Vì Thịnh Trạch Thâm mang thai nên Khúc Yến lại càng lo lắng cho cậu hơn, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Hắn thậm chí còn không cho cậu đi dạy, vì sợ sẽ có chuyện xảy ra, bản thân Thịnh Trạch Thâm cũng rất bất lực, cậu chưa từng mang thai, không dám bất cẩn nên cũng đồng ý.
Đây là ngày thứ hai mươi cậu bị Khúc Yến nhốt ở nhà, cậu thật sự sắp phát điên rồi.
Ngày nào cậu cũng ngồi không ở nhà, sau đó cậu cũng hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói: "Omega mang thai không phải chuyện gì to tát, cứ thoải mái đi."
"Cơ thể cháu đang hồi phục tốt, em bé cũng rất khỏe mạnh, cháu nên ra ngoài và vận động nhiều hơn."
Khi Thịnh Trạch Thâm nghe vậy thì cậu không thể ngồi yên được, trường học vốn đã thiếu giáo viên, nếu cậu vắng mặt thì ai dạy bây giờ.
Nhưng Khúc Yến thì lại coi cậu như một báu vật mong manh dễ vỡ, dường như mỗi đêm hắn đều ngủ không ngon giấc, mỗi lần giật mình dậy là lại quay sang kiểm tra xem Thịnh Trạch Thâm có sao không.
Gần đây thì lại càng quá hơn nữa, ban đầu vì sợ Thịnh Trạch Thâm ở nhà một mình sẽ buồn nên mỗi ngày Khúc Yến đều cố gắng hoàn thành công việc sớm nhất có thể để về nhà với vợ, nhưng bây giờ hắn trực tiếp đổi từ làm việc tại công ty sang làm việc tại nhà.
Thịnh Trạch Thâm đứng dậy, cậu đi đến khu vực làm việc của Khúc Yến, đó là phòng ngủ dành cho khách, bây giờ đã được đổi thành phòng làm việc của Khúc Yến.
Xuyên qua khe hở, cậu có thể nhìn thấy Khúc Yến đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe Bluetooth, nghe cấp dưới trình bày quan điểm của mình với vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng thì đưa ra nhận xét.
Cậu không ngờ là Khúc Yến lại quyến rũ như vậy, vì sợ làm phiền Thịnh Trạch Thâm nghỉ ngơi nên hắn luôn đeo tai nghe Bluetooth. Bởi vì mang thai nên Thịnh Trạch Thâm rất hay buồn ngủ.
Bụng của Thịnh Trạch Thâm không thay đổi gì nhiều, nhưng em bé của bọn họ đã ở trong đó được một tháng rồi.Ban đầu, khi thấy Khúc Yến làm việc thì cậu định rời đi, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn hắn thêm vài lần nữa, thế mà cậu không ngờ Khúc Yến lại ngẩng đầu lên nhìn mình.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, Khúc Yến khẽ cười với Thịnh Trạch Thâm, cấp dưới thấy hắn nở nụ cười thì giật mình không thôi, hóa ra ông chủ ác ma của bọn họ cũng biết cười đó chứ.
Khúc Yến nói vài câu rồi dừng cuộc họp lại. Hắn đứng dậy, tháo tai nghe xuống, đi thẳng về phía Thịnh Trạch Thâm.
Khúc Yến ôm ngang Thịnh Trạch Thâm lên, Thịnh Trạch Thâm chỉ có thể ngoan ngoãn ôm lấy cổ Khúc Yến.
Thịnh Trạch Trần đã quen với việc bị Khúc Yến bế ở mọi lúc mọi nơi rồi.
Omega trông khá nhỏ bé khi ở trong vòng tay của Alpha, và lòng ngực ấm áp của Alpha cũng tạo cảm giác an toàn cho Omega.
Thịnh Trạch Thâm sẽ không thừa nhận rằng cậu cũng thích được Khúc Yến ôm như thế này đâu.
Khúc Yến ôm Thịnh Trạch Thâm ngồi lên ghế sofa, còn xoa xoa eo giúp cậu để cậu thoải mái hơn.
"Bé ơi, em tìm anh hả? Hôm nay có khó chịu không? Muốn anh hôn hôn em không?" Khúc Yến vừa nói vừa vuốt tóc Thịnh Trạch Thâm.
7
Thịnh Trạch Thâm lật người ngồi lên người Khúc Yến, "Ai mà thèm tìm anh, em không khó chịu chút nào, ai muốn nụ hôn của anh chứ!"
Khúc Yến đỡ Thịnh Trạch Thâm để cậu không bị ngã ra sau.
Khúc Yến mỉm cười nhìn Thịnh Trạch Thâm: "Anh muốn hôn em, em cho phép chứ?"
Sau đó, bất chấp câu trả lời của Thịnh Trạch Thâm là gì, hắn lập tức nhào tới ngậm lấy môi cậu, vừa hôn vừa nhẹ nhàng phóng thích pheromone.
Nụ hôn này trông như Khúc Yến cưỡng ép cậu vậy, nhưng thật ra là cậu cũng đang phối hợp với hắn.
Nhà của bọn họ không có người ngoài, nên cả căn nhà được bao phủ bởi pheromone của Khúc Yến, Thịnh Trạch Thâm cũng như được bao bọc trong đó, cả người cảm thấy rất thoải mái.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Ban đầu, vì sự xuất hiện của đứa bé này nên sự dung hợp pheromone của hai người khiến Thịnh Trạch Thâm rất khó chịu, nhưng bây giờ cũng vì đứa bé này mà độ phù hợp pheromone của cả hai được tăng lên.
Bây giờ Thịnh Trạch Thâm rất thích pheromone của Khúc Yến.
Hôn xong, Thịnh Trạch Thâm dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Khúc Yến.
Thịnh Trạch Thâm vẫn chưa quên mục đích của mình: "Em không muốn ở nhà nữa."
Khúc Yến cau mày, vẻ mặt trông khá khó coi: "Ở nhà an toàn, em còn đang mang thai nữa."
Thịnh Trạch Thâm vuốt ve lông mày của Khúc Yến sau đó túm lấy tóc của hắn.
"Vậy là vì đứa bé này mà anh định giam cầm em à? Anh không nghe lời em nữa?" Thịnh Trạch Thâm bất mãn nắm lấy tóc của Khúc Yến.
Khúc Yến không những không tức giận mà còn hôn lên mặt Thịnh Trạch Thâm, mỉm cười dỗ dành cậu: "Đừng tức giận, đừng giận mà ông trời của anh, anh không có nói như vậy, nhưng ở nhà an toàn hơn, đúng không, trong trường có nhiều người như vậy, lỡ như bị đụng trúng thì sao, khi đấy thì anh phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Trạch Thâm ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Khúc Yến: "Khúc Yến, em không sao, em bé cũng không sao, bọn em không sao, anh quá lo lắng rồi."
Trận chiến này vẫn kết thúc với sự thỏa hiệp của Khúc Yến.
Hôm đó, Thịnh Trạch Thâm chủ động uống bát canh mà cậu không thích uống nhất, còn được Khúc Yến ngoan ngoãn ôm trong tư thế yêu thích, thỉnh thoảng cậu còn ngẩng đầu lên hôn Khúc Yến, như thể sợ hắn sẽ đổi ý vậy.
Đương nhiên, Khúc Yến rất vui vẻ mà tiếp nhận những chuyện này, nhưng không phải là vì để đồng ý cho cậu đi dạy, mà sâu trong lòng hắn muốn chăm sóc cậu một cách tốt nhất, không muốn cậu phải mệt mỏi hay buồn bã gì.
Hắn không muốn Thịnh Trạch Thâm buồn, chỉ cần cậu vui vẻ, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Tất nhiên, khi vợ không có ở nhà, chủ tịch Khúc phải đến công ty kiếm tiền để nuôi vợ con rồi.
Ngày hôm đó cả hai ôm nhau thật chặt, Thịnh Trạch Thâm cũng thuận theo để mặc cho hắn ôm.
Dù sao Alpha của cậu rất thương cậu, nên chiều chuộng hắn một chút cũng không sao.