“Hiện tại ta có lý do đáng để hoài nghi, có lẽ đến ngày cuối cùng mới biết cách dùng Định Hải châu.” Trần Tinh lầm bầm.
“Ngày cuối cùng?” Hạng Thuật vào buồng ngủ vô tình nghe được câu này.
Trần Tinh lập tức sửa miệng: “Ngày khai chiến.”
Mấy tháng qua, bọn Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn vẫn không tìm được tung tích của hủ giao, phạm vi tìm kiếm cũng thu hẹp về Kiến Khang, cứ đà này đầu xuân sang năm sẽ quay lại Kiến Khang. Mà tin truyền từ phương Bắc cũng khiến mọi người sốt ruột, Mộ Dung Xung về Lạc Dương bị giam lỏng, dưới sự dẫn dắt của Phù Kiên, Lạc Dương đã bị giới nghiêm toàn diện, Trường An điều động quân lương, chuẩn bị xuôi Nam gây chiến với nước Tấn.
Vô số quân báo lần lượt được gửi đến Kiến Khang, song Phù Kiên đã chặn hầu hết đường tin, Tạ An chỉ có thể đánh giá động thái của Phù Kiên qua việc hành quân và thuế má, ai cũng biết trận này phải đánh, không thể tránh khỏi. Tuy nhiên người dân ở Giang Nam sẵn sàng ủng hộ triều Tấn chiến đấu lại lác đác chẳng có mấy, triều Tấn đến nay vẫn chưa dám huy động toàn quốc đối đầu với thiết kỵ bách chiến bách thắng của Phù Kiên.
Thậm chí không dám nói với các bách tính rằng vẫn còn một đội quân xác sống khủng khiếp đang chờ xuôi Nam.
“Hoàng đế người Hán muốn tìm ngươi tâm sự,” Hạng Thuật nói, “có lẽ về việc khai chiến.”
“Không có tiến triển,” Trần Tinh uể oải, “không có tiến triển gì.”
“Mai là trừ tịch,” Hạng Thuật nói, “các ngươi có tế trời không?”
Bấy giờ Trần Tinh mới phát hiện, bất tri bất giác đã đến cuối năm, còn một năm chín tháng nữa. Ngày mai Tư Mã Diệu cùng các hoàng tộc ở Kiến Khang sẽ tế trời theo thông lệ, có lẽ Tạ An cũng đã chuẩn bị tuyên bố với các bách tính Trường An về tình hình nghiêm trọng ở Nam Bắc Trường Giang vào ngày mai.
Tư Mã Diệu đặc biệt mời Hạng Thuật và Trần Tinh, dặn họ mai phải tham dự lễ tế trời, chắc có việc cần trao đổi.
Hôm sau, Trần Tinh đành chỉnh trang, cùng Hạng Thuật thay y phục dự tế điển, hộ tống Tư Mã gia đến nơi tế trời. Trần Tinh không phải quan, nhưng ăn mặc như thầy trừ tà thời Hán, đội mũ biện đen khảm ngọc, mang giày thất tinh.
Hạng Thuật mặc võ phục màu trắng mạ vàng, đeo bội kiếm đội hạt quan().
() Hạt quan: mũ của quan võ thời Hán làm bằng lông chim.
Vào trừ tịch, bách tính Kiến Khang đổ về hai bên bờ sông Hoài để tham dự đại điển tế trời của hoàng tộc Tư Mã do Tạ An chủ trì. Võ quan đã thu xếp hiện trường từ sớm, mười dặm bờ sông Hoài đều là bách tính, họ dâng hương, cúng bò, dê và lợn để tế trời, không khí ngày tết thoang thoảng trong làn khói.
Dùng xong bữa đoàn viên, đến giờ Tý, Tư Mã Diệu dẫn văn võ bá quan đến chùa Tây Huyền đích thân rung chuông, cầu phúc cho vạn dân Đại Tấn. Vì thế hôm nay nhà nào nhà nấy cũng mặc quần áo mới, cầm bùa đào, đi theo chân long thiên tử đón đại thịnh hội từ (biệt) cũ đón mới.
Rời cung Thái Sơn đến bờ sông Hoài, Trần Tinh ngồi chung xe với Tư Mã Diệu, Hạng Thuật thì cưỡi ngựa song song, hộ tống họ cùng các võ tướng, thỉnh thoảng dẫn tới tiếng reo hò rung trời của các bách tính.
Mỗi lần ra ngoài nghe tiếng bàn tán, Trần Tinh biết hộ pháp Võ Thần lại được bách tính tranh nhau xem, mà cậu cũng quen rồi nên coi như không nghe thấy.
“Trẫm tưởng Đại Thiền Vu sẽ dùng thân phận trước kia tham dự điển tế.” Hôm nay Tư Mã Diệu khá nhàn nhã, bèn bắt chuyện với Trần Tinh.
Trên xe chỉ có Trần Tinh và Tư Mã Diệu, Trần Tinh đoán Tư Mã Diệu mong được thấy Hạng Thuật mặc vương bào Đại Thiền Vu người Hồ, ngồi xa liễn lộ diện ở Giang Nam, giúp Tư Mã thị và Tạ gia được bách tính ủng hộ trong trận chiến Nam Bắc sắp tới.
“Bệ hạ, Thuật Luật Không đã không còn là Đại Thiền Vu.” Trần Tinh khách khí nói.
Lần trước đã đắc tội Tư Mã Diệu vì chuyện Tư Mã Vĩ nên Trần Tinh không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều. Suy cho cùng, người làm quân tất có lập trường riêng, tương tự Phù Kiên không bao giờ thôi ý định đánh chiếm phương Nam, Tư Mã Diệu cũng có sứ mệnh của mình. Đa số mọi người không muốn xích mích, song vì hoàn cảnh đẩy đưa, Trần Tinh và Tư Mã Diệu có thể hiểu cho cách nghĩ ‘Ta không muốn đắc tội ngươi nhưng ta hết cách rồi’, nên không cần thiết làm khó nhau.
“Đã tìm được tung tích của con rồng kia chưa?” Tư Mã Diệu hỏi.
“Không phải rồng,” Trần Tinh cân nhắc, nói, “là giao, nguồn gốc của nó dính líu rất sâu đến người Hán chúng ta, nhất thời nói không rõ…”
“Bộc đại sư đã kể với trẫm rồi,” Tư Mã Diệu thản nhiên nói, “nếu ngươi khống chế được con rồng kia, không chừng có thể phụ tá trẫm.”
Trần Tinh: “Bệ hạ, làm khó ta rồi.”
“Vậy nên,” Tư Mã Diệu nói, “là bệ hạ, đề nghị gì cũng bị bác bỏ, nghĩ thấy mà chán. Ngay cả tóc cũng mọc không nổi.”
Trần Tinh: “Tốt hơn hết nên thành thật đánh giặc đi thôi. Chỉ có chuyện này là không dùng thủ đoạn được.”
Hai người nhất thời im lặng, Trần Tinh biết Tư Mã Diệu có rất nhiều ý tưởng thân bất do kỷ. Xét cho cùng, để bảo vệ một quốc gia vạn dân, hẳn phải gánh trách nhiệm vô cùng nặng nề, lâu lâu lại nảy ra mấy đề nghị bất chợt và kỳ quặc cũng chẳng có gì lạ.
“Vậy thì có một việc ngươi sẽ làm được.” Tư Mã Diệu nói tiếp.
“Ta sẽ gắng sức.” Trần Tinh khách sáo nói, nghĩ đến mình chỉ còn lại một năm là lòng lại thấy lo âu.
Tư Mã Diệu nói: “Bắt Vương Tử Dạ cùng rồng của gã lại Giang Nam, dù thế nào cũng không được để yêu ma quỷ quái can dự lúc trẫm và Phù Kiên khai chiến.”
“Đây là những gì bọn ta đang làm.” Trần Tinh nói, “Không rõ tung tích Cố Thanh, Phùng đại ca cũng phải tìm được nàng.”
“Tiểu cô nương kia, có lẽ đã chết rồi.” Tư Mã Diệu thổn thức, “Thiên Trì, con người luôn phải học cách chấp nhận sự thật, nếu cứu không được, dù là rồng hay giao, lỡ chúng xuất hiện trên chiến trường, ngươi nên biết sẽ có hậu quả gì.”
Về “rồng” hiện thân ở Cối Kê, hơn nửa năm nay đã lan truyền rất nhiều tin đồn ở Giang Nam, thậm chí còn đồn rằng Tư Mã Diệu làm trái ý trời, Giang Nam sẽ đổi triều đình. Tư Mã Diệu bức xúc truy tra nguồn gốc tin đồn nhưng không tìm được, đành gửi gắm hi vọng vào Trần Tinh sớm ngày bắt được thứ kia.
Trần Tinh đương nhiên biết hậu quả, nếu hai quân đang chiến đấu, thình lình có một thứ giống rồng bay tới giúp Phù Kiên, các tướng sĩ không biết nó từ đâu ra, chỉ nhận định Tần đế mới là chân mệnh thiên tử được ông trời chấp thuận, sĩ khí quân ta sẽ suy sụp ngay tức khắc.
Đôi khi “mệnh trời” đứng bên này, bên kia tất bại, không phải chỉ cho vui.
“Bệ hạ cứ yên tâm,” Trần Tinh an ủi, “chỉ cần ta còn sống sẽ không cho phép nó tàn sát trên chiến trường.”
Trong đám võ quan ngoài đoàn xe, Hạng Thuật lững thững cưỡi ngựa, võ bào, phục trang, dung mạo hắn là nổi bật nhất, mặc dù lẫn trong đám võ tướng, song vẫn được các bách tính chú ý nhiều nhất. Tính Hạng Thuật không thích bị người ta chỉ trỏ, hắn hơi quay đầu, đi về phía xe ngựa, lắng nghe cuộc đối thoại giữa Trần Tinh và Tư Mã Diệu giữa chốn ồn ã. Nhưng góc nghiêng của hắn lại càng đẹp, vì vậy kéo theo tiếng reo hò còn vang dội hơn trước.
Bộc Dương giục ngựa từ một bên khác, ra dấu với Hạng Thuật, Hạng Thuật cố tình chậm lại đi song song với ông.
“Chuyện Võ thần muốn tra,” Bộc Dương nói, “đã tìm ra, mấy tháng qua lão đã lật xem tất cả ghi chép về tinh tượng, mệnh bàn do sư môn truyền lại.”
“Nói.” Hạng Thuật trầm giọng.
Bộc Dương: “Tình huống Tuế Tinh nhập mệnh rất hiếm, nhưng có thể xác định…”
Đoàn xe đến sông Hoài, Trần Tinh đỡ Tư Mã Diệu xuống xe, lễ tế trời đã được chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay Tư Mã Diệu đặc biệt chỉ thị thầy trừ tà và hộ pháp Võ Thần theo cùng, để Trần Tinh lộ diện trước toàn thể bách tính Giang Nam, chứng tỏ mình có ‘thiên mệnh’ nhằm định hướng dư luận.
“Võ thần đâu?” Tư Mã Diệu hỏi.
“Hạng Thuật lại đi đâu mất rồi?” Trần Tinh nhíu mày nhìn về cuối đội, lập tức phát hiện Hạng Thuật ngọc thụ lâm phong, vô cùng nổi bật đang đứng đó.
Đẹp trai quá, Trần Tinh thầm nghĩ, văn võ bá quan Đại Tấn nghi trượng() chỉnh tề, chỉ có Hạng Thuật là khác biệt.
() nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.
Hạng Thuật đang trò chuyện với Bộc Dương, đúng hơn là Bộc Dương cưỡi ngựa nhỏ giọng giải thích với Hạng Thuật, Hạng Thuật lại không nhìn ông, đôi mắt sâu lướt qua các quan viên, nhìn Trần Tinh không chớp mắt.
Trần Tinh vội ra dấu, tế trời sắp bắt đầu, vạn dân tĩnh lặng, mọi người đều đang đợi Hạng Thuật, Bộc Dương nhanh chóng nói xong, Trần Tinh nôn nóng vô cùng, Hạng Thuật bèn giật cương ngựa “Jia!” một tiếng, xuyên qua đám đông, ngựa chiến suýt nữa húc ngã mọi người, ai cũng nhường đường, Tư Mã Diệu biến sắc.
Hạng Thuật xoay người xuống ngựa, nhảy lên tế đàn trước sự chứng kiến của hơn mười vạn người, rồi bất ngờ nắm lấy tay Trần Tinh.
Mọi người xung quanh đều giật mình, Trần Tinh ngây người: “Huynh sao vậy?! Huynh lại làm sao?”
“Ngươi…” Hạng Thuật cau mày, dường như cực kỳ tức giận, “Ngươi…”
“Lúc này đừng cãi nhau!” Trần Tinh hạ giọng, “Huynh có gì bất mãn về rồi hẵng nói? Mấy chục vạn người đang nhìn kia kìa!”
Bờ sông Hoài nườm nượp hơn mười vạn người, cùng mấy ngàn quan viên, hoàng tộc, hoàng đế và Tạ An đều nhìn Hạng Thuật với vẻ hoài nghi, Hạng Thuật giơ tay, nắm cổ tay Trần Tinh mãi không buông.
Trần Tinh: “Đau… đau quá! Huynh mạnh tay quá!”
Hạng Thuật bỏ tay xuống, thở dốc liên hồi, Tư Mã Diệu thấy tình hình không ổn bèn tiến lên giảng hòa: “Võ thần? Hai ngươi… có gì đợi qua tết, chồng chồng trẻ nên về nhà giải quyết chứ? Nể mặt trẫm buông tay trước được không? Ngươi coi đông người thế kia…”
Hơn mười vạn bách tính Giang Nam kiễng chân hóng hớt, sau đó bắt đầu nghị luận, Trần Tinh không ngờ Hạng Thuật lại đột nhiên mất bình tĩnh trước mặt nhiều người như thế.
“Được,” Trần Tinh nói với Hạng Thuật, “rốt cục huynh muốn nói gì? Nói đi, chúng ta phải trái rõ ràng, kêu họ chờ, bệ hạ xin chờ…”
Hạng Thuật thình lình buông cổ tay Trần Tinh, lạnh lùng nói với Tư Mã Diệu: “Tiếp tục.”
Tư Mã Diệu quan sát biểu cảm của hai người, tức không chỗ phát tiết, nếu là quan viên của mình ầm ĩ lúc tế trời, chẳng cần phạt trượng, nhưng chức quan không còn là cái chắc. Mấu chốt là hắn không làm gì được Trần Tinh, càng bó tay với Hạng Thuật, là hoàng đế nhưng vẫn có thể bị Hạng Thuật đánh bất cứ lúc nào, nên hắn đành nuốt giận gật đầu với Tạ An.
Tạ An hắng giọng: “Vậy bắt đầu thôi.”
Đoàn tùy tùng trải gấm vàng, đốt lò sưởi khổng lồ, Trần Tinh cầm một thanh kiếm gỗ đào, cao giọng: “Thầy trừ tà nhân gian, hộ pháp Võ thần, đặc biệt bảo vệ thiên tử Đại Tấn, tế xuân năm nhâm ngọ.”
“Lớn chút nữa.” Tư Mã Diệu thì thầm.
Trần Tinh: “Đau họng… ngươi kêu Hạng Thuật nói đi.”
Hạng Thuật nhíu mày, đợi Trần Tinh khều hắn mới mất kiên nhẫn hô: “Thầy trừ tà nhân gian Trần Tinh, hộ pháp Võ thần Thuật Luật Không? Bảo vệ thiên tử Đại Tấn tế xuân năm nhâm ngọ!”
Một câu chấn động như tiếng chuông, cấm quân Đại Tấn đồng loạt biến sắc, trong vòng mười dặm hai bên bờ sông Hoài đều có thể nghe rõ giọng Hạng Thuật, đây là bản lĩnh gì? Cho dù là Phù Kiên được xưng là võ giả đệ nhất thiên hạ cũng không làm được! Gần vạn võ quan dưới tế đàn khắp Giang Nam cũng tự hỏi không ai có thể làm được điều đó!
Tư Mã Diệu và Trần Tinh đứng gần hắn nhất, bị Hạng Thuật chấn động suýt tí nữa là hộc máu, sắc mặt Trần Tinh tái nhợt, Hạng Thuật bỗng nhiên đặt một tay lên vai cậu, trung khí nhu hòa tràn đầy năng lượng truyền vào cơ thể giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
“Hôm nay, là năm thứ sáu mươi chín sau loạn Vĩnh Gia.” Tư Mã Diệu điều chỉnh lại nhịp thở, chậm rãi nói, “Mấy năm qua, ta chưa bao giờ dám quên thương vong của Đại Tấn ta…”
Trên tấm gấm vàng là ngọc tỷ truyền quốc, Tư Mã Diệu đặt tay lên ngọc tỷ, cao giọng: “Hỡi vạn dân lê thứ Đại Tấn ta! Ngoài tế xuân hôm nay, trẫm còn có lời muốn nói với các ngươi ——”
Hơn mười vạn bách tính bên bờ sông Hoài nín thở lắng nghe, hiện trường tĩnh lặng.
Đúng lúc này, dưới bầu trời xám xịt, một bóng đen khổng lồ dài hai mươi trượng thình lình xuất hiện dưới đáy sông Hoài, có người bắt đầu chú ý cái bóng kia, Trần Tinh nghe tiếng nghị luận xì xầm, bèn quay đầu nhìn Tạ An với vẻ nghi hoặc.
Hạng Thuật cũng phát hiện ra nó, Tư Mã Diệu vẫn cao giọng: “…Trẫm phải nói với các ngươi, thậm chí là cả mảnh đất Giang Nam này, đã…”
Ngay sau đó, Hạng Thuật đè kiếm, nước sông Hoài đột nhiên nổ tung, hủ giao toát ra oán khí phóng lên trời!
Cả bờ sông Hoài tức khắc hỗn loạn, bách tính tranh nhau xô đẩy khiến không ít người rớt xuống sông. Ở bờ bên kia, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn nhảy lên, khom người ngồi xổm trên hàng rào bảo vệ, nhìn chằm chằm vào hủ giao ngoi lên từ sông Hoài.
Trần Tinh: “!!!”
Hạng Thuật lầm bầm, “Ta biết ngươi vẫn chưa đi.”
Cố Thanh trên đầu giao được bọc trong oán khí dày đặc, hòa một thể với hủ giao, Hạng Thuật rút kiếm, chắn trước mặt Trần Tinh và Tư Mã Diệu.
“Tấn thiên tử ——” Giọng Vương Tử Dạ vang vọng khắp hai bờ sông Hoài.
Máu Trần Tinh như đông lại, Tạ An đã sớm chuẩn bị, y giơ tay, mai phục từ mọi hướng đồng loạt xuất hiện. Gần hai vạn quân Bắc Phủ trang bị cường nỏ và móc câu hiện thân trên khắp nóc nhà và lầu!
“Cuối cùng cũng tới.” Tạ An chậm rãi nói.
Trần Tinh ngoảnh đầu, thấy mọi người không hề bất ngờ, đã sớm có chuẩn bị, có lẽ trong lúc mình nghiên cứu Định Hải châu thì Hạng Thuật đã sắp xếp chu đáo, nỗi khiếp sợ của cậu cũng dần lắng xuống.
“Vận số của ngươi sắp hết rồi,” Vương Tử Dạ bình tĩnh nói, “hỡi loài người, thiên tử mới sẽ thay ngươi, vạn sự không thể trái ý trời, nay trời xanh phái ta đến, nếu vẫn u mê bất ngộ, Giang Nam này sẽ lập tức hóa điêu tàn.”