“Đó là đại tam giác mùa đông gồm sao Betelgeuse, Sirius, và Procyon anh nhỉ!”
Laede vừa chỉ tay về phía nam bầu trời đêm với vẻ mặt rạng rỡ vui mừng, vừa gọi tên những ngôi sao có cường độ sáng nhất theo nhịp. Nếu như đây là đại tam giác của bầu trời đêm mùa hạ thì cô ấy cứ thế mà hát luôn không chừng.
“Bầu trời sao đẹp đẽ như thế này, ở thành thị thì không thể thấy được nhỉ!”
“Phải ha......cực kì......đẹp lắm.”
‘Thứ đẹp không phải là những vì sao, mà chính là Kaede đó.’ – Tôi nuốt lời phôi trương như thế này xuống. Nơi mà Kaede được giáo viên chỉ là một nơi cao, quả thật là một nơi quan sát tuyệt hảo. Chỉ leo lên một tí thôi mà cảm giác như khoảng cách với bầu trời đã trở nên gần đi vậy.
“Em hạnh phúc vì có thể cùng ngắm sao trời tuyệt đẹp như thế này với Yuuya đó.”
Kaede buông bàn tay đang nắm ra, nhưng đổi lại cánh tay tôi được cô ấy khoác vào. Bộ dạng dễ thương khi vừa nhìn lên tôi với ánh mắt thẹn hùng, vừa chờ đợi câu trả lời đó lạ thật là chẳng công bằng mà. Nếu như là tôi của mọi khi thì đã ngượng ngùng, lảng ánh mắt đi rồi đáp lại bằng lời lẽ cụt lủn rồi, nhưng hôm nay thì khác.
“Anh cũng cùng chung cảm xúc ấy. Được ở cùng bên Kaede khiến anh thấy vui lắm lắm......rất ư là hạnh phúc.”
“Đ-, được ở bên cạnh em làm anh thấy hạnh phúc ạ? Anh thật sự......nghĩ như thế vì em sao?”
Kaede hỏi tôi với giọng hơi run. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt ấy đang mang sự ưu buồn. Tại sao cô ấy lại trở nên bất an nhỉ.
“Nè~, Kaede. Anh có chuyện mà từ trước đến nay đã không thể nói, em sẽ nghe chứ?”
“......Tất nhiên rồi ạ. Em sẽ nghe cho đến cùng, nên hãy nói cho em nghe cảm xúc của Yuuya đi. Em đã chuẩn bị tinh thần rồi.”
‘Chuẩn bị tinh thần’ là phóng đại rồi. Người đang làm như thế là anh mới đúng. Chỉ cần nghĩ bị em cự tuyệt thôi là trông như anh phải làm cách gì đấy rồi. Tôi tách vời cánh tay được khoác và hướng về cô ấy.
Sau khi hít thở một hơi thật sau thì——
“Cũng sắp một tháng kể từ khi chúng ta bắt đầu sống cùng từ cái dịp chẳng đâu ra đâu ấy, Dần dần biết được về một Kaede mà anh đã chẳng hề biết cho đến tận bây giờ, và rồi anh đã trở nên yêu em mà chẳng thể làm gì được nữa.”
Thích giỡn này, có mặt hay đùa này, thế mà khi bị phản kích lại thì ngây lập tức gương mặt trở nên đỏ ửng. Chỉ mỗi tôi là biết được cô ấy đang nỗ lực mỗi ngày để được nói rằng là nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản.
“Càng yêu Kaede nhiều hơn......anh là càng trở nên sợ hãi. Rằng, liệu em sẽ bỏ anh lại rồi đi đến nơi đâu mất không. Anh biết em không phải loại người như thế, vậy mà cứ mãi bất an. Bởi vì anh đã bị ba mẹ mình bỏ rồi mà......”
Cái sự thật bị ba mẹ bỏ rơi vẫn ám ảnh mãi trong tâm trí tôi. Ở cùng bên nhau như là lẽ thương, vậy mà đột nhiên biến mất đi.
“Anh không muốn trải nghiệm cảm xúc như thế nữa. Anh không muốn trở nên một mình. Khi nghĩ như thế, anh đã không thể truyền đạt được cảm xúc của mình.”
Tôi đã sợ. Rằng Kaede cũng sẽ biến mấtgiống như là ba mẹ mình vậy. Khi nghĩ như thế thì tôi không thể chịu đựng được nỗi bất an.
“Nhưng mà, đã đến giới hạn rồi. Anh đã trở nên yêu, đến nỗi không thể nào kiềm chế được những cảm xúc dành về em nữa, Kaede à.”
“......Yuuya......”
“Chỉ mỗi Kaede thôi. Người đã thừa nhận sự nỗ lực của anh đó. Không chỉ mỗi như thế, em còn khen anh, cổ vũ cho anh gắng lên nữa. Những cảm xúc đó khiến anh cực kỳ hạnh phúc. Lúc ban đầu chỉ đã từng là sự ngưỡng mộ, nhưng khi càng biết về em, anh lại càng yêu em nhiều hơn......”
Tôi tạm thời ngắt lời, một lần nữa hít thở thật sâu. Kaede đã khóc rồi.
“Kaede. Anh yêu em. Hơn bất cứ ai khác trên đời. Yoshizumi Yuuya rất yêu Hitotsuba Kaede.”
“———Yuuya!”
Kaede đã chịu đựng hay sao mà khoảnh khắc tôi vừa dứt câu thì cô ấy đến ôm chầm lấy. Tôi tiếp nhận lấy, ôm cô ấy thật chặt nhưng nhẹ nhàng.
“Em vui lắm......Cuối cùng. Cuối cùng thì em đã nghe được cảm xúc của Yuuya rồi.”
“Xin lỗi vì đã để em phải đợi.”
“Không sao ạ. Sự chờ đợi của em đáng giá rồi. Nè~, anh biết chứ? Rằng con tim em hiện đang cực kỳ kinh khủng rồi đó? Nhưng mà......fưfư~. Cả con tim của Yuuya cũng đang trở nên không ổn rồi ha.”
Tất nhiên rồi. Tôi đã bộc bạch hết tất cả cảm xúc dành cho Kaede cho đến bây giờ mà. Nó đập mạnh đến mức sắp nổ tung cũng còn cách nào khác đâu. Nhưng mà tôi hiểu được con tim của Kaede cũng đang đập thình thịch chẳng thua kém gì tôi cả. Trông như có thể nghe thấy tiếng luôn.
“Em cũng thế......Hitotsuba Kaede rất yêu Yoshizumi Yuuya. Yêu anh hơn bất kì ai khác đó, Yuuya.”
Nước mắt vừa chảy, nhưng Kaede đã vừa đáp lại tôi bằng nụ cười. Tôi lau dòng nước mắt ấy, khi khẽ chạm vào đôi gò má thì cô ấy ngọ nguậy như thể một chú mèo vậy. Aa, người gì mà dễ thương thế này kia chứ.
“Yuuya......Em cực kỳ hạnh phúc vì được anh ôm, được anh xoa đầu......nhưng chỉ như thế thôi sao?”
“......Kaede?”
“Mồ~......Anh đúng là chậm tiêu mà. Là như thế này này——”
Nâng cánh tay đã vòng qua em lên đến cổ, cô ấy vừa hơi nhón một chút, vừa làm cho cặp môi chồng lên nhau.Nụ hôn đầu tiên với Kaede, tôi đã cảm nhận được vị của nước mắt.
Chuyện đột ngột ấy đã khiến tôi dao động, nhưng ngay lập tức sau đó con tim ngập tràn sự hạnh phúc, khiến tôi chẳng thể nào nghĩ gì được nữa. Chỉ là bây giờ tôi muốn hưởng thụ sự hạnh phúc này thôi.
“Yuuya......Em yêu anh lắm.
“Anh yêu em lắm, Kaede.”
Chúng tôi ôm nhau thật chặt, thật chặt, sẽ chia hơi ấm cho nhau đến nỗi không cảm nhận được cái lạnh. Điều kỳ diệu sau khi một lần truyền đạt cảm xúc của bản thân, tôi đã không cần sự phản kháng khi nói rằng mình yêu Kaede nữa. Ngược lại thì tôi muốn nói thật nhiều, thật nhiều lần cơ.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Yuuya. Em bây giờ, cực kỳ hạnh phúc lắm.”
Mong cho hạnh phúc này cứ mãi mãi được tiếp tục.
Dõi theo bầu không khí đêm trong lành và đầy sao, tôi và Kaede đã trao cho nhau nụ hôn thứ hai.
Chúng tôi sẽ mãi không quên ngày này. Khoảng thời gian hạnh phúc đến nỗi mà chúng tôi có thể nghĩ như thế.