Do gặp phải cơn ác mộng, và nằm cạnh tôi là cô nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản trong bộ pajama bồng bềnh đang ngái ngủ rất ngon khiến giấc ngủ sau của tôi chẳng thể ngon giấc.
Thiếu ngủ khiến đầu nặng trĩu. Lúc như thế này chỉ còn cách ngâm mình vào bồn nước nóng để làm cho người khỏe khoắn lên thôi.
Và tôi làm nóng nước trong bồn tắm. Lợi dụng thời gian cho đến khi chuẩn bị xong xuôi, tôi lấy cái máy game mà mình mang theo từ nhà ra rồi kết nối nó với chiếc tivi. Khác với lại đồ rẻ tiền nhà tôi có, đây là chiếc tivi OLED 4K thế hệ mới nhất. Sẽ không sai khi chơi game bằng cái máy này, thế giới được xây dựng tinh tế sẽ còn trở nên đẹp hơn nữa. Chuyển động cũng mượt mà nên cũng dễ chịu cho đôi mắt nữa. Tuyệt vời làm sao.
“Nhưng mà……Hà~……thế thì không được nhể~”
Vừa cắm cáp, tôi vừa thở dài ra một hơi. Tôi lúc chơi game thì sẽ vui rồi, nhưng Hitotsuba nhìn thấy tôi như thế thì cảm xúc của cô ấy sẽ như thế nào kia.
Bị người cùng chung sống dưới một mái nhà bỏ rơi ấy à. Chắc chắn nếu là tôi thì sẽ trở nên cô đơn lắm. Mà tôi cảm thấy mình thật ngạo mạn khi nghĩ Hitotsuba cũng sẽ có cảm xúc như thế.
“Ờ thì, chơi vào lúc Hitotsuba không ở cạnh sẽ tốt hơn nhỉ……”
Nói thế thôi, chứ do còn đang hoạt động trong câu lạc bộ nên tôi đâu có thời gian là mấy. Vậy thành ra là sau khi cô ấy ngủ nhỉ. Tôi cũng chẳng có hứng để chơi game vào buổi sáng.
Vẫn còn một chút thời gian cho đến khi bồn tắm được đun nóng. Vừa nghĩ đến ‘sáng này nên ăn gì đây ta’ thì tôi chợt nhớ là ngôi nhà này chẳng có nguyên liệu nào cả. Chẳng phải ngay từ đầu căn nhà này không có tủ lạnh à. Bữa sáng tính sao đây.
“Chào buổi sáng, thưa cậu Yoshizumi.”
“Ưwa~!? ~Ể, bác Miyamoto!? Tại sao!? Bác từ đâu bước ra đấy!?”
Bác tài xế Miyamoto đang đứng ở chỗ đó như là đúng rồi vậy. Tay bác ấy đang cầm hai túi quen thuộc từ chuỗi cửa hàng burger M nữa. Ể~, chẳng lẽ bác ấy đến đưa bởi vì biết chúng tôi chẳng có gì sao?
“Vâng. Tôi đến đây để giao bữa sáng cho hai cô cậu.”
Gì cơ, thậm chí suy nghĩ của tôi còn bị bác Yamamoto đọc sao!? Cơ mà tại sao bữa sáng lại ăn hamburger chứ. Có tốt lành gì cho bao tử đâu?
“Là yêu cầu của tiểu thư Kaede đấy ạ. Tối hôm qua cô ấy có liên lạc với tôi rằng muốn thử ăn AsaMa〇ku[note58464] ạ.”
Thế ra do yêu cầu của Hitotsuba á! Hết pizza tối hôm qua, rồi lại đến AsaMa〇ku, cô ấy thích junk-food ngoài sức tưởng tượng của tôi sao!? Cơ mà cũng chẳng sao vì không phải tôi không thích hay gì. Nhưng mà, tôi trở nên bất an vì hôm qua cô ấy đã nói là sẽ tự nấu ăn.
“Về chuyện đó thì xin cậu hãy ăn tâm. Món ăn của cô Kaede tuy là chẳng bình thường, nhưng tôi xin đảm bảo hương vị của nó. Cũng ít có dịp nên tôi muốn cậu thưởng thức trong khi đồ ăn còn nóng, nhưng mà trước tiên cậu nên đi tắm nhỉ?”
Giai điệu báo hiệu việc đun nước bồn tắm vang lên. Nếu được thì tôi muốn đánh thức Hitotsuba còn đang ngủ dậy, rồi cùng ăn trong lúc đồ ăn còn nóng, nhưng như vậy thì phải đun nước đã nguội một lần nữa, thành ra sẽ lãng phí tiền ga.
“Không sao đâu ạ. Cô Kaede thích nướng vào buổi sáng nên cô ấy vẫn chưa dậy đâu. Thế nên tôi nghĩ cậu mau chóng đi tắm, sau đó đến đánh thức cô ấy sẽ tốt hơn.”
“Thế cháu xác định là người đánh thức cô ấy nhỉ. Mà chuyện đấy cần phải xem xét nữa. Bác Miyamoto đã cất công rồi, cảm ơn bác nhiều lắm.”
“Không ạ. Vì đây cũng là công việc của tôi mà. Với lại cô cậu sẽ ra ngoài vào hôm nay đúng chứ? Tôi sẽ đi theo cùng nên là mong được chiếu cố.”
Cúi chào một cách lịch sự xong thì bác Miyamoto rời khỏi nhà. Từ lợi gợi ý đó, chẳng phải cả một ngày đi mua đồ mang danh là hẹn hò này sẽ có thêm bác tài xế theo sau sao. Đúng là chuyện xa xỉ mà.
Nhưng mà. Hơn hết thảy bây giờ là đi tắm. Sự có mặt của bá Miyamoto làm cho đầu óc tôi trở nên minh mẫn hơn! Theo bác ấy thì Hitotsuba ngủ nướng vào sáng ngày nghỉ, vẫn chưa dậy nên có lẽ không sao đâu nhỉ. Cứ thong thả ngâm mình mà không cần phải ngại ngần cái đã.
Sau khi làm ấm cơ thể đang lạnh bằng vòi sen nóng thì tôi lặn mình vào trong bồn tắm to lớn. Àà, cực lạc cực lạc. Mỗi ngày được đắm mình trong bồn tắm mà dù có dãn chân ra vẫn còn thừa chỗ thì tuyệt vời nhất rồi. Hà~, dễ chịu quá đê~.
“Nếu như có một cô nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản cùng tắm chung với anh trong bồn tắm đó thì liệu sẽ như thế nào?”
“Thì tất nhiên là tuyệt vời nhất rồi. Cùng tắm chung với Hitotsuba cũng đồng nghĩa với khoảnh khắc tôi xài hết vận may của cả đời mình đó.”
“Fưfư~. Nếu là thế thì anh cứ yên tâm vì vận may vẫn sẽ tiếp tục với cậu cả đời. Bởi vì từ giờ trở đi chúng mình sẽ ở bên nhau mà.”
“Ểể? Mỗi ngày tôi có thể vào bồn tắm chung với Hitotsuba sao~? Tuyệt vời thế——Ủa mà, tại sao chứ~!”
Cạch~~, vào khoảnh khắc đó thì cánh cửa phòng tắm mở ra, tôi cảm thấy hối hận vì mồm mình lỡ nói ra mấy thứ như thế trong vô thức, đồng thời thế giới đang xoay chuyển cực kỳ chậm.
Với nụ cười của nữ thần trên gương mặt vênh váo mà tôi chưa từng thấy, Hitotsuba quấn chiếc khăn tắm thật chặt quanh người rồi phá vỡ thời gian tắm táp ban sáng yên ả của tôi.
Dù có được che đậy bằng khăn tắm nhưng tôi vẫn hiểu rõ chứ, và tôi cố gắng toàn lực để ánh nhìn của mình không bị hai quả bom kích thích giống đực ấy cướp lấy mà quay đi chỗ khác. Để giữ cho mình thanh tịnh mà tôi đếm số nguyên tố trong lòng.
“À ré ré, anh làm sao vậy Yuuya. Tai anh đỏ hết trơn rồi kìa~?”
Oi oi, nhỏ này còn kích động thêm nữa kìa~!?
“Tại sao em lại vào đây hả Hitotsuba!? Em biết rõ là anh đang tắm còn gì!? Cái này là phạm tội có chủ ý đấy đúng chứ!?”
“Chuyện đó thì tất nhiên, mở mắt dậy không thấy Yuuya nằm kế bên làm buồn và cô đơn lắm. Em chỉ nghĩ muốn được làm dịu đi nỗi buồn này nhanh hơn dù chỉ một phút một giây thôi mà……Không được sao anh?”
Đương nhiên là không được rồi. Lý trí của anh sẽ một thoáng mà bay hơi hết đi mất.
“Cơ mà phòng tắm mà tối qua anh khóa chặt vậy mà sáng nay lại mở sẵn nó như thế này……Liệu em nghĩ đấy là chưa qua một ngày mà đã thất thủ được chứ? Nè~, tại sao anh lại đang che mặt lại thế kia?”
“Thì, thì thì……thì do Hitotsuba, em……b-b-b-b-bây giờ, đang khỏa thân mà nhỉ!?”
Dù cho có được quấn khăn tắm, làn da trắng như tuyết đầu mùa, hay cơ thể mảnh khảnh khác biệt so với học sinh cao trung đó, ngược lại còn khiến độ khiêu gợi vượt giới hạn so với cái được gọi là khỏa thân nữa. Không được nhìn, không được nhìn, không được nhìn!
“Fưfư~. Anh đúng là tấm chiếu mới hơn em tưởng hen. Nếu là con trai thì sẽ nhìn cơ thể của con gái rồi hô 3 lần banzai rồi sao? Em ngược lại muốn anh nhìn mà……?”
Thì đúng là muốn nhìn rồi! Muốn nhìn đấy nhưng nếu như lỡ nhìn thì tôi có cảm giác như sẽ xong xuôi luôn ấy. Tôi có lòng tin là chỉ cô ấy là sẽ làm được nhiều thứ chuyện, á mà không! Vừa rồi chẳng có gì hết! Không sao, nếu là mình thì sẽ không sao! Mà tôi còn chẳng biết không sao chuyện gì nữa!
“Anh yên tâm đi, Yuuya. Em cũng đã quấn khăn tắm kỹ rồi, đột nhiên khỏa thân cũng làm em thấy xấu hổ chứ. Thế nên……Hãy quay sang hướng này đi.”
Khúc cuối Hitotsuba nói bằng giọng nhỏ như khàn vậy. Tôi vừa ngượng ngùng, vừa tin tưởng vào những lời nói đó là e ngại hướng ánh mắt về hướng của Kaede[note58466].
“Nè~? Không sao đâu mà. Là khỏa thân nhưng không phải là khỏa thân đâu đó?”
“Ừm, ửm?? Không sao hả? Không, quả thật là anh có cảm giác không sao tí nào……”
Bình tĩnh suy nghĩ nào. Đừng có để bị tình huống nuốt chửng chứ. Chuyện cô ấy bước vào phòng tắm chẳng thay đổi, còn cái khăn tắm đó thì có lẽ sẽ được cởi ra lúc tắm vòi sen, hay là lúc cô ấy ngâm mình trong bồn tắm chẳng hạn. Và tôi chợt nghĩ ra một khả năng.
“Aa, thế à! Chắc hẳn em đang đùa vì bên dưới có mặt đồ tắm mà ha~! Làm cho anh hồi hộp hưng phấn rồi thì em cởi chiếc khăn tắm đó ra, rồi nói ‘Tiếc quá, em có mặc đồ tắm bên dưới nè~! Thất vọng chưa anh~?’ và làm đúng theo cái lời hứa đấy nhể! Đúng thế rồi ha!”
“……Fưfư~. Đúng là Yuuya của em. Em muốn khen anh khi mà đưa ra được cả câu trả lời như thế lắm nhưng mà thật đáng tiếc. Em đã hơn anh một bước rồi. Bởi vì——”
Hitotsuba đã nở một nụ cười tuyệt trần. Chẳng lẽ nào——!?
“——Em đâu có mặc thứ gì đâu nè. Nhìn xem.”Hitotsuba nhanh tay lật chiếc khăn tắm ra ngoài. Tôi còn tưởng mình đang nhìn vào bức tượng khỏa thân của nữ thần, bất giác la lớn lên khi mà cô ấy phá vỡ lời hứa. Tuy là đẹp thật đấy! Làn da trắng như tuyết đầu mùa, đầy sức sống đến nỗi khiến cho người ta phải cảm thấy lo lắng nếu phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Và đây là khoảnh khắc mà giấc mơ của con trai trở thành hiện thực, khi mà có thể thấy hai quả trái cây mọng nước, căng tròn nảy nở được giải thoát bằng xương bằng thịt. Cứ ngỡ phải chạm lấy chúng mới tận hưởng được mùi vị, nhưng chỉ cần ngắm nhìn chúng từ đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm nhận được sự hạnh phúc rồi. Cơ mà méo phải!
“Tại sao lại phá vỡ lời hứa chứ hả con ngốc này—————!!”
“Thì, thì bởi……để có thể hiểu nhau thì chẳng phải cách tốt nhất là trần trụi cùng với nhau sao?”
“Nếu là trần trụi cùng với nhau thì anh nghĩ buổi tối ở trên giường sẽ tốt hơn chứ~!?”
“Á rà. Thế thì em muốn anh nói「Fưfư, tối nay anh sẽ không để em ngủ đâu, con em con của anh」. Goronyan.”
Dễ thương quá mức rồi đấy cái con nhỏ này~! Tôi vừa la hét ở trong lòng vừa phóng ra khỏi phòng tắm. Nghe được tiếng ‘Aa~!’ luyến tiếc của Hitotsuba nữa, nhưng tôi đành lơ nó đi. Cứ thế này mà vào cùng nhau thì chắc chắn sẽ sa ngã mà.
“Mồ~……Yuuya thật xấu tính mà.”
Tôi có cảm giác nghe Hitotsuba nói bằng giọng điệu tiểu quỷ tinh nghịch, vừa liếm đôi môi của mình.
*****
Sáng sớm thôi mà đã gặp xui——mà theo nghĩa nào đó thật hạnh phúc——rồi. Tôi vừa cắn bữa sáng đã nguội, vừa cố định hướng nhìn về phía chiếc tivi.
“Nè~ Yuuya. Trước tiên mình nên đi đâu đây? Em thì trước tiên muốn đi xem dụng cụ ăn uống xong thì đến xem đồ điện gia dụng, còn anh nghĩ thế nào?”
Hitotsuba đang nói gì đó nhưng tôi không dám trả lời. Có thể nói đơn giản ‘Làm như không có gì, đồng ý với ý kiến của cô ấy về giờ mở cửa!’ đấy, nhưng tôi muốn cổ có chút thời gian để sám hối cơ.
“Nè~ Yuuya. Anh nghĩ chén đĩa thì thế nào mới được? Tất nhiên là bộ chén dành cho cặp vợ chồng rồi nhỉ? Cơm thì anh dùng khoảng bao nhiêu? Chắc cũng cần tô nhỉ. Với lại dĩa để ăn cà-ri nữa nhỉ? Kệ vẫn còn nhiều lắm nên hãy cùng nhau đi xem nhiều nhiều nhé.”
Không được. Không được trả lời. Tôi cũng ngưỡng mộ mấy cái chén dĩa riêng dành cho cà-ri hay mì Ý lắm, nhưng mà không được quan tâm. Phải tập trung vào xem tivi.
“Đồ gia dụng thì tính sao đây nhỉ? Vì chúng ta còn là học sinh cao trung, cũng cần suy nghĩ đến chuyện làm bentou nữa, nên em nghĩ nên mua một cái tủ lạnh thật to để đựng nhiều món đã được chuẩn bị sẵn anh ha. Nếu như thế thì cũng phải mua nồi cơm điện loại cao cấp để cơm dù có nguội vẫn có thể dùng ngon miệng, và lò vi sóng loại tốt có thể nấu ra được nhiều món nữa này. A~, anh biết cái này không Yuuya. Lò vi sống hiện này có thể làm được cả mì Ý đó! Tuyệt vời quá ha!”
Có thể làm được mì Ý bằng lò vi sóng mà chẳng cần qua luộc thì cực kỳ là tiện lợi ha! Với lại, nếu có thể đem theo bentou mà dù có nguội vẫn ăn ngon thì tốt. Nồi cơm điện nhà tôi vừa vào chế độ giữ nhiệt thôi thì cơm đã hóa vàng và trở nên cứng rồi. Cơ mà chẳng phải Hitotsuba rành về đồ điện gia dụng quá sao?
“Máy giặt thì lựa chọn số một là loại cửa trước ha. Có chế độ giặt cho đến sấy khô, nên có giặt sau khi Yuuya trở về từ câu lạc bộ đi chăng nữa cũng có thể gấp chúng lại trước lúc đi ngủ nữa.”
Nếu như giặt mà chẳng cần phơi thì tôi có thể giúp. Hơn nữa nếu như máy tự động dự đoán rồi cho bột giặt vào thì đúng là đỡ biết mấy. Bởi vì tôi toàn cho vào tùy tiện thôi chứ có biết cái gì đâu. Cơ mà, quả nhiên Hitotsuba quá rành rọt ấy nhỉ?
“Thì em dù sao cũng là con gái của nhà sản xuất mà. Cỡ nhiêu đây bình thường thôi anh.”
“Hahaha, Hitotsuba lợi hại quá. Anh thì hoàn toàn mù tịt về mấy cái đồ điện gia dụng đó.”
“Em thì nghĩ ngược lại mới đúng chứ. Mà hơn hết, cuối cùng anh đã chịu nói chuyện với em rồi ha. Quả nhiên là anh đã giận em chuyện đột nhiên xông vào nhà tắm sao?”
A~. Tôi đã lỡ phản ứng bình thường mất rồi.
“Xin anh cứ yên tâm. Em chắn chắn, có lẽ, e rằng, maybe không làm nữa, nên hãy vui vẻ lên đi anh nhé.”
Tôi cũng phải cảm phục do cô ấy phát âm đẹp đến mức thừa thải, nhưng rõ là lời của một đứa tuyệt đối 100% sẽ đột kích lần nữa đây mà. Chẳng thấy yếu tố để tôi có thể yên tâm ở đâu cả, tâm trạng càng xấu đi ấy chứ.
“Lần tới đàng hoàng luôn……Em sẽ làm chuyện đó trên giường y như mong muốn của Yuuya mà. Nên hãy tha thứ cho em nhé, nyan.”
“…………T-, thì anh tha thứ cho em. Nh-, nhưng mà lần này thôi đấy nhé! Lần tới mà còn làm y như thế nữa thì anh thật sự không nói chuyện nữa đâu à!? Tầm 3 tiếng đấy nhé!”
Liệu có thằng đàn ông nào không khuất phục khi được một thiếu nữ xinh đẹp hướng nụ cười về mình, ‘Nyan’ lên một tiếng rồi làm cử chỉ như là con mèo thần tài chứ, không, chẳng có đứa nào như thế đâu. Thế nên chuyện tôi khuất phục cũng chẳng có vấn đề gì cả!
“Fưfưfư~. Điểm đáng yêu đó của Yuuya em thích lắm. Vậy thì, mình cũng ăn sáng xong rồi nên mau chóng sửa soạn nào. Dù cho bác Miyamoto có nói là sẽ đưa đón chúng ta đi mua sắm đi nữa cũng tốn thời gian và thể lực nhỉ. Nếu không đi sớm thì lúc về sẽ muộn mất.”
“Àà……Phải ha. Anh hiểu rồi, đi chuẩn bị đây.”
Tôi ngồi dậy khỏi chiếc ghế. Nhưng mà về trường hợp của tôi thì dù có nói là chuẩn bị đi chăng nữa cũng không tốn thời gian là mấy. Chỉ thay đồ rồi chỉnh nhẹ lại đầu tóc, sau đó chờ đợi là xong. Vì sao tôi phải chỉnh lại tóc tai à? Thì chí ít phải có chút phản kháng tương xứng khi đứng cạnh một cô thiếu nữ xinh đẹp, siêu dễ thương như là nữ thần rồi.
“Không sao đâu. Vì anh bây giờ thôi cũng đã đủ ngầu rồi. Vả lại, em thích con tim thật tâm của Yuuya hơn bất cứ thứ gì khác, nên vẻ ngoài chỉ là thứ yếu mà thôi. Dù ai có nói gì đi nữa thì anh cũng đừng có bận tâm về nó, nhé?”
Tôi vừa thở dài ra một hơi vừa gãi đầu. Tại sao Hitotsuba lại nói nói thẳng ra những lời làm cho tôi cảm thấy ngượng ngùng và hạnh phúc kia chứ. Là còn cười với tôi nữa.
“Em gian manh thật đó, Hitotsuba à.”
Nhưng mà lời lẩm bẩm ấy của tôi đã chẳng thể nào đến được tai của chính chủ.
*****
Sau khi Hitotsuba sửa soạn xong, chúng tôi lập tức rời khỏi nhà và trước tiên là đi mua dụng cụ ăn uống theo dự định. Dụng cụ ăn uống có rất nhiều kiểu loại trang trí nên rất khó để lựa chọn.
Không chỉ như thế, có rất gian hàng, từ các cửa hàng thiết bị cho đến nhiều gian hàng cho nếm thử ở đó mà chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy vui rồi, cả Hitotsuba đang vui vẻ cùng với ánh mắt sáng rỡ kia trông cũng rất dễ thương.
Chúng tôi dùng bữa trưa, rồi đến tầm bữa xế thì di chuyển đến cửa hàng độ điện gia dụng, gom mua hết tất cả những đồ gia dụng bao gồm cả tủ lạnh rồi nhưng mà vất vả ngoài sức tưởng tượng.
Hitotsuba nhớ lại rằng đã từng thấy người nhân viên mảnh khảnh, đeo kính có kiến thức cũng như hiểu rõ chi tiết trên tivi, nên đã gọi người nhân viên y như vậy để nói chuyện.
Người nhân viên này không nhận ra chúng tôi là học sinh cao trung, anh ta còn hỏi chi tiết chúng tôi cần gì, món đó có thể làm được gì và đề xuất cho chúng tôi từng sản phẩm một. Cách nói chuyện cũng vui vẻ, vả lại còn nói về chuyện giảm giá nữa nên quả là một người cực kỳ tốt bụng. Nhưng mà điều thú vị phải kể đấy là càng lắng nghe chuyện anh ta nói, lại càng muốn mua đồ điện gia dụng của nhà Hitotsuba. Đúng là Hitotsuba của cả thế giới đây mà.
Nhưng mà cuộc trò chuyện lại khá dài, nên đến khi làm thủ tục và thanh toán xong rồi thì cũng đã quá 19 giờ.
Cảm giác như nhân vật chính của buổi mua sắm hôm nay chính là Hitotsuba, và tôi chỉ là thằng đi theo thôi, nhưng tất nhiên là tôi cũng có đưa ra ý kiến của mình đấy. Trở thành Yes Man[note58467] thì đơn giản đó, nhưng dù thế nào đi nữa tôi với Hitotsuba cũng sống cùng nhau nên không thể nào mà phó mặc hết toàn bộ cho cô ấy được.
Phải phải. Hết hồn hơn là cô ấy vừa cười, vừa thanh toán hết bằng tiền mặt một lượt nữa. Lúc mà cọc tiền từ cái phong bì dày cộm kia ra, người thanh niên hài hước kia cũng phải đứng hình. Còn tôi thì cũng chẳng thể đóng cái miệng đang há hốc của mình lại.
“Đây là tiền số tiền mà tôi được ba gửi gấm. Đổi lại tôi phải báo cáo lại những đồ điện gia dụng mà mình đã mua. Lúc đó tôi sẽ nói tên của anh ra nên tôi có thể nhận danh thiếp của anh chứ?”
“V-, vâng……”
Người nhân viên vừa khẽ run, vừa đưa danh thiếp cho Hitotsuba. Hitotsuba vừa nhận lấy nó, vừa nở nụ cười trong như một nữ thần.
“Xin cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ có anh mà buổi mua sắm hôm nay đã rất là vui. Chuyện về anh tôi cũng sẽ chuyển lời đến ba mình.”
Sau đó, người nhân viên này đã đi bước đi trên con đường trải đầy nhung lụa, thăng cấp đi lên từ một người nhân viên, cơ mà đó lại là một chuyện khác.
“Phù~……Tốn nhiều thời gian hơn là em nghĩ đó. Giờ tính làm sao đây, Yuuya. Mình dùng bữa ở nhà nhé?”
“Phải rồi ha. Tuy mệt nhưng hãy dùng bữa ở nhà nào. Nếu đơn giản là món mì Ý thì anh làm cho?”
Nếu không ngại mà đi ăn ngoài thì chẳng tốt gì cho kinh tế gia đình, nên nếu có thể thì nên tự mà nấu lấy. Lại càng phải thế khi mà chúng tôi đang ở hiện trạng không thể kiếm được tiền.
May thay là sáng mai tủ lạnh sẽ được chuyển đến, nên nếu trong mua đông hiện tại dù cho có nguyê liệu thức ăn đi nữa có qua một đêm cũng sẽ chẳng ra sao cả. Siêu thị có lẽ vẫn còn mở cửa, tùy ý mua
vài thứ rồi quay trở về, làm món mì Ý thì cũng không tốn nhiều thời gian.
“Yuuya sẽ nấu cho em sao? Nhưng trông anh đang mệt vậy mà, được không đó!?”
“Cái đó thì tất nhiên, tuy là anh cũng muốn ăn muốn do Hitotsuba làm, nhưng không phải hôm nay cũng được. Cơ hội thì từ giờ trở đi còn rất nhiều mà, đúng chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi! Ngày mai, em sẽ thể hiện khả năng của mình vì Yuuya, nên là hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé! Nào, nếu đã quyết định như thế rồi thì mau chóng hội ngộ với bác Miyamoto và đến siêu thị thôi! Em cực kỳ trông chờ vào món anh làm đó, Yuuya.”
Được cô ấy kéo tay cùng với nụ cười đẹp nhất ngày hôm nay, chúng tôi rời khỏi cửa hàng.
Nói là làm mì Ý chứ tôi cũng không biết nên làm loại nào. Liệu rằng Hitotsuba có thích nó hay không. Cũng vừa háo hức, vừa bất an vì không biết cô ấy sẽ làm vẻ mặt nào với mình, nhưng khi nghĩ chuyện như ngày hôm nay sẽ trở thành thường nhận, cảm xúc tôi liền trở nên thật ấm áp.
*****
Sau khi mua đồ ở siêu thị xong xuôi, về đến nhà cũng đã quá 21 giờ. Dù nói là làm mì Ý đi nữa, cũng khó mà làm sốt thịt, nên tôi quyết định làm món peperoncino dễ làm hơn.
“Ưn————! Ngon quá! Hương nồng của tỏi hòa với vị thanh của ngò tây tạo nên rất là dễ ăn lắm đó. Phong vị của tiêu lại càng làm tăng thêm sự thèm ăn! Anh là thiên tài sao, Yuuya!?”
Nhìn thấy Hitotsuba ăn nhồm nhoàm, dường như hợp khẩu vị với lại cô ấy nên thành ra tôi vuốt ngực an tâm.
“……Nếu như thế này mà được gọi là thiên tài thì đầu bếp trên thế giới này toàn là thấn thánh, Hoshimochi[note58468] sẽ trở thành đấng sáng tạo hay gì đó luôn đó.”
“Được rồi mà. Người đầu bếp của lòng em là Yuuya. Dù cho người khác ó nói gì đi nữa thì món ăn của Yuuya nấu vẫn là món ăn rất ngon.”
Tôi gãi đôi gò má. Vì đây là lần đầu tiên tôi nấu nướng không phải dành cho ba mẹ, nên khi nhận được lời khen ‘ngon’ từ Hitotsuba trông khi cô ấy nở nụ cười rạng rỡ lại khiến tôi hạnh phúc. Cũng ngượng chết đi được ấy.
“Fưfư~. Thế này thì em cũng không thể chịu thua được. Ngày mai em sẽ nấu ăn nên là anh hãy trông chờ đi nhé? Em sẽ nấu cho anh món mà anh thích!”
“Món mà anh thích, bộ em biết là gì hả?”
“Tất nhiên rồi. Món mà Yuuya thích nhất chắc chắn là hamburger! Bình thường thì anh ăn bánh mì ngọt, vậy mà những hôm có hamburger thì anh nhất định sẽ ăn nó nhỉ. Thế nào? Em đoán không sai chứ?”
“……Chính xác. Chuyện anh ăn sót món hamburger nào ở trong trường mà em cũng biết rõ quá nhỉ.”
Cái vẻ mặt vênh váo cùng ‘E~hen’ ấy thấy ghét chưa kìa, nhưng mà Hitotsuba cũng có chút đáng sợ thật. Rốt cuộc cô ấy có được cái thông tin như thế từ đâu chứ? Người nổi tiếng như Hitotsuba mà hỏi han chuyện về tôi thì chỉ trong nháy mắt nó sẽ trở thành tin đồn thổi thôi——
“Fư~fư~fư~. Anh ngây thơ quá đó, Yuuya. Nguồn tin mà em có không chỉ mỗi học sinh thôi đâu. Người cung cấp thông tin này cho em chính là——mấy người làm trong căn-tin đó!”
Mấy bà thím trong căn-tin làm cái vẹo gì vậy trời! Cơ mà chuyện đấy cũng thế nhể. Khi biết tôi đói bụng sau khi tập ở câu lạc bộ, thỉnh thoảng mấy bà thím ấy có chia cho tôi đồ thừa này nọ, vậy toàn bộ cũng nói với Hitotsuba hết sao!?
“Tất nhiên rồi. Từ những món anh thích cho đến những món ăn ghét. Cả những chuyện sẽ khiến anh trở nên phấn khích với đám bạn cũng được mấy bác ấy nói với em nữa đó? Hiện tại thì nó là trò chơi fantasy, trào lưu mới phát hành gần đây nhỉ? Rồi còn bàn về sự quyến rũ của nữ chính bạn thuở nhỏ có bộ ngực đồ sộ nữa……”
Tại sao mấy bà thím lại nghe được điểm quan trọng trong cuộc trò chuyện của bọn tôi chứ!? Là thứ đó á, cái camera hay máy nghe trộm được gắn đâu đó ấy!? Đáng sợ quá, tôi thì thôi chả còn dám dùng bữa ở căn-tin nữa rồi đấy!?
“Mấy bác làm ở căn-tin có năng lực đặc thù đó. Còn nữa. Người đã nhắn mấy bác ấy chia sẽ đồ ăn thừa cho Yuuya chính là tớ đó. Cơ mà đùng có hỏi tại sao em lại làm được đấy nhé? Chuyện cấm kỵ đấy~!”
Con tim tôi chợt đập mạnh khi Hitotsuba vừa nháy mắt, vừa đặt ngón trỏ lên môi và ‘suỵt’ một tiếng nữa. Chủ đề thì hơi cũ đó, nhưng độ dễ thương thì vẫn theo nguyên tác. Nhân vật ngực to và hậu đậu đó quả là tuyệt vời nhất mà.
“Em biết khá rõ về chủ đề đấy quá nhỉ, Hitotsuba.”
“Fưfư~. Vì tác phẩm đó nổi tiếng mà. Cả em cũng có đọc nữa đó. Nhưng mà em lại thích nhân vật ít nói trong câu lạc bộ văn học hơn là nhân vật ngực to hậu đậu kia.”
Ngạc nhiên thay là Hitotsuba cũng đọc Light Novel đấy. Với lại trùng hợp là tôi cũng thích kiểu nhân vật ít nói nhất trong số các nhân vật chính. Tại sao ấy hả? Thì khoảnh khắc ngượng ngùng của một nhỏ nghèo nàn về mặt cảm xúc chẳng phải là tuyệt vời nhất sao.
Vừa vui vẻ tán dóc mấy chuyện tào lao với nhau, chúng tôi vừa thưởng thức bữa tối đã hơi muộn này.
*****
Sau khi ăn xong mì Ý, rửa bát đĩa xong xuôi rồi thì Hitotsuba chợt nhớ ra thứ gì đó mà đột nhiên đổi chủ đề.
“Nhắc mới nhớ, em có chuyện muốn hỏi Yuuya. Em hỏi được chứ.
“Lại sao nữa thế. Nếu như anh có thể trả lời thì anh sẽ trả lời?”
“Vậy thì em không ngại nữa. Yu, Yuuya, anh thích mấy nhân nữ chính bạn thuở nhỏ ngực bự……thích nữa nữ giới có ngực bự sao?”
“……Hả? Gì cơ?”
Tôi cảm giác như thế giới đã đứng yên vậy. Hitotsuba vừa nói gì cơ? Hỏi tôi có thích nữ giới ngực to không hả? Ha~ha~ha. Làm sao mà Hitotsuba lại hỏi chuyện ngu ngốc như thế được chứ. Mình rõ là nghe lần rồi ha?
“E-, em biết đây không phải chuyện bản thân nên nói, nhưng mà em nghĩ mình to hơn đấy nhé. Em nghĩ là mình sẽ không thua nếu so với người khác đâu nhé! Em nghĩ thế đấy!!”
Hitotsuba vừa nói, vừa tiến sát mặt lại gần. Chính cái nhịp đó làm quả trái cây ấy đung đưa. Hơn nữa, bộ mà hôm nay cô ấy đang mặc lại còn là áo len dài tay bó sát cơ thể. Cũng nhờ đó là nhìn thấy cô ấy bốc lửa hơn mọi khi, mà cổ lại còn nhướn người lên trên cái bàn ăn nữa nên thật là hại măt làm sao. Thế ra tôi không có nghe nhầm à.
“Nè~, Yuuya. Em……không có mị lực đến thế sao? Em dù sao cũng được chọn làm nữ sinh cao trung nhất Nhật Bản đó?”
“Không……chuyện đó……nó……”
“Em đã ‘welcome’ anh như thế này vậy mà……Buồn mà sắp khóc đến nơi luôn ấy……”
Hitotsuba cố tình làm hành động đưa một tay lên và giả khóc. Nhưng mà thông qua những khe bàn tay đã để lộ ra chuyện cô ấy đang nhìn xem biểu hiện của tôi. Hết hôm qua rồi đến sáng nay, cứ toàn bị cô ấy quần mãi, vậy thì bây giờ mình phản kích lại thôi nhỉ.
“Hà~……Hitotsuba không có mị lực? Làm sao mà có chuyện đấy được? Hitotsuba không biết chứ thật ra em là một người mà anh ngưỡng mộ đấy. Anh đã nghĩ em là người lạnh lùng, nhưng em lại thích nô đùa, tinh nghịch. Từng cử chỉ hành động của em đều rất đáng yêu, có sơ hở là lại đến quyến rũ anh, vậy mà lại gương mặt đỏ ửng lên ấy lại dễ thương nữa, chẳng công bằng một tí nào cả! Một nhỏ như thế lại nói ‘anh làm gì với bản thân em cũng được’ thì bình thường làm sao mà chịu đựng cho nổi kia chứ!”
Rầm~, tôi vừa đập cái bàn, vừa cũng nhướn người lên. Và đôi vai của Hitotsuba run rẩy. Thấy được sự kì vọng và sợ hãi từ ánh mắt đó, liệu đó có phải là đều tôi muốn không, hay là.
“Nghe đây, đàn ông con trai đứa nào cũng là sói cả đấy? Nếu như bị đùa giỡn quá mức……A-, anh thật sự sẽ t-……tấn công đấy? Đã rõ chưa?”
Tôi vừa nói như thế, giọng vừa đang run lên, kể cả đôi tay cũng vậy nữa. Đúng là không nên làm mấy chuyện không quen mà, nhưng thật tốt nếu như Hitotsuba chịu sám hối lấy một chút. Tôi không muốn cô ấy nói những lời khinh suất vì bản thân mình lại có quá nhiều mị lực.
Nhưng mà, cái này hoàn toàn là nước đi tệ hại mà. Đã phản tác dụng rồi. Bởi vì Hitotsuba nhẹ nhàng dùng cả hai tay để ôm lấy mặt tôi, lại còn tiến gần đến nữa. Ể~, chờ đã! Gần quá! Mũi đang chạm vào nhau kìa!? Đôi môi màu cánh đào trông mềm mại đó ở ngay trước mắt luôn đó!?
“Em đấy nhé, Yuuya. Em nghĩ nếu là anh……thì có làm thật cũng chẳng sao hết đâu?”
“Hi, Hitotsuba……Nhưng mà nó……”
“Fưfư~. Em hiểu mà. Nhưng mà đổi lại nhé. Lúc mà anh thật sự trở nên yêu em thì em sẽ không khoan nhượng đâu.”
Hitotsuba liếm môi, nhìn tôi bằng đôi mắt quyến rũ mà có phần sắc lẹm như là loại thú ăn thịt. Con tim trong lồng ngực tôi cất tiếng đập thật to. Hành động quyến rũ mà tôi chẳng nghĩ nó đến từ một người bạn đồng trang lứa khiến tôi nuốt ực ngụm nước bọt. Cứ thế này chẳng phải sẽ ánh mắt đen huyền như thể hạt trâu chau ấy nuốt mất sao.
“Nh-, nhân tiện thì sự ‘thật lòng’ của Hitotsuba là khoảng bao nhiêu thế?”
“Phải rồi nhỉ……Nếu em nghiêm túc là không để Yuuya ngủ cả đêm đâu, thôi thì em sẽ chỉ nói như thế vậy.”
Sự hành phúc, hay là vui mừng, hay là kỳ vọng vượt quá mức ngược lại khiến tôi thấy sợ hãi. Ánh mắt của Hitotsuba hoàn toàn trở thành như của động vật ăn thịt đã tìm thấy con mồi vậy. Tôi vừa ôm lấy cơ thể mình, vừa bất giác tạo khoảng cách.
“Tại sao anh lại tạo khoảng cách thế kia? À ré, anh đúng lên rồi đi đâu vậy? Anh không chơi game sao? Yuuya, quay trở lại đây đi!”
Tôi quyết định ngừng việc sẽ chơi game và rút về phòng ngủ do cảm nhận sự nguy hiểm với bản thân. Trinh tiết của bản thân thì bản thân phải tự bảo vệ lấy.
“Anh ấy lại chạy thoát mất rồi. Nhưng mà một lúc nào đó, nhất định mà……!”
Ánh mắt tôi bắt được hình ảnh Hitotsuba đang vừa nắm lấy tay, vừa tỏa ra sự quyết tâm. Đó là khoảnh khắc mà tôi trở nên bất an do không biết có bảo vệ được nó từ rày trở đi hay không nữa.