Tất cả mọi người nhìn chằm chằm lên trời.
- - Lôi kiếp đang tàn sát bừa bãi.
Sau khi những đám mây điện rút đi, trời đất mới quay lại vẻ đẹp yên tĩnh dịu dàng như lúc đầu.
Một đạo tu nhỏ giọng nói, như sợ làm phiền, trong giọng mang theo chút hoài nghi, ".... Chết rồi à?" "
Không, không thể nào.
Không ai trả lời hắn, mọi người vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trung tâm của kiếp vân, cũng không biết, rốt cuộc họ hy vọng người nọ sẽ an toàn sống sót hay là chết tức tưởi dưới uy lực mạnh mẽ của thiên đạo.
Thật lâu sau, một bóng người bị bắn ra từ bên trong, cả cơ thể bị đánh cho cháy đen sì sì, hắn đứng giữa không trung, chắp tay đọc thuật thanh tẩy, từ trên xuống dưới ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ, không biết hắn đang nghĩ gì, tập trung đến mức không thèm để ý tới đám người đứng dưới đất.
Khuôn mặt hắn khổ công dịch dung đã bị lôi kiếp xé rách.
Tu sĩ ma đạo vừa rồi còn nín thở hồi hộp liền thở ra một hơi, cả lũ ngốc nhảy lên, hú hét ồn ào.
Nhân sĩ chính đạo trợn tròn mắt, vội vàng đánh giá hắn từ đầu xuống cuối, sắc mặt hồng hài, nhịp thở đều đặn, soi đến tận cái móng tay cũng chẳng đào ra được một chút yếu ớt nào, thậm chí ngay cả vết thương do sét đánh trong ảo tưởng của họ cũng không hề có.
Không thể nào, ánh mắt Tử Vi chân quân u ám, vết thương do lôi kiếp tạo ra không thể sử dụng đan dược để chữa khỏi, phải để cho nó tự tái tạo mọc da thịt mới, quá trình ấy mất đến tận mười ngày hoặc nửa tháng mới khép lại.
Tử Vi chân quân và một chân quân khác liếc nhau, đột nhiên lớn tiếng nói, "Chúc mừng tu vi của Ma Tôn đã thăng tiến, kẻ hèn này có chút lễ mọn muốn tặng ngài."
Vừa nói vừa thò tay vào trong ngực, lôi ra một chiếc hộp ngọc, tay đột nhiên dùng sức bóp chặt, hộp ngọc phát ra tiếng gió rít chói tai, phóng thẳng về phía Tần Trường An.
Chân quân còn lại cũng đưa tay lên nhẹ nhàng điểm trên hộp ngọc, trên bề mặt của hộp ngọc đột nhiên xuất hiện một lớp ánh sáng không màu mỏng manh, chậm rãi di chuyển, không khí xung quanh như bị bóp méo, nặng nề và áp lực, khiến người ta khó thở, giãy giụa.
Thành Dương không biết tình huống hiện tại của Tần Trường An thế nào, vội vàng tiến lên.
Tần Trường An đang lo lắng cho Diệu Diệu, mà bọn không có mắt này còn sồn sồn nhảy lên, không kiên nhẫn vỗ tay một cái, hộp ngọc ngay lập tức nổ tan tành, bắt đầu khẩu nghiệp, "Rảnh rỗi ngồi đây nhảy nhót như khỉ, không bằng chạy về nhà uống sữa mẹ rồi đi tu luyện đi!"
Khó trách tu vi mãi không tăng lên, chậm hơn cả sên!
"........."
Mảnh vỡ của hộp ngọc bắn ra, mang theo uy lực của Ma Tôn, khiến Tử Vi chân quân tái cả mặt, lùi về sau ba bước, Tâm Kiếm chân quân thấy thế liền biết tình hình không ổn, rút Tâm Kiếm ra khỏi vỏ, chém hai nhát mới chẻ đôi được mảnh vỡ kia.
Bất cứ ai cũng không nghĩ tới hắn sẽ ngông cuồng, không chừa chút mặt mũi cho người khác như vậy, đám người đang ồn ào lập tức câm như hến.
... Khụ, quả nhiên là Ma Tôn.
Sắc mặt của mấy chân quân bị ép lui về sau không vui vẻ gì cho cam, suýt chút nữa là không kiềm chế được, bày ra khuôn mặt dữ tợn xấu xí, bọn họ không biết tu luyện á? Thồi đi, hắn bế quan nhiều cũng chỉ được mười năm! Bọn họ một lần bế quan cũng phải trăm đến nghàn năm nhá!
Tâm Kiếm chân quân tra Tâm Kiếm vào vỏ,ngữ khí nặng nề cảnh cáo, "Ma Tôn nói chuyện hơi quá đáng rồi."
Những chân quân như họ, đều là những chân quân đứng đầu tu chân giới, ai nấy chính là Đại Thừa tôn giả cao cao tại thượng, cho dù luôn dùng thái độ hữu hảo để đối nhân xử thế, nhưng kiêu ngạo đã ngấm sâu vào xương cốt, không cho phép bất cứ ai dám mở miệng sỉ nhục, ít nhất thì mặt mũi của họ không thể bị chà đạp quá đáng như vậy.
Tần Trường An ứ thèm lầm bà lầm bầm với bọn họ, người chạy lên khoe mông khiêu khích là họ, cảm thấy bị người ta tét mông nên mất mặt cũng là họ, hai đầu lông mày xoắn vào nhau, cực kì không kiên nhẫn, "Bản tôn thích!"
"Ngươi..."
Sắc mặt mấy chân quân đen xì như Bao Công, nhưng chỉ có thể nuốt khối u ác tính này xuống, "Ma Tôn chi tư ngút trời, bổn quân muốn so tài với ngài một trận, nhưng... Đạo ma đại bỉ trăm năm liệu Ma Tôn có tham gia hay không?"
Ý nghĩa trong lời này thực chất không phải dựa theo nghĩa đen mà hiểu, thực chất là quanh co lòng vòng, ẩn ý, đạo ma đại bỉ ba mươi năm sau liệu có thể tái đấu không.
Mấy năm nay, đạo tu và ma tu thường ngẫu nhiên gặp nhiều lần, mỗi lần gặp chắc chắn sẽ lao vào cấu xé solo, không ít lần âm thầm hạ độc thủ đối phương, nhưng bên ngoài vẫn treo bộ mặt - Anh đây rất quân tử mỗi tội hơi cầm thú một tẹo, đánh nhau được gọi là luận bàn, không thể giết chết người kia, ừ hử, cứ cách năm mươi năm sẽ tổ chức một lần đạo ma đại bỉ.
Suy cho cùng, mọi chuyện đều có nhân quả của nó, nếu chỉ giết một hai người thì còn đi tắm tiên rửa tội được, nhưng nếu khai chiến tạo hạ sát nghiệt, sợ rằng ngay cả lôi kiếp cũng đánh xuống, nhưng khổ nỗi không phải đánh cho ngươi lên cấp mà là đánh cho ngươi chết luôn.
Nhưng mà kẻ địch quá ngứa mắt, vì thế đạo ma đại bỉ ra đời, có thù báo thù có oán báo oán nhân tiện có nợ thì lo trả luôn, ở trên đấu trường cứ thoải mái xông vào đấm cho đối phương rụng răng cầu xin thánh xúc xích trên cao mới thôi.
Tần Trường An, "Xùy, định giết ta?"
Mấy chân quân: "......" mấy lão đâu có ngu, lúc đầu định nhân cơ hội Tần Trường An suy yếu liền giết chết luôn, nhưng dựa theo tình huống hiện tại, Tần Trường An không những không yếu mà còn khỏe như trâu, lực chiến tăng vù vù, mấy lão vốn làm quái gì có đường thắng, tất nhiên không thể dùng trứng chọi đá, trực tiếp dừng lại, ứ thèm ra tay nữa.
"........."
Trong lúc bọn họ " đá lông nheo" với nhau, các tu giả cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, nhận ra được sóng ngầm giữa hai bên, khóe miệng ái nấy đều giật giật, tâm tình có chút vi diệu, nhưng nói thật, cảnh tượng trước mắt này, không hề khiến bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn hay gì đó.
- - nếu đối diện là Tần Trường An, thì mọi chuyện diễn ra thế này mới hợp lẽ thường tình.
Trước kia khi cái tên Tần Trường An mới bắt đầu vang danh trong thiên hạ, rất nhiều người hận hắn, chỉ muốn hắn chết đi càng nhanh càng tốt, ai cũng cảm thấy hắn quá kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ là một tên Kim Đan Kỳ nho nhỏ, không biết điệu thấp mà húp cháo sống qua ngày, mấy đại năng ngồi trên cao sao có thể rộng lượng bao dung cho hắn?
Nhất định con người láo toét như hắn sẽ bị người ta giết chết lúc nào không hay, họ chỉ cần chờ là được.
Họ chờ mãi, chờ cho đến khi tu vi của Tần Trường An ngày càng cao, khi hắn ta lên Nguyên Anh liền chạy đi xử lí Hóa Thần, thành Hóa Thần đi giết Đại Thừa, rồi trơ mắt nhìn hắn chọn ra mười đại Ma Quân, cuối cùng nhảy nhót đến trước mặt Ma Tôn, rồi chém chết luôn, từ đầu đến cuối người trong thiên hạ vẫn không thể chờ được tin vui - Tần Trường An chết.
Về sau, nghe người ta kể rằng khi hai chân quân nào đó đang cùng nhau uống rượu ôn chuyện xưa, Ma Tôn đột nhiên xuất hiện, trùng hợp té xuống đỉnh đầu họ, từ đó hai bên kết thù, nhảm nhí vãi, đại gia suy đoán, hai người này chắc chắn không lâu sau đó cũng sẽ chầu trời cho coi.
Nhưng mà họ đoán sai cmnr.
Hai vị chân quân, một thằng bị thương một thằng biến thành phế vật, mà Ma Tôn thì quay người chạy mất dép, vỗ mông một cái nhảy vào bí cảnh, sau này quay lại, tu vi nào lại bắt đầu tăng lên với tốc độ bàn thờ....
Chính đạo tu sĩ đều tuyệt vọng, tu vi của thằng cha này có phải hơi bất bình thường rồi hem??
Ngay cả đám chân quân bị giận dỗi... Được rồi, tính cách thối tha của Ma Tôn từ trước đến nay chưa từng thay đổi, vẫn luôn dùng loại thái độ khó ở này.
ps: Thiệc ra có một ít người ở đây còn lén lút tung hô Ma Tôn làm idol cơ, nhưng mà hem dám nói _(:з" ∠)_
Đam tu sĩ Ma cung hếch mũi đắc ý, cảm giác như cùng chung vinh dự với Ma Tôn, ra vẻ, "Còn ai, nói đi, còn ai?"
"A, ngày trước Tôn Thượng luôn không phân thắng bại với Tâm Kiếm chân quân, lần này đi ra từ Cửu Trọng Tháp.. ừm...."
"Đạo tu đúng là dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, ai, thật ra Ma Tôn của chúng ta luôn không tranh giành cùng trần thế, căn bản không thèm để ý đến địa bàn của họ, dù sao cũng không hợp để chúng ta tu luyện..."
Nhưng không có biện pháp, ai bảo Ma Tôn quá xuất chúng, xưa nay người càng xuất chúng càng khiến người ta ghen tị.
"Không biết nếu thật sự đánh, Ma Tôn sẽ đấm ai đầu tiên? Mấy tu sĩ Thiên Huyền Tông là phiền toái nhất, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ đánh Thiên Huyền Tông trước!"
Ma tu mở mồm khẩu nghiệp, dùng ánh mắt sắc lẻm nhìn Thiên Huyền Tông.
Mấy năm nay, họ thường xuyên nhìn thấy cảnh đệ tử Thiên Huyền Phong ra vẻ ta đây, một số người còn nhìn họ bằng con mắt cá chết, giống như họ chỉ là một đống bùn dơ bẩn, cái loại tính cách này thật là khó ở!!
Phong cách tu luyện giữa hai phe chính ma rất khác nhau, ma tu luôn theo ý mình mà làm, tính cách có chút hung hăng dữ dằn, do không thể chịu nổi hàng trăm triệu loại luật lệ ước thúc của đạo tu nên mới chọn tu ma, dù vậy vẫn bị luật nhân quả quản lí, giết người như ngé vẫn để lại nghiệt nợ trên người, khác gì đạo tu đâu?
Hai phe Đạo và ma, chẳng qua chỉ là hai lối đi khác nhau khác nhau mà thôi.
Đúng là có một số ma tu táng tận lương tâm, nhưng cũng không thể đại biểu cho toàn bộ ma tu đều ác độc như thế, hơn nữa chẳng lẽ đạo tu không có người xấu? Thời điểm đám khỉ đó phát rồ lên còn đáng sợ hơn họ nhiều.
Đúng, xác thật chưa có ai từng nghe thấy trong đạo tu xuất hiện kẻ ác nào, bởi vì những tên ra vẻ đạo mạo kia, chỉ cần phát hiện có người làm chuyện xấu liền ngay lập tức ra tay, bức người kia tẩu hỏa nhập ma...
Nhập cái con mịe mài nè! Đạo tu các ngươi ác độc, mà dám đổ vỏ lên đầu bọn ta à, đòe mòe! Các ngươi đạo tu chính mình làm ác, còn phi dán đến chúng ta ma tu bên này, nhưng đi các ngươi đi.
Thanh danh của ma tu đều do đạo tu nhúng một tay vào bôi đen, khiến cho thế gian đều ghét bỏ ma tu, ngay cả cái con hàng gì mà, chiêu hồn cờ rồi hồ máu luyện ngục bla blo.... Mẹ mài nhá! Trình độ thẩm mỹ của bọn ta cao lắm đó, đừng có hiểu lầm lố như vậy được hem???!!!
Không thể chịu đựng được.
Một đám ma tu tức giận thay bất bình thay cho số phận ẩm iu bất lực của mình, cảm thấy nhất định phải dạy dỗ cả đám đạo tu và Thiên Huyền Tông một trận.
Tần Trường An không để ý tới mấy ma tu đang tám chuyện hăng say, chỉ nhìn chằm chằm vào Cửu Trọng Tháp, hắn đã thông qua tầng tháp cuối cùng, đương nhiên biết những tầng cuối rất khó vượt qua, sao có thể không lo?
Hắn thật ra mong Diệu Diệu sẽ bình an ra khỏi tháp, không cần phải bon chen chạy lên tầng quá cao.
Tần Trường An tâm loạn như ma, vừa nghĩ tới việc Diệu Diệu có thể bị thương, không biết nàng có đau hay không, một bên kiểm tra các loại đan dược mà hắn có, một bên suy tư, Diệu Diệu vẫn chưa biết thân phận thật sự của hắn, liệu đến lúc đó không chịu tiếp nhận sự thật này thì phải làm sao?
Nhiều tu sĩ nhìn theo ánh mắt của hắn hướng về phía Cửu Trọng Tháp, tất cả dần an tĩnh lại, có chút tò mò không biết hắn đang đợi ai, mấy năm nay khắp nơi đều là câu chuyện của Ma Tôn lên cấp thế nào, gây thù chuốc oán với ai, nhưng chưa từng nghe thấy Ma Tôn có tri kỉ hay đồ đệ thân truyền gì.
Mấy ngày sau, người đứng xung quanh Cửu Trọng Tháp càng ngày càng ít, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một cột sáng.
Cột sáng này tiến lên cực kì thong thả, kiên định đi từ tầng sáu lên tầng bảy tầng tám, không lẽ chuẩn bị xuất hiện một người lên được tới tầng chín? Có người nghĩ thầm trong lòng, đặc biệt là trưởng lão của Thiên Huyền Tông, đồ đệ của Lê lão tổ vẫn chưa ra khỏi tháp đâu.
Trong tầm mắt nóng rực của mọi người, cột sáng đột nhiên lập lòe tỏa sáng, một người chậm rãi xuất hiện giữa không trung.
- - dừng chân ở tầng thứ tám.
Diệu Diệu có chút tiếc nuối, cúi đầu xuống, sau đó nhìn thấy tất cả người dưới đất đang ngẩng đầu lên nhìn nàng, mắt ai cũng như chứa hàng nghàn vì sao, nàng bị dọa tới mức khẽ kêu meo meo, suýt nữa vung móng ra cào.
Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, - bởi nàng đã đột phá Nguyên Anh ở Cửu Trọng Tháp.
Mây điện lại lần nữa tụ tập lại, tất cả những người ở đây đều rất có kinh nghiệm mà lùi về phía sau một bước, phàm là những người có thể đợi ở Cửu Trọng Tháp lâu như vậy, đều biết mỗi người đi ra đều có phần thưởng rất phong phú, ngay cả lôi kiếp cũng không hề hiếm có khó tìm gì, dù sao mấy ngày nay họ đã thấy tới tận hai trận lôi kiếp.
"Diệu Diệu!" Tần Trường An phản ứng rất nhanh, tiến lên một bước, trực tiếp ném qua một chiếc nhẫn trữ vật, "Nhận lấy!"
Mấy hôm nay hắn đã chuẩn bị tốt đan dược và trận bàn, hai thứ này đều có thể trợ giúp nàng vượt qua được lôi kiếp.
Diệu Diệu bắt lấy nhẫn, chớp chớp mắt nhìn thoáng qua hắn, diện mạo thật sự của hắn nàng chưa từng thấy qua, nhưng vào thời khắc nàng chạm vào ánh mắt kia, liền biết, meo meo meo, chưa kịp nói gì, lôi kiếp đã cuồn cuộn đánh xuống.
Tần Trường An không để ý tới những ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc sau lưng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào kiếp lôi, phát hiện người bên trong không chút hao tổn đi ra mới nhẹ nhàng thở ra, nâng bước chạy qua, định ôm nàng.
Cơ thể đột nhiên cứng đờ, nhớ tới vấn đề cực kì lớn về thân phận của mình.
Ma Tôn đại nhân cảm thấy hơi chột dạ, phản xạ có điều kiện dùng thuật độn thổ. Sau đó dùng thuật dịch dung biến thành khuôn mặt của Thanh Nguyên, lặng lẽ trà trộn vào đội ngũ Thiên Huyền Tông. Chờ Diệu Diệu đi ra liền chạy tới đón, "Sao rồi, có bị thương không? Đau không?"
Diệu Diệu: "........."
Diệu Diệu rầm rì, nhào vào lồng ngực hắn, "Hơi mệt ╯^╰"
Hừ, vấn đề này chờ tới lúc trở về sẽ giải quyết sau.
Mọi người hoang mang style nhìn hai người rời đi.
Trên đường trở về ai nấy đều tám không dứt về sự kiện Cửu Trọng Tháp lần này, ngay cả các đạo tu cũng dùng ánh mắt giao lưu qua lại, hoàn toàn không thèm quan tâm đến sắc mặt của các chân quân còn đáng sợ hơn so với lúc trước. Ngay cả Thành Dương Ma Quân hôm trước còn đắc ý vênh váo, bây giờ cũng không khỏi rối rắm.
Không dám mở miệng nói công khai, các tu sĩ liền truyền âm riêng cho nhau, " Các ngươi nói xem, chuyện hôm nay rốt cuộc là sao?"
"Dựa theo tích cách của Ma Tôn, chưa từng thấy hắn quan tâm đến ai như vậy, hắn ta chắc chắn có quen biết với Lê tiên tử! Không nghĩ tới Ma Tôn chưa nói gì với nàng ấy đã bỏ đi rồi, hơn nữa hình như Lê tiên tử đã có đạo lữ rổi..."
"Không lẽ là Tương Vương hữu tâm, Thần nữ Vô Mộng......??" ()
"Không thể nào, nếu là ta, ta sẽ vứt mẹ đạo lữ luôn rồi chạy theo Ma Tôn, Ma Tôn mạnh như vậy...."
"......" Wait a minute! Đạo lữ? Đạo lữ của Lê tiên tử đâu rồi??!
Họ nhớ là khi nãy hình như không nhìn thấy người nọ thì phải!
Mọi người đều giật mình, người tu tiên đa phần đều có khả năng nhớ mãi không quên, vừa rồi ở vào lúc Lê tiên tử độ kiếp, người kia chắc chắn không xuất hiện, họ có thể dùng đôi mắt này để chứng minh!!!
Scandal mới nhất của đồ đề nhà Lê lão tổ chính là chuyện này, vì thế lúc ấy ai nấy đều hóng hớt soi mói Diệu Diệu từ đầu đến cuối, thậm chí cảnh Thanh Nguyên ôm ấp Diệu Diệu cũng thấy, ngay cả lúc Ma Tôn ném nhẫn trữ vật cho nàng, đám quần chúng xem phim còn cố tình chú ý tới Thanh Nguyên.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện?!
Tổng kết lại: Thanh Nguyên tiến vào Cửu Trọng Tháp -- Lê tiên tử là người cuối cùng ra khỏi Cửu Trọng Tháp -- Thanh Nguyên chắc chắn phải ra trước Thanh Nguyên -- Nhưng vào lúc Lê tiên tử lại không thấy mặt mũi đâu -- Sau khi Ma Tôn biến mất, Thanh Nguyên liền xuất hiện --
!! Mọi người hít hà một hơi, đánh bạo nâng đầu lên, quan sát khuôn mặt vặn vẹo xấu xí của mấy chân quân.
- - quả nhiên bọn họ phải nhìn chằm chằm Thanh Nguyên!
Người tu tiên - tự nhận kiến thức rộng rãi, không gì không biết:........Mẹ, mẹ mài chớ!
Ma tu vừa rồi còn vui mừng khắp chốn:... Đột nhiên cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra là sao huhu
Thành Dương Ma Quân và mấy Chân quân đều không dám tin, Ma Tôn chỉ đơn giản phất tay bỏ đi như vậy, đù móa không sợ bị lộ hả ba???
Còn định đi theo đám người kia trở lại Thiên Huyền Tông?
Không lẽ người không sợ Thiên Huyền Tông sẽ trực tiếp khởi động trận pháp hộ tông rồi đánh hắn thành một con heo luôn à?
...... Rêu rao hống hách chui vào hang ổ nhà người ta như vậy, bộ bị điên rồi hả??
Mặc kệ bọn họ tự hỏi thế nào, dù sao đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật là Ma Tôn nhà họ cực kì đơn giản thô bạo như thế, thản nhiên ôm Diệu Diệu quay lại Thiên Huyền Tông.
Thành Dương:...... Ta #/%#%=#!
Diệu Diệu chiến đấu trong Cửu Trọng rất lâu nên cơ thể cực kì mệt mỏi, đột nhiên tiếp xúc với linh khí tinh khiết và dễ chịu bên ngoài, thân thể lập tức thả lỏng nhưng tinh thần vẫn hao kiệt như cũ, thời điểm nàng nằm trong lòng ngực Tần Trường An, liền an tâm mơ màng nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trong động phủ của riêng mình.
"Tỉnh rồi sao?" Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, người kia dùng sức đỡ lấy lưng nàng, nửa nâng nửa ôm lấy nàng, " Sao rồi, có cảm thấy mệt nữa không?"
Vừa nói vừa dùng tay ấn trên cổ tay Diệu Diệu, truyền vào một tia linh lực dò xét từ trên xuống dưới.
"Trường An?" Diệu Diệu vẫn hơi mong lung, phản xạ có điều kiện phản kháng lại tia linh lực kia, không cho nó tiến vào, lười biếng nói, "Không mệt nữa, chỉ là hơi đói một tẹo."
Chỉ cần ngủ một giấc, tất cả đau nhức liền hóa cánh mà bay.
"Ừ." Tần Trường An kiểm tra lại lần nữa, xác nhận nàng không sao nữa mới yên lòng, hôn hôn nàng, cánh tay luồn xuống hố khoeo dưới đầu gối của nàng, dùng sức nâng lên, "Chúng ta đi ăn thôi."
Thức ăn hắn đã nấu xong từ trước.
Diệu Diệu tỉnh táo lại, ôm lấy cổ hắn, không chống cự, chỉ nhìn về phía bàn tay hắn, cái mũi nhăn lại, "Chàng là Ma Tôn?"
Tần Trường An khụ một tiếng, "Ta chính là Ma Tôn."
"Vậy tại sao chàng có thể dùng linh khí?" Diệu Diệu vốn tưởng hắn dùng pháp bảo gì đó để che dấu ma khí trên người, nhưng khi nãy hắn vừa dùng linh khí dò xét thân thể nàng, nàng chắc chắn một triệu phần trăm đó chính là linh khí.
Tần Trường An đặt nàng trên đùi, thấy thái độ của nàng không quá nghiêm túc trầm trọng gì mới nhẹ nhàng thở ra, hôn nàng hai cái, dùng đũa kẹp miếng thịt nướng trên bàn đút cho nàng, "Nói ra thì rất là dài. "
"??" Vậy thì cứ từ từ mà nói.
Vì thế Tần Trường An bắt đầu cất giọng, kể về phương pháp tu luyện thân thể thần ma, ngay cả hậu quả khi tu luyện nó và các vấn đề nhỏ khác liên quan cũng nói ra, giải thích rõ ràng.
Tần ● Ma Tôn ● Trường An hoàn toàn không còn là dáng vẻ kệ đời của lúc bình thường, trong mắt hắn lúc này là tình cảm sâu đậm, cúi người xuống hôn nàng "Không ngờ ta có thể gặp được ngươi."
".... Gặp được Diệu Diệu thì sao?" Diệu Diệu nuốt thịt nướng xuống, được khen tới mức đỏ cả mặt, phải cẩn thận nhẫn nại lắm mới không nở một nụ cười đắc ý.
Ánh mắt như biết nói, tiếp tục đi, khen Diệu Diệu tiếp đi mà ~.
Tần Trường An cười, "Trước khi gặp được Diệu Diệu, ta là Ma Tôn, ta là Tần Trường An, là Tôn giả Đại Thừa Kỳ, sau khi gặp được ngươi, ta chỉ là đạo lữ của Diệu Diệu."
Kể từ thời khắc ấy cho đến tận cuối đời, thậm chí kiếp sau kiếp sau nữa, ta cũng chỉ có mình nàng mà thôi.
"...... Ừ." Diệu Diệu rụt rè ừ một tiếng, đắc ý dạt dào, đuôi vô thức dựng thẳng lên, cực kì hào phóng đẩy mấy miếng thịt còn dư lại đến trước mặt hắn.
Thưởng cho ngươi (. -"ω-)
Nàng cảm thấy thứ tốt nhất ở Tu Chân giới đó chính là nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu ở đây đều được hấp thụ linh khí dần dà biến thành linh vật, hương vị rất ngon, ừm, thế giới này lớn như thế chắc chắn còn rất nhiều đồ ăn ngon......
Tần Trường An hoàn toàn không chê phải ăn đồ thừa, cực kì vui vẻ ngồi ăn, lại hỏi lần nữa, "Nàng thật sự không sợ khi ta là Ma Tôn sao?"
Tuy rằng đã biết rõ đáp án.
Diệu Diệu lắc đầu, không để ý mấy, ma tu và đạo tu thực ra cũng không có thâm cừu đại hận gì lớn lao, mà người ở ma giới không phải ai cũng thương thiên hại lí, quan trọng nhất là, sống tại Tu Chân giới nhất định phải có sức mạnh. Đây là quy tắc chung của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ dám vâng vâng dạ dạ mà làm, nàng tin Tần Trường An.
"Nhưng mà ta không thể quay về Ma giới với chàng ╯^╰" Diệu Diệu nói.
Tần ● Ma Tôn ● Trường An đột nhiên nhíu mày, không hỏi tiếp, không chút do dự liền vứt bỏ đàn con thơ đang chờ ở ma giới, "Không sao, ta sẽ ở lại đây với nàng."
Diệu Diệu di một tiếng, "... Như vậy cũng được sao?"
"Sao lại không được?" Tần Trường An chắc chắn nói, hôn lên mặt nàng một cái, "Đám Ma đạo kia cứ đánh nhau giết người cả ngày, ta vốn không thích giết người!"
Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh Hy từng bị đánh thành đầu heo, từng bị chém đi chầu ông bà: ".........???"
Oắt đờ hêu, oắt đu diu say Trường An-kun???
??????
() Tương Vương hữu tâm, Thần Nữ vô mộng: - Ý chỉ điển tích "Giấc Vu Sơn", tương đương với câu "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình."
Truyện kể rằng ở đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp. Đời Chiến Quốc, vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối. Sau khi ân ái mặn nồng, thiếu nữ mới thưa rằng mình là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, nàng có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.
Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ Vu Sơn thần nữ, gọi là miếu Triên Viên.