Buổi sáng sớm, hay đúng hơn là sáng sớm của những cô gái, kim đồng hồ chỉ phía giờ, ba cô gái trong phòng như nhân vật trong truyện cổ tích- Người đẹp ngủ trong rừng.
"Lâm Huyền Nguyên! Lâm Huyền Nguyên!" Bác gái bên ngoài vừa gọi vừa hung hăng đập cửa phòng ngủ.
"Chuyện gì vậy?" Lâm huyền Nguyên dụi mắt, chỉ mặc nội y đứng lên mở cửa.
"Ôi ôi." Bác gái trong phòng truyền thông che mắt lại, "Tôi nói mấy cô gái các cô, cũng phải chú ý hình tượng một chút nha, không thể bởi vì không có đàn ông mà làm càn a.."
"Oa!" Lâm Huyền Nguyên ngáp một cái, lười biếng gật đầu rồi xử lý.
"Ài" Bác gái bất đắc dĩ lắc đầu, từ bên cạnh kéo ra cái túi lớn, "Đây là chuyển phát nhanh của cô, tôi nhận giúp."
"Chuyển phát nhanh?" Lâm Huyền Nguyên nhìn lướt qua cái túi lớn màu đỏ buộc nơ, trong lúc bất chợt tinh thần lên cao, "Chẳng lẽ là Tử Bất Ngữ? Cám ơn, cám ơn tỷ tỷ--" cảm tạ trời đất rồi kéo cái túi trở vào phòng.
Bác gái hiển nhiên bị câu tỷ tỷ kia của cô gọi đến tâm hoa nộ phóng, ngâm nga một khúc hát cực kì não tàn xuống dưới lầu.
Trong phòng, Lâm Huyền Nguyên nhanh chóng mở cái túi ra, Thành Tây cùng Lý Mạn Ni từ trong chăn lộ ra con mắt nhìn cô.
Trong túi chứa bảy cái hộp, mỗi cái hộp một màu khác nhau, ngoài cùng túi dùng kim khâu một cái túi nhỏ, bên trong đựng một phong thư hồng nhạt, Thành Tây một phen túm lấy phong thư kia mở ra, bắt đầu sinh động niệm lại: "Nguyên Nguyên, đây là lễ vật bảy màu anh tặng em, bảy hộp này là màu cầu vồng, đại biểu cho trái tim anh đối với em, Nguyên Nguyên, anh yêu em--- Tử Bất Ngữ."
Thành Tây niệm lại xong, rùng mình một cái rồi ném phong thư trên tay, "Tê dại, chịu không nổi."
Lý Mạn Ni ngược lại càng quan tâm đồ đạc trong hộp, bắt đầu mở hộp, hộp đầu tiên chứa một chiếc nhẫn, bao bì rất hoa lệ, ánh mắt Lý Mạn Ni lập tức phát sáng vội lấy nhẫn ra giám định, nhìn nửa ngày sau, không nói gì bắt đầu mở hộp thứ hai.
Trong hộp thứ hai có một quyển "Bút chì màu tiểu tân", Lý Mạn Ni hơi nhíu mày, mà nhân vật chính Lâm Huyền Nguyên lúc này đã quên tất cả, đeo nhẫn ôm cuốn "Bút chì màu tiểu tân", run rẩy mử hộp thứ ba.
Trường Giang công tử, DVD cừu vui vẻ và sói xám, Sô cô la một túi, kẹp tóc màu hồng, đèn bàn.
Đối mặt với nội dung của các hộp, Lý Mạn Ni cau mày kết luận: "Kết luận cuối cùng, các món quà vẫn chưa đắt tiền."
"Cậu thì biết cái gì!" Lý Mạn Ni ôm đống lễ vật như ôm con mà tranh đấu, "Tình yêu không phải dùng tiền mà đo lường được."
"Ngay cả tiền cũng không nỡ cho cậu tiêu thì làm sao có thể là tình yêu." Lý Mạn Ni xé sô cô la của Lâm Huyền Nguyên ra, nói: "Hắn lái sonataga đi, có tiền mua xe mà không có tiền mua quà tốt một chút sao? Những thứ này không quá tệ! Nguyên Nguyên, cậu phải giữ mình, đừng vì những thứ không tới tệ mà trả giá toàn bộ." Lý Mạn Ni ý vị thâm trường nhìn Lâm Huyền Nguyên, "Dù sao, cậu còn lần đầu tiên, cái này không chỉ tệ đâu.."
"Xấu xa!" Lâm Huyền Nguyên đỏ mặt dậm chân một cái, hiển nhiên bị Lý Mạn Ni làm tức giận, cô ném lễ vật xuống, cầm đồ đi vệ sinh cá nhân, nói "Tư tưởng của cậu quá dơ bẩn, chờ xem tình yêu đích thực của chúng tôi đi!"
"Cậu vẫn nên hỏi tên hắn trước đi." Thành Tây từ chỗ Lý Mạn Ni lấy một khối sô cô la bỏ vào miệng, nhai hai cái liền chán ghét phun ra, cau mày nói, "Sao lại ngọt như vậy, toàn đường tinh luyện đi!"
Lý Mạn Ni nghe được những lời này của Thành Tây, động tác vốn đang nhét kẹo vào miệng dừng lại, nhìn Thành Tây nói: "Tớ cảm thấy mấy thứ này chưa tới tệ, cuốn sách kia, còn có cuốn Trường Giang kia, là bản sao miễn phí, cái đĩa DVD kia là lậu đi, cậu so với tớ rõ ràng, chiếc nhẫn kia rõ mười đồng có thể mua một đống."
"Làm sao cậu biết tệ có thể mua một đống?" Thành tây hỏi.
Lý Mạn Ni chỉ vào nhà vệ sinh nói: "Người kia đeo nhẫn đi rửa mặt đi, buổi sáng dính nước, buổi chiều phải rỉ rét."
"Oa a!" Thành Tây bội phục nhìn Lý Mạn Ni, "Trước kia hắn cậu mua toàn loại nhẫn sáng dính nước chiều rỉ rét, nếu không sao có thể rõ ràng vậy."
Lý Mạn Ni mặt trắng bệch nhìn Thành Tây một cái nói: "Chờ đi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tớ phỏng đoán, ma trảo của Tử Bất Ngữ sẽ sớm vươn về phía Nguyên Nguyên."
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Huyền Nguyên vang lên, Thành Tây nhìn qua điện thoại, lắc đầu thở dài, "ma trảo của Tử Bất Ngữ chưa tới, ma trảo Nhân Tri đã tới."
Lý Mạn Ni vừa biết Nhân Tri gọi tới vội vàng chui vào chăn, bịt tai: "Tớ không biết, cái gì cũng không biết."
"Tớ cũng vậy."
"Rầm" Lâm Huyền Nguyên một cước đá cửa, cầm khắn mặt vừa lau vừa đi ra tức giận nói: "Điện thoại reo các cậu cũng không nhận giùm được a! Súc sinh, không.." Lâm Huyền Nguyên cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, nháy mắt hiểu được nguyên nhân hai người kia không nhận điện thoại.
Lâm Huyền Nguyên đột nhiên hát thần khúc "Khó chịu"
"..."
"Cái quái gì vậy?Thành Tây lộ đầu ra kháng nghị," cậu hát không thấy buồn nôn sao! "
Lâm Huyền Nguyên cầm điện thoại đang reo vươn tới trước mặt Thành Tây:" chỉ có bài hát này mới biểu đạt tâm tình bây giờ của tớ, bằng không cậu nhận đi.
"
Thành Tây rất thức thời rụt đầu trở về, một bên còn không quên nhỏ giọng lắp bắp:" Cậu bất mãn với xã hội cũng không nên trả thù người ta nha, tơ còn chưa gả ra ngoài đâu..
"
Lâm Huyền Nguyên đã ý thức mình không cách nào trốn thoát vì thế đành phải nhận điện thoại, thanh âm của Nhân Tri không có chút sức sống:" này, Lâm Huyền Nguyên.
"
" Nhân, Nhân tri.
"Lâm Huyền Nguyên nghe được âm thanh của hắn, có thể tưởng tượng được bộ dáng râu ria của hắn với vẻ mặt suy sụp, không biết Tiểu Vũ đã đả kích hắn như thế nào mới làm hắn thành bộ dáng đức hạnh này," Anh, anh không sao chứ, Tiểu Vũ, cô ấy..
"
" Vì cô ấy, tôi và Trương Bội Từ chia tay.
"Giọng Nhân Tri có chút nghẹn ngào," Lần đầu tiên tôi thấy một cô gái khóc thương tâm đến vậy..
"Nhân tri sau đó không nói tiếp, như ở đầu bên kia đã khóc không thành tiếng.
" Anh là đàn ông.
"Lâm Huyền Nguyên ở bên này giơ ngón cái lên," Anh không thể đối tốt với Trương Bội Từ nên buông cô ấy ra, trong lòng anh là Tiểu Vũ, đừng đi tổn thương người khác nữa.
"
" Lâm Huyền Nguyên, Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ, tôi cứ nghĩ như vậy cùng Trương Bội Từ cùng một chỗ, cô ấy..
"Nhân tri có chút khó mở miệng," Tôi thật sự có lỗi với cô ấy.
"
Lâm Huyền nguyên hiểu được ý tứ của Nhân Tri, ở bên này kinh ngạc há miệng, cô nhấc chắn của Lý Mạn Ni lên, chỉ chỉ điện thoại, ý bảo Lý Mạn Ni cùng Nhân tri nói chuyện:" Anh, hai người cùng một chỗ bao lâu rồi? "
" Không tới mấy ngày.
"Thanh âm Nhân Tri trầm thấp, trong giọng nói đều là áy náy," Tôi là súc sinh! "
" Anh có yêu cô ấy không? "Lâm Huyền Nguyên cẩn thận hỏi, Lý Mạn Ni bên cạnh buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nhân Tri trầm mặc một hồi, nói:" Tôi, yêu Tiểu Vũ.
"
Lâm Huyền Nguyên thở dài lắc đầu, khuyên nhủ:" Nhân Tri, kì thật mỗi cô gái đều gặp một người sau đó sẽ trưởng thành, anh rất vinh hạnh là người làm Trương Bội Từ trưởng thành, hành vi của anh sẽ tạo thành ảnh hưởng rất sâu đối với cô ấy, ừm..
tôi không để anh bên cạnh cô ấy bởi vì anh không hề yêu cô ấy, không có trách nhiệm với cô ấy nhưng ít nhất nên đi khuyên nàng đi ra từ bóng tối mới được.
"
Lý Mạn Ni nghe Lâm Huyền Nguyên nói xong, một phen đoạt lấy điện thoại, nói với Nhân tri:" Nhân Tri, anh đừng nghe theo cậu ấy, thời gian mới là bác sĩ tốt nhất, anh nghĩ đi, người ta vừa muốn quên anh, anh lại nhảy ra nói hai câu, vừa muốn bắt đầu cuộc sống mới anh liền tới cười hai cái, lại khiến người ta phiền lòng, nghe tôi, anh liền triệt để không bao giờ gặp lại là tốt nhất.
"
Nhân tri nghe thanh âm của Lý Mạn Ni, yếu đuối hỏi" Vậy vậy, tôi với Tiểu Vũ còn có cách không..
"
" A--- hắt xì-- "Tiểu Vũ hắt hơi vang dội," ai ở sau lưng nói xấu mình a "Trong bệnh viện, Tiểu Vũ cầm bình chuyền nước treo tay nhàm chán nhằm tựa vào ghế, bên cạnh cùng tư thế với cô là ca sĩ chính Vương Tiểu Vũ.
Vương Tiểu Vũ quay mặt về phía Tiểu Vũ, hữu khí vô lực nói:" Cùng lúc phát sốt, chúng ta thật khổ mệnh uyên ương nha.
"
" Khổ mệnh em gái anh.
"Tiểu Vũ không khách khí trả lời," Cùng một lúc phát sốt liền thành uyên ương, vậy mỗi ngày sinh ra bao nhiêu cặp đôi? "
" Thật là không có tình cảm.
"Vương Tiểu Vũ không thưởng thức lắc đầu, hướng mặt sang một bên," Bạn gái trước kia của tôi, toàn thân đều là ưu điểm..
"
" Đó cũng là trước kia thôi! "Tiểu Vũ lập tức tưới nước lạnh vào," Chỉ có anh, các anh, lấy âm nhạc làm sinh mệnh, cuộc sống bình thưỡng cũng khó mà duy trì, hiện tại giới ca sĩ loạn như vậy, viết một bài hát chỉ có thể đăng lên mạng, hiện tại không có bao nhiêu người ăn bộ chuột yêu gạo kia, thần khúc đang dẫn đầu, các người phải hát về tình yêu mới có hi vọng.
"
" Đừng nói.
"Vương Tiểu Vũ bộ dạng quá khứ đừng nhìn lại," Nguyên nhân chúng tôi chia tay thật đúng là vì không có tiền! Bắc Kinh này tiền nhà giá trên trời, sinh viên học đại học, làm thêm khắp nơi cũng không đủ đóng tiền thuê.
Năm nay cô ấy đã lập gia đình, lớn hơn cô ấy tuổi, là người đàn ông có tuổi, có nhà có xe, ài..
tình yêu của tôi..
"Vương Tiểu Vũ nói xong, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá, muốn hút điều chỉnh cảm xúc một chút, Tiểu Vũ kiên quyết đem gói thuốc lá kia ném sang một bên," Đừng làm tôi sặc.
"
" Chậc chậc.
"Vương Tiểu Vũ bất mãn lắc đầu," tính cách này không gả đi được cũng đừng trách đàn ông quá ít.
"
" Xuy.
"Tiểu Vũ khinh thường cười lạnh hai tiếng, nhắm mắt không nói nữa.
Toàn bộ khu truyền dịch không có mấy người, Tiểu Vũ cùng Vương Tiểu Vũ hai bệnh nhân chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, đánh thức Tiểu Vũ là đôi tay run rẩy.
" Là Tiểu Vũ sao? "Hai tay kia nhẹ nhàng lay Tiểu Vũ, Tiểu Vũ mở mắt ra, nhìn một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ," cô là ai? "Không suy nghĩ mà hỏi, cũng đánh thức cả Vương Tiểu Vũ bên cạnh.
" Tôi, hôm đó trong tiệm thịt nướng, Nhân Tri, bạn gái tạm thời của anh ấy, tôi tên là Trương Bội Từ.
"
Nghe đến tiệm thịt nướng, Tiểu Vũ chợt hồi phục tinh thần, nhìn Trương Bội Từ từ đâu xuất hiện, mang theo tư thái phòng bị nói:" Cô muốn mắng tôi hay giết tôi? "
" Tôi, tôi tới khuyên cô.
"Trương Bội Từ thấp giọng bất an nói," Tôi hỏi thăm rất lâu mới tìm được cô, tôi muốn nói tôi với anh ấy đã chia tay.
"
" Không phải bởi vì tôi đấy chứ? "Tiểu Vũ gần như đã biết đáp án, chỉ chờ một cái xác nhận.
Nhưng Trương Bội Từ nghe được lời này, nước mắt chợt rơi xuống, nắm lại bàn tay của Tiểu Vũ," Cầu xin cô quay lại với Nhân Tri đi, tôi thật không đành lòng anh ấy thống khổ như vậy, cô vì anh ấy mà bỏ học đúng không? Cô còn yêu anh ấy đúng không? Hiện tại tôi đã rời khỏi anh ấy, cầu xin cô, trở về bên anh ấy đi..
"
Giọng hét của Trương Bội Từ đã thu hút sự chú ý của y tá, y tá không vui vẻ gõ cửa cảnh báo" Xin hãy im lặng, có những bệnh nhân khác cần nghỉ ngơi! "
Vương Tiểu Vũ đại khái hiểu được đây là tình huống gì, nhìn Trương Bội Từ tiếc hận nói:" Hỡi thế gian tình là gì, gọi thẳng người..
"
" Đừng để tôi làm phiền anh.
"Tiểu Vũ lạnh như băng chặn miệng hắn, sau đó nhìn Trương Bội Từ nói," Tôi và Nhân tri không còn khả năng, cô hoặc là giết tôi hoặc là thả tôi ra.
"
Trương Bội Từ mờ mịt nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nhân cơ hội gọi điện cho Nhân Tri, tức giận nói:" anh mau đến bệnh viện, nhanh lên.
"
Nửa giờ sau, Nhân Tri đến cầm một bó hồng chạy tới, trên mặt tràn đầy sức sống, nụ cười sáng lạn, nhưng hắn vừa nhìn thấy Trương Bội Từ nước mắt không ngừng, lập tức nghẹn ngào thu ý cười, Tiểu Vũ còn chưa nói gì, Nhân tri nổi giận đùng đùng cầm cổ tay Trương Bội Từ," Cô nháo cái gì! Cô ấy còn đang bệnh đến làm gì? Chia tay cũng đã chia rồi cô còn đến đây! "Nhân Tri hình như hieur lầm gì đó, Trương Bội từ nghe Nhân Tri nói như vậy càng khóc lợi hại hơn, nhưng không có ý định phản kháng.
" Buông ra! "Vương tiểu Vũ khó chịu nhìn Nhân Tri" Cô ấy đến cầu xin Tiểu Vũ quay lại với anh đấy, anh thật sự làm mất mặt đàn ông! "
Tiểu Vũ lắc đầu, yếu ớt vung tay lên," Các người ra ngoài giải quyết, đừng cãi nhau ở bệnh viện, đây toàn là bệnh nhân.
Nên giải thích, nên buông tay, nên xin lỗi, đi ra ngoài đi.
"
Trương Bội Từ và Nhân Tri nghe Tiểu Vũ nói vậy, lại nhìn sang y tá có thái độ bất mãn, thức thời đi ra ngoài.
Bệnh viện khôi phục yên tĩnh, Vương Tiểu Vũ giơ ngón cái lên với Tiểu Vũ:" Bội phục, câu chuyện của cô làm tôi cảm giác như đang đóng phim, thật đúng là tình yêu ai oán a..
"
" Thật không oám không hối hận, lúc tôi gọi Nhân Tri đến thì cô ấy nên ngăn cản, sau đó đi về, vậy sẽ không có chuyện gì sảy ra.
"Ánh mắt Tiểu Vũ đờ đẫn, lẩm bẩm," Cô ấy không đi, cô ấy chờ anh ấy, chờ anh cảm động và trở về bên cạnh mình.
Thế giới căn bản không có người đơn thuần lại lương thiện, tất cả hành động đều có mục đích nhất định, sự kiên trì đều là giả tạo..
"
"..
phụ nữ thật đáng sợ.."Vương Tiểu vũ trầm ngâm thở dài..