Chương 315 : Mời ăn bữa tối
- Đúng vậy, Sở Sở, chính là cái tập đoàn Đại Thành đó.
Thiết Uyển trả lời một cách chắc chắn, tuy nhiên trong mắt nàng có chút thần sắc phức tạp, dường như cái tập đoàn này cũng không xa lạ gì.
Hướng Nhật cũng không để ý tới sự khác thường của nữ sĩ quan cảnh sát, liếc mắt nhìn Sở Sở ở bên cạnh nói:
- Sở Sở, em làm sao mà biết được?
- Em nghe bố em nói.
Thấy Hướng Nhật nhìn mình, Sở Sở có chút khẩn trương.
- Vậy em có biết tí tin tức nào về nội tình của nó không?
Hướng Nhật thận trọng suy nghĩ, tập đoàn đó có thể để cho bố vợ tương lai chú ý tới thì họ Âu Dương này cũng không đơn giản. Tập đoàn Đại Thành với tổng giá trị tài sản năm tỷ, tài sản này so với đám tiểu thương chẳng có gì khác nhau đối với Sở gia, nhưng Âu Dương gia tuyệt đối không phải dựa vào điều này để lọt vào mắt của Sở A, sợ rằng còn có cái gì khác mà chính mình cũng không biết.
- Em cũng không biết, em nhớ lúc trước có một tên họ Âu Dương đến tìm bố em bàn chuyện làm ăn, nhưng bị bố em cự tuyệt. Sau đó em có tò mò hỏi bố vài câu nhưng bố dường như không muốn nhắc tới, em chỉ biết có vậy.
Sở Sở hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này, cẩn thận nhớ lại rồi nói.
Hướng Nhật cúi đầu trầm tư, nhưng tâm trạng nhẹ nhõm hẳn đi, lúc đầu còn tưởng Âu Dương gia và Sở gia có dính dáng với nhau, hiện tại xem ra điểm lo ngại ấy hoàn toàn dư thừa. Hơn nữa, nghe Sở Sở miêu tả, khả năng tương lai Sở nhạc phụ cũng không quan tâm đến người của Âu Dương gia, nếu không tại sao phải cự tuyệt mối làm ăn đối phương dâng tận cửa, ngay cả nói chuyện xã giao vài câu cũng có vẻ không muốn, cho nên không cần băn khoăn chuyện này, Hướng nhật có thể yên tâm đối phó với Âu Dương gia.
Thấy lưu manh bên cạnh trầm tư, An Tâm nói:
- Hướng Quỳ, có muốn em đi nói với papa một tiếng để phái người đi thăm dò không?
- Không cần, chuyện này có lẽ chính anh phải tự giải quyết.
Hướng Nhật đương nhiên không muốn để cho An nhạc phụ nhúng tay vào chuyện này, chính hắn đã nhờ bọn họ trợ giúp một việc, nếu ngay cả chuyện này mà cũng không giải quyết được thì không phải là hắn quá vô dụng sao? Hơn nữa, Hướng Nhật theo chủ nghĩa: nam nhân đại trượng phu gây ra chuyện, phải tự mình lo lấy, không thể dựa vào quan hệ của nữ nhân để giải quyết, do đó hắn muốn tự mình lo chuyện này.
- Chúng ta giờ phải làm sao?Thấy lưu manh cự tuyệt lời đệ nghị của mình, An Tâm cũng không ép, chỉ là trên mặt có hơi tức giận, nàng tức mình vì nàng có ý tốt nhưng lại bị đối phương một câu gạt phắt ra.
Hướng Nhật lúc này cũng không quan tâm được nhiều như vậy, trong lòng chợt nảy chủ ý:
- Anh ra ngoài một chuyến, mấy em ở nhà cứ coi tivi, yên tâm, chuyện này một mình anh có thể giải quyết.
- Vậy anh cẩn thận một chút.
Mấy người đẹp ít nhiều cũng hiểu được trong lòng lưu manh không thanh thản giống như vẻ mặt tỉnh bơ bên ngoài, nhất là Thiết Uyển. Lần đầu gặp hắn là ở trong quán bar, khi đó nàng còn tưởng hắn là trùm buôn thuốc phiện, nghĩ muốn bắt hắn giải về cục cảnh sát thẩm vấn, nhưng rốt cuộc lại bị hắn đùa giỡn một trận, sợ rằng lúc đầu cũng không thể tưởng tượng tên lưu manh đùa giỡn mình lại là cha của đứa bé trong bụng. Nhớ tới điều này Thiết Uyển trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào kỳ lạ, bóng ma trong lòng cũng bị dẹp sang một bên, vẻ mặt hạnh phúc vuốt vuốt cái bụng còn chưa gồ lên tí nào.
- Mấy em còn lo lắng sao?
Hướng Nhật biết mấy người đẹp lo cho mình, lập tức giả bộ khó chịu hỏi ngược lại, như là đang muốn nói với mấy cô nàng: “Ông xã đây với thực lực như bây giờ, đi làm cái chuyện nhỏ như kiến ấy, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao?”
- Biết anh lợi hại rồi.
Thiết Uyển liếc mắt nhìn lưu manh một cái khoát khoát tay nói:
- Như vậy thì đi sớm về sớm, nhớ đừng để mấy người đẹp ở trên đường câu dẫn là được.
- Sao có thể chứ?
Hướng Nhật cười hắc hắc, biết đối phương đang âm thầm cảnh cáo mình đừng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, vội vàng phủ nhận, xoay người muốn đi ra cửa.
- Sư phụ, tối ăn cơm ở nhà chứ?
Nãy giờ vẫn không nói gì, Thạch Thanh thấy lưu manh vừa ra đến cửa rốt cục hỏi.
- Để dành cơm cho anh đi, tối anh về ăn.
Hướng Nhật quay đầu lại, mập mờ nháy mắt:
- À, còn nữa, ở nhà chờ anh, tối tụi mình ngủ chung!
Vừa nói dứt, hắn nhanh chân chuồn ra khỏi cửa, để lại trong phòng khách mấy đại mỹ nữ mặt đỏ bừng. Tuy nhiên, các nàng cũng không thẹn thùng được bao lâu, mặc dù lưu manh đã nói muốn một người để "giải quyết" nhưng cũng không có nghĩa các nàng phải ngoan ngoãn nghe theo, ai nấy vội vàng móc điện thoại ra bận rộn gọi phone....
Kế hoạch của Hướng Nhật có thể nói đã rõ ràng, hắn cũng không cần nhờ vả mấy vị nhạc phụ tương lai để điều tra tư liệu của tập đoàn Đại Thành, tuy nhiên, hắn phải đi hỏi một người.
Nhớ lần trước khi hắn tới công ty, nữ thư ký ngực bự đã từng nói qua vụ hợp tác làm ăn với tập đoàn Đại Thành, khi đụng đến làm ăn, cô nàng không thể không điều tra đối phương cho rõ ràng ngọn ngành. Hắn chỉ cần hỏi tin tức từ nàng, không phải cái gì cũng biết sao?
Đương nhiên, gặp tổng giám đốc công ty là Tô Úc nói chuyện cũng có thể biết tin tức rõ ràng, nhưng Hướng Nhật cảm thấy nói chuyện với nàng rất câu nệ, so ra nói chuyện với nữ thư ký thì dễ dàng hơn nhiều, thậm chí hắn còn có thể không cần giữ kẽ mà đùa giỡn một chút.
Sau khi ra khỏi cửa, Hướng nhật liền lấy điện thoại ra gọi cho nữ thư ký, hắn vốn muốn trực tiếp đến công ty để tìm nàng, nhưng bây giờ đã hết giờ làm việc, gọi điện thoại là biện pháp nhanh nhất để liên lạc với cô nàng. Vẻn vẹn có vài giây, điện thoại được nối, giọng nói xìu xìu tẻ nhạt của nữ thư ký vang lên bên đầu dây bên kia:
- Ngươi tự nhiên chủ động gọi điện thoại cho ta, thật là hiếm thấy nha.
- Hiếm cái gì mà hiếm, đây không phải là nhớ cô sao?
Hướng Nhật bông đùa, nhưng đối diện bên kia đầu dây cô nàng thư ký hiển nhiên cũng không mắc lừa:
- Bớt xàm ngôn đi, có chuyện gì thì nói thẳng ra.
Hướng Nhật cười hắc hắc nói:
- Cô hiện giờ đang ở đâu? Có thể ra ngoài một chuyến không?
- Đi ra ngoài?
Nữ thư ký sửng sốt nói tiếp:
- Ta mới tan sở về nhà, đang chuẩn bị nấu bữa tối. Làm sao? Đừng nói là ngươi có lòng muốn mời ta đi ăn tối?
Hướng Nhật tiếp theo lời của nàng nói vào:
- Đúng là như thế, đi ăn ngoài đi, tiện cho cô quá rồi còn gì.
Phương Oánh Oánh cân nhắc một chút, ra vẻ miễn cưỡng nói:
- Được rồi, ngươi coi như có thành ý, ta chịu "thiệt thòi" một chút vậy, nhưng ta nói trước, đi ăn nhà hàng quèn quèn thì quên đi.
Hướng Nhật vội vàng đáp ứng:
- Điều đó là đương nhiên, Bích Hải Thanh Thiên, hài lòng chưa?
- Cũng không tệ, chờ ta nửa giờ sau sẽ tới ngay.
- Có nghe nhầm hay không đây? Cô lái xe chỉ mất vài phút đồng hồ, sao lại lâu như vậy?
Hướng Nhật ra vẻ bất mãn nói.
- Ta còn phải trang điểm, chẳng lẽ ngươi không biết đàn bà là động vật phiền toái nhất trên thế giới à? Nửa giờ đã là cực nhanh rồi.
Nữ thư ký có chút khó chịu nói.
- Tôi hiện tại rất hoài nghi cô không phải là đàn bà.
Hướng Nhật mồ hôi chảy ròng ròng, theo như cô nàng nói, vậy mình là đàn bà thật sao?
- Đi chết đi! Không nhiều chuyện với ngươi nữa, ba mươi phút sau gặp.
Nói xong nữ thư ký cúp điện thoại cái rụp.
Hướng Nhật “này, này” vài ba tiếng cũng không thấy phản hồi, cười khổ lắc lắc đầu, hắn bắt một chiếc taxi vừa vặn trờ tới bên cạnh, nhanh chóng chui vào xe.