Diểu Đông sau khi trở về Thiên Trần Cung, tìm chung quanh không thấy bóng dáng Vô Xá đâu.
“Điện hạ không phải phân phó Vô Xá ra ngoài cung làm việc sao?” Tiểu Viên Tử ở một bên ngắm mặt Diểu Đông, một bên khó hiểu nói.
“Ra cung làm việc?” Diểu Đông sửng sốt một chút, quay đầu lại đối diện với ánh mắt tràn gặp sự nghi hoặc của Tiểu Viên Tử, đem vấn đề thắc mắc sắp nói ra nuốt trở vào, “. . . Đại khái là ta quên chăng, đúng rồi, Thu Ngữ hiện tại thế nào?”
Tìm không thấy Vô Xá, Diểu Đông tính đi tới Tử Cư Viện nơi Thu Ngữ ở xem một chút.
Trước đó Diểu Đông đã kêu Tiểu Viên Tử thông báo qua, chính là khi y vừa vào cửa trong phòng lại vang lên thanh âm đồ vật rơi xuống đất, Diểu Đông nhìn thấy ánh mắt ngây dại của mọi người, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Coi chừng làm vỡ chén.” Y nói.
Tiểu nha hoàn mặt lập tức đỏ bừng, nàng hoang mang rối loạn vội vàng thu dọn mảnh vỡ, lại hoang mang rối loạn vội vã bỏ chạy ra ngoài, Thu Ngữ nhìn bộ dạng thất kinh của nàng lắc đầu, nhìn Diểu Đông cười nói: “Tiểu nha hoàng tay chân thô kệch, làm cho điện hạ chê cười rồi.”
“Không có gì,” phân phó cho những người còn lại lui xuống, Diểu Đông cẩn thận đóng lại cánh cửa, quay người đứng cách chỗ nàng khoảng năm bước, “Thân thể có khỏe không?”
“Đều do điện hạ cố ý làm cho thiếp dược thiện,” Thu Ngữ mềm nhẹ trả lời, ” Thân mình Thu Ngữ vẫn tốt lắm.”
“Vậy là tốt rồi,” Diểu Đông cười cười, “Đối với tương lai, nàng có tính toán gì không?”
Thu Ngữ nghe vậy cười khổ: “Có thể tính toán cái gì?”
“Chung quy vẫn phải có chút tính toán đi, ” Diểu Đông nghiêm túc nói, “Nàng cùng Tô Ẩm, dù sao vẫn không thế cứ như vậy cả đời.”
Ánh mắt Thu Ngữ bỗng nhiên trở nên ảm đạm, nàng nghiêng đầu nhìn vải nhung nặng nề che cửa sổ, ánh mắt lộ ra một chút thần sắc ưu sầu.
“Trận này triều đình có thể sẽ xảy ra một trận đại loạn,” Diểu Đông nhìn biểu tình ảm đạm cuả Thu Ngữ, nói ra lời đề nghị, “Nếu nàng muốn, ta có thể thừa dịp loạn lạc an bài nàng ra khỏi cung, đồng thời Tô Ẩm sẽ rời khỏi hoàng thành.”
Ánh mắt Thu Ngữ hơi chút sáng, sau đó lại nhanh chóng tắt đi.
“Không có nghĩ gì cả,” nàng nói, “Thiếp sẽ không rời khỏi hoàng cung.”
Diểu Đông trầm mặc một lát.
“Vì sao ?” Y khó hiểu, “Tô Ẩm nói, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn có thể vứt bỏ hết thảy mang nàng đi.”
Thu Ngữ không nói lời nào.
“Hai người yêu nhau, chẳng lẽ lại không muốn gần nhau?”
Thu Ngữ quay đầu, nhìn Diểu Đông nở nụ cười chua xót, “Thiếp cùng Tô lang. . . Có lẽ là có duyên vô phận.”
“Ta không hiểu.” Diểu Đông nói.
“Thiếp có lý do của thiếp,” Thu Ngữ trả lời, “Ý tốt của điện hạ, Thu Ngữ chỉ có thể xin nhận tấm lòng.”
Diểu Đông lẳng lặng đứng nơi đó, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
“Muốn hay không. . . cũng nên lo lắng một chút?” Y cẩn thận hỏi, “Dù sao cũng là hai bên yêu nhau. . . Là một chuyện rất khó đạt được a.”
Thu Ngữ cúi đầu không nói lời nào, Diểu Đông đợi một lát, cuối cùng thở dài, xoay người rời đi.
“Điện hạ!” Lúc đi tới cửa, Thu Ngữ bỗng nhiên ngẩng đầu gọi y , “Người cũng phải cẩn thận–” Diểu Đông xoay người, nhìn thấy vẻ mặt do dự khó xử của Thu Ngũ, nghi hoặc nói: “Cẩn thận cái gì?”
“A, không có gì, ” Thu Ngữ bỗng nhiên nở nụ cười, hơi tránh tầm mắt của y , nói, “Thu Ngữ là muốn nói, mọi sự điện hạ đều phải cẩn thận.”
“Vậy sao,” Diểu Đông gật gật đầu, “Cảm ơn Thu Ngữ quan tâm.”
Thu Ngữ nhìn thấy bóng dáng Diểu Đông khuất sau cánh cửa, trên mặt lộ chút thần sắc phức tạp.
Ánh sáng trong phòng có chút hôn ám, ngăn cách sương mù mênh mông bởi những mành lụa mỏng, là bóng dáng mơ mơ hồ hồ có lúc tưởng chừng không có thật của hai người.
Diểu Đông mặc y bào màu lam nhạt ngồi xếp bằng trên đệm êm, Thuận đế ở bên cạnh y , cầm lấy một tấm vải bông lau khô tóc cho y .
Diểu Đông màu da thực nhạt, có lẽ nguyên nhân là do không tiếp xúc với ánh mặt trời nhiều nên luôn có chút tái nhợt. Nhưng sau khi từ trong nước ấm nơi ôn tuyền đi ra, hai má y sẽ bị nhiệt khí huân thành một tầng hồng nhạt, được làn dạ trắng nõn làm nổi bật, nhìn qua mềm mại ướt át, mỹ vị mê người.
Thuận đế chậm rãi lau khô những sợi tóc đen mượt rối loạn trên đầu, cũng thích gần gũi nó, đây chính là thời gian quang minh chính đại nhìn thấy đôi má mang chút hồng nhạt của y .
Diểu Đông không biết tâm tư này của Thuận đế, cũng không thể cự tuyệt.
Vô luận là ngâm ôn tuyền cũng tốt, lau tóc cũng tốt, hoặc là một chút chuyện vụt vặt, đối với sự cường thế này, luôn đối với mình hoặc là uy hiếp hoặc là lừa gạt của Thuận đế, y vẫn tìm không được biện pháp cự tuyệt, cũng lười lo lắng những chuyện rắc rối không ngừng này.
“Ngày mai vào triều đi.” Thuận đế cầm lấy lược chải đầu cho y , hưởng thụ cảm giác những sợi tóc từ khe lược trượt xuống, tựa hồ có thể nhanh chóng đi đến tận đáy lòng mềm mại.
Diểu Đông cúi đầu thấy tóc dài của mình chảy xuống theo bờ vai, ở trên vạt áo lam nhạt quấn quanh uốn lượt, thản nhiên đáp “Ừ” một tiếng.
Sau tân niên hơn mười ngày nay, Diểu Đông vẫn không đi vào triều. Y nghe Thuận đế đưa ra lý do hợp tình hợp lý, mừng rỡ vì thanh nhàn.
Kỳ thật cho dù Thuận đế không nói, Diểu Đông đại khái cũng biết tại sao lại thế.
Trước đó vài ngày Tần Tự Sơn được phái đi tiến đánh phía Bắc bị người tra ra chứng cứ thông đồng phản quốc với địch, Thuận đế giận dữ, hạ lệnh đem bắt về, nhốt đánh trong thiên lao cẩn thận xét xử, thánh chỉ sau khi vừa tới biên cương Tần Tự Sơn sợ tội tự sát, tội danh trải qua tra xét đều là sự thật, Thuận đế hạ lệnh cả nhà Tần gia tịch thu tài sản giết toàn gia, tại triều đình xử lý sạch sẽ toàn bộ vây cánh.
Việc này đã gây ra sự ồn ào xôn xao ở hoàng thành, mấy ngày gần đây không biết có tới bao nhiêu quan viên đánh mất mũ ô sa, cũng không biết có bao nhiêu người mất đầu.
Diểu Đông kỳ thật cũng không để ý điều này, y đối với Tần Tự Sơn cũng không có nhiều cảm tình, dù sao một thân ốm đau cùng nguy hiểm lúc còn nhỏ, đều là do lão ban tặng.
Diểu Đông cũng không biết Thuận đế muốn như thế nào, chính mình biểu hiện thái độ thờ ơ thật sự rất rõ ràng, nhưng Thuận đế vẫn như trước giấu kín như bưng, ở trước mặt y một chữ cũng không nhắc tới.