Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đề nghị này không nhận được phản hồi quá tích cực. Ngôn Thải chỉ hỏi: “Sao em biết anh có đĩa phim đó?”
“Nhẽ nào anh không có?” Tạ Minh Lãng tỏ vẻ rất kinh ngạc, “Em tưởng anh nghe được đề nghị này của em, câu tiếp theo sẽ là ‘Chúng ta xem phiên bản nào‘ chứ.”
Ngôn Thải thấy ý cười hiện trong mắt cậu, đáp: “Vậy em muốn xem phiên bản nào?”
“Chắc chắn anh có đủ loại phiên bản, cũng quen thuộc hơn em. Anh chọn đi.”
Ngôn Thải thực sự lên tầng lấy đĩa phim xuống, mà băng video còn chiếm phần nhiều hơn. Tạ Minh Lãng thấy vậy thì hỏi: “Sao vẫn còn băng video vậy? Thời này còn người xem cái này sao?”
“Cái này là băng video sân khấu kịch của người đời trước, không phát hành công khai, có băng để xem là tốt rồi.”
Tạ Minh Lãng cười: “Ngôn Thải, rốt cuộc để quay một bộ phim, anh phải bỏ ra bao nhiêu công sức vậy?”
“Không phải anh luôn diễn theo quán tính sao, không cần bỏ công sức.” Ngôn Thải bật TV và loa lên, quay lại mỉm cười với Tạ Minh Lãng.
Tạ Minh Lãng nghe ra ý chọc ghẹo trong câu đó, im lặng một lúc rồi lại nói: “Em muốn xem phim ngày trước anh đóng.”
“Ở đây anh không có.” Ngôn Thải trả lời không chút do dự.
Tạ Minh Lãng hơi bất ngờ, trong lòng vẫn không tin, cười đi tới bên Ngôn Thải, nắm lấy bàn tay đang đổi đĩa của anh rồi bảo: “Ồ, anh đừng nói với em là trước nay anh chưa từng xem phim mình đóng nhé.”
“Anh không xem. Nếu em chê sân khấu kịch nhàm chán thì xem bản điện ảnh đi.” Anh lấy đĩa ra, đút vào trong đầu máy.
“Nhưng anh xem ảnh chụp bản thân mà.”
“Vậy thì sao?” Ngôn Thải hỏi ngược lại.
“Diễn viên đa phần đều rất tự luyến, em nghĩ anh cũng không ngoại lệ. Huống chi anh nghiêm túc và khắt khe với công việc, nhẽ nào lại không xem phim mình đóng.”
“Em sẽ xem ảnh mình chụp sao?”
“Thường xuyên lấy ra coi, nếu không sao biết mình có tiến bộ hay không.” Tạ Minh Lãng trả lời rất chính đáng.
Ngôn Thải nhún vai, giọng điệu không đổi: “Anh đã nhiều năm rồi chưa làm vậy.”
“Vậy thì tìm mấy mấy bộ phim lúc trước anh từng xem cũng được.”
Ngôn Thải cười nói một câu “được voi đòi tiên”, nhưng không có hành động kế tiếp. Đầu máy đã bắt đầu đọc chiếc đĩa lúc nãy đút vào. Hiệu quả âm thanh cực kỳ tốt, tiếng nhạc đột nhiên vang lên làm cả hai giật mình. Họ nhìn nhau rồi bật cười, chuyện lúc trước nói cũng tạm thời gác lại. Trước khi quay về chỗ ngồi, Tạ Minh Lãng tiện tay tắt đèn, Ngôn Thải chỉnh âm lượng của loa nhỏ bớt đi mấy mức.
Bọn họ ngồi tựa vào nhau cùng xem phim, một tiếng đầu tiên không có ai nói năng gì. Tạ Minh Lãng cảm thấy người lại hơi nóng lên, cũng thấy mệt rã rời, nhưng cố chống đỡ không nhắc tới, chỉ nói: “Diễn hay quá. Cảm giác phim điện ảnh mang lại vẫn là không giống xem tại hiện trường.”
Ngôn Thải đã sớm xem hết bộ phim này, nghe Tạ Minh Lãng lên tiếng, cũng chia nửa sự chú ý: “Không giống ở chỗ nào?”
“Đây là kiểm tra sao?” Tạ Minh Lãng nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt Ngôn Thải vẫn dán chặt vào màn hình TV, “Cảm thấy nếu đạo diễn phim điện ảnh bằng lòng, có thể rất dễ dàng dùng cảnh quay dẫn dắt khán giả chú ý tới những chi tiết mà ông ta muốn bọn họ chú ý, nhưng khi ngồi trong rạp hát, tất cả những chi tiết nhỏ đều là do tự mình phát hiện ra. Có điều nói qua cũng phải nói lại, cảm giác diễn kịch và đóng phim chắc chắn hoàn toàn không giống nhau nhỉ?”
“Cái đó là đương nhiên rồi. Có lẽ do sân khấu kịch anh biểu diễn quá nhỏ, sự khác biệt lại càng rõ nét.”
Tạ Minh Lãng lúc này nổi hứng, cả phim cũng không xem nữa, hỏi: “Em tò mò quá, nói thử xem nào.”
Ngôn Thải liếc cậu một cái, chỉ nhân vật chính trên màn hình nói: “Em biết không, lúc đầu khi tuyển chọn, hai người này vốn diễn vai của đối phương, sau khi chính thức diễn tập, phát hiện ra đổi vai thì lại thích hợp hơn, kết quả phim quay ra quả nhiên chất lượng rất tốt.”
“Thế nên mọi người bảo ban đầu anh với Trịnh Hiểu đổi vai cho nhau, nếu như đổi, nói không chừng sẽ là một tình cảnh khác. Còn nữa, anh đừng có chuyển chủ đề.” Lúc cậu nói lời này, trước mắt không khỏi hiện ra hình dáng lúc còn trẻ của Ngôn Thải.
Ngôn Thải khẽ cười: “Em cái gì cũng rất tò mò.”
“Tò mò là đặc quyền của người trẻ tuổi.”
“Vậy với thân phận một người già cả, anh sẽ bảo lưu ý kiến ‘nói năng cẩn thận’. Em còn không thể ngồi yên xem hết bộ phim này thì vấn đề kia cũng không thể trong chốc lát là nói rõ được.”
Tạ Minh Lãng lúc này rất cố chấp nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Vì sao lần nào anh cũng tỏ vẻ ông cũ già, như thể anh lớn hơn em hai chục tuổi vậy.”
“Nếu thật sự già vậy, lúc đó sao anh có thể giữ em bên mình.” Ngôn Thải vẫn mỉm cười, tiếp tục chuyển chủ đề.
Tới lúc này Tạ Minh Lãng biết không thể hỏi được gì từ miệng Ngôn Thải, nhưng dẫu sao cũng không cam lòng. Cậu cúi đầu, nụ cười vụt tắt, từ từ nói: “Được rồi, vậy nói từ góc độ nửa đồng nghiệp, nếu anh đã không thích thấy bản thân mình trên màn hình vậy sao lúc đầu lại chọn con đường này? Cũng không phải vì bị việc kiếm sống dồn ép.”
Với câu hỏi này Ngôn Thải im lặng hồi lâu. Ánh sáng từ TV hắt lên mặt anh, từ phía Tạ Minh Lãng nhìn qua, càng lúc càng mang vẻ kiên định cố chấp. Ngay khi cậu tưởng câu hỏi này cũng không có câu trả lời, Ngôn Thải ấn nút tạm dừng, màn hình bỗng dừng lại ở một khung cảnh quái dị, ánh sáng mang tông màu lạnh không lay động. Trên mặt anh cũng không còn nét tươi cười, anh quay sang, rất nghiêm túc nói: “Anh thích công việc này.”
Tạ Minh Lãng không ngờ anh sẽ nghiêm túc như vậy, cũng thu lại nụ cười, trong vô thức ngồi thẳng lưng nghe anh nói.
“Anh vẫn luôn thích đóng phim, vì điều này mà đã dừng việc học Đại học khi mới học được nửa, chạy tới rạp hát làm tạp vụ, sau đó thì tới trường quay làm diễn viên đóng thế. Về sau chờ tới lúc thật sự có được vai diễn có lời thoại và có cảnh quay chính diện, diễn nhiều rồi lại bị bảo rằng đóng phim chân chính thì nên thoát khỏi phạm trù “sở thích”, ít nhất là nên vượt qua “sở thích”. Cái này có lẽ cũng không khác việc em chụp ảnh là mấy. Em muốn lưu giữ lại một khung cảnh, nhưng phải thoát ra khỏi đó. Năm ấy anh diễn rất tệ, đầu tư quá nhiều tình cảm, làm nhiều được ít, lại còn tự mình say mê. Giờ nghĩ lại, thật không đành lòng nhìn lại bản thân của thời điểm đó. Có điều qua từng ấy năm rồi, đóng phim dường như là chuyện duy nhất anh vẫn có thể làm tốt.”
“Quay phim điện ảnh ở một trình độ nào đấy là sự lừa gạt của thời gian. Một nét mặt, một động tác, dù là người không có thiên phú tới đâu, diễn qua diễn lại cả trăm lần, cảnh quay rồi cũng coi được, sau đó vô số những cảnh quay như vậy kết hợp lại, liền thành một bộ phim điện ảnh. Trước lăng kính có lẽ có thể phân rõ diễn viên giỏi và diễn viên kém chất lượng, nhưng rất khó để phân biệt diễn viên giỏi và thiên tài. Nhưng nếu là trên sân khấu, tất cả đều không thể che đậy. Nói đi cũng phải nói lại, có mấy năm anh có rất nhiều cơ hội tham gia diễn kịch nói sân khấu, nhưng lúc ấy lại ham sự rực rỡ muôn màu trên màn chiếu, thế nên tới giờ vẫn còn như này. Được rồi, những gì em không hỏi anh cũng trả lời hết rồi, thỏa mãn chưa?”
Tạ Minh Lãng suy nghĩ một lúc, cũng nói: “Thật ra chụp hình cũng là tìm kiếm một tích tắc mang tính quyết định. Vì một tích tắc này, cần luyện tập nhiều lần rồi thử nghiệm, chờ đợi, thậm chí là cần những may mắn bất ngờ. Đương nhiên, việc điện ảnh làm là dùng rất nhiều đoạn phim hợp thành một câu chuyện có nội dung hơn hai tiếng, còn bọn em chỉ là tìm một khoảnh khắc đó rồi trung thực ghi chép lại. Nhưng về bản chất thì hai thứ không phải đều giống nhau sao? Sân khấu có lẽ là một thứ khác. Anh cố chấp với nó như vậy, có lẽ nguyên nhân phần lớn là vì anh chưa quen thuộc với nó mà thôi.”
“Em cho rằng anh là có nhiệt huyết lạ thường với lĩnh vực mình không quen sao?” Ngôn Thải lại cười, “Năm đó anh tưởng như thế kia là diễn, sau phát hiện ra không phải vậy. Anh vẫn luôn là một diễn viên hạng xoàng, chỉ là may mắn gặp được bộ phim phù hợp mà thôi. Thế cho nên mấy năm gần đây, vẫn luôn lựa chọn vai diễn trong cái vòng quen thuộc.”
“Sao, anh thật sự là vì muốn phá vỡ con đường mà người khác đã ấn định cho anh, thế nên mới chọn Nữ nhền nhện?”
“Cái này thì không phải. Anh trước giờ không để ý chuyện diễn các vai tương tự. Trong cái nghề này, người có thể thuận lợi vào các loại vai khác nhau thật sự chiếm số ít, nhưng có thể vào những vai có tính cách, số phận tương tự mà bằng cách diễn dịch thể hiện được sự khác biệt tinh tế thì cũng ít. Sau khi nhận rõ tài năng của bản thân, anh còn làm khó bản thân làm gì, trèo cây bắt cá?” Ngôn Thải dừng lại một lúc, dường như đang do dự nhưng tới cuối vẫn nói. “Vai diễn mới là vĩnh viễn. Mỗi người diễn viên đều như khách qua đường, chỉ có thể cố gắng lưu lại một điều gì đó mà thôi.”
Lời này ban đầu nghe thì thấy giọng điệu bằng bằng nhưng Tạ Minh Lãng nhìn ra nét mặt Ngôn Thải trong vô thức để lộ nỗi nhớ nhung. Tim cậu bỗng thắt lại, giống như có một bóng ma đang lượt lờ bên cạnh Ngôn Thải, đuổi cũng không đi. Cậu không muốn thấy Ngôn Thải như thế này, thế là bâng quơ chuyển đề tài: “Nhưng khán giả thích sự mới mẻ. Bọn họ là cơm áo gạo tiền của các anh.”
“Đúng vậy, song khản giả nhiều lúc cũng là người theo đuổi mù quáng. Nói tới cuối thì Tạ Minh Lãng, em cầm máy ảnh là vì ai?”
Tạ Minh Lãng tới nghĩ cũng không cần nghĩ: “Đương nhiên là vì em.”
Nói xong lại nhìn nụ cười của Ngôn Thải, cậu hiểu ra, không khỏi cũng mỉm cười: “Anh cứ luôn miệng bảo mình là hạng xoàng nhưng câu nào cũng đầy sự tự phụ. Đây không phải lấy lùi làm tiến sao? Quả nhiên là một người vừa tự luyến vừa theo đuổi sự hoàn mỹ.”
“Nếu không anh đã chuyển qua hậu trường rồi.” Ngôn Thải cong khóe môi, đôi mắt dù trong bóng tối cũng long lanh rực rỡ.
“Anh xem, anh nên nói nhiều một chút thì em mới biết thêm nhiều về anh được.”
“Gấp cái gì. Một lần đã nói hết thì không phải là hết thú vị sao.” Ngôn Thải vẫn đang cười, “Anh vẫn muốn kéo dài sự cám dỗ của anh với em thêm chút nữa.”
Lời này thật thật giả giả, Tạ Minh Lãng đầu đau váng vất, buột miệng nói: “Sợ rằng trước giờ luôn là anh rời xa người khác.”
Ngôn Thải mặt không đổi sắc, lời như thủ thỉ: “Không. Nếu thật sự có một ngày như vậy cũng làm em rời khỏi anh.”
Mắt thấy chủ đề càng ngày càng đi theo chiều hướng không ổn, Tạ Minh Lãng lắc đầu, như đang cười khổ: “Anh sắm vai thầy phù thủy, hiện lại đang diễn nhà tiên tri sao?”
“Hai nghề này em đều không thích, thế nên chúng ta cứ yên tâm làm tình nhân đi, yêu đương vụng trộm cũng được.” Nhẹ nhàng nói một lời, bầu không khí lập tức trở lại bình thường.
Lúc Ngôn Thải hôn Tạ Minh Lãng có chạm phải trán cậu, mới biết cậu lại sốt rồi. Mặc kệ Tạ Minh Lãng có chối đây đẩy rằng mình không sao, tối đó hai người cuối cùng không xem xong phim mà đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, trời bỗng trong xanh, hồ nước cách đấy không xa nhìn từ cửa sổ phòng ngủ ra xanh biêng biếc trên nền hàng cây với lớp tuyết dày bám trên cành, đẹp tới mức không thực.
Trước khung cảnh này Tạ Minh Lãng không khỏi ngứa tay, ỷ vào việc đã hạ sốt mà muốn ra ngoài, Ngôn Thải cũng không cản cậu. Tạ Minh Lãng ra ngoài rồi mới nhớ mà mình không mang máy ảnh theo. Vì vậy cả một buổi sáng Tạ Minh Lãng đều trong trạng thái như có con mèo nào đang cào cấu tim gan mình, cứ ngồi mãi ở trước cửa sổ, thi thoảng lại lượn một vòng ngoài ban công. Ngôn Thải thì rất bình tĩnh bật nhạc rồi ngồi xếp đống hình của anh, cũng thi thoảng sẽ ngẩng lên nhìn Tạ Minh Lãng, giống như coi cậu là thú tiêu khiển. Cứ vậy mãi tới chiều, Ngôn Thải cuối cùng nhịn không được mà cười nói: “Ai là người bảo muốn tuyết lớn chắn đường không phải đi đâu cả.”
Tạ Minh Lãng lườm anh, vừa tính nói “phạm vi có thể đi bộ thì không tính” thì Ngôn Thải đã bước qua, gác đầu lên vai cậu cùng nhìn ra phía hồ: “Đây là bệnh nghề nghiệp sao? Cứ thấy cảnh đẹp là muốn chụp?”
“Em chưa từng thấy cảnh hồ sau trận tuyết lớn, không ngờ tới sẽ là mang màu sắc như vậy.” Tạ Minh Lãng vẫn nhìn chằm chằm hồ nước không rời, khẽ nói.
Ngôn Thải thấy vậy thì thả tay, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, lúc quay lại trên tay có thêm một cái máy ảnh, còn là loại máy cơ chuyên nghiệp. Tạ Minh liếc thấy máy ảnh thì mắt lập tức bừng sáng, quên mất tiêu việc lúc Ngôn Thải rủ cậu chơi cờ có lấy lý do bị sốt nên đau đầu để từ chối, nét mặt rạng rỡ: “Cùng ra ngoài chứ?”
“Ha, thế này là hết sốt rồi, đầu không đau nữa hả?”
Lúc ra cửa, hai người đều quấn khăn đội mũ, đặc biệt là Tạ Minh Lãng, bị bọc lại kín mít. Cậu vốn ngại như này không tiện hoạt động, không chịu mặc áo khoác, nhưng rồi máy ảnh trong tay Ngôn Thải, bất đắc dĩ chỉ đành thỏa hiệp.
Vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết, người chủ mấy căn hộ xung quanh hẳn là cũng đang vùi mình trong gian phòng ấm áp, không muốn di chuyển, con đường ven hồ chẳng một bóng người. Hai người họ ỷ vào điểm này, nắm tay nhau một trước một sau đi trên con đường vẫn còn đang bị tuyết vùi lấp. Tạ Minh Lãng bị gió lạnh thổi lại càng có tinh thần, hứng khởi kể cho Ngôn Thải nghe vài chuyện mạo hiểm vì chụp ảnh ngày xưa. Ngôn Thải thấy cậu hưng phấn như vậy cũng không ngắt lời, để cậu nói cả đoạn đường.
Ảnh minh họa do Eno vẽ. Đây là ảnh bìa sách xuất bản năm .
Đi được gần nửa tiếng, cuối cùng cũng tới bên hồ. Tạ Minh Lãng đổ mồ hôi, muốn cởi khăn quàng ra nhưng bị Ngôn Thải ngăn lại, cuối cùng chỉ cởi găng tay với mũ cho xong chuyện. Sau khi tới gần, màu sắc hồ nước lại không giống lúc trước nhìn thấy qua khung cửa sổ. Nước gần bờ thì hơi ngả sang màu xanh lá, mặt hồ phía xa dưới ánh mặt trời lại hiện lên màu xanh lam của ngọc thạch nguyên chất.
Tạ Minh Lãng dùng máy ảnh của Ngôn Thải chụp thử mấy tấm, chung quy vì không thuận tay nên cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Cứ như vậy cậu lại trở nên ngoan cố, bình tĩnh từ từ điều chỉnh tiêu cự và khẩu độ[], ở bên bờ hồ tìm kiếm những góc độ khác nhau để tóm được khoảnh khắc đẹp nhất của màu mặt nước hồ dưới ánh nắng. Cậu cứ quên mình như thế, hoàn toàn quên mất thời gian, mãi tới lúc sau khi mặt trời ngả dần về tây làm thay đổi tia sáng thì mới giật mình nhận ra mình đã vô tình bỏ mặc Ngôn Thải ở một mình quá lâu rồi.
Lúc này Tạ Minh Lãng đã men theo bên hồ đi một đoạn xa. Ngôn Thải ban đầu còn chậm rãi theo phía sau, sau tìm một chỗ tránh gió hút thuốc, chờ Tạ Minh Lãng quay lại tìm anh. Tạ Minh Lãng chợt không thấy người đâu thì có chút áy náy, chạy lại một đoạn mới thấy bóng Ngôn Thái dưới táng cây. Cậu nhanh chân chạy tới trước mặt anh, vừa cười vừa xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Em mải chụp quên cả thời gian.”
Ngôn Thải thấy mũi cậu vì lạnh mà đỏ ửng, cảm thấy rất thú vị, dập điếu thuốc còn lại một mẩu ngắn trên tay: “Quay lại vừa đúng lúc, anh hút sắp xong điếu cuối rồi.”
Tạ Minh Lãng thấy thùng rác bên cạnh anh đầy một đống đầu lọc thuốc lá, càng cảm thấy ngại, cười cười: “Không dám để anh chờ nữa. Chúng ta về thôi.”
“Chụp được hình vừa ý rồi hả?”
“Giờ còn chưa rõ, trước mắt thấy chưa có. Máy của anh xịn quá, em dùng không quen.”
“Hồ nước vẫn ở đây, hôm khác lại qua chụp cũng được.”
Tạ Minh Lãng nghĩ hôm khác chưa chắc sẽ có hiệu quả như hôm nay nhưng cậu không nhiều lời, theo con đường cũ quay về, trên đường nghe Ngôn Thải kể năm đó vì nhìn trúng khung cảnh non sông tươi đẹp này nên mới mua nhà ở đây.
Mặt trời tuy trong lúc xuống núi bị mây dày che khuất nhưng tuyết đọng vẫn khiến bốn phía sáng sủa như cũ. Chỉ là sương mù từ từ lan xuống từ ngọn núi phía Nam bờ hồ, không bao lâu cả khu vực đã bị mây mù che phủ. Tạ Minh Lãng lúc này quay đầu nhìn lại chỗ hồ, làn sương ở đó còn dày đặc hơn, trông như thể cả mặt hồ đang bốc hơi. Tạ Minh Lãng lại dừng bước. Ngôn Thải đi phía trước cũng quay lại nhìn cậu, nói: “Không phải em thích thủ pháp trong phim kinh dị sao? Trước mắt là hợp nhất. Em nghĩ thử xem, trời tối hơn một chút, trong cánh rừng này chẳng thấy ai khác, không biết sao lại lạc đường, chỉ thấy ánh đèn ở xa xa. Em đi về phía ánh đèn ấy, bỗng, có tiếng bước chân….”
Đứng quá lâu trong tuyết, giọng Ngôn Thải cũng khác bình thường, trong sự yên ắng này nghe lại càng gợi cảm hơn. Tạ Minh Lãng thấy anh nói vậy, bật cười: “Sao lại dừng lại?”
Ngôn Thải dừng bước, nín thở tập trung hướng về một phía, hỏi ngược lại: “Em thật sự không nghe thấy tiếng bước chân sao?”
Tạ Minh Lãng nghe anh nói vậy cũng dừng lại vểnh tai nghe kỹ. Nhưng lúc này trừ tiếng gió thổi rì rào qua lớp tuyết đọng trên cành cây tùng cùng tiếng hít thở của hai người ra, tạm thời không nghe thấy âm thanh nào khác.
Tạ Minh Lãng nghĩ lại, đập mạnh Ngôn Thải một cái. Không ngờ đúng ngay lúc ấy cái cây bên cạnh bỗng phát ra một tiếng động cực lớn. Thân cây đó rung lên dữ dội, từng mảng tuyết lớn rơi xuống. Hai người giật mình, mắt mũi há hốc nhìn qua, nhưng chỉ thấy một con chim trĩ đỏ[] bay ra.
Hai người nhìn nhau, đều bị sắc mặt đối phương làm cho phì cười. Tiếng cười vang dội khiến tuyết trên cây gần đó dù không có gió cũng bắt đầu rớt xuống.
Sau khi cả hai cười đùa xong, Ngôn Thải bảo sau khi sương lên thì quá nửa là sẽ đổ tuyết, quả nhiên chân trước vừa vào cửa, chân sau tuyết đã bắt đầu rơi. Dù tuyết không quá lớn nhưng Tạ Minh Lãng nghĩ tới việc nếu mai đường vẫn không thông thì làm sao về đi làm được, không khỏi có phần lo lắng. Nhưng số cậu cũng may, tới hôm sau tuyết không chỉ ngừng, nhân viên bộ phận bảo trì đường xá cũng đã dọn sạch lối đi, bọn họ cuối cùng cũng có thể thuận lợi quay về.
Trên đường về, Tạ Minh Lãng nghĩ thầm nhất định phải tìm cơ hội để tìm hiểu thêm về quá khứ của Ngôn Thải, nhưng một chuỗi những chuyện kế tiếp lại không cho cậu quá nhiều cơ hội và thời gian: Mạnh Vũ với Tổng biên tập trong buổi họp ban biên tập đầu tiên của năm mới vì vấn đề phụ bản mà đập bàn đập ghế, hôm sau không nói hai lời trực tiếp từ chức, chuyển sang tòa soạn báo “Premiere” – một tờ báo về điện ảnh xuất bản hàng tháng. Trước lúc đi Mạnh Vĩ hỏi Tạ Minh Lãng có theo hay không, Tạ Minh Lãng cũng chỉ do dự một chút, không lâu sau cũng nộp đơn xin nghỉ việc lên.
Không giống “Screen”, “Premiere” là một tạp chí còn chuyên nghiệp hơn, khá kén người đọc, trừ người viết bài phỏng vấn mỗi kỳ thì những cây bút khác trong tòa soạn dường như đều là nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp. Tạ Minh Lãng ở tòa soạn như vậy đương nhiên không có gì để làm, cũng may không bao lâu thì thuận lợi chuyến tới một tạp chí nhiếp ảnh thuộc cùng công ty xuất bản – “Focus”. Liên tục thay đổi công việc như vậy trong hai tháng ngắn ngủi làm cậu bận muốn chết, cả Tết âm cũng chỉ về quê ở được hai ba ngày, rồi lại không thể không vội vã quay lại tiếp tục bận bịu với những thủ tục chuyển giao công việc mới của cậu.
Thích ứng được với hoàn cảnh công việc mới, dần quen thân với đồng nghiệp, mọi việc quay lại quỹ đạo cũ thì thấm thoát cũng đã mấy tháng.
Tạp chí này cũng có liên hệ dây mơ rễ má không thể nói rõ với giới giải trí, nhưng Tạ Minh Lãng thật lòng thích công việc này. Cậu không cần đi chụp mấy ảnh độc quyền về ngôi sao nào nữa, cũng có thời gian đi làm những chuyện khác.
Tạ Minh Lãng trở nên có chút tiếng tăm trong một tình huống rất ngẫu nhiên. Vì địa vị của “Premiere” trong giới nên phóng viên ảnh của “Focus” cũng có chút đặc quyền trong giới phim ảnh, ví dụ như cơ hội tới thăm trường quay vài bộ phim.
Một hôm, Tạ Minh Lãng theo yêu cầu của biên tập viên đi chụp ảnh thăm quan trường quay. Nữ chính bộ phim là Từ Nhã Vi, thay quần áo xong còn chưa trang điểm, ngồi ở ghế trước gương chờ thợ trang điểm tới. Tạ Minh Lãng lúc đi tới trường quay thì lạc đường, vừa khéo lướt qua cửa phòng hóa trang, thấy bộ dạng lơ đãng của Từ Nhã Vi, không chào hỏi lời nào đã chụp lấy một tấm.
Ai ngờ ảnh chụp ra lại có hiệu quả tương đối tốt. Đó là một tấm ảnh hoàn toàn khác so với hình tượng giỏi giang khôn khéo cùng gợi cảm mà Từ Nhã Vi hay thể hiện ra ngoài: Cô mặc một chiếc váy đỏ thẫm, đầu đội chiếc mũ phớt màu đen, phần vai lỗ ra ngoài trắng nõn, chiếc khuyên tai màu xanh lá để lại một dấu như gợn sóng trên đường cổ trắng như tuyết. Găng tay dài chỉ đeo một chiếc, chiếc còn lại cầm trong tay. Trên bàn nhỏ trước mặt để lung tung nào là cốc nước, kịch bản, thuốc lá, túi xách cùng tấm danh thiếp không biết do ai để lại mà một mình chiếm lấy một góc. Khoảnh khắc ấy cô hơi cúi đầu, ánh mắt không biết đang nhìn về đâu, nửa khuôn mặt quay về phía ống kính dưới ánh đèn mang nét đẹp tinh xảo như tượng khắc. Cô trước ống kính để lộ một thứ khí chất u buồn mà ngây thơ, kết hợp cùng mùi hương ngọt ngào khó giấu lại không có chút cảm giác quyến rũ nào.
Tấm ảnh đó lúc chỉnh sửa bị biên tập viên nhìn thấy, mặc cho Tạ Minh Lãng cực lực muốn giữ làm của riêng thì vẫn muốn dùng. Cũng không thông báo gì nhiều cho Tạ Minh Lãng, trực tiếp làm thành ảnh bìa cho tạp chí kỳ đấy.
Số báo ấy bán cực đắt hàng. Rất nhiều fan hâm mộ của Từ Nhã Vi thậm chí còn xé poster quảng cáo của tạp chí có in tấm ảnh này dán ngoài tiệm sách xuống. Tạ Minh Lãng sau đó không ngờ bức ảnh này lại có hiệu quả như vậy, lúc ở bên Ngôn Thải ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này, cảm thấy có chút xúc động. Ngôn Thải nghe thế, lôi số báo “Focus” đó từ trong đống sách báo trên bàn trà: “Là ảnh này hả? Nhã Vi cũng thích nó lắm.”
“Thật sao?” Tạ Minh Lãng nhớ phản ứng của Từ Nhã Vi ngày hôm đó sau khi ánh đèn lóe lên, bất đắc dĩ cười, “Lúc đấy cô ấy còn nổi trận lôi đình.”
“Cô ấy đang đọc kịch bản, em không nói năng gì xông vào, tính cách cô ấy vốn cứng rắn, lúc ấy chắc chắn sẽ có lời không hay.”
Tạ Minh Lãng nghĩ thấy cũng phải: “Vốn em cũng không định bật đèn flash nhưng mà ảnh sáng có hơi kém. Là em không phải trước, mắng thì mắng thôi.”
“Cô ấy nhìn thấy tấm ảnh này chắc tim cũng mềm rồi. Chắc đã hỏi số điện thoại từ Tổng biên tập của em, chờ mấy ngày nữa trợ lý của cô ấy sẽ mời em đi uống trà.”
“Làm gì?”
“Đương nhiên là chuyện tốt.”
Tạ Minh Lãng lẩm bẩm: “Sao anh cái gì cũng biết.”
Lời này Ngôn Thải nghe thấy, cười bảo: “Vốn cũng không để ý nhưng nghe thấy tên em nên mới hỏi thêm hai câu. Sau đó biết được gì thì vừa nói cho em cả rồi.”
Mấy ngày sau quả nhiên Tạ Minh Lãng nhận được điện thoại từ trợ lý của Từ Nhã Vi, nói muốn mời cậu chụp một bộ ảnh quảng cáo cho cô. Tạ Minh Lãng nghe bảo sẽ đăng trên một tạp chí thường mại khác thì nhất thời không thể làm chủ, âm thầm đi hỏi mấy đàn anh, đàn chị khác thì được chỉ bảo rằng có thể chụp, tới lúc đó tạm thời đổi tên khác đăng lên là được. Đây xem ra là cách vẹn cả đôi đường nhưng Tạ Minh Lãng lại không vừa ý, vẫn uyển chuyển từ chối.
Sau mấy chuyện này Từ Nhã Vi coi như nhớ kỹ Tạ Minh Lãng. Về sau Tạ Minh Lãng tham gia hoạt động, Từ Nhã Vi còn cất công tới chào hỏi làm cậu có chút luống cuống tay chân. Sau ống kính cô là một người vô cùng dí dỏm, cũng rất rộng lượng, không hề để ý chuyện lần trước bị Tạ Minh Lãng từ chối, còn đồng ý làm người mẫu chân dung cho cậu một lần. Ảnh chụp lần đó cũng rất đẹp, sau khi đăng trải thì Từ Nhã Vi còn xin riêng một bộ ảnh gốc.
Cũng chính nhờ bước chuyển ngoặt này, Tạ Minh Lãng dần dần có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với nhóm diễn viên. Cậu lúc làm việc thì chăm chỉ tập trung, làm xong cũng không nhiều lời, những gì tai nghe mắt thấy cũng không xuất hiện trên mấy tạp chí lá cải, dần dần làm quen được vài người bạn. Càng về sau, có diễn viên thi thoảng sẽ gửi vé xem kịch cho cậu, còn mời cậu qua sau cánh gà làm khách. Cứ như vậy, những lúc ở hậu trường hỗn loạn như trước khi mở màn hay lúc cuối buổi diễn, cậu cũng sẽ chụp ít ảnh. Cơ hội như vậy nhiều lên, Tạ Minh Lãng thích thú, thi thoảng còn cầm vé cùng đi xem với Ngôn Thải.
Cậu dần nổi tiếng trong giới, Ngôn Thải biết rõ trong lòng nhưng không nói gì, vào thời khắc quan trọng sẽ im lặng đẩy cậu lên trước một bước. Hai người họ quen biết thời gian dài, có những chuyện tự ngầm hiểu, nói đùa thì càng ngày càng không cần tính trước.
Cuối cùng cũng có một ngày Tạ Minh Lãng nhận được lời mời tới thăm đoàn phim bộ phim Ngôn Thải thủ vai chính. Lúc trước có được cơ hội này, mấy biên tập viên đều không quá tin tưởng. Vì đạo diễn đó nổi tiếng hà khắc, Ngôn Thải cũng không thích có phóng viên tới chụp ảnh quá trình diễn xuất, vì thế họ còn hỏi Tạ Minh Lãng như này là như nào, có phải quen biết nhân viên đoàn phim nên được cho quyền lợi không.
Tạ Minh Lãng chỉ giả ngốc, tới hôm phỏng vấn đúng giờ tới trường quay. Cậu rất thân với một diễn viên phụ trong đoàn, sau khi đến thì trước tiên đứng một bên tán gẫu một lúc, rồi theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác chụp vài cảnh không làm lộ nội dung bộ phim, cuối cùng bị hỏi rằng: “Phóng viên Tạ lần này tới là để chụp Ngôn Thải hả?”
Tạ Minh Lãng cười cười: “Tôi không nghe ai nhắc tới chuyện này. Đương nhiên nếu đoàn phim không ngại, tôi tính qua phòng hóa trang của anh ấy một chút.”
Nghe Tạ Minh Lãng nói vậy, đoàn phim cố ý cho người đi hỏi ý kiến Ngôn Thải. Người đó không lâu sau quay lại báo rằng không vấn đề gì. Tạ Minh Lãng nhịn cười, để nhân viên công tác dẫn mình ra sau trường quay, hỏi rõ phương hướng rồi tự mình đi qua.
Cửa phòng hóa trang đóng nên Tạ Minh Lãng trước tiên gõ cửa mấy cái rồi mới đẩy cửa đi vào.
Ngôn Thải đang uống trà, thấy Tạ Minh Lãng thì khẽ cười: “Bọn họ pha trà, em có muốn làm một tách không?”
Tạ Minh Lãng nhìn phòng hóa trang rộng rãi vô cùng thoải mái tự do của anh, gật đầu: “Cũng được.”
Cậu đặt máy ảnh lên bàn, bản thân cũng ngồi xuống. Mấy tuấn trước Ngôn Thải đi quay ngoại cảnh, hai người tách ra đã gần tháng, lần tiếp theo gặp lại lại là trong trường quay. Cậu thấy Ngôn Thải mặc đồ diễn rót trà, bèn cầm máy ảnh chụp một tấm. Nghe thấy tiếng cửa trập thì Ngôn Thải ngước lên bảo: “Xa nhau một thời gian mới gặp lại, em ngoài chụp ảnh không thể làm gì khác sao?”
Anh đưa tách trà qua, Tạ Minh Lãng không nhận, kéo vạt trước áo lông của anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Trong lúc hôn môi thì tách trà trên tay Ngôn Thải đã đổ hết. Anh không ngại nước nóng, chuyển tay để cái tách lại lên bàn rồi quay qua ôm lấy Tạ Minh Lãng. Lúc tách ra cậu cười tựa đầu lên vai anh, nhỏ tiếng nói: “Cứ thế này thì công việc sẽ phải hủy hết.”
Ngôn Thải khẽ bảo: “Anh tìm cơ hội để gặp em mà thôi. Cảnh hôm nay khó quay, chắc chắn phải tới nửa đêm, anh để chìa khóa lại cho em.”
Nghe ra ý trong lời anh, Tạ Minh Lãng chôn đầu bật cười, lúc ngẩng lên thì cố tình tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Chờ em chụp xong cho anh mấy tấm hình này hẵng nói. Tính ra từ khi em chuyển tới “Focus” thì chưa chụp tấm ảnh nào của anh cả.”
Ngôn Thải nghĩ thử thì thấy đúng vậy. Tạ Minh Lãng lúc này lại nói: “Cơ mà không muốn ở trong phòng hóa trang, chúng ta đổi nơi khác đi.”
Tạ Minh Lãng không quen môi trường xung quanh, đi loạn khắp nơi, cuối cùng dẫn Ngôn Thải ra ngoài một cánh cửa tạm thời. Xung quanh đó được lắp đặt rât đơn giản. Vách tường màu xám đơn điệu, trần nhà là các loại ống nước cùng dây dẫn to nhỏ khác nhau, còn cả dây điện loằng ngoằng để lộ bên ngoài. Trên cửa và bốn phía bức tường dán đầy biển báo màu mè, cái gì mà “Không nhiệm vụ miễn vào”, “Cấm hút thuốc”, “Cấm mang đồ ăn, thức uống vào trường quay”, “Tắt hết các loại thiết bị thu phát sóng như điện thoại”, “Lưu ý bậc thang”, “Chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp”, thậm chí có cả biển “Cấm thú cưng”. Giống hệt như nơi còn đang thi công.
Ngôn Thải đứng tựa vào cửa, theo thói quen châm thuốc. Tạ Minh Lãng chỉ biển báo nói: “Không thấy cấm hút thuốc à?”
Nói thì nói vậy nhưng cậu cũng không có ý yêu cầu Tạ Minh Lãng phải thật sự dập thuốc. Sau khi tiến vào trạng thái làm việc, hai người đều thu lại ý cười, không cần Tạ Minh Lãng nói kỹ, Ngôn Thải đã tự mình căn góc. Những lúc như này, anh luôn có một cảm giác chuẩn xác tới đáng kinh ngạc.
Ngôn Thải dựa bên cửa, không cười, giây phút nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt bén như dao, có thể chặt đôi cả cái máy ảnh. Bóng anh đổ ngược lên trên vách tường, bị ánh đèn phóng to gấp nhiều lần, giống như bức tranh trang trí một màu, phân chia mặt tường đơn điệu.
Trên bức nền ấy, Ngôn Thải tạo mấy dáng khác nhau, cũng điều chỉnh nét mặt khi thay đổi tư thế, chỉ là trước sau đều không cười. Ngôn Thải mang nét mặt như này, Tạ Minh Lãng cảm thấy rất lạ lẫm nhưng cũng nhận thấy một sự quyết đoán lạ thường, hoàn toàn áp chế được sự trống trải và đơn điệu của không gian xung quanh. Cậu chụp thêm mấy tấm rồi mới thu tay: “Em thấy được rồi.”
Ngôn Thải lập tức khôi phút sắc mặt thoải mái trước đó, trông như gỡ xuống một chiếc mặt nạ rồi tùy tiện ném sang bên. Anh không xem hình, mà lại hôn Tạ Minh Lãng thêm một lần, mãi tới khi có tiếng chân người khác bước lại gần mới đành phải tách ra. Dường như cùng lúc đó, túi áo khoác Tạ Minh Lãng chợt nặng thêm, tiếng Ngôn Thải sát bên tai: “Tối gặp lại.”
Sau khi ảnh ra lò lại một lần nữa bán đắt như tôm tươi, theo lời biên tập viên của Tạ Minh Lãng, “Tuy cảnh nền đều là “cấm”, “không cho phép” nhưng nét mặt nghiêm túc trong giây phút ấy của Ngôn Thải lại giống như đang ngầm bằng lòng và mời gọi. Cái này so với mọi cách quyến rũ khác, còn thu hút hơn rất nhiều.”
Chú thích:
[] Khẩu độ: chỉ độ mở trong ống kính (“màn khẩu”) gồm có một số lá (“lá khẩu”), cho phép ánh sáng đi vào ống kính để đến cảm biến.
[] Chim trĩ đỏ: