Chương 324 : Nghịch tử
- Đại tẩu, chuyện không ổn rồi, lão đại bị cảnh sát bắt đi.
Đầu củ tỏi cắm đầu chạy thục mạng, rốt cuộc cũng kịp chạy tới phòng học trước khi chuông vào tiết vang lên, ngay cả thở cũng ra hơi, hắn xông thẳng tới trước mặt mấy cô nàng Sở Sở.
- Bắt đi? khi nào?
Sở Sở lập tức biến sắc, An đại tiểu thư, người đẹp băng sơn cùng với Liễu đại mỹ nhân cũng nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ ra vẻ lo lắng:
- Ngay vừa rồi......... ở cổng trường..... Lão đại mới đến được một lúc..... Đã bị cảnh sát…. Còng tay bắt lên xe.
Đầu củ tỏi hổn hển nói, cũng khó trách hắn, mặc dù cổng trường cách phòng học không quá xa, nhưng vì chạy vội nên không kịp thở.
Sở Sở vừa nghe xong lập tức đứng lên chạy ra ngoài phòng học, ba cô nàng còn lại cũng theo sát phía sau, hoàn toàn không để ý đến mấy chục ánh mắt trong phòng tò mò nhìn theo, chỉ lưu lại gã bạn học Đầu củ tỏi vẫn đang đứng ngẩn người.
- Sở Sở....
An Tâm là người đầu tiên kéo Sở Sở lại, không để nàng chạy tiếp về phía trước.
- An An, cậu đừng có cản mình.
Sở Sở giờ phút này làm sao mà tỉnh táo cho được, nàng biết lần này có người cố ý hãm hại nam nhân, như vậy khác với lần trước, hơn nữa đối phương còn định tố cáo cả cục cảnh sát Đông thành, nhất định là đã có chuẩn bị, cho nên sẽ không đưa người về nơi đấy nữa. Còn nếu thật sự đưa về nơi đấy, Sở Sở cũng không quá lo lắng, bởi vì nơi đấy là địa bàn của Thiết đại tỷ. Nhưng lần này chắc khó mà có chuyện tốt như vậy, Sở Sở không thể không khẩn trương.
- Sở Sở, bây giờ cậu có đi cũng vô dụng, hơn nữa cậu biết Hướng Quỳ bị đưa đi đâu không?
An Tâm cũng đã tính tới chuyện này, bời vì từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh bất đồng với Sở Sở, cho nên giờ phút này nàng vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Hơn nữa nàng càng tin tưởng vào thủ đoạn của nam nhân, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sở Sở rất nhanh bình tĩnh lại, nàng lập tức ngừng giãy dụa, nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng không yên:
- An An, cậu nói chúng mình phải làm gì bây giờ?- Gọi điện thoại.
An Tâm tỉnh táo phân tích rồi nói.
- Đúng, gọi điện thoại.
Sở Sở cũng đáp theo, hiện tại phương pháp tốt nhất là gọi điện thoại, mặc dù không biết nam nhân bị đưa đến nơi nào, nhưng chỉ cần báo cho cha mình, tin chắc rằng ông sẽ có tin tức rất nhanh. Nghĩ tới đây, Sở Sở vội vàng rút điện thoại ra, đang định bấm số.
An Tâm bên cạnh giữ tay nàng lại:
- Sở Sở, gọi cho Thiết đại tỷ trước đi, mình nghĩ chị ấy có thể nhanh chóng biết được Hướng Quỳ bị đưa đi đâu.
Sở Sở lập tức tỉnh ngộ, nàng biết An đại tiểu thư nói có lý, chung quy Thiết đại tỷ vẫn làm việc ở cục cảnh sát, hơn nữa còn là sếp một cục, hẳn là có thể dễ dàng hỏi ra tin tức về việc này nhất, gọi điện cho nàng ấy là tuyệt đối chính xác. Hơn nữa như vậy cũng có thể báo cho nàng biết nam nhân bị cảnh sát bắt đi, coi như một công đôi việc.
- Mình sẽ gọi cho Thanh Thanh.
Thấy Sở Sở đã gọi điện báo cho nữ sĩ quan cảnh sát, An Tâm cũng rút điện thoại ra, nàng hiểu rõ gia thế của Thạch Thanh, vào lúc này, càng nhiều thế lực hỗ trợ thì càng tốt, huống chi sự hỗ trợ từ gia đình Thạch Thanh còn mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta phải kinh sợ. Không chừng vừa ra mặt, chuyện cơ bản đã có thể giải quyết.
Tuy nhiên An Tâm còn có chuẩn bị khác nữa, lần này đối phương dám động đến nam nhân, nói thế nào cũng phải giáo huấn hắn một trận nhớ đời, nếu không sau này có lẽ phiền toái sẽ thi nhau mà đến, hừ, tưởng dễ bắt nạt mình chắc.
- An An, cần mình hỗ trợ không?
Đến lúc này người đẹp băng sơn mới mở miệng hỏi, trên thực tế, nàng cũng lo lắng cho nam nhân, chỉ có điều Sở Sở cùng An Tâm đều là bạn gái của hắn, mà mình lại không là gì cả, ngay từ đầu nàng đã muốn mở miệng hỗ trợ, nhưng lại ngại không nói nên lời.
- Đúng vậy, nếu cần gì thì cô cứ nói.
Liễu Y Y đi theo bên cạnh cũng tiếp lời.
- Không cần, có chúng ta là được.
An Tâm cười miễn cưỡng, nàng thủy chung vẫn có lòng đề phòng đối người đẹp băng giá mà theo lời nam nhân là do chính quyền phái tới. Nếu như chỉ có một mình Văn Văn - bạn tốt của nàng – đề nghị giúp đỡ, nàng có thể dễ dàng đồng ý, nhưng có thêm cả Liễu đại tiểu thư thì nàng có phần không tình nguyện. Nếu đồng ý với bạn tốt mà lại cự tuyệt Liễu đại tiểu thư thì rõ ràng là không nể mặt nhau, cho nên nàng đành cự tuyệt ý tốt của cả hai người.
- Ừm.
Hác Tiện Văn bình thản nói, thật ra trong đáy lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì khác lạ.
Liễu Y Y cũng thất vọng, nàng có thể cảm thấy vị An đại tiểu thư trước mắt hình như không thích mình cho lắm. Vừa rồi đối phương tươi cười như vậy, rõ ràng là định đồng ý nhận sự giúp đỡ của Hác tiểu thư vốn cũng là người ngoài như mình, nhưng đến khi mình nói cũng muốn giúp thì sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên nàng ta đang bài xích mình.
olo
Cũng trong thời gian này, khi mà Sở Sở cùng An tiểu thư đang bận gọi điện thoại, ông chủ của công ty bảo vệ Chiêu Tài, tức là gã cơ bắp ranh ma như quỷ Hà Hoan, đã thay một bộ trang phục thật chỉnh chu, bây giờ hắn chuẩn bị đi gặp một người, chính là chủ tịch tập đoàn Đại Thành Âu Dương Đại Thành trụ ở tầng 56.
- Ông chủ Hà, sao anh lại quá bộ đến đây, đúng là rồng đến nhà tôm mà!
Nhận được thông báo của thư kí, Âu Dương Đại Thành liền ra khỏi phòng làm việc để đích thân nghênh đón ông chủ của công ty bảo vệ Chiêu Tài, một nhân vật hiện đang làm mưa làm gió khắp Bắc Hải.
Trên thực tế, hắn căn bản không dám chậm trễ, người ta đúng là ông chủ của một công ty bảo vệ, nhưng cái công ty này lại là một trong những công ty bảo vệ hàng đầu thế giới, có qua lại “Làm ăn” với rất nhiều đại gia, quan hệ có thể nói là trải rộng khắp thế giới. Huống chi lần này chính mình còn muốn nhờ đối phương hỗ trợ, liệu có thể không tỏ vẻ ân cần sao?
- Khách khí, khách khí.
Hà Hoan đã quá quen với thái độ đón tiếp kiểu này, hắn cũng giả vờ chắp tay.
- Ông chủ Hà, xin mời vào phòng làm việc của tôi.
Âu Dương Đại Thành cứ như là gặp lại người quen cũ, hắn dẫn đối phương vào thẳng phòng làm việc của mình, vừa đi vừa nói với nữ thư kí vẫn theo bên người:
- Ami, mang trà Long Tỉnh hảo hạng mà ta cất kỹ đến đây, ta muốn chiêu đãi ông chủ Hà thứ tốt nhất.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Nữ thư kí gọi là “Ami” gật đầu một cái rồi xoay người đi ra pha trà.
- Vậy thì ngại quá.
Hà Hoan cười haha đi theo Âu Dương Đại Thành vào phòng làm việc.
Mời đối phương ngồi xuống chiếc ghế salon sang trọng dùng để tiếp khách, sau đó Âu Dương Đại Thành lại đưa cho đối phương một điếu xì gà vừa cắt đầu, đến lúc này mới hỏi:
- Không biết ông chủ Hà lần này đến đây có việc gì?
Thân là một thương nhân khôn khéo, Âu Dương Đại Thành đã sớm hỏi thăm chi tiết về đối phương, hắn biết cái tên thoạt nhìn không giống loài người trước mặt sẽ không tự dưng lại tìm đến đây.
Hà Hoan cũng không vội trả lời, cầm lấy bật lửa trên bàn chậm rãi châm xì gà, nhẹ nhàng rít vào một hơi, để trong miệng một lúc, sau đó mới phun ra, hắn nói:
- Âu Dương tiên sinh quá khách khí rồi, thật ra lần này tôi đến là muốn nhờ ông giúp một việc.
Âu Dương Đại Thành thấy lòng nao nao, hắn nghĩ không ra mình có thể giúp đỡ đối phương ở điểm nào, nhưng vẫn vỗ ngực nói:
- Ông chủ Hà cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định không từ chối.
- Vậy đa tạ trước.
Hà Hoan tiếp lời đối phương:
-Kì thật là chuyện liên quan đến huynh đệ của tôi, trong lúc vô ý hắn lỡ đắc tội với người của quý công ty.......
Tiếp theo kể lại sự việc sơ qua một lượt, lời nói hết sức khéo léo, người nghe cũng không thấy chói tai.
- Là chuyện này?
Âu Dương Đại Thành liền nhớ lại mấy lời ngày hôm qua đứa con trai đã nói với hắn, quả thật có việc như vậy, nhưng lúc ấy hắn cũng chỉ nhắc không được làm chuyên ngu xuẩn là tố cáo cục cảnh sát khu Đông thành lạm dụng tư hình, còn chuyện khác thì sao cũng được. Hơn nữa con trai hắn cũng cam đoan đối phương chỉ là một tiểu nhân vật không có ảnh hưởng gì, nhưng không ngờ “Tiểu nhân vật” ấy có thể mời ông chủ của công ty bảo vệ Chiêu Tài đích thân ra mặt hòa giải, vậy mà là tiểu nhân vật sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Âu Dương Đại Thành căng thẳng hẳn lên, từ sáng cho đến giờ hắn vẫn chưa thấy mặt cái thằng nghịch tử tối hôm qua dám nói dối hắn.