Đính Hôn Cùng Bạn Học

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đính hôn cùng bạn học

Chương

Biên tập: Lẩu

Cuối cùng Thành Nham vẫn gọi cho Lâm Vi Kính, kể từ khi nói chuyện với Giang Mộ Bình, câu nói "Không công bằng với cậu ấy" của Giang Mộ Bình luôn lởn vơn trong tâm trí của Thành Nham.

Anh bỗng nhiên phát hiện dường như mình vẫn luôn như thế, nhân danh tình thương mà làm một số việc tổn thương tình thân.

Hồi trẻ sợ Lâm Vi Kính không có một gia đình đàng hoàng, trọn vẹn mà đẩy cậu ra khỏi cuộc đời mình, bây giờ thân là anh trai ruột thịt mà đối xử với cậu trái lại càng xa cách hơn trước.

Lâm Vi Kính chưa từng trách anh, ngược lại, em trai của anh đã luôn phải trả giá vì sự hổ thẹn anh.

Giang Mộ Bình nói đúng, Lâm Vi Kính biết tất cả, cậu là đứa trẻ tốt, là đứa em trai mà Thành Nham thương nhất và cũng không buông bỏ được nhất.

Lúc Lâm Vi Kính biết được bữa tiệc mình sắp tham dự là một bữa tiệc gia đình để bàn bạc về hôn sự của anh mình, hơn nữa đối phương là gia đình của giáo sư Giang, Giang Mộ Bình, trọn một phút cậu chẳng nói nên lời.

"Anh à...!Anh không say chứ? Là em đang mơ hay là anh đang nói mớ?"

Thành Nham kiên nhẫn: "Em không nằm mơ, anh cũng không say, những gì nói với em đều là sự thật.

Thứ bảy nhớ mặc đẹp một chút, anh đến trường đón em."

"Anh...!Em có hơi chóng mặt, sao mà...!Người lớn mấy anh hẹn hò hỏa lực đều hừng hựng như vậy hả? Hiệu suất này cũng cao quá thì phải..."

Thành Nham đúng thực là quá lười giải thích: "Ờ, anh với giáo sư Giang vừa gặp đã thương, củi khô lửa bốc, quấn quít không rời."

Lâm Vi Kính nghi hoặc đầy bụng, lại cười không ngừng, cậu mừng vui một hồi, thôi cười nói: "Anh ơi, em vui lắm."

Thành Nham cười trong im lặng: "Cũng đâu phải em kết hôn."

"A Kính."

"Dạ."

Thành Nham trầm mặc một lát, đôi lời vẫn còn mắc kẹt nơi cổ họng.

"Thứ bảy nhớ đúng giờ đợi anh ở cổng trường." Thành Nham nói.

"Vâng!"

Khách sạn ăn tối là do ba mẹ Giang Mộ Bình đặt, Thành Nham và Lâm Vi Kính đến sớm, tiếp theo đó là ba mẹ Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình lại là người đến sau cùng, khi hắn đến các món ăn đã được bày lên đủ cả.

Mẹ Giang trách cứ nói: "Sao đến muộn vậy, hẹn sáu giờ, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn để người khác đợi con."

Giang Mộ Bình cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sáu giờ mười." Hắn lại nhìn về phía Thành Nham, Thành Nham cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau.

Hôm nay Thành Nham mặc áo sơmi màu xám khói, mái tóc xoăn màu nâu nhạt được chải chuốt kỹ càng, anh hiếm khi ăn mặc chỉnh tề như thế, càng làm tôn lên dung mạo thanh tú.

Giang Mộ Bình nói với Thành Nham: "Xin lỗi, lần nào cũng để cậu chờ tôi."

Thành Nham lập tức lắc đầu.

Lý Tư Tri bên cạnh giải thích cho Giang Mộ Bình: "Dì à, đâu phải dì không biết Mộ Bình ở trường có rất nhiều việc, từ sau khi thành giáo sư chính thức thì chưa từng tan ca đúng giờ."

Giang Mộ Bình cởi áo khoác đưa cho người phục vụ, nhìn lướt qua bàn ăn, bên cạnh Thành Nham có một chỗ trống, không biết có phải là cố ý chừa cho hắn hay không.

Giang Mộ Bình đi đến ngồi xuống bên cạnh Thành Nham.

Lâm Vi Kính ngồi bên phải Thành Nham, cách Thành Nham cất tiếng chào hỏi Giang Mộ Bình: "Giáo sư Giang."

Bên tay là ly nước chanh đế cao, Giang Mộ Bình rất tự nhiên mà cầm ly uống một hớp, nói: "Hôm nay rất đẹp trai."

Lâm Vi Kính cười hê hê: "Anh em dặn em mặc đẹp một chút."

Mấy trưởng bối không khỏi bật cười.

Giang Mộ Bình cầm ly, nhìn ba mẹ hắn và Lý Tư Tri: "Đều phải giới thiệu qua chứ nhỉ."

"Giới thiệu rồi." Lâm Vi Kính tiếp một câu, giọng rõ vang.

Mẹ Giang tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi, hỏi Thành Nham: "Trong nhà Tiểu Thành còn có thân thích nào khác không?"

"Còn một người dì, nhưng ở khá xa, dì ấy ở nông thôn."

"Vậy à, " Mẹ Giang vui mừng, "Vậy thì hôn lễ phải mời bà ấy đến."

Lâm Vi Kính suýt nữa sặc nước, thầm nghĩ bây giờ bắt đầu bàn chuyện lễ cưới rồi sao? Cậu lấy khăn giấy lau miệng, đặt ly nước xuống, yên lặng dùng bữa.

Thành Nham có chút mất tự nhiên mỉm cười, anh chưa từng trải qua trường hợp này, cũng không hay giao tiếp với bậc bề trên cho lắm, gương mặt tuấn tú cứng đờ không biết nên biểu cảm ra sao.

"Tiểu Thành." Ba Giang gọi Thành Nham.

Thành Nham nhìn về phía ba Giang.

"Bác không biết con quyết định kết hôn với Mộ Bình là dựa trên cơ sở tình cảm thế nào, bác ở đây muốn hỏi con một câu, con thật sự đã nghĩ kĩ sẽ kết hôn với Mộ Bình rồi chứ? Đây không phải là yêu đương hẹn hò, cũng không phải là chuyện đùa."

"Bác với bác gái con đều là người truyền thống, chúng ta nhất trí cho rằng hôn nhân là sự kết hợp của hai gia đình, sau khi con và Mộ Bình kết hôn, bác và bác gái con đều sẽ trở thành người nhà của con, con và Tiểu Kính cũng sẽ trở thành con của chúng ta."

Lời này lọt vào tai Lâm Vi Kính, nghe vậy cậu có chút cảm động, bất giác liếc nhìn Thành Nham.

Trên mặt Thành Nham không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Con nghĩ kĩ rồi, hi vọng bác có thể đồng ý."

"Chúng ta không can thiệp vào quyết định của các con, các con đều lớn như vậy rồi, có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của chính mình." Ba Giang liếc nhìn Giang Mộ Bình, sau đó dời mắt, lại nhìn Thành Nham, thần sắc rất trang trọng, "Nhưng mà có một số việc vẫn phải nói với con."

"Bác nói đi ạ."

"Mộ Bình có rất nhiều khuyết điểm, cái tôi, cố chấp, tùy hứng —— "

Giang Mộ Bình yên lặng tháo kính mắt xuống, Lý Tư Tri che miệng cười thầm.

Ba Giang tiếp tục lên án: "Nấu ăn không ngon, không biết sinh hoạt hằng ngày, chỉ có mặt là đẹp được một tí, nếu không thì ai mà vừa ý nó."

"Con cảm thấy, " Thành Nham nghiêng đầu lướt nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình đang cúi đầu lau kính, lông mi hơi rủ xuống, khóe miệng mang ý cười như có như không.

Thành Nham thu hồi ánh mắt, nhìn ba Giang nói, "Con cảm thấy Giang Mộ Bình rất tốt."

Động tác trên tay Giang Mộ Bình thoáng dừng lại, ngón tay cách lớp vải phủ lên tròng kính chốc lát, sau đó tiếp theo lau.

Những lời Thành Nham nói là xuất phát từ nội tâm, anh không thích tâng bốc, cũng không thích lấy lòng.

Giang Mộ Bình như thế là có lý do cả, ba mẹ hắn nuôi dưỡng hắn quá tốt, kế thừa trọn vẹn phẩm chất cao quý.

Vẻ mặt nghiêm nghị của ba Giang rốt cục đã hơi tươi cười, ông khẽ thở dài: "Từ từ thích nghi đi."

Giang Mộ Bình đeo kính lên, nhìn ba hắn: "Thì ra con ở chỗ ba mang nhiều điều tội trạng như vậy, con bẩm sinh không có tài nấu nướng, cũng hết cách rồi."

Ba Giang giận dữ nói: "Con đã không biết làm mà còn không biết đi mua sao? Mẹ con mà không đem cho thì mỗi ngày con ăn gì đây."

Lâm Vi Kính rất vang dội mà nói: "Bác đừng lo, anh của con nấu ăn ngon lắm!"

Thành Nham quay đầu, thấp giọng nói: "Người lớn nói chuyện, con nít như em sao lại nói chen vào."

Anh còn chưa có khổng tước xòe đuôi, mà ngược lại đứa em trai tốt này của anh lại xoè không ngừng nghỉ.

Ba Giang cười rất vui vẻ, chợt nhớ đến chuyện gì đó: "Đúng rồi, còn có chuyện cần phải bàn bạc, các con kết hôn rồi thì định sống ở đâu?" Ông nói với Thành Nham: "Không tính cả chúng ta thì dưới tay Mộ Bình có hai căn nhà, một căn là hiện tại nó đang ở, căn còn lại là mới."

Lý Tư Tri không khỏi thở dài nói: "Hai người nhiệt tình quá rồi, giờ đã bắt đầu bàn chuyện nhà cửa, dì dượng, tính cách sấm rền gió cuốn này của Mộ Bình giống y đúc hai người."

"Con xem như là có hai căn nhà." Thành Nham thành thật nói, "Một căn hiện đang sống, căn còn lại...!Là mua dưới danh nghĩa của A Kính."

"Hả?!" Lâm Vi Kính kinh ngạc nhìn anh, "Anh, anh mua nhà cho em lúc nào vậy? Sao anh lại mua nhà cho em?"

"Năm trước." Thành Nham nhìn cậu, "Đừng ngạc nhiên thế, trên đó cũng có tên của anh."

Giang Mộ Bình nói: "Sống ở đâu thì đến lúc đó hai đứa con sẽ tự bàn bạc."

Thành Nham đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh."

Thành Nham rời đi không bao lâu thì Giang Mộ Bình cũng ra khỏi phòng bao, hắn nhìn thấy bóng dáng Thành Nham từ góc hành lang vụt qua, theo sau đó là một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông kia lấy điện thoại di động ra, nói gì đó với Thành Nham, vẻ mặt Thành Nham thờ ơ, xua tay.

"Giáo sư?"

Giọng của Lâm Vi Kính vang lên từ phía sau, Giang Mộ Bình hoàn hồn lại.

"Thầy nhìn gì thế?" Lâm Vi Kính lướt qua vai Giang Mộ Bình nhìn về phía trước, người đàn ông đi theo Thành Nham vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cứ dây dưa miết, chỉ thấy Thành Nham cau mày nói mấy câu, người đàn ông kia rốt cục cũng chịu thua, hậm hực quay người bỏ đi.

Giang Mộ Bình đi thanh toán, quay người rời đi theo hướng khác, lúc Thành Nham nhìn lên chỉ thấy Lâm Vi Kính.

Bữa tối xong xuôi, Thành Nham đưa Lâm Vi Kính về trường học, Lâm Vi Kính đột nhiên hỏi Thành Nham: "Anh, hai người chuẩn bị nhẫn cưới chưa?"

Thành Nham sững sờ: "...!Vẫn chưa, sao vậy?"

"Chuẩn bị sớm một chút đi, theo lý thuyết, qua ngày hôm nay, giáo sư Giang đã là vị hôn phu của anh rồi."

Thành Nham khó chịu một cách khó giải thích: "...!Sao đột nhiên lại nói chuyện này."

"Vừa rồi lúc anh vào nhà vệ sinh, có phải gặp người đàn ông muốn hỏi wechat của anh không?"

Thành Nham quay đầu nhìn cậu.

"Không phải em không biết lúc còn trẻ anh có bao nhiêu người theo đuổi, em nghĩ anh nên sớm đeo nhẫn đi, tránh để mấy người đàn ông không biết tình hình cứ hết người này đến người khác tìm đến."

Thành Nham cau mày.

Lâm Vi Kính suy tính chu đáo hơn cả anh.

"Hơn nữa vừa nãy giáo sư Giang thấy hết rồi." Lâm Vi Kính nói thật nhanh.

Tay cầm vô lăng của Thành Nham ngừng lại, vẻ mặt có hơi mờ mịt.

"Cũng không biết là có giận hay không nữa, em nói chuyện mà thầy ấy không có phản ứng."

Thành Nham im lặng một lúc, ung dung nói: "Cậu ấy sẽ không giận."

Thành Nham nói thầm cậu ấy không thích anh.

Dẫu vậy, sau đó Thành Nham vẫn để chuyện này trong lòng, anh còn cố tình hỏi Kim Hải Tân xem có quen nhà thiết kế nhẫn nào không.

"Làm chi, em trai cậu sắp kết hôn rồi?" Kim Hải Tân tự mình nói trên trời dưới biển, "Ông chủ Thành ơi, cậu nhìn em trai cậu kìa, đường hoàng biết bao, sinh muộn hơn cậu, kết sớm hơn cậu, đời này của cậu quá là thất bại luôn đó biết không hả..."

"Anh có thể đừng lắm lời nữa được không."

Kim Hải Tân cười nói: "Rốt cuộc là ai cần đấy."

"Tôi, tôi sắp kết hôn rồi."

Trong điện thoại bỗng dưng im bặt, một lát sau mới phát ra một tiếng: "...!Hả?!"

Thành Nham dời điện thoại một chút, hỏi: "Rốt cuộc anh có biết nhà thiết kế nào hay không?"

"Cái đó nhất định là phải có rồi, thật hay giả vậy, cậu không phải đang đùa tôi đâu nhỉ." Kim Hải Tân không nhịn được mà nói tục: "Đệt mẹ, người nào có bản lĩnh đến mức có thể lừa mất ông chủ Thành của chúng ta vậy, tôi muốn kính cậu ta một ly."

"Uống sau đi.

Anh cho tôi phương thức liên hệ với nhà thiết kế trước đã, tôi muốn xem xem anh ta có bản vẽ thành phẩm nào không."

"Sao lại sốt ruột thế, thế nào, cậu muốn cầu hôn vị kia à?"

Thành Nham sững sờ, có chút không phản ứng kịp: "Cầu hôn?"

Thành Nham chưa nghĩ đến bước này, tình huống đặc biệt của anh và Giang Mộ Bình, hai người vừa tỉnh táo vừa mơ hồ, điều duy nhất có thể xác nhận cho tới bây giờ chính là: Cuộc hôn nhân này không xây dựng trên cơ sở tình cảm.

Không có cơ sở tình cảm phải cầu hôn thế nào đây.

"Tôi không cầu hôn, tôi chỉ muốn làm nhẫn đôi."

"Ông chủ Thành, việc cậu muốn đặt nhẫn đôi, vị hôn phu của cậu có biết không?"

"Không biết."

"Không biết? Cậu không nói cho cậu ấy biết sao?"

"Tại sao phải nói cho cậu ấy biết?" Thành Nham hiển nhiên không cùng tần số với người đàn ông đã ly hôn Kim Hải Tân, đầu óc quá tải.

Kim Hải Tân sắp bị Thành Nham chọc cười: "Đặt nhẫn dù sao cũng phải đo kích cỡ ngón tay chứ.

Hai người không bàn bạc với nhau à?"

Nói cũng phải, nhưng mà ngày kết hôn còn chưa định đã vội vàng nhắc đến nhẫn đính hôn, luôn cảm thấy có chút khó mở lời, quá không thận trọng.

Anh do dự một lúc...!

Thành Nham chữa lại: "...!Vậy coi như là cầu hôn đi."

"Cậu còn có thể qua loa hơn nữa không?" Kim Hải Tân cười nói: "Chu choa ông chủ Thành, cái gì cũng chẳng biết mà đã đòi cầu hôn."

"..."

"Có cần anh em giúp đỡ không? Tôi có rất nhiều kinh nghiệm."

"Rốt cuộc anh ly hôn mấy lần rồi?"

"Cậu đừng bêu xấu tôi, tôi chỉ có một lần thôi."

"Anh còn rất tự hào phải không?" Thành Nham chậc một tiếng, "Bây giờ tôi muốn đặt nhẫn trước đã, anh tranh thủ cho tôi phương thức liên hệ của nhà thiết kế đi."

"Cho cậu liền luôn." Kim Hải Tân thoát khỏi giao diện cuộc gọi, rồi lướt qua wechat, gửi phương thức liên hệ của nhà thiết kế cho Thành Nham..

Truyện Chữ Hay