Trước khi lão ra về còn chắp tay chào Trần Hàn cái.
Tổng trừ hết chi phí thì hắn còn kim tệ, sau khi ra khỏi khu đấu giá, hắn đi vào con ngõ và đảm bảo không có người theo giõi thì mới tháo bộ đồ đang mặc ra. Theo đường cũ hắn đi về phòng trọ, hôm nay phòng trọ có một vị khách đặc biệt, đó là đứa con gái của bà chủ tên Tư Khắc Hà Quyên, nghe nói là từ học viện Bắc Thiền trở về. Học viện Bắc Thiền là học viện do Bắc triều và Thiền triều hợp tác xây dựng, không phải quốc gia nào cũng có học viện Đằng Không cường đại như vậy, họ đành bất đắc dĩ mà hợp tác với nhau để không bị thua kém các quốc gia khác.
Trần Hàn cũng phải nể mặt bà chủ mà tham gia buổi tiệc, uống vài ly rượu thì hắn đi lên phòng. Khi hắn đi cũng không ai để ý, nhưng nhân vật chính của buổi tiệc thì lại cảm thấy không vui, cô lớn lên xinh đẹp như vậy có ai mà không để ý đến cô như hắn không chứ.
Cũng không phải Trần Hàn không để ý mà là hệ thống đột nhiên nhắc nhở hắn.
[Phó bản sẽ mở sau giây, giây sau hệ thống sẽ tự động kích hoạt thẻ không gian! ]
Hắn ngạc nhiên bậc thốt lên trong lòng:"Cái gì! Rõ ràng lúc trước ngươi không có nói sẽ tự động mở cơ mà."
"Này, ta nói ngươi đó..." đúng lúc này, có một âm thanh thánh thót vang lên.
Trần Hàn nhìn lại, đúng là vị "nhân vật chính" kia.
"Nếu ngươi ở lại tham gia buổi tiệc thì kim tệ này sẽ là của ngươi" từ trong túi được treo ở bên phải vòng eo thon thả kia, Hà Quyên lấy ra đồng tiềng trắng tinh đến trước mặt hắn.
Hệ thống dường như rất hả hê mà cứ đếm ngược [...,...,... sắp rồi ký chủ...]
Trần Hàn đang rất gắp, nếu hắn biến mất trước mặt tất cả mọi người thì sẽ bị nghi ngờ là có không gian hệ thuộc tính. Nên hắn đi một mạch lên lầu mà không trả lời lại.
Thấy Trần Hàn không quan tâm đến mình, Hà Quyên tức giận dậm chân đuổi theo hắn.
Sau khi lên lầu, hắn đi vào ngã rẽ hành lan bên phải. Biết mình không thể trốn nên hắn đành phải tìm cách cho càng ít người biết càng tốt. Rất nhanh Hà Quyên cũng đến trước mặt hắn, do tức giận nên mặt cô hơi đỏ trông rất đáng yêu. Hắn kề môi khẽ thì thầm vào tai nàng:
" Giữ bí mật cho ta...hà..." nói xong hắn còn thở nhẹ một cái rồi biến mất.
Còn cô thì đứng tại chỗ ngây dại, không phải là do hơi thở Trần Hàn còn bên tai gây ra, mà là bởi vì hắn có Không gian hệ, phải biết người nắm giữ không gian hệ là một báo vật của quốc gia. Ngươi có thể thử tưởng tượng một thằng nam nhân nửa đêm vào trộm quần lót của...... một hán tử trung niên sẽ như thế nào, phải...là kinh khủng. Từ đó mà suy ra, nếu không gian năng lực của ngươi quá mạnh thì ngay cả "Bom sinh học" trong cơ thể ngươi trước khi thả ra ngoài không khí cũng có thể dịch chuyển. Nói chơi nhiêu đó là đủ rồi, nếu để cho một kẻ có không gian năng lực phát triển đến thời điểm đủ mạnh thì sẽ là một cổ máy gây ác mộng cho các quốc gia.
Bỏ lại cô gái thẫn thờ, đến với một không gian loạn lạc, những vòng xoáy tròn vuông tam giác vuông cứ hiện lên. Bỗng dưng mọi màu sắc biến mất và thay vào đó là âm thanh hệ thống:
[Xét thấy ký chủ không có kỹ năng cận chiến, tình trạng cơ thể yếu kém nên bản hệ thống trao tặng cho ký chủ lần phụ bản liên tiếp, hệ thống đành miễn cưỡng nhận k sau khi ký chủ hoàn thành phó bản (giảm k phần thưởng sau khi hoàn thành tất cả phụ bản)
Chú ý: nếu ký chủ chết hoặc thất bại trong phụ bản thì phải chịu hình phạt k cho một lần, nếu hết điểm để bồi thường thì hình phạt sẽ là...CHẾT.]
[Nhắc nhở: hệ thống sẽ tiến hành ngụy trang, tồn tại dưới trạng thái một cuốn vở, nếu ký chủ có điều thắc mắt thì cứ trực tiếp viết lên là được. Còn nữa, không được tiết lộ bất cứ thông tin gì về thế giới cũ hay bản hệ thống! Nếu tiết lộ thì tất cả phụ bản còn lại sẽ bị đóng, tức là nhiệm vụ sẽ bị phán xét thất bại.]
......................
Trước mắt hắn là một phòng học, nam giáo viên đang giảng bài cho chúng học sinh. Còn hắn là trong số học sinh phía dưới. Khẽ nhìn vào cuốn vở trên mặt bàn, cổ họng hắn hơi bị đơ lại.
- Nhiệm vụ chính tuyến: cưa đỗ học sinh tên Nguyễn Hà của lớp C, thời gian kết thúc nhiệm vụ là h
Hoàn thành nhận thưởng:
"Vạn lực hấp dẫn": dùng ma lực để tạo lực hấp dẫn các vật xung quanh...tóm tắc: tạo một vùng ma pháp, lấy nó làm trung tâm, hút tất cả mọi vật về phía đó. Khoảng cách và thời gian tồn tại tùy thuộc vào nguồn Ma lực cung cấp.
Thời gian làm mới: giờ
Phí học: miễn phí.
" Reng!!!!!!!!!!" đúng lúc này thi chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên.
"Ê, Khang à, mày định cưa con Hà lớp kế à?" khi nhận thấy thầy đã ra khỏi lớp thì thằng Đỗ Đạt cùng bàn vội quay qua hỏi hắn.
Nghe thế, anh chàng da đen sau bàn hắn chòm lên nói: " Mặc dù mày đẹp trai, khoai to, não bự, nhà có điều kiện nhưng mày liệu bọn lớp trên có bỏ qua cho mày không?"
"Nhưng Nguyễn Hà cũng thích tao mà, sớm muộn gì tụi nó cũng kiếm tao thôi, chẳng lẽ ngồi mà không làm gì thì tụi nó sẽ bỏ qua cho tao à?" Trần Hàn dựa theo trí nhớ mà nói chuyện, bọn lớp trên không thèm nói chuyện đạo lí mà chỉ bàn bạc qua nắm đắm.
"Không làm mà đòi có ăn thì chỉ ăn chuối thổi kèn." thằng ngồi trước mặt hắn liếc mắt xuống mà nói.
"Thôi, tao đi cua gái, tụi bây xem mà tu hành đi." Nói dứt câu, hắn bước đi hiên ngang ra khỏi lớp.
Từ lớp B qua lớp C chỉ tốn mười mấy bước chân. Do là giờ ra chơi có rất nhiều người ra vào nên không ai đi để ý đến hắn, vào trong lớp, thấy mục tiêu ở bàn ba dãy đầu, hắn nhấc chân bước tới.
Giờ đây cô gái ngây thơ Nguyễn Hà còn đang làm bài tập toán nào hay biết có người đặc cô thành đích ngắm.
Bỗng nhiên có một bàn tay khẽ nhấc càm cô lên, thêm một bàn tay để cuốn tóc mai cô sang một bên, để lộ khuôn mặt thơ dại tinh xảo. Vừa chạm tay đã khiến cô nàng bất ngờ, cô liền định tát kẻ này một cái nhưng vừa thấy khuôn mặt đó cô lại nở nụ cười.
"Nè, cậu định làm trò gì vậy..." chưa nói hết câu thì hai làn môi cứ thế hoà nhập vào nhau.
Hắn thì khom người, tay trái bâng bê khuôn mặt cô, tay phải thì chóng vào bàn. Còn cô vẫn đang ngồi trên chiếc ghế, trên tay vẫn cầm cây viết, không có tình huống chóng cự.
Sự hiện diện của cảnh xuân này đã thu hút sự chú ý của học sinh xung quanh, đám học sinh không ngừng kinh thán:
"Nà ní, bủh bủh đảk đảk..."
"Chu pa pi mô nha nhố..."
Đôi môi miễn cưỡng tách ra, từ lòng bàn tay trái còn đang đặt trên gò má đỏ hồng kia, hắn lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho cô rồi đi về.
Sau khi hắn đi ra khỏi cửa, cô mới mở tờ giấy ra xem trên đó viết gì:
"Anh đã đánh dấu chủ quyền lãnh thổ rồi." vừa đọc xong thì cô khẽ rờ đôi môi đỏ mọng của mình mà cười tủm tỉm.
...............................
Một phút hưng phấn qua đi, một bàn tay thô kệt lại đến. Do bị hệ thống hạn chế mọi thứ nên hắn không thể dùng skill và giảm % chỉ số tổng thể, không tránh khỏi bị đánh trúng một quyền ngay má trái, máu chảy ra khoé miệng hắn.
Các học sinh chung quanh lại bắt đầu tụ họp để xem kịch vui.
"Tao đã nói mày rồi, cách xa Hà một chút,...." tổng cộng có bốn tên đứng trước mặt hắn, mặp ốm cao thấp không đều.
Trong khi mấy tên đó lảm nhảm ba hoa, Tràn Hàn rất bình tĩnh mà lấy điện thoại ra, bật bài nhạc có âm điệu nổi lên. Hắn bỏ điện thoại xuống đất và đứng dậy, lao thẳng vào tên thứ tư còn đang đứng kia, hắn dùng lực đấm tối đa tấn thẳng vào mặt tên đó tạo ra tiếng "bụp". Mặc dù bị giảm % chỉ số nhưng lực đấm kia lại bằng gắp bốn lần người bình thường. Khoảng khắc ba tên còn lại ngây dại thì hắn hạ thấp người xuống rồi dùng đòn xoạt chân " rầm, rầm" hai tên cứ thế mà ngã ngửa đập đầu xuống đất.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên cũng bị cô bé Nguyễn Hà để ý đến. Cô chạy ra thì vừa lúc thấy đòn xoạt chân kia, phải nói là rất ngầu, còn phối hợp với âm nhạc theo tiết tấu lên xuống nữa chứ. Nhân lúc Trần Hàn còn chưa đứng dậy, tên cuối cùng thủ thế cắm đầu như thiêu thân lao vào. Tên cuối cùng cũng là tên duy nhất được đánh Trần Hàn một quyền. Chỉ thấy Trần Hàn hai tay chống đất, thân người duỗi thẳng ra, hai chân thuận thế đạp thẳng và ngực tên kia. Trần Hàn thuận tiện lấy cái điện thoại còn trên mặt đất kia rồi đứng dậy, hắn không quay đầu lại mà tắc nhạc tiếp tục về phòng, đi khoảng năm bước chân thì hắn dừng lại. Bởi vì có một bàn tay thon thả mềm mại đang kéo hắn đi về hướng khác, chạy theo hướng bàn tay đó. Khi đã tới nơi, bàn tay thon thả kia được thu lại khiến cho hắn cảm thấy mất mát.
Lấy tấm khăn giấy đã chuẩn bị sẵn ra, cô chằm chặm lao đi vết máu ở khoé môi của Trần Hàn. Từ đôi mắt đối phương Trần Hàn có thể thấy hơi nước tồn tại. Đợi khi Nguyễn Hà lau xong vết máu, hắn khom đầu xuống lần nữa môi chạm môi, do hắn cao m, cô cao m nên phải khom mình xuống mới được. Tay phải đặt sau cổ cô, còn tay trái thì mân mê đôi hoa anh đào mềm mại. Mặc dù là học sinh nhưng có lẽ là do phát triển sớm hơn bình thường nên đôi hoa của cô đạt cỡ B cup. Lần này thì tới lượt tay phải bại hoại, từ khẽ bên hong là áo dài Trần Hàn thòn tay lên từ từ, xuyên qua thêm một lớp áo nữa, tay hắn chạm và nhũ hoa, khiến cô rên lên âm thanh khe khẽ "...Ư~...". Đôi tay cô thì đặt trên cổ hắn. Cô cũng mặc kệ cho hắn xâm lấn từng bộ vị trên người bản thân, ai kêu hắn là người cô yêu chứ, cho dù hắn có muốn cái kia thì cô không từ chối đâu a.
Mà hai người đang ở kế bên mép tường của phòng vệ sinh nữ nên không sợ có ai quấy rầy.
Dường như chán ghét cảnh đẹp tiên cảnh chốn bòng lai này mà hệ thống liên tục nhắc nhở.
[Đã hoàn thành nhiệm vụ, có muốn vượt ải ngay không?]
Khi hai bên cưỡng chế thu hồi dục vọng thì cô mở miệng nói trước:
" không...không cho cậu đánh nhau nữa, nhỡ...nhỡ đâu mấy anh kia đem vũ khí theo thì biết làm sao." Nguyễn Hà vừa thẹn vừa giận mà nói hơi ấp úng, mặc dù cơ thể phát triển sớm nhưng suy nghĩ và hành động của cô còn mang dáng vẻ thơ dại không phù hợp với tuổi.
Sau khi lắng nghe lời nói dịu dàng êm ái đó thì hắn trở về phòng học, những đứa bạn xung quanh cứ nói qua nói lại chuyện của hắn. Nhưng Trần Hàn chẳng quan tâm, hắn bây giờ đang trao đổi cùng hệ thống.
"Thế giới này có phải là một thế giới thật hay không?." hắn viết lên cuốn vở, sở dĩ nói là một là bởi vì hắn cảm thấy còn rất nhiều thế giới mà hắn chưa biết đến.
Hệ thống trả lời bằng sự yên lặng.
"Những người ở đây sẽ ra sao nếu ta biến mất?" Trần Hàn rất thắc mắc về chuyện này.
[Nó sẽ đảo ngược lại thời điểm lúc không có kỷ chủ.]
Góc nhìn hậu trường:
Khi mà cặp đôi đang hôn môi ân ái với nhau thì.....
Từ phía đầu tường, thầy giáo lú đầu ra:
Thầy giáo: Đù! Nhức nách
Trần Hàn/mặt không biểu tình:..he.he...(cục gạch trên tay)
Nguyễn Hà/ngây thơ: cấm trẻ em trên tuổi xem chùa.