tuần ở trong bệnh viện, Yên không gặp lại được Hải Minh, cô mong anh có thể giúp cô đi thăm Phong nhưng gần như từ bữa đó đến nay anh không hề xuất hiện, cô nghe Hạo nói rằng dạo này công ty bận rất nhiều việc, anh thì lại nằm viện, tất cả công việc anh chỉ có thể thực hiện qua máy tính rồi thông qua đó Hải Minh đi gặp đối tác rồi kí hợp đồng nên anh ấy rất bận, Yên đành buồn bã mà không nói thêm gì được.
- Tiểu Yên này. – Hạo dập chiếc laptop xuống nhìn Yên.
- Sao anh? – Yên đang gọt táo thì ngước mắt lên nhìn Hạo.
- Em, đang nhớ Phong? – ánh mắt Hạo không dời Yên.
Bàn tay Yên vì không chủ động được, lưỡi dao không phanh trượt xuống ngón tay Yên, một dòng máu nhỏ tuôn ra.
- Tiểu Yên có sao không? – Hạo nắm lấy tay Yên nhìn kỹ rồi đưa lên miệng nút hết máu cho cô.
Yên nhìn Hạo, cô không nói gì, nhanh chóng rút nhanh bàn tay về.
- Em không có nhớ anh ta, chỉ là vì em lo, chỉ tại lúc đó tại em mà anh ta bị như vậy, nên lòng em… có chút bất an. – Yên đặt trái táo và con dao lên trên đĩa.
- Vậy sao? Anh cứ nhìn thấy em đứng ngồi không yên từ khi em xuất viện và qua bên đây chăm sóc cho anh. – Hạo ngã lưng vào thành giường nhìn Yên cười nhẹ.
- Anh không nên suy nghĩ nhiều quá, đối với em, trong tim em chỉ có anh, từ cái giây phút sinh tử ấy, em biết được rằng, em rất sợ mất anh. – Yên đặt bàn tay lên má Hạo cười nhẹ đáp lại với Hạo.
Hạo cười, trong lòng cảm thấy yên tâm khi nghe những lời nói này xuất phát từ Yên, có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều chăng?
- ừ, - Hạo đưa tay lên bám chặt lấy bàn tay của Yên đang đặt trên má của mình.
- Anh có muốn ăn gì nữa không?, em sẽ đi mua cho anh. – Yên đứng dậy, dự là sẽ đi rửa tay.
- Anh muốn uống chút nước ép trái cây, làm phiền em. – Hạo nói với theo.
- Đồ ngốc, giữa chúng ta còn cám ơn? – Yên cười nhẹ rồi xoay lưng bước đến bồn rửa tay.
Sau khi rửa tay xong, Yên đi đến bên Hạo đặt nhẹ một nụ hôn lên trán anh, rồi căn dặn chút chuyện, sau đó đi ra khỏi phòng, cô đứng trước thang máy đợi nó đi xuống, cánh cửa thang máy mở ra, Yên định bước vào nhưng đột nhiên bước chân như chôn tại chổ, cô không thể cử động.
Trước mắt cô là Phong, anh đang ngồi trên chiếc xe lăn, kế bên anh là một cô gái xinh đẹp, cô ấy không phải là chị Hân Hân.
Nhìn thấy sự bất bình thường của cô gái đứng trước thang máy, Ngân Thủy có hơi bực mình định bấm thang máy đóng lại.
- Dừng lại. – giọng Phong lạnh lùng.
- À… vâng. – Ngân Thủy dừng ngay động tác mà rút nhanh tay về.
- Tiểu thư, cô không vào sao? – Phong nhìn Yên nói.
‘ Tiểu thư ‘ là Phong đang nói chuyện với cô hay sao, nhưng rõ ràng xung quanh cô đâu còn ai khác, tại sao anh ấy khi gặp lại cô lại buông ra những câu nói lạnh lùng như vậy kia chứ?, Yên nhìn Phong bằng một ánh mắt kinh ngạc lẫn hỗn độn.
- Tiểu thư, chúng tôi đợi cô quá lâu rồi. – Phong nói ánh mắt vẫn không thay đổi, ánh mắt anh như khí hậu của bắc cực.
Đối diện với ánh mắt ấy Yên có phần hơi rét run, cô bước vào thang máy với tâm trạng không thể nào kém hơn được nữa.
Trong thang máy cô không thể nói gì, Ngân Thủy thì cứ huyên thuyên nói chuyện công ty cho Phong nghe, còn Phong thì chỉ nhắm mắt lắng nghe.
Thang máy dừng lại, Ngân Thủy đẩy Phong ra, Yên bước theo sao, bước chân có phần khó nhọc, tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, bàn tay bây giờ lạnh như băng, môi mím chặt lại, cô nhìn hình ảnh hai người họ, cô hít một hơi thật mạnh vào.
- Phong. – Yên lấy hết cam đảm gọi tên anh.
Ngân Thủy dừng xe lại, nhìn về phía sau, ánh mắt chán ghét dán chặt lên người Yên.
- Cô có biết mình đang nói chuyện với ai, và cô đang gọi tên ai hay không? – Ngân Thủy giọng khinh miệt nói, đối với một người có địa vị cao như Lãnh tổng lại để cô ta gọi tên một cách tùy tiện như thế hay sao?, trong đầu Ngân Thủy hiện ra một hình ảnh, Yên chỉ là một người tình qua đêm của Phong mà lại dám gọi tên anh ấy như thế.
Yên không quan tâm sự có mặt của Ngân Thủy, cô bước đi thật chậm, cô không muốn lặp lại một lần nào cái hình ảnh của đám cháy, hình ảnh đó nó nói cho cô biết, vì cô mà suýt nữa Phong đã mất mạng.
Yên đứng trước mặt Phong, anh ấy gầy đi rất nhiều, gương mặt xanh xao, không có chút sinh khí như lúc cô ở bên anh.
Bàn tay Yên không tự chủ mà chạm nhẹ vào mặt Phong.
- Anh… tại sao anh ra như thế này? – giọng Yên hơi run.
Phong không nói ánh mắt anh nhìn cô, đó là cô gái anh đã từng rất yêu, cô ấy đứng trước mắt anh, nhưng vì sao anh không thể bước đến mà ôm chặt cô ấy vào trong lòng mình cho thỏa nỗi nhớ nhung bao ngày qua, anh chỉ có thể ngồi đấy nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh.
- Tại sao…. Không nói chuyện với tôi? – một lần nữa giọng nói nhỏ vang lên.
Bàn tay Phong đưa lên nhưng chưa kịp chạm vào tay Yên thì có một bàn tay khác đã giật phăng tay Yên ra khỏi người Phong, bàn tay ấy không dừng lại mà cứ thế giáng một cú tát rất mạnh và bằng hết sức lực xuống má phải của Yên.
- Tại sao cô lại xuất hiện nơi này? – Hân Hân hét lớn làm cho mọi người xung quanh bắt đầu chú ý.
Yên ngã trên mặt đất, mặt đau điếng, có chút máu tươi vương lại trên khóe môi, nhưng cô không khóc, ánh mắt cô nhìn lên Hân Hân, cô hiểu rất rõ chị ấy đang nổi giận chuyện gì.
Phong nhìn thấy, trong lòng có chút lo lắng bàn tay anh nắm chặt lấy tay vịn chiếc xe lăn, nhưng rồi cũng nới lỏng ra. Ánh mắt anh rời đi chổ khác.
- Sau này, cô không được xuất hiện trước mắt Phong nữa, và cả… tôi, vì nếu tôi gặp cô ở đâu tôi sẽ đánh ở đó, còn nếu cô cứ ngang bướng, khẩu súng nó sẽ không có mắt đâu. – Hân Hân nghiến từng chữ, trong lòng cô toàn là lửa giận, ánh mắt cô quăng cho Yên một ánh mắt khinh miệt và căm thù.
- Chị…. – Yên chóng tay đứng dậy nói khẽ.
- Đừng gọi tôi thân mật như thế, từ nay nhìn thấy tôi, cô hãy xem như người xa lạ, tốt nhất là như thế.- Hân Hân nói xong thì vòng sang đẩy xe lăn của Phong đi.
Yên đứng như trời trồng, sau đám cháy, mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt, Phong dường như đối cô cũng thay đổi rất nhiều.
Từ đầu đến cuối Ngân Thủy chứng kiến tất cả, cô ngờ ngợ nhìn ra chính là cô gái đã đi cùng Lãnh tổng, khuôn mặt đó… chẳng lẽ là…
- Tịnh Yên. – Ngân Thủy đứng trước mặt cản tầm nhìn của Yên mà hỏi.
- Cô biết tôi? - Yên nhăn chân mày lại, cô thật sự quen cô gái trước mắt hay sao?
- Hahaha, thì ra mày thật tốt số, con bẩn thỉu như mày lại có thể sống đến ngày hôm nay, thật tao không thể tin được đấy. – Ngân Thủy kề mặt mình sát vào Yên mà nói, cô không muốn những lời cô đang nói bị Phong nghe thấy.
Ánh mắt Yên không chút thay đổi, cô không nói gì, gạt Ngân Thủy sang một bên mà bước đi theo Hân Hân.
- Mày, - Ngân Thủy tức giận chỉ tay vào Yên , nhưng Yên không quan tâm vẫn cứ bước đi, Ngân Thủy rút nhanh tay về, nở một nụ cười đểu trên môi.
- Tao cũng không ngờ, con nhỏ nhơ nhuốt ngày nào lớn lên lại xinh đẹp đến như thế cơ chứ, lại quen được một người có danh tiếng như thế, nhưng rất nhanh thôi, mày cũng sẽ trở về với danh phận là con nhỏ nhà quê nghèo kiết xác ngày nào thôi… bởi vì anh ấy… là của tao. – những lời Ngân Thủy cay độc nói ra khẽ phía sau lưng Yên, nhưng Ngân thủy chỉ nói nhỏ một mình mình nghe, cô ta cười một cái rồi xoay gót giầy bước đi, dù sao ở đây cũng có Hân Hân, cô ta sẽ không để con nhỏ đó đến gần Phong, như thế cũng tốt.
Yên đi theo Hân Hân và Phong ra phía sau vườn , cô đứng từ xa nhìn Phong, thật sự anh ấy như thế, lòng cô có chút ái náy, nhưng bây giờ nó hằn lên rất rõ đó là những nỗi đau, cô ân hận vì cái hôm đó đã bỏ anh lại, để cho anh ra nông nổi như thế này.
Phong nhìn khung cảnh xung quanh, rồi lại nghe Hân Hân hỏi thăm rất nhiểu chuyện, anh chỉ trả lời qua loa cho có rồi cho qua câu chuyện.
- Tiểu Hân, ta khát, em đi lấy nước cho ta. – Phong nói
- Được, anh đợi em nơi này một chút em sẽ quay về rất nhanh.
Phong gật đầu, Hân Hân rời khỏi, Phong nhìn lên bầu trời bao la và rộng lớn kia, nó thật đẹp lâu rồi anh không hít thở được không khí trong lành này ngoài những mùi thuốc khử trùng chán ghét kia, nếu không phải là Hân Hân triệu tất cả bác sỹ giỏi trong nước và ngoài nước về thì anh chắc có lẽ phải còn nằm trong nằm chăm sóc đặc biệt, mặc dù có thể ra đây, nhưng anh thể chưa thể hồi phục, anh cảm nhận được, có lẽ nếu muốn được như cũ đó là một thử thách khó khăn.
- Phong, tôi… xin lỗi. – Yên đứng phía sau Phong, cô nhìn Phong, ánh mắt cô đã phủ một làn nước.
Khi nãy cô nhìn thấy Hân Hân đi khỏi, cô muốn nói chuyện với Phong nên đã rất nhanh tận dụng cơ hội này.
Phong không nói, ánh mắt anh nhắm lại, anh vờ như không nghe bất cứ gì phát ra từ Yên.
- Tại sao anh… không nói chuyện với tôi?, tôi biết đó là lỗi của tôi, vì tôi mà anh như thế này… tôi không mong anh có thể tha thứ cho tôi, nhưng… tôi vẫn muốn nói… xin lỗi anh. – Yên nói, trong lòng cô có cái thứ gì đó đâm phải, đau nhói.
- Ta đã không hối hận, vì em, cả tính mạng ta cũng không cần. Nhưng em chưa từng hiểu được tình cảm của ta, em làm ta đau, em bỏ mặc ta, là em nhẫn tâm với ta, bây giờ đây… ta sẽ để em được tự do… hãy về bên cạnh người mà em yêu, ta buông tay để em có hạnh phúc thật sự của em. – Phong mở mắt ra nói.
Lần này thật sự nước mắt đã thắm ướt hai bên má của Yên, cô bước đến trước mặt Phong, ngồi xổm xuống phía dưới anh, tay cô nắm lấy bàn tay gầy của anh.
- Là tại tôi, là tại tôi, tôi không thể yêu anh, anh đã cho tôi tất cả, nhưng là tại vì tôi không tốt, tôi không xứng đáng nhận lấy những thứ tốt đẹp từ anh. – giọng Yên run run lên, cô giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Phong.
- Rời xa ta, em sẽ hạnh phúc, nên ta chấp nhận, cho dù trái tim ta… em hiểu mà… chưa lúc nào nó được lành lặn kể từ khi tình cảm ta trao về em. – Phong không nhìn Yên, anh rất sợ, khi anh nhìn gương mặt ấy anh sẽ không thể kiềm chế được trái tim mình nữa, lần này cho dù quyết định rất khó khăn nhưng anh không muốn, thà là dứt khoát một lần còn hơn giữ một người mãi mãi không thuộc về mình.
- Cám ơn vì tất cả, cám ơn anh, vì tôi mà đã dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi. – Yên lặng người đứng lên, ánh mắt cô vẫn không dời khỏi Phong, nhưng Phong không hề muốn nhìn cô, cô đau lòng xoay lưng bước đi.
- Hãy hạnh phúc cho dù bất cứ nơi nào… ta đều muốn em hạnh phúc. – Phong nói khẽ.
Bước chân Yên chạm mất s rồi cô nhắm mắt lại cho nước mắt chảy ra hết một lần, cô chạy đi khỏi nơi đó rất nhanh.
- Rời xa ta, một cách… như thế… em thật sự muốn rời xa ta nhanh như vậy sao? Tiểu Yên…. – Phong nhìn lại bóng dáng nhỏ nhắn, người con gái anh yêu đang dần khuất khỏi tầm mắt anh, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay lạnh lẽo của Phong.
- Anh đừng như thế, đừng rơi nước mắt vì người như vậy, không đáng đâu anh. – Hân Hân tay nắm chặt lon nước, cô không thể không đau lòng khi nhìn thấy Phong như thế.
- Đối với ta, tất cả việc ta làm vì tiểu Yên, tất cả đều xứng đáng… vì cô ấy là người duy nhất ta yêu. – Phong nói, ánh mắt lạnh lùng trở lại.
Trái tim Hân Hân như vỡ vụn ra từng mảnh, sau tất cả, những việc cô làm, rốt cuộc chỉ là con số .
Trên tầng cao phía trên, cũng có một ánh mắt luôn dõi theo hai người họ.
Hải Minh đã luôn không muốn đưa Yên đi thăm Phong vì anh không muốn cô ấy tự dằn vặt bản thân mình, nhưng cô ấy vẫn cứng đầu như thế, đã muốn là làm hay sao?, anh không muốn Yên gặp lại Phong vì một nỗi lo lắng xuất hiện trong lòng anh từ khi Yên nằm viện và những biểu hiện lạ mà khi Yên nhìn thấy Phong, nhưng những điều này có lẽ tốt nhất anh không nên nói cho Hạo biết.
Hải Minh rời khỏi nơi đó, trong bóng tối cũng có một ánh mắt sắc lạnh, đang thu nhận tất cả thông tin về bộ não của mình, đôi môi bóng đen ấy khẽ nhếch lên rồi từ từ khuất mình sau bóng đêm tối tăm ấy.