Diệp Vô Khuyết đứng lên, chắp tay phóng ánh mắt ra xa, ngắm mặt trời đang lên, ánh dương ấm áp phá tan nghìn vạn trắc trở, thả hơi ấm của nó khäp chốn.
“Thật đẹp...”
Diệp Vô Khuyết buột miệng cảm thán một câu, vô tình lại bị Lâm Anh Lạc đang đứng cách đó không xa nghe thấy.
Hai tiếng đó của thiếu niên dường như có chứa ma lực kì lạ, trong khoảnh khäc, tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ của thiếu nữ chợt như vừa có viên đá rớt vào, từng gợn sóng mỏng manh lan ra khắp mặt hồ... Thoáng chốc, gương mặt lạnh nhạt của Lâm Anh Lạc ửng hồng, nàng ta không biết hai tiếng đó của Diệp Vô Khuyết là đang nói ánh dương hay là nói mình...
“Được rồi, đã tu luyện một đêm, hẳn tu vi của các ngươi cũng đã được củng cố vững vàng, còn hơn hai mươi ngày nữa là tới đại chiến bách thành, thời gian quá gấp rút, các ngươi đi theo ta...
Nguyên lực mênh mông cuồn cuộn chợt bao phủ lấy ba người trong nháy mắt, Tê Thế Long dẫn ba người bay lên không trung, biến mất khỏi đỉnh núi này.
“Ong!"
Chỉ chừng mười hơi thở sau, Tê Thế Long đã đưa ba người trẻ tuổi tới một tòa nhà rất tráng lệ.
“Đây là phủ thành chủ của ta, đi theo ta”.
Diệp Vô Khuyết cùng hai người kia nghiêm cẩn đi theo sau lưng Tề Thế Long, tiến vào sâu bên trong phủ, dọc đường đi không thấy có bất kì người nào, dường như tòa nhà lớn này chỉ có mình Tê Thế Long ở.
Diệp Vô Khuyết, Lâm Anh Lạc và Tư Mã Ngạo đĩnh đạc bước theo Tê Thế Long tới một khu sân rất rộng, sân này được lát băng đá Thanh Ngưng, loại đá phiến cực cứng rản, không cách nào phá hỏng, là vật liệu lát nền cao cấp dành cho những khu vực tu luyện tuyệt học chiến đấu.Chỉ riêng chất đá Thanh Ngưng này đã khiến Diệp Vô Khuyết và hai người kia kinh ngạc giật mình, bởi gia tộc họ mặc dù lớn nhưng cũng không có thứ đá này, mà nơi này lại trải khắp sân rộng.
Tê Thế Long nhìn ba người trẻ tuổi, đáy mắt thâm trầm, cất giọng chậm rãi nói: “Tu sĩ trong khi tu luyện sẽ lấy cảnh giới nguyên lực làm gốc, khi các ngươi đạt tới một trình độ nhất định thì cần phải thông qua tuyệt học chiến đấu đưa nó phát huy mạnh nhất. Cuộc đại chiến bách thành lần này sẽ vô cùng tàn khốc, vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi. Đặc biệt là cuộc chiến đoàn thể ban đầu sẽ có tỉ lệ đào thải cao nhất. Vì thế, hãy đón lấy, đây là vốn liếng ta truyền thụ cho các ngươi để các ngươi biết cách làm thế nào có thể chống chọi trong cuộc chiến đoàn thể”.
Dứt lời, Tê Thế Long vung tay phải, một tia sáng lóe lên, ngay sau đó, có ba trục sách xuất hiện, bản về phía ba người.
Diệp Vô Khuyết đón lấy trục sách, vật này lớn chừng một bàn tay, màu đen tuyền, không biết được chế tạo bằng vật liệu gì, dường như cực kì cổ xưa, hắn nhẹ nhàng mở trục sách, chậm rãi đọc.
Nửa canh giờ sau.
Người ngẩng lên đầu tiên là Diệp Vô Khuyết, đáy mắt ngoại trừ tán thưởng và thán phục thì còn ẩn giấu một nỗi khiếp sợ.
Không bao lâu sau, Tư Mã Ngạo và Lâm Anh Lạc cũng ngẩng lên.
Thấy ba người nhìn mình, Tê Thế Long gật đầu: “Lúc này hẳn các ngươi còn chưa rõ trục sách trong tay mình là thứ gì, đó là một bộ chiến trận cấp một”.
Chiến trận!
Nhắc tới hai chữ này, Diệp Vô Khuyết và hai người còn lại đều lộ vẻ hoang mang, dễ thấy được, cả ba người đều chưa từng nghe nói đến chiến trận.
Thấy thế, Tẻ Thế Long cũng không ngạc nhiên, ông ta kiên nhẫn giải thích cho ba người trẻ tuổi: “Chiến trận là một phương thức chiến đấu huyền diệu, tập hợp sức mọi người làm một thể. Ví dụ như, thông qua chiến trận, ba người ban đầu vốn chiến đấu rời rạc có thể dùng chiến trận đồ để ngưng tụ lại một chỗ, ba vị trí thống nhất một thể, kiêm được cả công cả thủ, hoàn mỹ phát huy thực lực của cả ba, như vậy, bất kể hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào, ba người đều có thể đồng tâm công thủ, cùng tiến cùng lùi, đây là một phương thức chiến đấu có thể ảnh hưởng mạnh tới chiến quả cuối cùng”.
“Khi các ngươi tham gia đại chiến bách thành, trong cuộc chiến đoàn thể, nếu các ngươi chiến đấu rời rạc, c: lùng khả năng cao là sẽ bị đối thủ ở các thành chính khác tấn công thất thủ. Chớ nên hoài nghi lời ta, bởi vì trong tất cả trăm thành chính lớn, thành chính Long Quang chúng ta chỉ đứng thứ bảy mươi bảy, vậy tức là, đa số đối thủ mà các ngươi sắp phải đối mặt đều đến từ các thành chính mạnh hơn Long Quang, trong các thành chính này, các thiên tài của họ so với các ngươi chỉ hơn chứ không kém”.
Tê Thế Long hết sức trịnh trọng nói. Ông ta đang cố gắng miêu tả đại khái tình hình trăm thành chính lớn cho ba người, đồng thời cũng nói rõ sự tàn khốc và gian nan của đại chiến bách thành cho họ biết.
Trong lúc giải thích những điều này, Tê Thế Long quan sát thái độ của ba người và âm thầm gật gù, bởi vì ông ta không hề phát hiện bất kì sự sợ hãi hay căng thẳng trong mắt ba người, thứ thay đổi trong mắt ba người trẻ tuổi chỉ là chiến ý tăng cao.
“Chiến đồ của chiến trận cấp một các ngươi vừa xem đó, trong vòng hai mươi ngày tới nhất định phải nằm giữ được. Chiến trận này có tên là chiến trận Tập Long”.
“Chiến trận Tập Long?”
Diệp Vô Khuyết lại nhìn xuống trục sách trong tay, khẽ gật đầu, hắn đã thấy được một con giao long giương nanh múa vuốt được khắc trong trục sách.
“Chiến trận Tập Long này là một chiến trận ba người, chia làm đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng. Ba ngươi mỗi người đảm nhiệm một vị trí trong đó, cuối cùng sẽ đem tu vi trong cơ thể hóa ba làm một, hình thành Tập Long. Dựa vào chiến trận này, các ngươi mới có thể chống trả và kéo dài được tới cuối cuộc chiến đoàn thể”.
Thân rồng thiên về cân bằng, hỗ trợ đầu rồng, dẫn dät đuôi rồng.
Đuôi rồng chịu trách nhiệm phòng thủ, linh hoạt đổi chỗ, tránh né công kích.
Đầu rồng có trách nhiệm chính là tấn công, nắm trong tay toàn cục cuộc chiến, tấn công tàn sát bốn phương.
Ba vị trí hợp nhất, kết hợp ăn ý, giống như một con rồng thực sự, lùi có thể thủ, tiến có thể công, sức mạnh đủ để lấn át kẻ địch cùng cấp bậc.
Đây chính là chiến trận Tập Long.
Diệp Vô Khuyết và hai người kia chăm chú nghe Tê Thế Long giới thiệu, càng nghe, mắt càng sáng rỡ, nếu ba người bọn họ có thể luyện thành công bộ chiến trận Tập Long này thì trong cuộc chiến đoàn thể của đại chiến bách thành, họ đã có thêm một quân bài bí mật cực quan trọng rồi.
Nhưng càng hiểu chiến trận Tập Long này, trong lòng ba người lại dần dâng lên một ý tưởng giống nhau.
An toàn nhất là thân rồng, trước có đầu rồng nắm cục diện cuộc chiến, sau có đuôi rồng giúp tránh né nguy cơ, thân rồng chỉ cần cân đối giữa đầu rồng và đuôi rồng là được, vị trí này coi như trung khu, duy trì toàn bộ chiến trận Tập Long này.
Đuôi rồng lại cần ý thức hơn người, trong khi chiến đấu kịch liệt cần nắm được nguy cơ một cách chính xác và đúng lúc, lấy thân rồng làm môi giới, phối hợp tác chiến với đầu rồng, cung cấp phòng hộ cho đoàn thể.
Còn đầu rồng thì phụ trách tấn công kẻ địch, chiến lực cần phải bung ra toàn bộ, giao an toàn phía sau cho thân rồng, dốc hết tâm lực vào chiến đấu, nhưng đầu rồng lại cần biết nằm giữ chiến cục, điều hành thân rồng cùng đuôi rồng, phối hợp để bộc phát toàn bộ uy lực của chiến trận Tập Long.
Thắng hay bại của cả ba, cuối cùng phải trông cậy vào đầu rồng.
Điều đó cũng có nghĩa, đầu rồng là vị trí quan trọng nhất trong chiến trận Tập Long này!
Vậy thì, ai làm đầu rồng đây?