Suy nghĩ đầu tiên của Thành Tây là không để Tiểu Vũ nhìn thấy Nhân Tri, nhưng khi Tiểu Vũ nhìn thấy Nhân Tri thì Thành Tây đã có suy nghĩ thứ .
Tiểu Vũ và Nhân Tri nhìn nhau, họ đều sững sờ trong khoảng , giây và sau đó làm như không có chuyện gì sảy ra, họ nên làm gì.
Nhưng cuối cùng Nhân Tri cũng không hôn cô gái mà Tiểu Vũ vẫn bình tĩnh ăn thịt nướng coi như không thấy gì.
Cô ấy bình tĩnh như thế, nhưng ba người còn lại đều choáng váng.
Lâm Huyền Nguyên ngậm rau trong miệng không biết có nên nuốt xuống không, Thành Tây đã mở miệng, cô không biết nói như thế nào, Lý Mạn Ni phản ứng nhanh, đặt đĩa trong tay xuống, bước tới chỗ Nhân Tri tức giận đập bàn và hỏi lớn: "Anh có chuyện gì đây?"
Cô gái bên cạnh Nhân Tri hơi mập, ăn mặc hơi lấm lem, trông có vẻ hơi mất hứng nhưng thái độ Nhân Tri vặn vẹo eo cô gái bình tĩnh nói: "Không phải là bạn bình thường."
Lý Mạn Ni bị thái độ vô liêm sỉ của anh ta làm cho nghẹn ngào, lời nói của cô bị nghẹn lại một lúc.
Tuy nhiên thái độ của Tiểu Vũ vẫn tiếp tục không quan tâm như thể mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô.
Lâm Huyền Nguyên cuối cùng cũng nuốt hết thức ăn trong miệng nhìn Tiểu Vũ cẩn thận nói: "Tiểu vũ, cái này.."
"Ồ." Tiểu Vũ ra hiệu với Lý Mạn Ni gọi cô ấy quay lại, "Thật sự tôi không muốn đi xa nếu tôi biết nơi này nhỏ đến vậy."
Nghe thấy những lời này, Nhân Tri đột nhiên đập bàn một cái thật mạnh, mọi người trong phòng ăn đều sững sờ đợi diễn biến tiếp theo.
Nhân Tri mặt đò bừng bừng kéo mạnh cô gái bên cạnh lớn tiếng: "Tôi thông báo! Cô gái này bây giờ là bạn gái tôi!" Nói xong liền nhìn Tiểu Vũ nhưng Tiểu Vũ chỉ gật đầu ánh mắt như thể không thấy điều gì cả.
Nhân Tri thấy Tiểu Vũ làm vậy, dẫn theo cô gái béo mặt đỏ, tức giận bước đến gần Tiểu Vũ gằn từng chữ: "Quên Tôi Đi!" sau đó anh ta tức giận bước ra ngoài.
Thành Tây nhìn bóng lưng Nhân Tri, kéo theo Lâm Huyền Nguyên đi, nghi ngờ hỏi: "Này, là Nhân Tri lừa phải không? Là Tiểu Vũ bị đá hả?"
Lâm Huyền Nguyên bối rối gật đầu: "Được rồi, hình như là vậy."
"Vậy thì sao tớ lại cảm thấy..
Nhân Tri mới là người bị tổn thương? Có vẻ Tiểu Vũ mới có lỗi với anh ta?"
Lý Mạn Ni đi tới vỗ vai Thành Tây và nói: "Rõ ràng là Nhân tri vẫn còn yêu Tiểu Vũ, nhưng anh ta rất buồn vì thái độ thờ ơ của cậu ấy.
Vừa rồi anh ta cuối cùng đã rời đi."
Sau khi nghe lời nói của Lý Mạn Ni, Lâm Huyền Nguyên và Thành Tây chợt nhận ra nhìn Tiểu Vũ đang ăn, không khỏi gật đầu thán phục: "Hòa thượng, cảnh giới cao của sự bình tĩnh, hâm mộ, khâm phục."
Nhưng Tiểu vũ có vẻ không sao nên mọi người đều yên tâm, bởi vì thường ngày hai người không giống tình nhân nên chia tay cũng không có gì sai.
Tập phim này cũng vẽ nên một phần còn lại hoàn hảo.
Sau khi ăn uống xong mọi người đi qua tiệm cách vách ăn bánh ngọt, Tiểu Vũ xem ra vẫn không có chuyện gì, thậm chí còn có chút thả lỏng nhưng tình yêu tan vỡ cũng là một chuyện đáng buồn, vì vậy vài người hợp tác bày vẻ cay đắng hận thù khiến nó giống một cuộc trả thù tập thể không thành, tới người bán hàng ven đường cũng không dám đến gần.
Bằng cách này họ quay về kí túc xá và cuối cùng đã mở ra một tin vui đầu tiên.
Lâm Huyền Nguyên nhận được mọt bó hoa hồng lớn, hoa hồng đỏ khiến không khí trong kí túc xá trở nên khác lạ.
Lâm Huyền Nguyên nói với một biểu hiện ngọt ngào và hạnh phúc: "Tớ không ngờ rằng anh ấy thực sự gửi hoa cho tớ."
"Ai?" Lý Mạn Ni và Thành Tây tò mò hỏi.
"Tớ không nói." Lâm Huyền Nguyên lè lưỡi tinh nghịch, "Cư dân mạng bàn tán mấy ngày nay đều nói sáng mai sẽ tặng hoa hồng cho tớ, tớ tưởng là đùa nhưng không ngờ lại là thật."
"Ồ, tớ sẽ mua cho cậu một ít hoa." Thành Tây nói một cách miễn cưỡng, "Cẩn thận cậu là kẻ dối trá, phía sau có âm mưu lớn".
"Không có!" Lâm Huyền Nguyên thậm chí còn phản bác với vẻ mặt giận dỗi, cô say mê nói, "Tớ không nói, tớ biết anh ấy đẹp trai, dịu dàng và lãng tử khi nghe cái tên.
Anh ấy nhất định sẽ là người bên tớ khi tớ buồn, làm tớ vui khi tớ không vui."
"Cậu và anh ta không có thời gian vui vẻ sao?" Thành Tây nhìn Lâm Huyền Nguyên lôi kéo, "Nghe này, tớ không vui, cậu cứ ngấu nghiến, suy ra thật nhiều điều.
Cậu có thể suy luận tên Thành Tây có đặc điểm gì?"
"Đi đi." Lâm Huyền Nguyên kiêu ngạo ngẩng đầu "Nếu như cậu ghen tị thì để cho Lục Minh Chí cũng gửi hoa cho cậu đi.
Một bó lớn như vậy hẳn là rất giàu có! Có lẽ tớ liền gả vào một nhà giàu có sống cuộc sống giàu sang tới khi kết thúc cuộc đời!"
"Phốc!" Thành Tây và Lâm Huyền Nguyên tiếp tục kém cỏi nên không để ý đến Tiểu Vũ cùng Lý Mạn Ni từ từ rời khỏi kí túc xá
Lý Mạn ni theo Tiểu Vũ lên sân thượng vì sợ cô sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.
Nhưng Tiểu Vũ chỉ ngồi im lặng, nghịch chiếc MP trong tay, không biết nên nghe cái gì.
Lý Mạn Ni rốt cuộc không thể nín thở, tháo nút tai nghe nhét trong tai Tiểu Vũ ra, bực bội hỏi: "Tiểu Vũ cậu kết thúc chuyện này được không? Nói cho tớ biết, cậu vui hay là buồn, có tức giận không?" "Hãy tìm người dạy cho Nhân Tri một bài học nếu cậu buồn" Lý Mạn Ni vỗ vai cô, "Nào muốn khóc thì khóc đi, tớ không phải đàn ông nhưng tớ sẵn sàng cho cậu chỗ dựa vững chắc."
Tiểu Vũ cuối cùng cũng nở nụ cười trên môi, tắt máy MP và thản nhiên nói: "Tớ không buồn hay tức giận, tớ chỉ do dự thôi."
"Tại sao lại do dự?" Lý Mạn Ni bối rối hỏi.
"Do dự tất cả mọi điều." Tiểu Vũ nhìn lên bầu trời buổi tối.
Ánh mặt trời lặn đỏ rực, rắc lên từng ngóc ngách trên mặt đất, bình thản xem từng câu chuyện.
"Mạn Ni." Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói, "Tớ biết chuyện về Nhân Tri từ lâu rồi, anh ta đã thay nhiều cô gái, nhưng anh ta chưa bao giờ bảo chia tay với tớ." Cô ấy nói, nhìn Lý Mạn Ni chắc chắn, "Anh ta sẽ đưa một cô gái mới vào tầm nhìn của tớ, cố ý hay vô ý anh ta muốn chọc tức tớ."
"Anh ta đã thất bại." Lý Mạn Ni nhìn Tiểu Vũ, thầm thở dài vì khả năng quan sát và sự mưu mô không bao giờ bộc lộ của cô ấy, "Nhưng cậu có yêu anh ta không?"
"Yêu." Không chút do dự, Tiểu Vũ nói thẳng, "Nhưng tớ không thích hợp với anh ấy, anh ấy muốn tình yêu được đáp lại và anh ấy sẵn sàng từ bỏ mạng sống vì người mình yêu.
Nhưng tớ không coi tình yêu như sinh mệnh, không thể dành hết tình cảm mà anh ấy muốn.
Vì vậy giây phút dứt tình với anh ấy tớ cũng yên tâm một chút, bằng không cả hai cứ trì hoãn mà tiếp tục cũng chỉ khiến đôi bên đau đớn hơn."
"Vậy kế hoạch bây giờ của cậu là gì?" Lý Mạn Ni mơ hồ cảm thấy Tiểu Vũ ấp ủ điều gì đó.
Tiểu Vũ cười nhẹ nói: "Mạn Ni, cậu không được đi sai đường."
Lý Mạn Ni cau mày lắc đầu, cùng cô nhìn lên bầu trời.
Tiểu Vũ này không thể theo kịp với suy nghĩ đi tắt đón đầu của mình, không có gì lạ khi Nhân Tri sẽ...