“OK, tập đến đây thôi.” Cuối cùng biên đạo múa cũng cho họ nghỉ ngơi. Đỗ Phương Phỉ ngừng động tác múa, mệt mỏi lê bước đến ngăn tủ lấy khăn bông lau mồ hôi. Đã qua ba tuần tập luyện nhưng cô không hề hài lòng với tình trạng của bản thân, cho dù biên đạo múa khen cô nhảy tốt rất nhiều lần nhưng cô vẫn tự cảnh tỉnh chính mình. Cô nhìn vào tấm gương lớn trong phòng tập, tự tập luyện lại thêm vài lần. Cô xoay hết lần này đến lần khác, vẫn luôn như vậy, tốc độ hay sức mạnh đều ổn, nhưng lại có gì đó không đúng.
Phủ chiếc khăn lên mặt, cô tựa đầu vào tủ, há miệng thở dốc, đồng thời suy nghĩ về từng bước đi của cô trong cuộc sống. Khó khăn lắm mới tốt nghiệp ở một trường nghệ thuật rồi cố gắng đến hôm nay, nhưng tại sao vào thời khắc mấu chốt nhất, khi chỉ có một suất học bổng ở Pháp thì cô lại trì trệ, không tiến bộ thế này? Khi người ta mắc cạn, có thể họ sẽ bỏ chiếc thuyền lớn mà sang thuyền nhỏ, nhưng đối với cô, đây là cơ hội duy nhất để bơi ra biển, cũng là chướng ngại vật lớn nhất.
“Có chuyện gì hả? Trông thất thần thế.” Trạm Lam ngậm điếu thuốc, tiến đến gần cô: “Ai đắc tội với cậu, để tớ xử lý cho.”
Cô đang thất thần ư? Cô không khỏi cười khổ. Thì ra cô vẫn bị ảnh hưởng. Hôm đó, hành động của Phương Chi Liệt rất khó hiểu. Nếu là cô thì cô sẽ không bao giờ tự thân làm gì mà chỉ cần sai người đến nói chuyện. Cô chỉ là một đứa con gái không quyền không thế, lại là thiên nga đen, dám giả danh người khác, không cần nói cũng hiểu rõ yêu cầu cô biết thân biết phận là điều dễ dàng như thế nào. Nhưng anh ta không những không làm vậy mà còn khuấy động bí mật đã bị chôn vùi dưới đáy lòng của cô. Phương Chi Phỉ là cái tên mà trước đây cô rất hãnh diện khi giới thiệu về mình, nhưng đã trải qua những chuyện đó thì sao cô có thể tiếp tục nhắc đến cái tên ấy nữa? Bây giờ, cô chỉ có thể cười khổ: “Có một người khó hiểu đang làm phiền tớ.”
“Ai?” Trạm Lạm rất tò mò, vì trước giờ Đỗ Phương Phỉ luôn dồn tâm trí và sức lực vào nhảy múa, rất ít khi để ý tới chuyện xung quanh.
Cô kéo khăn xuống khỏi mặt, lau mồ hôi trên tóc, nói: “Cậu biết Yun Joon Suh không?”
Dứt lời, cô không để ý tới Trạm Lam đang nghẹn họng nhìn cô trân trối mà đi thẳng ra sàn tập.
Yun Joon Suh, rốt cục anh đang nghĩ gì? Anh có biết Choi Joon Suh đang phiền não không? Tất nhiên là anh ta không biết. Chắc chắn bây giờ anh ta đang chuyện trò vui vẻ với vị hôn thê xinh đẹp, với cô em gái ngoan ngoãn, dịu dàng, làm sao quan tâm đến nhân tình thế thái? Huống hồ cũng chỉ là một Choi Eun Suh đáng thương, bị mẹ ruột bỏ rơi, chịu sự ghẻ lạnh của anh trai, một mình chịu đựng những giọt nước đắng chát của cuộc đời. Phật nói kiếp trước ảnh hưởng kiếp này, vậy ở đời trước Đỗ Phương Phỉ cô đã phóng hỏa, giết người, cướp bóc ư? Trong gương, lọt vào mắt cô là một bóng hình màu trắng nhảy múa, vừa đơn độc vừa mơ hồ.
Mặc dù chen ngang khúc nhạc đệm nhỏ là Đỗ Phương Phỉ giữa đường nhảy ra đóng vai ác nhưng hôn lễ long trọng của An Chỉ Dương và Thời Mang Mang vẫn diễn ra như dự tính. Đỗ Phương Phỉ không những tham gia hôn lễ mà còn biểu diễn một tiết mục coi như là quà cưới. Cũng không còn cách nào khác, ai bảo hồi nhỏ cô đã từng hứa như vậy. Thời Mang Mang nhìn vào mắt cô, chỉ hận không thể tháo cô ra thành linh kiện! Mọi người thắc mắc tại sao cô lại hào phóng đến thế, có thể biểu diễn tại hôn lễ của bạn trai cũ? Thật ra Thời Mang Mang đã hiểu lầm, quan hệ giữa cô và An Chỉ Dương cùng lắm là có hơi mờ ám thôi, chưa kịp nảy sinh đã bị cô bóp nát. An Chỉ Dương không hiểu được ước mơ nhảy múa của cô.
Cô dâu và chú rể mỉm cười hạnh phúc. Đỗ Phương Phỉ hơi mệt nên giọng hát khàn khàn, cô cúi đầu:
“Bài hát về em
Viết về sự ngây thơ đơn thuần của em
Nhìn ánh mắt tĩnh mịch của em
Ánh mắt ấy khiến tim anh đau đớn
Khi tình yêu đang nồng nhiệt
Chúng ta có thể chậm bước bên nhau dưới ánh bình minh và hoàng hôn mỗi ngày
Chúng ta có thể yêu đậm sâu
…
Chỉ cần chúng ta có niềm tin
Tình yêu sẽ mãi còn đó.”
Cô dâu và chú rể nhảy cùng nhau, trong mắt chỉ có nhau.
“Hỡi cô gái anh yêu
Vì em, anh nguyện viết tình ca.”
(Lời bài hát trong bài “Bài hát về em” của ca sĩ Lý Thánh Kiệt)
Đỗ Phương Phỉ vừa hát vừa nhìn đôi trai gái đang là trung tâm của buổi tiệc. Ông trời tác hợp nên một cặp đẹp đôi, giúp họ đúng lúc gặp đúng người, thật hạnh phúc.
“Này, em cũng tới à?” Phương Chi Liệt đột ngột xuất hiện làm cô giật mình, “Hát hay lắm. Nhưng bị cảm thì đừng cậy mạnh, phá hỏng hôn lễ của người ta đến hai lần không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Cô nhìn anh với vẻ thăm dò, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Phương Chi Liệt là người như vậy ư? Anh ta đâu giống loại người thích so đo, chẳng lẽ… Cô không thể tin được suy đoán của mình, không ngừng xua tan suy nghĩ trong đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh thì thấy đó là vẻ mặt nghiêm túc, không chút bỡn cợt. Lần này đến lượt cô nghi ngờ vào hai mắt mình. Anh ta đang quan tâm cô ư?
“Ngẩn người gì thế, ngốc quá.” Phương Chi Liệt bị cô nhìn nên có phần hoảng hốt, giọng điệu hơi hung dữ. Đúng rồi, đây mới chính là Phương Chi Liệt, cô nghĩ thầm, nếu như mỗi người đều có một nhãn dán để miêu tả, nhãn của Phương Chi Liệt chắc chắn sẽ là “kiêu căng, tự đại, cho mình là nhất”.
Anh tựa người vào bức tường bên cạnh cô, đầu hơi cúi, tóc mái rũ xuống che khuất ánh mắt. Lúc này, cô mới phát hiện thần thái của Phương Chi Liệt hoàn toàn không hợp với đôi mắt đẹp của anh. Đôi mắt dài, thanh tú, sóng mắt đong đưa như đang suy tư gì đó.
“Em chuyển nhà,” anh nói, “rồi giờ ở đâu?” Sau đó từ từ quay sang nhìn cô.
Cô chột dạ, mắt nhìn hướng khác, nói: “Vũ đoàn có tập huấn nên tôi ngủ ở phòng tập.”
“Khi nào biểu diễn? Cho anh một vé người thân.”
Tất nhiên cô không nghĩ anh nói thật, mà cho dù đó là lời nói thật thì cô cũng sẽ không đưa vé. Bị anh ta chê cười quá nhiều rồi, giờ cô có tự tin hơn nữa cũng không muốn tự rước lấy nhục.
“Nếu em muốn, anh có thể giúp em…” Phương Chi Liệt muốn nói lại thôi, trong ánh mắt không rõ là sự do dự hay điều gì khác. Cô nhìn anh mà lòng run rẩy, sợ anh nói ra một câu khiến cô rất ghét nhưng cũng khó lòng cự tuyệt. Con đường trưởng thành quá hấp dẫn.
“Chi Liệt, thì ra cậu ở đây.” Thật may khi có người cắt đứt lời nói của Phương Chi Liệt, cũng cắt đứt sự mập mờ của họ. Người mới tới là người cô đã gặp trong quán bar, nhìn rất quen nhưng không nhận ra.
Anh ta thấy cô thì sửng sốt, nhìn cô một lúc lâu mới nói với giọng vui vẻ: “Em là Phương Chi Phỉ đúng không? Đêm đó anh đã nói nhìn em rất quen mà. Anh là Dư Nhiên, là Dư Nhiên hồi nhỏ đã theo em học khiêu vũ đó.”
À, thì ra là tên ngốc luôn làm vướng tay vướng chân cô.
“Anh nhận nhầm người rồi, tôi là Đỗ Phương Phỉ, không phải người tên Phương Chi Phỉ mà anh nói.” Cô mỉm cười, hai mắt mở to, khó lòng nhận ra cô đang nói thật hay nói dối.
“Sao nhầm được? Rõ ràng là em mà, sao anh có thể nhận lầm vị hôn thê của mình được.” Vẻ mặt của Dư Nhiên rất chắc chắn, như nói rằng anh ta không thể nhầm được, ánh mắt còn hiện lên tia hứng thú.
Vị hôn thê… Suýt chút nữa là cô trượt chân rồi. Đã mấy trăm năm rồi mà anh ta còn nhắc lại.
“Thưa anh, phiền anh nghiêm túc một chút.”
Cô liếc anh ta một cái rồi quay đầu như muốn rời đi lại thấy Phương Chi Liệt đang nhìn mình chằm chằm. Anh lại sao thế? Cô kinh ngạc, do dự không biết có nên bỏ đi hay không.
“Dư Nhiên, anh và anh hai em đứng đây làm gì thế?”
Thế giới này nhỏ thật đấy, bây giờ đến cả Yun Shin Ae() cũng tới góp vui. Không, phải là Phương Thanh Đàn mới đúng. Chẳng lẽ cô ta rảnh quá nên đến đây để bớt cô đơn? Cô có cảm giác như máu toàn thân đã dồn hết xuống chân, người lạnh ngắt. Nếu Phương Chi Liệt là người mà cả đời này cô không muốn gặp nhất thì Phương Thanh Đàn chính là người mà cô không muốn gặp trong suốt mười kiếp sau. Bởi vì cô ta chính là người đã trao đổi với cô một cuộc đời.
() Yun Shin Ae: nữ phụ trong phim “Trái tim mùa thu”.
Dư Nhiên hoàn toàn không nhận ra cô đã bị đông cứng, nói với Phương Thanh Đàn: “Thanh Đàn, nhìn xem ai tới này. Là Phương Chi Phỉ, vị hôn thê của anh hồi nhỏ đó.”
“Thế à?” Phương Thanh Đàn cười, chậm rãi đánh giá cô, nói: “Đã lâu không gặp, Phương… À không, tôi phải gọi là cô Đỗ mới đúng.”
Cô ta có đôi mắt dài xinh đẹp rất giống Phương Chi Liệt, nhưng đôi mắt ấy tản ra sự không chào đón. Phương Thanh Đàn nhìn quanh phòng tiệc rồi nói: “Nghe nói cô là bạn gái cũ của chú rể? Lúc đầu đã muốn phá thì hôm nay cần gì đến đây lấy lòng?”
“Thanh Đàn!” Phương Chi Liệt cúi đầu cảnh cáo, Dư Nhiên nhìn cô bạn gái trước nay luôn dịu dàng, hiền thục của mình với vẻ bất ngờ. Cô bật cười. Nếu đổi lại là cô thì không biết chừng mọi chuyện sẽ còn hơn thế này nữa.
“Thế nào? Anh bảo vệ cô ta? Đừng quên em mới là em gái ruột của anh.” Phương Thanh Đàn không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô ta có hơi kích động: “Anh quên vì sao mẹ của cô ta đánh tráo em, cho cô ta làm con gái bảo bối nhà họ Phương rồi hả? Anh cũng đã quên trong khi anh cưng chiều cô ta thì em phải đi theo người thật ra chỉ là bảo mẫu độc ác nhưng em phải gọi bằng mẹ?”
Bí mật bị phơi bày, trong phút chốc Đỗ Phương Phỉ như cái xác không hồn.
Hết chương