Diệu Cốt Sinh Hương

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lòng Tô Mạch khẽ hưng phấn, nàng

sờ sờ thái dương, cố gắng giữ vững dáng vẻ rụt rè của nam tử Trung Nguyên, lại thi lễ nói: “Tráng sĩ Hãn Tán, vị kia là Dịch công tử, công phu rất cao……”

Không phải là ngươi đã chứng kiến qua sao? Hôm qua cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, ngươi cũng không đụng đến được một mảnh áo của người ta, như thế không đủ chứng minh hết thảy à!

Hãn Tán có chút khó chịu, khuôn mặt ngăm đen nổi giận đùng đùng, “Ngươi thay ta truyền lời cho hắn, muốn cưới A Nhược, nhất thiết phải trải qua qua một hồi đao thương với ta!”.

Tô Mạch yên lặng gật đầu đồng ý, A Nhược coi trọng Cảnh Đế, điểm này thực sự rất tốt, nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, hai người này không biết đó là Cảnh Đế, không biết phải làm sao đây?

Chẳng lẽ nàng lại đi bẩm báo với Cảnh Đế, vị hôn thê tương lai của ngài đang đi dạo phố tìm kiếm một tên tiểu bạch kiểm để chuẩn bị trở thành phò mã của Tề Ốc Cách. Nhưng mà theo tác phong của bạo quân, hơn phân nửa sẽ âm dương quái khí mà cười một tiếng, lại thuận đường danh chính ngôn thuận mà đem Tề Ốc Cách tiêu diệt thật tốt thì có!

“Khụ khụ, lời này ta nhất định sẽ chuyển tới vị công tử kia. Hai vị hiện giờ nghỉ tại đâu? Làm sao ta có thể tìm được hai vị?”.

Hãn Tán cực kì cẩn thận nói:

“Buổi trưa ngày mai, ngươi vẫn như cũ chờ ở chỗ này”.

Tô Mạch lập tức gật đầu, thực dịu dàng khách khí mà nhìn về phía A Nhược nói: “Khiêu chién với Dịch công tử, không bằng cô nương, ngài tự mình động thủ. Dịch công tử thích nữ tử mạnh mẽ và anh dũng thiện chiến”.

Ánh mắt A Nhược sáng lên, đây chẳng phải là phu quân mơ ước của nàng.

A Nhược công chúa lại trưng lên sự kiêu ngạo của hoàng tộc, “Hãn Tán ngươi về khách điếm trước, ta muốn cùng vị công tử này nói thêm một số chuyện”.

Hãn Tán không tình nguyện mà rời đi, trước khi đi không quên nhắc nhở công chúa điện hạ tôn kính của bọn họ một câu, “Người Hán vô cùng giảo hoạt.”

Tô Mạch giảo hoạt mà cười tủm tỉm hướng hắn chắp tay thi lễ mà đưa tiễn.

A Nhược ném cho Tô Mạch một thỏi vàng, nàng nói: “Xem ra ngươi và Dịch công tử quan hệ rất tốt, nếu việc này thành, bổn cô nương sẽ không bạc đãi ngươi.”

Tô Mạch sờ thỏi vàng, tâm can nhi run lên, một bên đối với A Nhược biết gì nói hết không nửa lời gian dối. Một bên lại ước lượng nếu bạo quân biết có người giúp mình đội nón xanh có hay không nàng sẽ rơi đầu. Tuy rằng trên thực tế đang giúp người ta quyến rũ chính bản thân bạo quân nhưng trong một vai trò là Dịch công tử.

Hiển nhiên, vị A Nhược công chúa này thật lòng coi trọng Triệu Nghị, chẳng qua, lúc này sứ đoàn Tề Ốc Cách vẫn đang trên đường đi mà hai vị này đã đến kinh thành trước. Vốn dĩ việc này, nàng phải ngay lập tức bẩm báo Cảnh Đế, nhưng Tô Mạch cảm thấy nàng vẫn có thể vì chính mình làm cái gì đó. Chẳng hạn như, trước lúc hai người lấy thân phận hoàng tộc gặp mặt nhau, nàng hi vọng có thể tạo ra một chút đào chi yêu yêu gì đó!

Có thể thấy được, công chúa A Nhược cũng không thích cuộc hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nếu không sẽ không công khai như vậy cấp Triệu Nghị đội nón xanh. Triệu Nghị làm người ngạo khí, chàng ta sẽ không bao giờ chấp nhận người khác lấy danh nghĩa hoà bình uy hiếp bản thân chàng lấy vợ, đặc biệt người này chưa bao giờ sợ đánh giặc.

Nếu có thể làm hai người đầu tiên là rơi vào bể tình, sau đó lại thuận lý thành chương mà đi đến trình tự hoà thân của hai nước, nhất định sẽ càng thêm hài hòa mỹ mãn. Tô Mạch nghĩ đến thôi cũng thấy cực kì sung sướng.

Nàng đề nghị A Nhược tự mình hướng Triệu Nghị khiêu chiến, cũng không phải không có đạo lý, Triệu Nghị tuy hung tàn, nhưng không đến mức đối với một nữ tử ra tay tàn nhẫn, vả lại lại nói, lúc trước Mạc Diệp La công chúa không phải cũng thường làm như vậy sao? Một người nữ lưu lại dám hướng hắn khiêu chiến, đối với Triệu Nghị làm người nhúng đầy máu tươi, coi như là gãi đúng chỗ ngứa. Chắc chắn là hành vi của kiểu nữ tử này đáng giá chàng ta nhìn với một con mắt khác.

Ngươi một quyền ta một chân, thân thể thân mật tiếp xúc, tình chàng ý thiếp cứ như vậy mà đánh ra. Tô Mạch cao thâm cho rằng kế sách của nàng cực kì phi thường kì diệu. Mà lúc này làm sao nàng nơi nào có còn nghĩ đến kế sách phi thường tuyệt diệu của nàng sẽ bị Triệu Nghị tiêu diệt đến bột phấn cũng không còn.

Hai người thương lượng những bước đầu của kế hoạch, A Nhược hồ nghi mà nhìn Tô Mạch, “Như vậy liệu có được không?”

Tô Mạch thần sắc cao thâm, nghiêm trang mà nói: “Dịch công tử tuấn tú lịch sự, nữ tử ái mộ hắn cực kì đông đảo, mà các cô nương nơi này muốn trổ hết tài năng khiến hắn xem qua khó quên, biện pháp này là thích hợp nhất!”.

“Bổn cô nương tạm thời tin ngươi bước này.” Hai người tiếp tục thương lượng hảo kế sau đó từng người một dẹp đường hồi phủ.

Tô Mạch tâm tình cực tốt, bước trên đường còn ngâm nga tiểu khúc nhi, vui vẻ thoải mái mà bước vào Tây Sương.

“Tối hôm qua đi đâu?” Ở dưới giàn nho, Tô Dự ngồi như tôn Phật, vô cùng uy nghiêm.

Tô Mạch điều chỉnh lại một chút, tròng mắt xoay chuyển, ngay sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đến nguyệt lâu. Cầm Hương và Vũ Nguyệt, mỗi người trái phải đàn và múa biểu diễn cho ta xe một khúc”.

Tô Dự híp híp mắt, Tô Mạch nhanh miệng nói: “Không tin ngươi có thể đi hỏi Ngọc Nương.”

Tô Dự đương nhiên sẽ không đi hỏi, chỉ nói: “Đi cùng với ai?” La Chiêu và Trương Thỉ, hôm qua ta đều gặp qua, người trong kinh thành ngươi biết cũng chỉ có hai người này.

Thấy Tô Mạch chần chừ không nói, Tô Dự lập tức minh bạch. Vẻ mặt chàng không hề gợn sóng, lập tức đứng dậy, “Huynh trưởng nghỉ ngơi thật tốt, đệ tiến cung một chuyến.”

Lông tơ Tô Mạch đều dựng thẳng lên, Tô Dự như một cơn gió nhanh chóng rời đi.

Lúc tắm gội, Hiểu Nguyệt cũng nói: “Gia, tuy rằng người giả trang nam tử nhưng mà rốt cuộc nam nữ khác biệt, vẫn nên tị hiềm một chút”. Cùng người khác đi dạo thanh lâu, sau đó còn qua đêm ở đó, đây là cái chuyện hoang đường gì thế hả? Không ai phát hiện ra bí mật thân thể của nàng ấy đây đã là chuyện kì tích rồi.

Tô Mạch liếc Hiểu Nguyệt, “Hôm qua, ngươi và Trương Thỉ nói chuyện, ta đều nghe thấy được.” Mười mấy năm hảo tỷ muội, Tô Mạch tự nhiên sẽ không đem loại chuyện tình này đặt ở trong lòng nhiễm sương. Gò má Hiểu Nguyệt đỏ lên, không dám lên tiếng.

Tô Mạch hít một hơi, tiếp tục nói: “Ngươi thích Trương Thỉ lúc nào? Sao không nói cho ta biết?” Đây mới là điều khiến nàng tức giận nhất.

Hiểu Nguyệt khẽ sửng sốt, sau đó cực kì nghiêm túc mà suy nghĩ “Trương Thỉ là hôn phu gia tìm cho ta, ta tự nhiên sẽ chú tâm tiếp nhận hắn”.

Điều này thì đến phiên Tô Mạch ngây ngốc, ơ sao lại là tìm vị hôn phu cho ngươi, rõ ràng là ta tìm hôn phu dự bị cho bản thân ta cơ mà?

“Trương Thỉ cũng đối với ngươi thực lòng cảm kích. Như vậy rất là đúng lúc, vào thời điểm mấu chốt, hắn có thể giúp chúng ta tránh đi hoạn nạn”.

Tô Mạch nói xong, lại cả kinh, cau mày hỏi nàng: “Ngày hôm qua ta nghe ngươi cự tuyệt hắn……”

Hiểu Nguyệt mắng nàng một tiếng, “Điểm này người không hiểu. Ta vừa cự tuyệt hắn liền thối lui! Nếu như là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nên đứng ra, thay chúng ta giải quyết khốn cục!”

Tô Mạch có chút muốn lảo đảo, cái con bé này sao lại vô sỉ như thế, ấy vậy mà lại dùng mỹ nhân kế.

“Ngươi thực lòng thích hắn sao?” Nếu là không thích, con bé chỉ vì cho nàng lót đường, nàng cũng không thể ủy khuất Hiểu Nguyệt.

Gương mặt Hiểu Nguyệt lại nhiễm lên một đoàn đỏ ửng, con bé chỉ nói: “Gia ánh mắt thực tài tình!”

Tô Mạch: “……”

Vận mệnh chú định, đều có thiên định. Lúc trước Tô Mạch coi trọng Trương Thỉ, không thể nói thích, chỉ là bởi vì từ các phương diện suy xét, Trương Thỉ là một người cực kì thích hợp, làm bảo mệnh cho nàng, đây là một lựa chọn cực tốt.

Hiện giờ, Hiểu Nguyệt vào kinh, thay thế nàng đứng ở bên người Trương Thỉ, mà mục đích cũng là như thế, chỉ là, hiện giờ tiểu nha đầu dường như thật sự rơi vào lưới tình, điều này chưa chắc không phải là một kết cục tố đẹp. Chỉ là, chung quy nàng vẫn là đem Hiểu Nguyệt cuốn vào vòng xoáy thị phi……

Nhưng dù vậy, Tô Mạch vẫn là có một hơi nghẹn ở trong lòng không phát được, nàng ngẩng đầu, “Nguyệt à, gia có thể cho ngươi một đòn hay không nhỉ?”

Hiểu Nguyệt sửng sốt, cô nàng không kịp phản ứng, đã bị Tô Mạch kéo vào bồn tắm, hai người vặn vẹo thành một đoàn, thiếu chút nữa đem bồn tắm đạp đổ.

Nghịch đủ rồi, Hiểu Nguyệt một thân quần áo xinh đẹp đều ướt nhẹp, tiểu nha đầu liền nhìn chằm chằm hai cái vật nhỏ trước ngực Tô Mạch, thở dài, “Tại sao vẫn không lớn thêm? Ta nhớ rõ khi gia mười ba tuổi chúng nó cũng to như thế này……” Chẳng lẽ là do gia vẫn chưa có quỳ thuỷ, cho nên bọn chúng không có lớn thêm? Tâm tình Hiểu Nguyệt có chút trầm.

Tô Mạch cũng nhìn hai cái vật trước ngực Hiểu Nguyệt, đích xác so với chính mình lớn thật nhiều, nhưng so với vị kia A Nhược công chúa, chà chà vẫn là kém không ít.

Tưởng tượng đến A Nhược, Tô Mạch lại hưng phấn, “Ta tìm được một biện pháp đối phó với Từ Đan Hoa……”

Như thế này, như thế kia, hai người ngồi xổm trong bồn tắm châu đầu ghé tai trò truyện một hồi. Ngô ma ma đẩy cửa tiến vào, nhìn đến quang cảnh này, liền xách tai Hiểu Nguyệt đem người xách ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Tô Mạch, thấy một gương mặt tràn đầy thương tiếc, hoàn toàn là hai gương mặt a.

Hiểu Nguyệt liền bất mãn, “Mẫu thân, con có phải con ruột của người không vậy?”

Ngô ma ma trừng mắt liếc nàng một cái, “Còn không mau đi thay quần áo, càng ngày càng không ra thể thống gì!”

Tô Mạch nhìn Hiểu Nguyệt bị Ngô ma ma xách đến xoay quanh, ở bồn tắm cười đến vô tâm vô phế.

Truyện Chữ Hay