Trong hoàng cung.
Trần Tinh lặng yên nằm trên giường, gương mặt say ngủ toát lên hơi thở non nớt, hệt như một đứa trẻ vô tư. Hạng Thuật đích thân ôm cậu vào xe ngựa, không rời nửa bước, ôm về trạch viện Tạ An tại Kiến Khang. Sau trận chiến, Trần Tinh như chìm vào giấc mộng dài, bất kể họ gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.
“Hồn lực bị tổn hại,” Bộc Dương đích thân kiểm tra, nói, “cần ngủ để hồi phục.”
“Khi nào mới tỉnh?” Phùng Thiên Quân không ngừng nhíu mày, “Lần trước đã ngủ ba tháng, giờ xảy ra bao nhiêu chuyện, cứ ngủ thế này phải làm sao?”
Một người lạ đứng trong buồng ngủ, là sư phụ Chu Cấm do Tạ Đạo Uẩn đặc biệt mời đến khám cho Trần Tinh.
“Khó nói.” Chu Cấm bắt mạch cho Trần Tinh, pháp lực, xua ma, ba hồn bảy phách đã vượt qua khả năng y thuật của ông, chỉ có thể dặn Hạng Thuật chăm sóc Trần Tinh.
Bộc Dương đưa một quyển sách cổ ố vàng cho Hạng Thuật, nói: “Đây là ghi chép về hồn phách sư môn ta để lại, ngài có thể xem thử.”
Những người còn lại tản đi, chỉ còn Tiêu Sơn và Hạng Thuật ngồi bên giường, Hạng Thuật cúi đầu lật sách, nhìn Trần Tinh với vẻ lo âu.
“Tuế Tinh nhập mệnh,” Hạng Thuật trầm giọng, “là thật ư?”
Trần Tinh không trả lời, vẫn yên tĩnh ngủ say.
Tiêu Sơn hỏi: “Đó là cái gì?”
Hạng Thuật lắc đầu, khoanh chân ngồi một bên, lấy Định Hải châu ra, im lặng nhìn nó. Tiêu Sơn trèo lên giường quỳ một bên, sờ trán Trần Tinh, hỏi: “Y sẽ ổn chứ?”
Hạng Thuật phiền lòng thở dài một hơi, rõ ràng đang kiềm nén, không muốn mở miệng nói chuyện, lát sau chợt xông ra ngoài như một cơn gió, gầm lên, quét Bất Động Như Sơn khắp đình viện, dường như đang phát tiết mớ cảm xúc ngột ngạt trong lòng.
Tiêu Sơn hiển nhiên không hiểu, lần trước Trần Tinh có thể tỉnh lại, lần này tự nhiên cũng thế, phản ứng của Hạng Thuật rõ ràng đã vượt qua biểu hiện lo lắng.
Hạng Thuật múa kiếm từ sáng sớm đến xế chiều, cuối cùng mướt mồ hôi trở về, nằm vật xuống đất thành hình chữ 大, hai mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà, thở hồng hộc. Buổi chiều Tiêu Sơn trở lại, thấy Hạng Thuật không ăn cơm mà đọc chăm chú quyển sách cổ Bộc Dương đưa cho.
Đó là sách ghi lại sự cộng minh và ăn ý giữa thầy trừ tà và hộ pháp Võ thần. Sau khi sở trừ tà tan rã, tiên sư của Bộc Dương đã chép lại không ít sách cổ, về những pháp thuật không còn dùng được kể từ khi Vạn Pháp Quy Tịch, đồng thời mô tả chi tiết rất nhiều nguyên tắc để dùng chúng.
Chẳng hạn như về phía hộ pháp và thầy trừ tà, khi sử dụng pháp lực quá độ, ba hồn bảy phách bị thương, ngoài thuốc đặc trị ra vẫn còn một thuật công nhiên pháp lực, có thể tăng tốc độ chữa lành cho linh hồn.
Tầm mắt Hạng Thuật thình lình dính chặt vào một trang sách, sau đó quay đầu nhìn Trần Tinh trên giường.
Đọc xong vài trang, Hạng Thuật đặt quyển sách sắp rách gáy lên bàn, đứng dậy ra ngoài tắm, trong cung có sẵn nước nóng, tắm xong hắn đi ra đốt huân hương. Lúc quay lại hắn khoác áo choàng tắm bằng vải bông, bên trong chỉ mặc quần dài, đi chân trần đến giường.
Hạng Thuật hết sức căng thẳng, quỳ một chân bên giường, lộ ra bắp chân, mắt cá chân khỏe khoắn và trần trụi, tiếp theo duỗi tay phủ lên mu bàn tay Trần Tinh.
“Ta thử xem,” Hạng Thuật thì thầm, “không còn nhiều thời gian nữa.” Sau đó hắn đứng dậy, cởi thắt lưng áo tắm.
Tiêu Sơn: “???”
Tiêu Sơn mang hộp thức ăn về cho Hạng Thuật, đứng ngoài cửa hoài nghi nhìn hắn.
“Đại Thiền Vu?” Tiêu Sơn gọi.
Hạng Thuật: “……………………”
Hạng Thuật mới cởi đai lưng được một nửa, quay phắt đầu, cau mày ra lệnh: “Ra ngoài.”
Tiêu Sơn: “Ngươi định làm gì?”
Hạng Thuật: “Liên quan gì đến ngươi?”
Tiêu Sơn nghi hoặc cực, nó chỉ mới mười ba, cái hiểu cái không, nhưng nó đã vô tình thấy tình huống này một lần trong phủ quận thú ở Cối Kê, tự nhiên nghĩ đến chuyện kia. Nhưng Hạng Thuật không muốn nó nhìn thêm, xoay người ngồi cạnh giường, im lặng nhìn Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn: “????”
Một lớn một nhỏ hình thành trận giằng co kỳ lạ, Hạng Thuật ngồi, Tiêu Sơn đứng. Hai tên tẻ nhạt đưa mắt nhìn nhau gần một nén nhang, cuối cùng Tiêu Sơn bỏ cuộc, đặt hộp thức ăn lên bàn.
Hạng Thuật đứng lên gài cửa, đợi một chốc, đảm bảo Tiêu Sơn không nhìn trộm ngoài cửa. Tiêu Sơn thình lình xen vào đã xua sạch cảm xúc hồi hộp của hắn, hắn cởi áo tắm, để lộ toàn bộ cơ thể, đoạn nằm lên giường.
Hạng Thuật đặt Trần Tinh gối lên cánh tay mình, hít thở sâu, nhớ lại thời điểm Trần Tinh thiêu đốt ba hồn bảy phách cung cấp pháp lực cho hắn cùng lần mình nôn nóng rút đi tất cả pháp lực của Trần Tinh ở Cối Kê.
Song vừa nằm xuống ôm Trần Tinh, Trần Tinh say ngủ dường như cảm ứng được, vô thức rúc người, dựa vào lồng ngực nóng rực của hắn.
Trần Tinh chỉ mặc áo đơn quần ngắn, Hạng Thuật lại bán khỏa thân, bị Trần Tinh dựa vào khiến hơi thở hắn chợt nghẽn lại, nhiệt huyết sôi trào khắp người, váng vất một cách mất tự nhiên.
Hắn kéo tay Trần Tinh đặt lên eo mình, rồi kéo cậu vào lòng ôm chặt.
Bỗng chốc, Tâm Đăng từ trong cơ thể gầy yếu của Trần Tinh phát ra ánh sáng yếu ớt, ánh sáng lưu chuyển giữa cơ thể hai người, Hạng Thuật cảm thấy pháp lực Tâm Đăng đang không ngừng chuyển động trong kinh mạch như chân khí, đây đúng là hiện tượng mỗi lần hắn mượn pháp lực từ Trần Tinh!
Thế là Hạng Thuật nhắm mắt, điều động chân khí, vận chuyển pháp lực đang truyền vô cùng vô tận vào cơ thể mình một vòng, rồi bỗng nhiên ôm chặt lấy Trần Tinh, vùi đầu vào vai cậu, đề khí, đẩy pháp lực đang lưu chuyển trở về.
Ánh sáng Tâm Đăng chợt lóe, độ sáng gia tăng, chảy ngược về biển ý thức của Trần Tinh trong tích tắc.
Trên mặt biển tăm tối, Trần Tinh lênh đênh theo những đợt sóng, cơ thể phát ra ánh sáng của Tâm Đăng.
Một con rồng phát sáng hóa thành cái bóng mờ, bay lượn trên mặt biển kiếm tìm chung quanh, cuối cùng cũng tìm được cậu, thế là từ cuối trời đêm sà về phía Trần Tinh đang trôi nổi trên biển, lượn quanh cậu, lúc chìm lúc nổi, nhưng không hề chạm vào cậu, Trần Tinh ngạc nhiên mở mắt trong tối.
Giữa sóng nước cuộn trào, linh hồn cự long bay theo cơ thể cậu, trung thành chắn sóng to gió lớn đương lúc cậu dập dờn trên mặt biển tối tăm, song vẫn không chạm vào cậu.
Cảm giác ấy rất đỗi quen thuộc, hệt như cái đêm mình lõa người cùng Hạng Thuật trên thuyền, thuyền lớn lênh đênh ngoài khơi đưa tay không thấy năm ngón, nó băng qua biển trời, đón lấy quầng trắng của sấm chớp và gió bão, trên thuyền vẫn thắp sáng một cốc đèn.
Hạng Thuật vận chân khí mấy vòng, ánh sáng Tâm Đăng lúc mạnh lúc yếu, nhưng khi sáng rực lên lại trở nên rạng rỡ hơn mọi lần.
Đôi cá trắng đen như thái cực luân chuyển trong cơ thể hai người, bảo vệ cốc đèn cuối cùng trên thế gian này trong đêm trường Vạn Pháp Quy Tịch.
Sau khi tắm, cơ thể Hạng Thuật thoang thoảng mùi huân hương pha lẫn hơi thở da thịt, chẳng mấy chốc, mồ hôi rịn ra từ các thớ thịt xinh đẹp trên người. Hơi thở của Trần Tinh cũng trở nên nóng rực, mồ hôi thấm ướt áo đơn trong lúc ngủ, lộ ra đường nét cơ thể của thiếu niên dưới lớp áo. Cậu cau mày, dường như trên biển rộng trong mộng cảnh, cậu thôi thúc Tâm Đăng hết lần này đến lần khác, cùng Hạng Thuật trải qua cuộc phiêu lưu dời núi lấp biển và đầy kinh hoàng.
Sau cùng, ánh sáng dịu nhẹ của Tâm Đăng quay về ba hồn bảy phách của Trần Tinh, Hạng Thuật mệt mỏi thở hắt một hơi, cả người mướt rượt mồ hôi, quần lót màu đen ướt đẫm dán chặt lên đùi, lộ ra đường viền xinh đẹp của đôi chân, hắn muốn xuống giường tắm thêm lần nữa, nhưng Trần Tinh vẫn ôm eo hắn không buông.
Trong biển ý thức của Trần Tinh, con rồng quấn lấy cậu biến mất, mặt biển đầy sóng gió cũng hoàn toàn lắng lại, phản chiếu trời đêm lấp lánh những vì sao, bầu trời, biển cả, trong mộng đẹp, dải ngân hà áp lên trời, hệt như đắm mình trong biển sao.
Trần Tinh mở mắt, trôi dạt trên biển, ngước nhìn trời sao trên đầu.
“Đẹp quá.” Trần Tinh lầm bầm, “Ơ? Rồng đâu? Rồng của ta đâu rồi? Đừng đi mà!”
Trần Tinh ngồi bật dậy, mặt trời chói chang, tiếng chim hót không dứt bên tai.
“Lần này ta hôn mê bao lâu?” Trần Tinh tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời.
Ngồi cạnh giường không phải Hạng Thuật mà là Tiêu Sơn, Tiêu Sơn đang miệt mài lau một thanh chủy thủ.
“Không lâu lắm,” Tiêu Sơn đáp, “ba ngày.”
“A?” Trần Tinh nói, “Lần này có ba ngày thôi ư? Tình hình thế nào? Hạng Thuật… Cố Thanh, Cố Thanh đâu?”
Tiêu Sơn đáp: “Nàng sắp chết, giống Lục Ảnh.”
Trần Tinh đột nhiên đứng dậy, khoác áo choàng, bước nhanh ra ngoài, sang điện bên cạnh thì thấy Cố Thanh đang nằm trên giường, nửa người thối rữa, Phùng Thiên Quân khuỵu gối ngồi im lặng như một tác phẩm điêu khắc bằng đá, Tạ Đạo Uẩn thì ngủ thiếp bên cạnh.
“Tỉnh rồi à.” Phùng Thiên Quân ngoái đầu thấy Trần Tinh tới.
Chân Trần Tinh còn hơi yếu, mấy ngày nay vẫn là Hạng Thuật chăm sóc cậu, song lần này Hạng Thuật không ở cạnh giường nửa tấc không rời, mà là mỗi ngày đút ăn rồi mát xa người, sau đó dặn Tiêu Sơn trông chừng rồi đi nghị sự với Tạ An, đến tối mới về ngủ chung giường với Trần Tinh.
“Để ta xem.” Trần Tinh ngồi cạnh giường, vén chăn lên, Tạ Đạo Uẩn tỉnh lại, cùng Phùng Thiên Quân im lặng.
Hiển nhiên trong lúc Trần Tinh say ngủ, họ đã thảo luận vô số lần rằng liệu Trần Tinh có thể cứu Cố Thanh hay không, đề nghị này nhất định đã bị Hạng Thuật bác bỏ. Hoặc là nói, bọn họ đã xác nhận không cứu được Lục Ảnh ở Tạp La Sát, đương nhiên cũng không cứu được người phàm Cố Thanh.
Bị Vương Tử Dạ nhập vào người mấy tháng, oán khí không ngừng ăn mòn cơ thể nàng trông chẳng khác gì hoạt thi, sau cùng Tạ Đạo Uẩn buộc lòng dùng thuốc cưỡng ép kéo mạng, mỗi ngày nằm trên giường đều là sự giày vò đớn đau với Cố Thanh.
“Ta có lời… muốn nói với ngươi.” Cố Thanh thều thào, “Trần, Trần Tinh…”
Trần Tinh nắm tay nàng, mặc dù đã đoán được kết cục này từ trước song lòng vẫn thấy xót xa.
“Ta sẽ tiêu diệt Thi Hợi,” Trần Tinh nói khẽ, “ta hứa với ngươi, Cố Thanh.”
“Ta… trong mơ, thấy… thấy rất nhiều thứ.” Cố Thanh thì thầm, “Ta nghĩ, ta phải cầm cự đến khi, ngươi tỉnh lại… nói cho ngươi, có lẽ… có thể giúp được ngươi. Võ thần nói, ngươi sẽ sớm tỉnh lại… hắn đang nghĩ cách giúp ngươi khỏe lại…”
Trần Tinh sửng sốt, run giọng: “Ngươi thấy ký ức của Thi Hợi?”
“Đúng… đúng vậy,” Cố Thanh nói ngắt quãng, “cùng… Định Hải châu.”
Để không bỏ lỡ khoảnh khắc Trần Tinh tỉnh dậy, Cố Thanh đã nói rất chi tiết với Hạng Thuật và những người khác, chỉ chờ Trần Tinh tỉnh sẽ thuật lại lần nữa, tránh bỏ sót những thông tin quan trọng.
“Ta gọi Võ thần qua.” Tạ Đạo Uẩn nói.
Không lâu sau, Hạng Thuật cùng Tạ An đi tới, Cố Thanh hấp hối, nói ngắt quãng: “Vương Tử Dạ… gã cho rằng có một nơi rất quan trọng, ở Lạc Dương, núi Long Môn, có… liên quan đến Định Hải châu. Nhưng gã… không vào được, cổng đã bị phong ấn.”
“Cổng?” Trần Tinh hỏi.
Cố Thanh cố sức lắc đầu: “Từng có… một thầy trừ tà… ngang qua núi Long Môn, cuối cùng phong ấn cổng. Vương Tử Dạ, gã… hồi sinh rất nhiều Bạt, canh giữ ngoài cổng.”
“Bạt doanh ở Lạc Dương.” Hạng Thuật đứng bên cạnh nghe một lúc, sau đó nói.
Cố Thanh nhắm mắt, chậm chạp nói: “Gã… tìm được điểm giao nhau của mạch địa, ở một nơi, gã muốn… Tần và Tấn quyết chiến ở đó… Ta thấy một dòng sông, một khu rừng cằn cỗi bên sông… có một cây cầu gỗ bắc qua sông.”
“Phì Thủy.” Tạ An nói.
Cố Thanh thều thào: “Ta không biết, gã muốn… lập tế đàn ở đó, cung phụng một thứ.”
Tạ An nói: “Bọn huynh đã điều tra Phì Thủy, đáng tiếc không thu hoạch được gì.”
“Suỵt.” Trần Tinh ra hiệu với Tạ An.
“Có phải là trái tim không?” Trần Tinh hỏi.
Cố Thanh ráng gật đầu, sắc mặt xám lại, gian nan nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu.
“Để hoàn thành nghi thức ‘di hồn’, gã cần mở cánh cổng ở núi Long Môn.” Hơi thở của Cố Thanh yếu dần, “Thứ trong cổng… rất quan trọng với gã, nếu trước khi Phù Kiên dấy binh vẫn chưa mở được, gã sẽ từ bỏ… kế hoạch ban đầu… thực hiện phương án tiếp theo…”
“Tiếp theo là gì?” Trần Tinh hỏi.
“Rồng,” Cố Thanh đáp, “có thể dùng làm… cơ thể Ma thần, suy nghĩ của gã rất loạn…”
“Giao long ư?” Trần Tinh nhíu mày, nghĩ thầm nếu đúng vậy thật thì may mà lúc ấy họ đã bất chấp mọi thứ để tiêu diệt giao long.
Cố Thanh: “Gã… vẫn còn cách khác, có ứng cử viên, ứng cử viên mới là… một nam nhân cao to, hoàng đế… nhất định phải… ngăn cản gã bằng bất cứ giá nào.”
“Phù Kiên,” Hạng Thuật tiếp lời, “nếu không cướp được Tâm Đăng, Định Hải châu làm cơ thể phục sinh cho Ma thần, gã sẽ dùng giao long, nếu sau cùng vẫn không thành công, thì dùng Phù Kiên.”
Trần Tinh siết tay Cố Thanh.
Cố Thanh nói: “Ta thấy ký ức của gã, thấy gã, bị chặt thành mảnh, chôn dưới đất, ba hồn bảy phách giãy giụa không ngừng, chỉ có thể thống khổ nơi tăm tối, suốt trăm ngàn năm…”
“…… Ta còn thấy… gã thích một cô gái, từ thật lâu, thật lâu về trước…”
“Người trần khổ đau, vì cớ gì, đến lúc chết vẫn không được giải thoát?”
Cố Thanh thì thào: “Gã từng là một người phàm.”
“Dành cho họ chút thời gian.” Hạng Thuật nói, “Mấy ngày nay, những gì nàng nói với bọn ta chỉ có bấy nhiêu.”
Vì thế Tiêu Sơn, Tạ An, Trần Tinh, Tạ Đạo Uẩn cùng Hạng Thuật rời khỏi phòng ngủ, đứng ngoài cửa ngự hoa viên.
Trần Tinh bị đả kích đến độ hoảng hốt, đến khi Hạng Thuật đưa Định Hải châu cho cậu, Trần Tinh mới im lặng nhận lấy pháp bảo.
“Thực sự phải đến Lạc Dương ư?” Trần Tinh hỏi.
Không ai đáp lại, Trần Tinh nhìn mọi người, lên tinh thần, cười bảo: “Lúc trước lãng phí không ít thời gian, quên đi, ít ra chúng ta đã có manh mối.”
Tạ Đạo Uẩn nói: “Dùng tánh mạng Thanh Nhi để có được manh mối, quá đắt.”
Trần Tinh ý thức được sự thật này liền cười hết nổi.
Tạ An: “Bệ hạ rất cảm kích các vị đã diệt trừ con quái vật kia, duy trì chính thống và thiên mệnh của Đại Tấn, ngài bằng lòng phái đoàn sứ thần giúp các ngươi che giấu hành động và điều tra.”
“Hộ pháp, huynh thấy sao?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.
Hạng Thuật không nói một lời. Trần Tinh nhớ hôm ấy mình nặng lời với Hạng Thuật, còn đánh hắn nữa. Đánh hắn thì thôi, cậu tin Hạng Thuật sẽ không giận vì chuyện này, trái lại còn tỉnh táo.
Nhưng tổn thương hắn nhất vẫn là câu ‘Huynh đi đi’.
Hạng Thuật “ừm” một tiếng.
“Xin lỗi.” Trần Tinh nói khẽ với Hạng Thuật.
“Xin lỗi chuyện gì?” Hạng Thuật hờ hững nói, “ngươi không có lỗi với bất kỳ ai, ngươi vẫn luôn làm chuyện mình cho là đúng. Ngược lại là ta, quên mất nguyên do ban đầu ngươi tìm đến ta.”
Trần Tinh muốn giải thích với Hạng Thuật, nhưng Hạng Thuật không muốn nghe Trần Tinh nói thêm điều gì, hắn nhướng mày với Tạ An.
Tạ An gật đầu, nói: “Mấy ngày nay bệ hạ đã an bài, do Cố Thanh và tiểu sư đệ nằm bất tỉnh trên giường, ta nghĩ các ngươi rồi cũng sẽ…”
Phùng Thiên Quân lặng lẽ mở cửa bước ra, tà khí giữa lông mày càng lộ rõ, hắn không rơi lệ, bình tĩnh nói: “Nàng đi rồi.”
“Vậy chuẩn bị lên đường thôi,” Hạng Thuật trầm giọng, “mọi người có quá nhiều thù mới hận cũ, muốn tìm Vương Tử Dạ tính sổ.” Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi.
Hôm sau, Cố gia đưa tang Cố Thanh, Đại Tấn cử đoàn sứ thần, đoàn người dừng ngựa trước núi Chung, nhìn chằm chằm vào đội ngũ phương xa.
“Lan dại mọc bên bờ, che ngợp lối đi()…” Phùng Thiên Quân cất tiếng hát trong gió xuân.
“Trường Giang thăm thẳm sâu, trên có rừng phong.” Trần Tinh khẽ hát.
“Mỏi mắt ngàn dặm trông, xuân cảm lòng ta…” Phùng Thiên Quân phóng ngựa đi đầu, rời khỏi núi Chung.
“Hồn ơi hồn hỡi hồn về, xót thay Giang Nam!”
Ca dao truyền tới từ phương xa, mây cuộn trên đất Bắc.
Cách thời khắc định mệnh của Trần Tinh, còn lại một năm chín tháng.
Cậu vẫn chưa biết điều gì đang đợi mình ở phía trước. Song cậu có dự cảm rằng, từ lúc bắt đầu đến giờ, nể tình sự cố chấp của cậu, cái gọi là ‘mệnh trời’ vẫn đứng về phía mình.
—— Quyển · Bất Động Như Sơn · Hoàn ——