnh của Yên, nhìn thấy cô như thế, như một cánh hoa mỏng manh giữa giông tố bão táp của cuộc đời cứ bắt cô đứng ra chống chọi để dành lấy sự sống và hạnh phúc như thế.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nâng bàn tay cô lên, hôn nhẹ vào đó, bàn tay anh vuốt nhẹ lên cái trán cao của cô, anh cười nhẹ, một nụ cười khổ.
-Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, như cái cách em đã từng bảo vệ anh, cho dù thế nào anh sẽ cùng em chống chọi lại với bão táp này, hãy mạnh mẽ lên, Tiểu Yên…em làm được mà, đúng không?