Trong biệt thự của Lãnh gia.
Hân Hân nhìn sắp ảnh trước mắt, từng tờ lật qua một cách nhanh chóng, khuôn mặt người bí ẩn trong tấm hình không thể hiển thị rõ, cô nheo mắt lại nhìn người đối diện ông ta… là Phạm lão.
Hân Hân quẳng những bước ảnh lên bàn, có vài tấm rơi xuống đất.
Thì ra Phạm lão, kẻ đụt khoét của bang…. Chết tiệt. – Hân Hân rủa thầm, mắt hằn lên những tia giận dữ.
Hiện tại ông ta ở đâu? – Hân Hân quay sang hỏi tên thuộc hạ.
Ông ấy đã chết thưa tiểu thư. – thuộc hạ cúi đầu nói, trong khi hắn theo dõi Phạm lão và tên người đàn ông bí ẩn, hắn ta đã bị phát hiện nhưng rất may hắn trốn thoát ngay khi căn nhà đó chuẩn bị phát nổ, đó là cái may mắn nhất của hắn, thoát chết trong gang tấc.
Kai cúi xuống nhặt những bước ảnh lên gọn gàng, anh nhìn vào bước ảnh, có cái gì đó không đúng… sao thân hình của kẻ này dường như anh đã gặp ở đâu, nhưng hiện tại vẫn chưa thể suy nghĩ ra.
Kẻ phản bội như hắn chết cũng đáng, theo lệnh tôi, tất cả tài sản của Phạm lão sẽ bị tịch thu, người già lớn nhỏ trong nhà hắn… cho đi ăn mày hết đi. – Hân Hân nhìn thuộc hạ ra lệnh, mắt cô ánh lên những tia lạnh lùng không chút thương người.
Vâng. – thuộc hạ nghe lệnh, nhanh chóng đi thực hiện.
Kai nhìn qua Hân Hân, bây giờ cô ấy không khác nào tính cách của Phong, một khi có kẻ phản bội…. giết không tha.
Tại sao nhìn tôi với ánh mắt đó? – Hân Hân mặc dù không nhìn Kai nhưng vẫn hiểu rõ ánh mắt anh đang dắn chặt trên người cô.
Không, chỉ là khi Lãnh chủ đi… tiểu thư đã thay đổi… rất nhiều. – Kai thu hồi nhanh ánh mắt lại, anh lảng sang việc đặt gọn lại những bức ảnh trên bàn Hân Hân.
Thủ đoạn, tàn nhẫn, độc ác… lạnh lùng, đó là những thứ cần phải có khi mà đứng ở vị trí này, những thứ đó tôi đã học được từ khi Phong đi. – Hân Hân chống tay lên bàn, hai bàn tay xoa xoa thái dương mệt mõi.
Kai cũng hiểu, Phong đi rồi, Hân Hân rất cực trong khi một người phải phân thân ra làm nhiều việc, anh cũng cố gắng hết sức để giúp cô trong giai đoạn khó khăn này đến khi Lãnh chủ trở về.
Tôi muốn anh ấy yên lòng mà chú tâm vào việc chữa trị của anh ấy. – Hân Hân chống tay đứng dậy đi ra phía cửa để tiếp tục công việc, cho dù mệt mõi nhưng phải cố gắng vì những gì Phong đã tin tưởng giao cho cô.
Kai nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dần khuất sau bóng tối, trái tim anh đập lệch một nhịp, nhìn cô ấy cực khổ như thế, cho dù anh có khuyên nhưng chưa hề cô ấy để tâm đến, cái cô ấy quan tâm chỉ có công việc và kết quả.
Trên bàn làm việc của Hân Hân bức hình của cô và Phong chụp chung được ánh trăng soi sáng, nó rất đẹp, trên tấm hình hiện hữu nụ cười tươi như ánh nắng ban mai của cô khi cô ở cạnh Phong.
Trái tim Kai bỗng cảm thấy nghẹn lại, anh tự cười rồi bước nhanh ra khỏi nơi đó, anh có là gì kia chứ, anh chưa hề xứng với Hân Hân.
Trên mặt bàn tĩnh lặng, trong phòng không hề có cơn gió nào, nhưng bỗng dưng bức hình rơi xuống, vỡ nát mặt kính phía trên nó, bên dưới vẫn nhìn thấy nụ cười của Hân Hân, nhưng còn Phong…. thì không.
………………………………………………….
Yên vì muốn chăn sóc tốt hơn cho Hải Minh, muốn anh có điều kiện hồi phục hơn, nên cô đã mạnh bạo mua một căn nhà lớn phía trung tâm thành phố, Mạc Vũ đã ngăn cản cô, nhưng cô bỏ ngoài tai.
Chú yên tâm, con sẽ tạo một mạng lưới, nó sẽ bảo vệ chúng ta. – Yên nói trong khi sắp xếp hành lý lại.
Nhưng còn…. Chi tiêu của chúng ta, tiền đâu mà cháu có thể mua căn nhà lớn cùng những thứ tiện nghi trong đó? – Mạc Vũ vẫn chưa giải đáp được thắc mắc trong lòng khi không Yên lại chi mạnh như thế, số tiền đó có thể giúp một người bình thường sống sung sướng đến cả đời.
Nụ cười lạnh hiện hữu trên môi Yên, cô ngưng động tác lại, ánh mắt băng giá nhìn lên khung cửa sổ, cô không có việc làm, Mạc Vũ cũng như vậy, nhưng tiền cô kiếm được nó không phải là con số nhỏ, việc đục khoét tiền của công ty Trương thị, những bản hợp đồng bị thất bại mà rơi vào tay người khác, những việc đó chính một tay Yên làm.
Cô tạo một tài khoản ảo, rồi cứ như thế, đưa tiền một cách âm thầm lặng lẽ vào mà không một ai hay biết, ngay cả Hải Minh cũng khó có thể nghĩ rằng người yếu đuối mỏng manh như Yên lại làm ra những chuyện như thế. Và dĩ nhiên Hạo cũng vậy, làm sao hắn ta có thể nghĩ đó là do chính cô làm, có đánh chết hắn cũng không tin.
Nhưng một khi ai bước vào thế giới của cô, họ sẽ hiểu rõ, nếu muốn thực hiện những phương thức trả thù tàn độc nhất, chính là làm họ yếu từ từ rồi sau đó một đao chí mạng.
Tiền không quan trọng, đó chỉ là con số nhỏ, chú nghĩ cháu để thời gian mình thừa thải khi ở lại Trương gia, một nơi mà cháu sống như địa ngục hay sao?, tất cả nhờ vào cái này. – Yên chỉ tay vào đầu mình.
Ý của cô Mạc Vũ rốt cuộc cũng hiểu, ông cũng không thể tin được là Yên lại có cái khả năng như thế, đúng là rất thông minh, rất giống ông chủ….nếu như tiểu Yên là con của…. như chợt cắt ngang dòng suy nghĩ, Mạc Vũ trầm mặt bước ra khỏi phòng của Yên.
Con bé, nó hận Trương gia tận xương tủy, nó chỉ muốn trả thù, còn ông thì phải sống để trả thù cho gia đình ông, số phận thật nghiệt ngã, một người muốn tiêu diệt chính người thân của mình, còn một người thì lại muốn giết chết người ân nhân ngày trước của mình.
Đâu ai có thể sắp xếp cuộc đời mình thật hoàn hảo như những mảnh ghép trong một bộ xếp hình, đôi lúc nó cũng có thể mất đi một vài mảnh, không có gì gọi là hoàn hảo trong cuộc sống này, số phận mỗi một người đều khác biệt nhau.
Mạc Vũ đi rồi, Yên vẫn cứ đắm chìm trong suy nghĩ, ngày ngày cô sống trong Trương gia, khi không có Hạo ở nhà, cô bị tất cả người hầu từ trên xuống dưới hành hạ không thương tiếc, nhưng cô chưa hề nói với Hạo hay trách than một lời.
Cô sống một cách âm thầm, càng nghiệt ngã cô càng tự nhủ phải tiếp tục sống, sống để trả thù cho những kẻ khiến cô thành cô nhi, khiến cô mất đi người mà cô yêu thương nhất.
Trương Minh Hạo, Trương Minh Hà…. Tất cả các người phải trả giá….. tôi sẽ đòi lại từng chút từng chút một. – Bàn tay nắm chặt chiếc áo đang xếp dỡ dang.
Dưới bàn tay nhỏ, có một sẹo dài do những kẻ người hầu làm trong nhà Hạo mang đến cho cô, nhưng cô không chấp nhất những người như thế, dù sao cũng chỉ do lòng đố kỵ, thù ghét của họ dành cho cô.
Môi chợt cười, nếu sau này Trương gia không còn thì lúc đó cũng là lúc trả thù những kẻ đó không phải hay sao? Cho dù nói không chấp nhất, nhưng có vay phải có trả, rất đơn giản, không tiền, không việc làm, thì cũng như những kẻ ăn mày.
Ai gieo đi những hạt đắng thì cũng sẽ không bao giờ gặt được trái ngọt.
Yên âm thầm dọn vào căn nhà cô mới mua một cách kín đáo nhất có thể, tránh tay mắt có thể làm hại mình, trong nhà đầy đủ tiện nghi, nhất là căn phòng rộng nhất căn nhà được trang bị đầy đủ tất cả máy móc tiên tiến, chẳng khác nào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện lớn.
Hải Minh được đưa vào căn phòng ấy, máy móc lại tiếp tục được gắn vào người anh, mắt anh vẫn chưa hề có cử động nào dù là nhỏ nhất, ngày qua ngày Hải Minh sống nhờ những ống truyền oxi và dinh dưỡng vào người.
Mỗi khi nhìn thấy Hải Minh như thế, trong lòng Yên lại càng thêm thù hận đối với Trương gia.
Bên cạnh căn phòng lớn ấy là một căn phòng khác với đầy đủ những bộ máy tính cao cấp hiện nay, nơi đây sẽ bắt đầu cho cuộc chiến giữa cô và Trương gia.
Bàn tay Yên lướt trên những cổ máy móc lạnh băng ấy.
Tôi sẽ tiếp tục, nhưng với phương thức khác, sẽ không còn yêu thương hay cái gọi là giả tạo nữa, tôi sẽ khiêu chiến với anh dưới thân phận của Tịnh Yên, một đứa con gái đã bị mất đi người bà dưới bàn tay sát nhân của anh…. Trương Minh Hạo… chống mắt lên mà xem những gì tôi tặng cho anh. – Phía dưới tay Yên nắm chặt lấy sợi dây chuyền năm nào.
Ngày đó cô chưa từng mất trí nhớ, khi vừa mở mắt ra Yên đã nhìn thấy trên cổ Hạo là sợi dây chuyền quen thuộc.
Nó quen thuộc đến nỗi ngày ngày nó ám ảnh cô ngay cả trong giấc mơ, nay nó lại hiện hữu trước mắt cô một cách chân thật như thế.
Trong lòng Yên khẽ cười, tôi không đi tìm anh, anh lại tự động vác xác đến tìm tôi, đúng thật trái đất rất tròn.
Mạc Vũ nhìn qua khe cửa thấy khuôn mặt đầy căm phẫn của Yên, trên người cô tỏa ra cái khí chất của kẻ sát nhân máu lạnh, nụ cười ấm áp thay vào đó là nụ cười đến từ địa ngục.
Ông thở dài, đến khi nào cuộc chiến này kết thúc, lúc đó ai là kẻ thắng, ai bại trận, đó là chuyện của tương lai, chưa ai biết được.
Kí ức nó là thứ kinh khủng nhất đối với một cô bé chỉ mới tuổi, cắn chặt môi, Yên nhắm mắt lại, tất cả sẽ không có lòng bao dung ở đây, nợ máu phải trả bằng máu, ngày ấy lấy mất của cô những gì, ngày nay cô sẽ đòi lại từng chút từng chút, đau khổ sẽ từ từ ngậm nhắm những người tàn nhẫn và ác độc ấy.
Không có tình thân, không có anh chị em ruột thịt gì cả, đối với Yên, máu chảy trong người cô cùng một dòng máu với kẻ thù cô, đó là thứ cô kinh tởm nhất ngay trong cơ thể mình, cô ước giá như mình không mang cùng dòng máu với họ, giá như cô không mang họ Trương.
À không…. Tôi chưa bao giờ có họ, từ nhỏ đến lớn…. ngay cả sau này đến chết… tôi chỉ có một cái tên… Tịnh Yên…. – lời nói mang hơi lạnh giá nhất phả ra từ cái miệng nhỏ nhắn ấy.
Đôi mắt cô hằn lên những tia đỏ, nhìn ra bên phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời của mùa xuân quả là rất đẹp….
Ta để em đi… ta sẽ không ép buộc em phải cố gắng ở bên ta…. Chính vì em… tất cả mọi thứ ta làm… ta chưa bao giờ hối hận.
Từng lời, từng lời như hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào trái tim đang rỉ máu của Yên, cô biết anh đau khổ vì cô, hy sinh vì cô rất nhiều, tất cả việc anh làm chỉ có một….. Yêu cô.
Nhưng khi nhúng tay vào việc này, nó nguy hiểm đến nổi tính mạng cô có thể mất bất cứ lúc nào, làm sao cô có thể ích kỷ khiến anh phải yêu cô rồi đau khổ thêm vì cô, thà là như thế, thà làm anh hiểu lầm cô, để anh rời xa cô, như thế khi cô ra đi, anh cũng không phải day dứt thêm nữa, anh có thể mở lòng với chị Hân Hân.
Em xin lỗi…. Phong…. – bàn tay cố gắng nắm chặt lấy thành ghế xem nó như một chổ dựa tốt nhất hiện giờ.
Lau vội một giọt nước mắt đang chảy dài, Yên tự trách thầm bản thân bấy lâu đã quá yếu đuối rơi quá nhiều giọt nước mắt rồi, từ nay… cô sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa… sẽ không bao giờ….